10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bắt người sống luyện công rồi…

Còn chưa nghĩ ra mở miệng như thế nào, cao thủ đã cười đến cảnh xuân sáng lạn.

“Tiểu cô nương hiện tại đã cố gắng học tập kỹ thuật vợ chồng như vậy, tương lai phu quân quả thật có phúc…”

Học tập… kỹ thuật… vợ chồng…?

Ta thiếu chút nữa phun một búng máu vào vạt áo trắng của người đối diện, rồi sau đó giận mà không dám nói gì nhìn cao thủ tiêu sái đạp gió mà đi…

Vì sao ta lại muốn gọi hắn lại? Thật sự là làm bậy a… Bất quá, nói lại, rốt cuộc hắn là ai?

Võ công rõ ràng cao hơn Giang Nam Thất Quái, cũng khẳng định thấp hơn Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái. Người thỏa mãn điều kiện này, trong chốn giang hồ có thể gom được một bó to.

Áo trắng, chiết phiến, tướng mạo tuấn nhã… Bất quá, đây cũng là những trang bị tiêu chuẩn của đám thiếu hiệp khi xuất môn, trong chốn giang hồ cũng có thể tóm được một bó lớn —— nhân tiện nói một câu, nếu là nhóm thiếu hiệp có xu hướng lạnh lùng u buồn, trang bị sẽ đổi thành hắc y cùng trường kiếm.

Nói thực ra, trong nháy mắt ta đã nghĩ tới mình vừa gặp Âu Dương Khắc, nhưng Âu Dương Khắc sao có thể không dẫn theo một đám cơ thiếp kiêm nữ đệ tử khi xuất môn chứ?

Cho nên, đại khái kẻ đó là một NPC không biết tên đi ngang qua nơi này… Ta hạ kết luận trong lòng.

Quay đầu nhìn lại, trên đám cỏ phía xa, hai vị kia dường như vẫn còn đang dây dưa quay cuồng… Tuy rằng không thấy rõ chi tiết, nhưng mà… Khụ khụ, ta nên đổi nơi khác mà ngồi đi.

Mới vừa đi được vài bước, trước mắt hiện lên một khuôn mặt không nhìn ra sắc mặt là tốt hay không tốt của vị đại gia nào đó.

“Cô chạy đến chỗ này làm gì?”

Sợ hắn thấy hai người kia, ta cố gắng chắn trước mặt hắn, “Không có việc gì, không có việc gì, ta sẽ theo liền, đi đi…”

Hắn cau mày trừng ta, “Cô đang làm cái gì?”

Người đang làm cái gì, là tỷ tỷ ngươi không phải ta a…

Vẻ mặt hắn hoài nghi thăm dò nhìn về phía sau lưng ta, ta đơn giản giơ tay cao lên chắn tầm mắt hắn —— không có biện pháp, ta thấp hơn hắn a.

Hắn không kiên nhẫn vượt qua ta đi về phía đó, vừa đi còn vừa quát ta. “Có cái gì không thể nhìn…”

Sau đó… Ngậm miệng rồi…

Sau một lúc lâu mới thấy người nào đó cứng ngắc xoay người lại, trên mặt lúc đỏ lúc trắng quát ta: “Cô… cô thật đúng là nhàn a! Cư nhiên xem… xem…”

“Uy! Rõ ràng là ta tới trước!”

“Cô liền vẫn… vẫn nhìn?”

“Làm gì có chuyện đó!”

Ta hổn hển hét lại, cảm thấy hình tượng của hắn trong mắt ta thật đáng khinh.

Tuy rằng năm đó AV hay cảnh H ta xem cũng không thiếu, nhưng khi bạn cùng phòng mang bạn trai về qua đêm, ta còn thực thức thời ra ngoài tìm nơi tá túc… Chuyện rình coi như vậy ta không làm được.

Nhưng người trước mắt này, trong lều đã có nhiều… như vậy… nhiều nữ nô như vậy rồi, còn ở chỗ này giả bộ ngây thơ cái gì a, mặt đỏ cũng rất giống thật!

“Cô… cô nói cái gì?”

Nghe được thanh âm Đô Sử đầy giận dữ, ta mới phát hiện mình vừa không cẩn thận lại nói ra miệng… đơn giản nói hết một lèo…

“Ta không nói gì cả!”

...Thực không có khí phách, phủi sạch trơn rồi.

“Cô!”

Đô Sử tức giận không ít, ngay cả ngón tay chĩa vào người ta cũng hơi run… Như thế này nếu hắn nổi bão, không biết ta có kịp chạy trốn hay không…

Trong lòng run sợ một hồi, may mắn Đô Sử không tiếp tục dây dưa vấn đề này với ta nữa. Tuy rằng sắc mặt vẫn khó coi như trước, nhưng âm điệu nói chuyện còn miễn cưỡng vững vàng.

“Ta tới tìm cô, là muốn nói cho cô kết quả chuyện thương nghị với đại hãn Thiết Mộc Chân.”

Hừ, quả nhiên ta… chỉ có thể chờ nghe kết quả a… Cho nên… có vấn đề gì hay không căn bản cũng đều chẳng là gì… Dù sao… các ngươi cũng đã thương lượng xong hết rồi, chẳng qua là làm tròn nghĩa vụ, không thể không nói cho ta một tiếng… Miễn cho ta ngay cả phải gả cho ai cũng không biết mà thôi…

Ta đơn giản không hé răng.

“Tháng bảy, tại ngày hội Naadam, Thiết Mộc Chân hãn sẽ cùng tổ phụ ta gặp mặt, cuối cùng xác định mọi việc.” Đô Sử ngừng lại một chút, nhìn nhìn ta, mới có chút tối nghĩa tiếp tục nói: “Tháng tám… Chúng ta sẽ thành thân rồi…”

Cái gì chứ… Nghe qua thì ngươi cũng không phải thực tình nguyện a… Vậy cần gì phải vội vàng tự mình tới đây…

Chương 16. Bạch điêu đã chết

 Đoàn người của Đô Sử rời đi đã ba ngày, hẳn là đã bình an trở lại doanh địa Vương Hãn rồi.

Lần sau gặp lại hẳn là Naadam vào tháng bảy, sau đó chính là tháng tám trong truyền thuyết rồi…

Bắt đầu từ hôm đó, Thiết Mộc Chân luôn tỏ vẻ “Nữ nhi sắp được gả đi, ta rất được an ủi”, hận không thể bảo Đô Sử nhanh chóng đóng gói ta đem đi. Đà Lôi thì gặp người nào trừng mắt nhìn người đấy, bộ dáng như thách thức “Kẻ nào dám đóng gói muội tử ta mang đi thử xem”, những người khác vô cùng nhanh chóng chuẩn bị đồ cưới… Tất cả thoạt nhìn bình thường tới không thể bình thường hơn, thực hoàn mĩ, rất có không khí ‘Đại hãn gả nữ nhi’.

Nhưng mà…

Rõ ràng Thiết Mộc Chân căn bản muốn động thủ tiêu diệt thế lực của Vương Hãn, khoái mã từ hãn trướng truyền tin đi bốn phương tám hướng chẳng lẽ thật sự chỉ là thông cáo hôn lễ sắp tới?

Rõ ràng bọn ái tướng tâm phúc của y trong lòng đều biết rõ chuyện này, luôn luôn ngầm tiến hành điều động các đội quân quy mô nhỏ ở phía bắc thảo nguyên.

Rõ ràng… Mặc kệ là trong lịch sử, hay là tiểu thuyết, đều viết “Hoa Tranh sẽ không gả cho Đô Sử” đó là chuyện thực…

Thấp thỏm lo lắng về chuyện không hiểu được đó, ta thuận tay dứt lấy một nhánh cỏ đưa lên miệng cắn, sau đó phát hiện Quách Tĩnh vẻ mặt hoảng sợ chỉ tay vào ta.

“Hoa Tranh… muội… muội…”

Ta trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, hắn không chịu khó luyện công cho tốt, chỉ vào người ta làm gì?

“Muội vừa cắn phải con sâu… sống…vẫn còn động đậy…”

A?

Phi!

Ta phi thân bổ nhào vào bên cạnh con ngựa, tháo túi da đựng rượu trên yên ngựa xuống, điên cuồng súc miệng.

Quách đại hiệp tương lai là người tốt bụng, cũng không nói gì, chỉ đồng tình nhìn ta, Chu Thông ngã vào bên cạnh vui vẻ cười đến ngửa tới ngửa lui…

Ta không thể nhịn được nữa, phun một ngụm rượu qua, Chu Thông bình thản lấy thân pháp nhanh nhẹn khác hẳn vẻ lười nhác bề ngoài tránh được, vừa tránh còn vừa chậc chậc cảm thán, “Rượu ngon như vậy, đã bị ngươi làm phí phạm rồi.”

...Như thế lại gợi lên tâm sự của ta. Ngày đó gặp được cao thủ kia thực hiển nhiên là người trong võ lâm, đột ngột xuất hiện ở đại mạc như vậy, không biết có thể gây bất lợi với Giang Nam thất quái hay không…

Ta ngần ngừ trong cổ họng. “Nhị sư phụ…”

Chu Thông hỏi rõ ràng cách ăn mặc cùng lộ tuyến võ công của người nọ, trầm ngâm một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Chúng ta rời đi Trung Nguyên mười sáu năm, người này mới khoảng hai mươi bốn tuổi, trừ phi là ân oán từ đời trước của hắn… Hắc!” Y hai mắt nhìn trời, ngạo nghễ nói: “Cho dù là trả thù, bảy người chúng ta lại sợ kẻ nào tới.”

...Tuy rằng không hiểu võ công, nhưng người nọ thân pháp khinh công hiển nhiên cao hơn rất nhiều so với thất quái, nếu công phu của hắn cũng thuộc loại trình độ đó, chỉ sợ thất quái căn bản không phải đối thủ. Nhưng thất quái người người đều cao ngạo, những lời này ta cũng không thể nói nên lời. Vạn nhất có việc, có khả năng sẽ tìm được cao thủ khác tới giúp, tỷ như theo lý thuyết thì Mã Ngọc đạo trưởng cũng sắp phải xuất hiện dạy Quách Tĩnh nội công rồi chứ.

Chu Thông đột nhiên nói: “Ngươi cũng không cần lo lắng vậy.”

“Ách?” Ta không tự giác sờ sờ mặt, sự lo lắng của ta rõ ràng như vậy sao?

Y mỉm cười, “Nếu ngươi không muốn gả đi, chúng ta tự nhiên có biện pháp. Vương Hãn có thiên quân vạn mã, chống đỡ không dễ, nhưng thoát thân lại không có gì là khó…”

Đây là đang… lo lắng cho ta sao? Hốc mắt có hơi hơi cay, đại khái gió thổi qua lâu lắm rồi… Ta dùng sức trừng mắt nhìn, mới cười lao qua ôm lấy cánh tay Chu Thông.

“Nhị sư phụ, con không có việc gì!”

Ừm, tuyệt đối không có việc gì, Kim lão gia ít nhất đã cam đoan ta có thể bình an vô sự sống đến cuối đời, về sau thế nào… khi đó sẽ tính sau…

Chu Thông cầm chiết phiến gõ mạnh lên đầu ta một cái, “Nữ tử phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, thận trọng từ lời nói đến việc làm a! Vi sư dạy dỗ ngươi như thế nào cái… Đến!”

Uy, cái từ mơ hồ thốt lên kia…rốt cuộc là cái gì ?

Ta đang muốn đoán ý Chu Thông, liền thấy xa xa con ngựa Thanh Thông tung bụi cuồn cuộn chạy tới.

Đà Lôi ngay cả xuống ngựa cũng không xuống, vội vàng gật gật đầu với Chu Thông, sau đó vội la lên: “Hoa Tranh, bạch điêu đã chết, chúng ta mau đi xem một chút!”

Bạch điêu… đã chết?

Đôi bạch điêu vốn phải chết từ hôm Quách Tĩnh bắn hắc điêu lại sống sót, ta nghĩ sau đó chúng nó sẽ sống thọ tới hết mệnh, vì sao lại… đã chết?

Chẳng lẽ… Tình tiết thật sự không thể thay đổi?

Đôi bạch điêu này chẳng những toàn thân trắng như tuyết, thân hình lại to lớn gấp mấy lần những con hắc điêu bình thường. Từ khi chúng nó tới sống ở vách núi nơi này tới nay, được rất nhiều người tôn sùng là “Thần điểu”, thậm chí còn mang bò dê cúng bái.

Thời điểm chúng ta tới đó, dưới vách núi đã có một vòng người vây quanh.

Chen vào đám người, trước mắt rõ ràng là thi thể hai con bạch điêu, lông chim lung tung, vết máu loang lổ, trên người còn có vết thương kỳ dị…

Những con đại điêu bình thường, sải cánh cũng gần một trượng, lông chim cứng rắn như thép, móng vuốt sắc nhọn có thể quặc được cả một con dê lớn hoặc ngựa nhỏ mang lên không trung, ngay cả hổ báo gặp cũng phải nhanh chóng tránh né, huống chi là đôi bạch điêu này.

Rốt cuộc là cái gì mới có thể đồng thời giết chết bọn chúng?

Ta trăm tư không thể giải, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Đà Lôi cũng khó hiểu, Quách Tĩnh thì càng không cần phải nói rồi… Chu Thông lại nhíu mày đi đến bên thi thể bạch điêu, cẩn thận dò xét, còn dùng tay lật cánh bạch điêu lên quan sát, sau đó vẻ mặt nghiêm túc vẫy vẫy tay về phía ta.

Ta đi qua ngồi xổm xuống bên người Chu Thông, y chỉ chỉ một vị trí trên thi thể bạch điêu ý bảo ta xem:

Vết thương dài nhỏ mà đều đều, một vòng một vòng quấn quanh ở bốn phía thi thể, nhìn kĩ thậm chí có thể nhận ra trong vết thương có những vết hằn, quả thực giống như là bị mãng xà cuốn… Nhưng mà... ở đại mạc làm sao có thể có mãng xà?

“Hoa Tranh, ngươi nghĩ kỹ lại, ngày đó nhìn thấy người kia, bên hông hoặc là bên cạnh hắn có mang gì đặc biệt không?”

Chu Thông hiếm khi dùng khẩu khí thận trọng như thế nói chuyện, ta tự nhiên cũng không dám chậm trễ, ở trong đầu nhanh chóng tìm tòi từ đầu đến chân người nọ một lần… Hình như ngoại trừ chiết phiến… không còn gì khác a…

Chu Thông gật gật đầu, lại kêu Quách Tĩnh đến, rút lấy nhuyễn tiên bên hông hắn, so sánh với vết thương trên mình bạch điêu, rõ ràng khá là khớp, y nhíu mày lẩm bẩm nói:

“Là cao thủ sử tiên…”

“So với… so với tam sư phụ còn lợi hại hơn sao?” Quách Tĩnh lắp bắp hỏi.

Chu Thông nhìn Quách Tĩnh một cái, trầm ngâm không nói. Y luôn tâm cao khí ngạo, muốn y chính miệng thừa nhận cao thủ không biết tên này lợi hại hơn huynh đệ nhà mình đúng thật là không dễ, nhưng biểu hiện này, kỳ thật là đã thừa nhận đi.

Cao thủ sử tiên… ? Ta bỗng nhiên nghĩ đến một người, cơ hồ cả kinh nhảy dựng lên.

Không… không thể nào, nàng ta sao đã xuất hiện ở đại mạc? Chẳng lẽ Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng đã đến đây? Nói như vậy… Thật sự là tình tiết đã thay đổi…

Chu Thông nói vài câu công đạo với chúng ta, liền vội vàng rời đi.

Bạch điêu đã chết, vị Mã Ngọc đạo trưởng đứng đầu Toàn Chân Thất Tử cũng nên xuất trướng rồi chứ… Phải phi thân lên vách núi kia, đem đôi bạch điêu con xuống, làm cho Quách đại hiệp tương lai bội phục sát đất, sau đó học nội công cùng y … Đây là bước đầu tiên trên con đường tiến lên làm đại hiệp của Quách Tĩnh, tuyệt đối không thể bỏ qua!

Cho nên ta cố sống cố chết túm lấy Đà Lôi cùng Quách Tĩnh, vòng quanh vách núi tới tới lui lui vòng vo mấy chục vòng, mục đích chính là không thả bọn họ đi.

Nhưng mà… Chân đi đã tê rồi, vị đạo trưởng thần kỳ đó vẫn không xuất hiện… Dưới ánh mắt nghi hoặc của Đà Lôi cùng Quách Tĩnh, trong bụng ta đã muốn đem Toàn Chân giáo từ Vương Trùng Dương đến Doãn Chí Bình mắng hết một lượt.

Rốt cục thanh âm lớn ở sau lưng vang lên…

Chương 17. Tiểu vương gia đến đây

Sức ăn của bạch điêu…thật sự là lớn a!

Ta vừa đem thịt dê sống cắt thành từng khối nhỏ mớm cho hai con chim nhỏ lông trụi miệng rộng đang há ra đòi thức ăn, trong lòng vừa âm thầm tính toán giá trị của chúng nó sau này ra nhân dân tệ, ta tin tưởng… Mười mấy năm sau, đó tuyệt đối là một con số thiên văn…

Hai con chim xấu xí này tương lai nhất định cũng uy mãnh thần tuấn giống như cha mẹ chúng nó… Nhưng cũng giống nhau ở chỗ có một dạ dày lớn như không gian thứ nguyên. Nếu không phải ta là “con gái của Thiết Mộc Chân”, không phải lo lắng đến chuyện cơm ăn phí dụng, ta nhất định sẽ nhét chúng nó lại túi Mã Ngọc đạo trưởng ngay lập tức, để cho vị đạo trưởng thần kỳ đó tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.

Dù sao y cũng là vì tạo tin tưởng với Quách đại hiệp tương lai mới lên đó đem chúng nó xuống…

Ta chỉ là tâm địa thiên lương, lo lắng tới tình hình kinh tế hiện tại của Quách đại hiệp tương lai, chủ động thu dưỡng đôi tiểu bạch điêu này —— đúng vậy, là một đôi. Hai con đều là của ta, không có phần của Quách đại hiệp!

Cái loại tình tiết “Ngươi một con, ta một con, ta giúp ngươi nuôi dưỡng trước” tràn ngập ái muội của cô gái ôm ấp tình cảm, đánh chết ta cũng sẽ không để cho nó xuất hiện… Ngoài lý do ta không có suy nghĩ gì đối với Quách đại hiệp, hơn nữa, nguyên nhân quan trọng là —— ta tuyệt đối, tuyệt đối không muốn tương lai sẽ bị Hoàng muội muội bảo hộ phu quân đuổi giết ba ngàn dặm…

Hai tiểu tử kia cuối cùng cũng đã cảm thấy ăn uống mỹ mãn, liền buông tha ta.

Ta nhận mệnh bưng chậu thịt dê còn lại đem về thiện trướng, sau đó chạy trối chết dưới ánh mắt nhiệt tình cùng quá khích của nhóm đại thúc, đại thẩm ở đó. Người trong tộc đều vô cùng chờ mong sự kiện Naadam kia, cùng với sau đó là hôn lễ sẽ được cử hành long trọng, ta là… người duy nhất không nằm trong số đó… Người ngoài…

Thật đáng tiếc là, sự thật vĩnh viễn sẽ không vì suy nghĩ của con người mà thay đổi, cho nên mặc kệ ta chờ mong hay không, ngày hội Naadam năm nay vẫn sẽ cử hành đúng thời gian.

Vô số lều trại được dựng lên trên thảo nguyên giống như nấm mọc sau mưa, bên ngoài đốt lên mấy trăm đống lửa lớn, nam nữ trẻ tuổi vây quanh lửa trại mà múa hát, thanh âm ngựa hí vang vọng khắp không trung.

Trong hãn trướng của Thiết Mộc Chân lại là một cảnh tượng khác, trong không khí ầm ĩ náo nhiệt của một bữa tiệc linh đình, ta lại hoàn toàn không có cách nào dời tầm mắt khỏi vị thiếu niên tuấn mĩ ngọc thụ lâm phong đang ngồi phía trên cao, bởi vì nếu lỗ tai của ta nghe không nhầm, căn cứ theo lời giới thiệu ngắn gọn rụt rè mà lại tự đắc của Hoàn Nhan Hồng Liệt khi nãy, vị thiếu niên này tên là… Hoàn! Nhan! Khang!

Nếu có thể, ta rất muốn xông lên đó, vừa túm cổ áo hắn vừa lắc, sau đó rít gào:

“Không phải ngươi lần đầu xuất trướng là khi đùa giỡn Mục cô nương sao, làm sao có thể không báo trước đã thình lình xuất hiện ở đây chứ, rốt cuộc là tên vương bát đản nào đã sửa lại tình tiết? Vạn nhất ngươi bộ dạng giống hệt cha ngươi hoặc là nương ngươi, sau đó bị Quách đại nương nhìn thấy thì làm sao bây giờ, vạn nhất ngươi cùng Quách Tĩnh gặp nhau trúng sét bất ngờ, nảy sinh huynh đệ luyến thì làm sao bây giờ, vạn nhất…”

...Được rồi, ta thừa nhận ta chỉ là nghĩ mà thôi, dù sao hắn cũng là tiểu thế tử của Kim quốc Lục vương gia, hạ mình tới đây xem Naadam mà thôi, trước khi Thiết Mộc Chân diệt Kim, ta không có can đảm kiêu ngạo với người ta.

Vì thế khi khóe môi tiểu vương gia khẽ cong lên trưng ra một gương mặt đẹp đẽ, hơn nữa khẽ gật đầu thăm hỏi về phía này, ta kiên trì khẳng định là hắn chào hỏi Đô Sử ngồi bên cạnh ta, chột dạ cúi đầu.

Bất quá… Có chuyện ta quả thật không nghĩ ra: rõ ràng là hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, vì sao hai cha con đó thoạt nhìn cũng rất giống nhau?

Khụ khụ… Ý ta không phải là Bao Tích Nhược mang thai bên ngoài trước a…

Chỉ là hai người bọn hắn, vẻ mặt, động tác thoạt nhìn cơ hồ không khác biệt lắm, giống như hiện tại… Vẻ chuyên chú lắng nghe người ta nói chuyện, gật đầu hoặc mỉm cười đúng lúc, nhưng thường thường hơi hơi nhếch miệng thể hiện sự khinh thường trong lòng; thời điểm trầm tư, ngón tay sẽ lơ đãng chạm qua ngọc bội bên hông, nếu là suy tư lâu, còn có thể vuốt ve ngọc bội cùng ti thao phía trên…

Duy nhất khác nhau chính là Hoàn Nhan Hồng Liệt có thể dễ dàng khống chế chính mình, những động tác nhỏ kia xuất hiện rất ít. Quả nhiên tiểu vương gia còn cần tu luyện nhiều a…

Đang cân nhắc sự khác biệt giữa hai cha con đó, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, có cái gì đột nhiên che ở mắt ta, trán cùng chóp mũi cơ hồ cũng cảm nhận được áp lực đè xuống… cùng với cảm giác ấm áp của thân thể. Ta theo bản năng trừng mắt nhìn, lông mi tựa hồ đụng phải cái gì… Lập tức thanh âm giận dữ nặng nề của Đô Sử vang lên bên tai.

“Không cho phép nhìn!”

Không biết vì cái gì, nghe thấy loại khẩu khí như vậy, trước mắt thật giống như thấy được bộ dáng người nào đó nghiến răng nghiến lợi, sau đó thật sự không nhịn được rất muốn cười a…

“Không cho phép!”

...Người nào đó có vẻ giận quá rồi, bất quá hắn rốt cuộc giận cái gì chứ?

Ta đưa tay bắt lấy bàn tay Đô Sử đang che trên mặt ta, trong lòng âm thầm nguyền rủa kẻ an bài chỗ ngồi hôm nay.

Trước kia mỗi lần trong trường hợp này, Đà Lôi đều ngồi ở bên trái ta chắn gió, che mưa, chắn rượu, chắn nộ khí, không biết vì sao hôm nay lại bị an bài ngồi ở đối diện, mà Đô Sử rõ ràng nên ngồi bên phía người của Vương Hãn, lại ngồi bên cạnh ta… Chẳng lẽ kẻ đó trong lòng hừng hực lửa bát quái, muốn xem kịch vui?

Ta không nhịn được rủa một trận, hai kẻ đã biết nhau hơn mười một năm, còn có thể có trò gì hay ho cho bọn họ xem chứ?

Bất quá… Hiển nhiên ta đã đánh giá quá cao sức nhẫn nại của Đô Sử…

Hắn túm lấy cánh tay ta, thấp giọng nói: “Theo ta ra ngoài!”

Hoàn cảnh này… có thể tự do chạy ra ngoài sao? Ít nhất trước kia ta cùng Đà Lôi cũng không dám tự tiện như vậy, còn có... vì sao hắn lại dùng tay trái túm lấy cánh tay ta, thực không thuận, rõ ràng tay phải thuận hơn…

Ách, tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net