10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phải… Ách, trong tay ta vẫn đang cầm… Là cái gì?

A a a! Có cái hố nào cho ta chui vào đi!

Ta… ta sao lại có thể làm chuyện mất mặt như vậy… Vừa rồi… móng vuốt vẫn cầm tay Đô Sử nãy giờ nhất định không phải là của ta… không phải là của ta, không phải là của ta, không phải là của ta…(đằng sau tỉnh lược một ngàn chữ).

Sau đó trước mắt bao nhiêu người, ta bị Đô Sử tha ra ngoài hãn trướng… Uy, ngươi thật sự muốn cho bọn họ xem kịch a? Uy, ta không cần a… Uy!

Bởi vì Đà Lôi thật sự ở quá xa không kịp cứu viện, mà Thiết Mộc Chân cùng những nhân vật cao cấp quan trọng bên phía Vương Hãn đều cười đến hiền lành mà thông tình đạt lý… cho nên ta hai mắt đẫm lệ, trực tiếp bị Đô Sử kéo tới chỗ yên lặng nào đó.

Cái duy nhất tốt là… Ở bên ngoài, trong gió đêm hơi lạnh, hai tai đỏ rực như muốn cháy dần dần khôi phục độ ấm bình thường…

Đô Sử buông tay, lại không nói lời nào.

“Ách… cái kia…” Ta thật cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Túm… gọi ta ra đây là có chuyện gì sao?”

Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi ta: “Cô… có phải đã coi trọng tiểu vương gia kia rồi?”

Lời này vừa nói ra, ta lúc này mờ mịt, ta vì sao lại thích tên tiểu vương gia kia?

“Ta thấy cô luôn luôn nhìn hắn, là… là thấy hắn đẹp mắt?”

Uy, đây quả thực là nói xấu! Ta chỉ là quan sát theo thói quen, quan sát a!

Tuy rằng tiểu vương gia quả thật đẹp mặt, hơn nữa so sánh với Quách đại hiệp, càng có thể thấy được tầm quan trọng của gen di truyền từ cha mẹ. Đúng rồi, nếu suy luận theo như vậy, tướng mạo Quách đại tiểu thư tương lai tất nhiên không thể bằng Hoàng Dung, lại có thể mê hoặc một đống người thần hồn điên đảo, như vậy Hoàng Dung đang tuổi trẻ sẽ tuyệt sắc tới mức nào…

Trong đầu đang yy Hoàng cô nương phong hoa tuyệt đại, Đô Sử đột nhiên tiến lên trước một bước, cắn răng nói:

“Cô… Không cho phép cô coi trọng tiểu vương gia kia…”

Tiểu vương gia là của Mục cô nương, vì sao nhất định phải gắn lên đầu ta? Vì thế ta giận dữ: “Nếu ta coi trọng hắn, nhất định sẽ không được chết tử tế, được chưa!”

Sau đó…

Trong tiếng kêu của đám bò dê từ xa xa truyền lại, trong bóng đêm, ta không nhìn thấy vẻ mặt của Đô Sử, chỉ nghe hắn một lần lại một lần lặp lại bên tai ta :

“Không cho phép cô coi trọng tiểu vương gia…”

“Cũng không cho phép cô coi trọng tên nam mọi rợ kia…”

“Không cho phép cô coi trọng bất cứ ai… Cô là của ta… Vị hôn thê của ta…”

Vị hôn thê… cái này… còn cần ngươi tới nhắc nhở sao?

Chẳng qua là do cháu trai của Vương Hãn sẽ cưới con gái của Thiết Mộc Chân, chẳng qua là do Thiết Mộc Chân không sinh thêm đứa con gái thứ hai nào nữa, chẳng qua là căn bản không còn lựa chọn nào khác, chẳng qua là… như thế mà thôi…

Cho nên…

“Đà Lôi nhất định thực lo lắng, ta phải trở về.”

Gió đêm tháng bảy… Thì ra cũng có thể… lạnh như vậy…

                       

                        Chương 18. NPC cũng đến đây

Cờ màu phấp phới, tiếng chiêng trống vang dội, Naadam tháng bảy, là sự kiện đoàn kết, là sự kiện hữu nghị, người của các bộ tộc trên thảo nguyên đều mặc trang phục lễ hội, theo mệnh lệnh của Vương Hãn đại hãn và Thiết Mộc Chân đại hãn, vô số hoa tươi được trang trí cho lễ hội, toàn bộ giống như một biển hoa.

Xem, phía bên trái có hơn ba trăm tráng hán cao lớn vạm vỡ, bọn họ sắp tham gia cuộc đấu vật không hạng cân, người nào chiến thắng sẽ được lấy cô gái xinh đẹp nhất làm vợ.

Xem, nhóm các Thần Tiễn Thủ của các bộ lạc đều nghiêm nghị đứng bên phải, danh hiệu Thiện Xạ chính là mục tiêu bọn họ đang nhắm đến!

Xem, đang vung tay một cách tôn kính về phía Kim quốc Lục vương gia, Vương Hãn đại hãn và Thiết Mộc Chân đại hãn là nhóm các thiếu niên chăn nuôi du mục, bọn họ là những người cưỡi tuấn mã rong ruổi trên khắp thảo nguyên, ngay cả người của đoàn xiếc cũng phải tự thẹn với kỹ thuật cưỡi ngựa của “Dân tộc sinh trưởng trên lưng ngựa”.

Được rồi, ta thừa nhận ta thật sự vô cùng nhàm chán, cho nên ở trong đầu nhiệt tình dâng lên lời kịch của những trận thế vận hội trước đây đã xem.

Trên thực tế, so với xem những cuộc tranh tài ở Naadam, ta thà tình nguyện xem trận bóng đá của đội tuyển nam Trung Quốc, ít nhất có thể một tay vung quốc kỳ, một tay giơ chai nước khoáng mắng to “Chân thối”, khi mất hứng còn có thể vỗ mông bỏ đi… mà không phải giống như bây giờ, cứng ngắc ngồi cạnh đám tù trưởng Mông Cổ giả cười.

Huống chi… Tầm mắt của vị khách quý từ xa tới kia… vẫn luôn làm cho ta như ngồi trên bàn chông…

Đô Sử cùng Đà Lôi đều đi tham dự các trận tranh tài, mỗi lần vào dịp này, hai người bọn họ đều ra sức tranh đua, đương nhiên cũng sẽ va chạm kịch liệt, ví dụ như năm trước, hai người bọn họ đánh loạn lẫn nhau, cuối cùng đều té nhào từ trên lưng ngựa xuống, năm kia lại còn giương cung đối tên với nhau… Ách… Ta muốn đi nhìn xem năm nay thế nào…

Thật vất vả mới lẻn được ra bên ngoài, vừa mới đi chưa được hai bước, một thanh âm thiếu niên trong sáng vang lên phía sau.

“Xin dừng bước.”

Ta thầm thở dài trong lòng, xoay người nhìn lại, quả nhiên liền thấy khuôn mặt tuấn tú của tiểu vương gia đang cười đến xuân về hoa nở.

“Chẳng biết có thể nhờ… cô nương mang ta đi thăm phong cảnh nhân tình của thảo nguyên một phen được không?”

Ta cố gắng làm cho quanh thân tràn ngập màu hồng phấn cơ hồ mắt thường có thể thấy được, sau đó cười đến ghê tởm mà ngọt ngào, e thẹn xấu hổ gật gật đầu.

Tiểu vương gia vẫn duy trì vẻ tươi cười tốt lắm, nhưng gương mặt kia rõ ràng đã cứng ngắc rồi.

“Vậy… phiền cô nương rồi…”

Ta đương nhiên sẽ không nghĩ rằng vị tiểu vương gia tuấn tú so với ta còn xinh đẹp hơn lại “Nhất kiến chung tình” với ta giống như tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình. Trên thực tế nhìn những hành động của hắn mấy ngày nay, Hoàn Nhan Hồng Liệt dẫn hắn đến đây, mục đích lớn nhất hẳn là mượn cơ hội kết giao với các thế lực lớn ở Mông Cổ, nhằm củng cố thế lực của Triệu vương phủ… Quả nhiên là rất coi trọng đứa con trai này.

Vương Hãn cùng Thiết Mộc Chân là hai bộ lạc lớn mạnh nhất thảo nguyên hiện nay, Hoa Tranh kiêm nhiều thân phận như “Nữ nhi Thiết Mộc Chân cực kỳ sủng ái”, “Muội muội mà ấu tử của Thiết Mộc Chân thương yêu nhất”* cùng với “Vị hôn thê của người thừa kế của Vương Hãn”… nhiều thân phận linh tinh như vậy, đương nhiên tiểu vương gia sẽ không bỏ qua cơ hội giao hảo.

[*Theo tập tục của người Mông Cổ, con út ở nhà thừa kế, còn càng là con trưởng lại càng phải đi chinh chiến xa. Đó là lý do vì sao Thành Cát Tư Hãn trước khi qua đời chỉ để lại khoảng 4.000 quân “chính gốc” Mông Cổ cho mỗi người trong số ba người con trai lớn của ông, còn lại khoảng 101.000 quân chính gốc Mông Cổ cho Đà Lôi, con út của ông. Có thể thấy được địa vị của Đà Lôi rất cao])

Bất quá… Ta ác ý mỉm cười trong lòng, nói vậy xem ra hắn thực bất mãn với biểu hiện của ta hôm ở yến hội, cho nên hôm nay, sau khi đã bái phỏng các nhân vật quan trọng khác, mới không tình nguyện tới đây “ngẫu nhiên” gặp ta.

Vậy không thể trách ta không phải người tốt rồi nha, bởi vì… ta cũng không hề tình nguyện “ngẫu nhiên” gặp hắn…

Ta vẫn cảm thấy trong số những người trẻ tuổi, trừ bỏ Hoàng Dung, vị tiểu vương gia này xem như là người có tâm cơ mưu kế nhất rồi, nếu không phải thiệt thòi vì võ nghệ không cao cường, kết cục của hắn như thế nào còn rất khó nói. Một người toàn thân đều viết hai chữ “phiền toái” như vậy, ta cũng không muốn có giao tình gì với hắn, tốt nhất là… nghĩ cách để hắn tránh xa ta ra.

Cho nên kế tiếp, ta vừa đưa tiểu vương gia tới chỗ Đà Lôi đang thi đấu, vừa lấy vẻ mặt thuần thiết, ngẩng đầu 45° nhìn hắn si mê, sau đó liên tục hỏi hắn những câu thiếu não như “Tiểu vương gia, nương ngươi có phải rất xinh đẹp?” “Mọi người ở kinh thành không ở trong nhà bạt sao?” “Kinh thành có gì ăn ngon hơn thịt dê nướng không?” … một loạt vấn đề trong Thiếu Não Công Kích Đại Pháp.

Vì thế ngắn ngủn một đoạn đường, khóe miệng tiểu vương gia run rẩy với tần suất càng ngày càng cao, rốt cục… vừa nhìn thấy Đà Lôi xuất hiện trước mắt chúng ta, hắn một bước vọt lên, thân thiết vô cùng nắm tay Đà Lôi, sau đó liên tục “Nghe danh đã lâu” với “Không say không về” linh tinh, cứ thế cưỡng ép kéo Đà Lôi đi.

Ta không ngừng cố gắng, lấy bộ dạng cô gái hoài xuân đang chịu đả kích, ai oán nhìn theo bóng lưng bọn họ, tiểu vương gia không cẩn thận ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn thấy, chân lập tức gia tốc, trong khoảnh khắc liền chạy trốn không thấy bóng dáng.

Ta thề là ta đã vô cùng nhẫn nại đi tới một chỗ yên tĩnh, nhìn bốn bề vắng lặng, mới bắt đầu không hề giữ hình tượng ôm bụng cười điên cuồng. Nhưng mà…

“Tiểu cô nương thật đúng là thông minh lanh lợi nha…”

Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm khiến ta sợ tới mức giật mình, bất quá… tiếng nói này vì sao có chút quen tai…

Cứng ngắc ngồi thẳng lên quay đầu nhìn, chỉ thấy NPC từng đi qua chỗ đại ca cùng đại tẩu kích tình trước đây, đang cười hì hì nhìn ta.

“Lại thấy mặt a, tiểu cô nương.”

Vừa nhìn thấy người nọ, ta liền lập tức phản xạ có điều kiện nghĩ đến câu nói về kỹ thuật vợ chồng mà lần trước hắn đã bỏ lại trước khi đi, sau đó rối rắm suy nghĩ không biết nên mặt dày ngồi lại hay là che mặt chạy đi…

Nhìn ta dại ra tại chỗ, hắn tựa hồ vô cùng vừa lòng với hiệu quả mình tạo ra, nhẹ phe phẩy chiết phiến cười nói: “Xem ra tại hạ chắc chắn không tuấn tú bằng tiểu vương gia a. Hai lần gặp mặt, tiểu cô nương cũng chưa từng dùng… loại khẩu khí cùng vẻ mặt đó để nói với tại hạ, thật sự là rất tiếc nuối…”

Hắn biết Dương Khang, hơn nữa đã nghe được toàn bộ những gì ta nói với Dương Khang?

Nếu như vậy, ta cũng không cần giả bộ, bất quá… ta không có võ công không thể phát hiện ra hắn thì không tính, nhưng Dương Khang đã luyện công phu Toàn Chân giáo cùng võ công của Mai tỷ tỷ mười mấy năm, chẳng lẽ cũng không phát hiện ra hắn sao?

Trường hợp này nói nhiều sai nhiều, ta quyết định im lặng là vàng, người nào đó lại tiếp tục tự biên tự diễn.

“Tiểu vương gia tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, lại có thể dọa hắn thành như vậy, tiểu cô nương thật là có bản sự…”

Câu này mà truyền ra ngoài nhất định sẽ rắc rối… Người này đang buộc ta giải thích sao, bà nó chứ!

Ta chỉ đành cắn răng nói: “Ta… làm sao dám dọa tiểu vương gia đâu, chỉ là đùa một chút thôi.”

“Vui đùa… sao?” Chiết phiến trong tay người nào đó phe phẩy một cái rồi hai cái, mới khẽ cười nói: “Tiểu vương gia tuy là thông minh, nhưng cũng tự phụ, xưa nay lại tâm cao khí ngạo, khó tránh khỏi có chút xem thường người khác. Tiểu cô nương…”

Hắn kéo dài âm điệu, khiến ta thầm rùng mình trong lòng, trong nháy mắt suýt nữa đưa tay rút kim đao bên hông, may mắn giữa chừng ta chợt nhớ tới một sự thật —— ta không hề có võ công, đối mặt với một cao thủ như vậy, cho dù cầm Ỷ Thiên kiếm chỉ sợ cũng không có phần thắng —— cho nên sửa tư thế thành nắm đai lưng.

Hắn tựa hồ lại hồn nhiên không bắt bẻ, cười tiếp tục nói: “… Cô thật ra rất hiểu chuyện hốt thuốc đúng bệnh.”

Chương 19. NPC còn chưa đi, tiểu hồng mã lại tới nữa

Lãnh tụ vĩ đại từng dạy chúng ta, giả ngốc một lần không khó, chỉ có giả ngốc một đời mới khó.

Mà theo kinh nghiệm thực chiến của cá nhân ta thì: ngốc, có rất nhiều loại… Cho nên trong trường hợp giả vờ hoa si + ngu ngốc không có hiệu quả, ít nhất ta vẫn còn một tuyệt chiêu, giả bộ bất đồng ngôn ngữ…

“Tiểu vương gia bị bệnh sao, nếu không sao lại phải cần tới thuốc?”

Ta lén lút sửa phát âm trở thành ngắc ngứ một chút, người này nếu đã theo chúng ta một chặng đường, hẳn cũng phải biết thân phận của ta, ta là người Mông Cổ, không hiểu thành ngữ Hán cũng là chuyện dễ hiểu.

Quả nhiên hắn nhíu nhíu mày, lập tức lại dường như không có việc gì cười nói: “Ngay cả điều này cũng chưa từng giảng cho cô nghe sao, xem ra… trong Giang Nam thất quái cũng không có người nào hiểu Kinh Thư a…”

Ta thầm giật mình trong đầu.

Cư nhiên biết là Giang Nam thất quái dạy ta tiếng Hán, không lẽ hắn đúng là cừu nhân cũ của bọn họ tìm tới cửa? Nên nhanh chóng báo với Giang Nam thất quái… hay là tìm cách để bảy kẻ ngoan cố kia không tới đây động thủ chịu chết…

Còn có, phải giải quyết mối phiền toái lớn trước mặt như thế nào?

Diệt khẩu? Phỏng chừng đánh không lại…

Lừa dối? Phỏng chừng nói không được…

Ta vẫn nên theo lời lãnh tụ dạy, tiếp tục tiến hành giả ngu đi!

“Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu lắm a…”

Ta giả cười nhanh chóng quét mắt nhìn hắn, xác nhận trên người hắn không mang theo trường kiếm, nhuyễn tiên, đại đao, lang nha bổng… các loại vũ khí có tính sát thương cao. Tuy rằng chiết phiến không rời tay kia có vẻ khả nghi, đai lưng kia nói không chừng cũng có thể là nhuyễn kiếm hay cái gì tương tự… Nhưng nói tóm lại nhìn qua cũng không có binh khí đặc thù gì…

“Tiểu cô nương là đang nhìn xem ta sử dụng binh khí gì? Chỉ tiếc…” NPC thoạt nhìn rất là tiếc nuối lắc lắc đầu, “…Nhuyễn tiên không phải là sở trường của tại hạ.”

Ô ô, mẹ ơi ta muốn về nhà! Địa cầu quá nguy hiểm… Người này thật đáng sợ! Ngay cả nghĩ cái gì hắn cũng đều đoán được, chẳng lẽ hắn hai mươi tư giờ đều đi theo quan sát Giang Nam Thất Quái?

Nói lại… Này rất giống biến thái theo dõi cuồng a… Một kẻ võ công cao cường biến thái theo dõi cuồng… Thật sự là đáng sợ…

Ta đang nổi da gà toàn thân, đột nhiên nghe một trận vó ngựa cực nhanh, tưởng xa mà gần truyền tới.

Vừa liếc mắt liền nhìn thấy một con ngựa toàn thân lông đỏ như máu đang điên cuồng phi về phía này, dường như còn có một người phục trên lưng ngựa. Ngay cả con Thần Câu của Thiết Mộc Chân, hay Thanh Thông của Đà Lôi nhất định cũng không có cước lực mau như vậy, chẳng lẽ là… Hãn Huyết Bảo Mã ?

Đang sửng sốt, tiểu hồng mã đã vọt tới trước mắt, người trên lưng ngựa cũng lớn tiếng kêu lên.

“Hoa Tranh, mau tránh ra!”

Quả nhiên là Quách đại hiệp đang thuần phục tiểu hồng mã!

Con ngựa này hắn sẽ tặng cho Hoàng mm cho nên ta không thể lấy được, không biết nó có chịu để cho ta cưỡi tới khi đã nghiền không nhỉ —— bị NPC dùng đai lưng hất lên không trung, nhìn theo bóng dáng một người một ngựa phía xa, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta là vậy, ta quả thực là tham lam sao…

Lưng đột nhiên bị giật nhẹ, hai chân một lần nữa lại hạ xuống đất, NPC nhíu mày nhìn ta: “Tại sao nhìn thấy ngựa chứng mà cũng không biết chạy…”

Ta đang muốn nói lời cảm tạ, lại nghe hắn nói tiếp: “… Ai, cũng thật là khờ?”

Ta quyết định không cảm ơn!

Tiểu hồng mã vừa như một trận gió chạy đi, từ phía sau, một con ngựa lại vội vàng chạy tới, lần này ta nhận ra… Là Hàn Bảo Câu đứng hàng thứ ba trong Giang Nam Thất Quái. Thuật cưỡi ngựa của y có thể nói là thiên hạ vô song, chắc là đang chỉ đạo Quách Tĩnh thuần ngựa. Con ngựa y cưỡi là Truy Phong Hoàng, cước trình không bằng tiểu hồng mã, cách xa một khoảng lớn… cho nên lúc này chính đang liều mạng đuổi theo…

Khoan khoan! NPC nếu là tới trả thù, lúc này y không phải “Dê vào miệng cọp” sao?

Trước khi đầu óc kịp phán đoán, cơ thể ta đã tự động phản ứng, thi triển ra một chiêu trong một trăm linh một chiêu thức phòng sói trên xe giao thông công cộng: Gót giầy công kích đại pháp!

Đầu tiên là nặng nề đạp lên chân NPC. Sau đó thuận thế lao qua, gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn. Đáng tiếc những câu khẩu hiệu giống như lời thoại kinh điển trong phim như là “Ta ngăn hắn, người mau đi đi!” “Các đồng chí, xin vĩnh biệt!” còn chưa kịp hô lên, Truy Phong Hoàng đã lao vọt qua, trong gió chỉ còn lại thanh âm Hàn Bảo Câu lớn tiếng hô:

“Đừng tưởng rằng quay lưng lại ta sẽ không nhìn thấy ngươi, Hoa Tranh! Lại không thận trọng từ lời nói đến việc làm, chờ đấy, nhị sư phụ ngươi sẽ hảo hảo dạy dỗ lại ngươi…”

Lần sau còn xen vào chuyện sống chết của các ngươi nữa thì ta đúng là con ngốc!

Phẫn nộ buông tay ra, ta thực thành khẩn, tránh nặng tìm nhẹ nhìn về phía NPC xin lỗi: “Xin lỗi, làm bẩn hài của ngươi rồi!”

Người này… không phải tìm Giang Nam thất quái để trả thù… Tuy rằng ta không cảm nhận được sát khí là như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối, cơ thể hắn cũng không hề căng thẳng hay có biểu hiện gì khác. Mùa hè quần áo đơn bạc, thực dễ dàng nhận ra điều đó.

“Nga nha, tiểu cô nương xem ta là người nào?”

Tự nhiên là xem ngươi là cừu nhân… Nhưng mà e ngại nguy cơ sẽ xảy ra, ta lá gan nhỏ, chỉ có thể mơ hồ không đáp lời. NPC cười đến cực kỳ lương thiện nói ra nốt nửa câu sau:

“...Mới có thể yêu thương nhung nhớ như vậy?”

Vì thế thời điểm Quách Tĩnh cưỡi tiểu hồng mã cùng Hàn Bảo Câu quay lại, chính nhìn thấy ta cúi đầu nhìn đất lệ rơi đầy mặt. Rốt cuộc cũng không thăm dò được NPC này là ai, ở đâu, người ta theo gió mà tới, lại theo gió mà đi rồi, nhẹ phất tay áo, không mang theo một gợn mây, chỉ chừa cho ta một đầu dấu chấm hỏi.

 Duy nhất có thể xác định là… Người này thực rảnh rỗi… Hắn thực rất nhàn.

Hàn Bảo Câu không có hảo ý nhìn ta, sau đó cưỡi Truy Phong Hoàng đuổi theo gió rồi, còn lại ta cùng Quách Tĩnh mắt to trừng mắt nhỏ. Nga, còn có tiểu hồng mã kia, phỏng chừng dưới tay Quách đại hiệp gặp không ít khổ sở, lúc này liếc mắt nhìn người, lỗ mũi phát ra hơi thở phì phì, làm cho ta muốn chạm vào nó lại không dám xuống tay.

Quách đại hiệp thực hào sảng cho nó một chưởng, sau đó ôm lấy đầu nó nói với ta.

“Hoa Tranh, không sợ, muội tùy tiện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net