Chương 5: Thời Quân Hạo Đại Trưởng Lão đời thứ 2 của Thời Quân gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhi ở trong lòng a." Hoàng Phủ Kiều lắc đầu nói, tay kia không an phận sờ soạng eo nhỏ của người kia, truyền chút nội lực cùng nguyên tố Quang vào cơ thể Thượng Quan Hạo vì quá thoải mái dễ chịu nhịn không than nhẹ:" A, ưm", nhìn người kia tận hưởng nên duy không có dừng lại. Ai, có mấy tiểu thuyết viết nữ chính giấu nam chính chuyện gì đó hay ngược lại, liền có một vỡ tuồng ngược luyến tình thâm nghĩ đến xảy ra với bản thân cô liền nhịn xuống cảm giác bót chết mình đi a.

" Trả thân thể lại cho nhanh nhanh trả cho trẫm... Sở Dật, Thượng Quan Hạo mẫu giúp trẫm giết ả lấy lại cơ thể, khi trẫm trở lại sẽ ban thưởng cho các ngươi sẽ phong ngươi làm Quân Hậu thế nào?" Âm thanh ai oán này khiến cho Tiểu Lâm Từ, Sở Dật, Thượng Quan Hạo kinh ngạc và sợ hãi làm cho họ hoảng loạn chính là chuyện ma quỷ này. Nhịn không được run rẩy không có sức lực đi đứng, quá khích thích đan xen khó chịu kẻ hành hạ họ lâu nay cư nhiên chết đi. Còn có người tự xưng Hoàng Phủ Kiều đang trong cơ thể bệ hạ, chuyện này quá ảo diệu.

" Phụt, ngươi đánh đập cô gia còn mong ngài ấy giúp ngươi lấy lại cơ thể, chủ nhân còn thay thế ngươi tích tụ công đức nữa kìa." Hoàng Cữu ôm bụng cười.

" Trẫm muốn giết ngươi..." Nói xong Nạp Lan Khuynh trong trạng thái trong suốt nhào lên định đánh Hoàng Phủ Kiều, nhưng éo le không đánh được căn bản là không thể đụng được. Liền gào thét dữ dội: "Aaaaa... Là các ngươi hại trẫm, trẫm nguyền rủa..." Hắc khí khắp nơi đột nhiên bay vào cơ thể ả, đang muốn nguyền rủa bọn họ nhưng chưa đợi Nạp Lan Khuynh nói hết câu đã bị Hoàng Nhất từ đâu nhảy ra dán một tờ giấy màu vàng có vẽ chú ngữ cổ xưa dán lên miệng liền câm nín, lại nhịn không được lôi lại góc tường tẩu cho trận rồi kéo về, khi trở lại thì tàn tạ vô cùng.

" Nhất tỷ, uy vũ." Hoàng Cữu thuận thế khen ngợi, Hoàng Nhất thuộc về bên phái đạo sư linh phù và võ công, lại chọc nói nói với Tiểu Lâm Tử, là nhóc nghe xong mặt liền bạo hồng tai cũng hồng, hơi ngước mắt lên nhìn Hoàng Nhất." Tiểu Lâm Tử, thế nào có phải Nhất tỷ của ta xinh đẹp lại rất ngầu lợi hại phải không? Có phải vừa nhìn đã thích hay không?"

Mà lời này của Hoàng Cữu ai cũng nghe thấy. Hoàng Nhất ngây ngơ, thẳng nữ mặc dù luôn được các muội muội đệ đệ khen đã quen. Còn ghép với nam thì chưa có nên ngại ngùng trừng mắt:" Tiểu Cữu, không được nói lung tung.

"Không có a."

" Lão Nhất, nhét ả vào trong bình đi. Ngươi giữ ả đi, nào bảo bối khoẻ lại đem ra chơi."

" Ngài rốt cuộc là ai?" Thượng Quan Hạo nhìn cái bình trong tay Hoàng Nhất từ từ biến mất rồi lại nhìn cô, hắn thật ra cũng rất nghi hoặc bởi vì từ lúc người đó nhìn hắn bằng ánh mắt sự yêu thương, quý trọng cưng chiều bận không thể đem mọi thứ tốt cho hắn xem xem ba ngày nay Cung của Thượng Quan đủ loại quà, ngoài ra hắn còn cảm một thứ gọi là an toàn, quen thuộc khi ở bên cô, muốn gần gũi với cô mà khi ở Nạp Lan Khuynh chỉ có sợ hãi. Sở Dật cũng muốn biết sự thật nên cả hai đồng thanh hỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC