Bán kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngày hôm sau]

Mạnh Hạo Nhiên tối hôm qua đã cố ý hỏi thăm xem lượt thi đấu của ca ca hắn trong vòng bán kết ngày hôm nay, ca ca thi lượt thứ 4 thế nên hiện giờ hắn cũng không cần gấp rút đi đến khu vực thi đấu làm gì.

Sau khi thức dậy, hắn từ tốn dùng xong bữa sáng rồi mới bắt đầu đi đến đấu trường. 

[Khu vực phía bắc]

Bởi vì hôm nay hắn đi trễ hơn so với ngày hôm qua nên trên đường vắng hơn rất nhiều, thế nhưng khi hắn đến nơi thì trên lôi đài trận đấu thứ ba đã bắt đầu rồi.

Trên lôi đài hiện tại là hai nam tử đang giằng co với nhau, một người thì trong có vẻ cường tráng, đô con còn người kia lại đối lập hoàn toàn trông chẳng khác gì một tiểu bạch kiểm.

Thế nhưng nam tử có vẻ ngoài yếu đuối kia lại có vẻ đang ở thế thượng phong, còn nam tử đô con lại phai chịu thiệt thòi dù rằng hắn rõ ràng được hai người này là cùng một tu vi.

Trận đấu kéo dài được khoảng 30 phút thì nam tử đô con bị một chưởng của nam tử còn lại kia đánh ngã khỏi lôi đài, kết quả xem như đã định.

Trận đấu thứ tư diễn ra, đối thủ hôm nay của Mạnh Lăng Thiên là một chàng trai cũng khá tuấn tú tên là Mạnh Sở.

Mạnh Hạo Nhiên mở thiên nhãn nhìn sơ qua thì người này cũng khá ổn, nhưng so với Mạnh Lăng Thiên thì còn kém xa.

Trưởng lão ở dưới lôi đài đã cho bắt đầu trận đấu.

Mạnh Lăng Thiên rút trường thương ra, tụ khí liền đánh về phía Mạnh Sở, nhưng ngay giây phút ấy Mạnh Sở ngay lập tức né được. 

Mạnh Sở cũng lấy kiếm của mình ra, đáp trả lại Mạnh Lăng Thiên, dù vậy thì đòn đánh này Mạnh Lăng Thiên cũng dễ dàng đỡ được chẳng chút khó khăn gì.

Mạnh Hạo Nhiên ở ngoài quan sát được, rõ ràng so với một trúc cơ hậu kỳ thì Mạnh Sở này có lực đánh yếu hơn đến 2 phần thế nhưng tốc độ lại hơn hẳn trúc cơ hậu kỳ khác.

Thế nhưng, tốc độ dù có nhanh hơn hẳn trúc cơ hậu kỳ khác đi chăng nữa thì cũng không thể đối đầu với tốc độ và sức mạnh của Mạnh Lăng Thiên.

Mạnh Sở thấy đánh không lại liền nghĩ muốn dùng mánh khóe, hắn đánh một đòn vào Mạnh Lăng Thiên thêm vào cố ý đánh xuống đất muốn tạo ra khói bụi mịt mù rồi nhân lúc mọi người không chú ý mà quăng ra năm sáu viên đạn nổ tạo khói và cay, sau đó dùng tốc độ của mình vòng ra sau, muốn nhân lúc Mạnh Lăng Thiên đang bị cay mắt liền đánh lén hắn.

Chỉ là, không đơn giản như vậy!

Mạnh Lăng Thiên dễ dàng đón được cú đánh lén của Mạnh Sở, còn sẵn tay đáp trả lại, đánh bay Mạnh Sở xuống thẳng lôi đài.

Mạnh Hạo Nhiên chú ý thấy lúc này sắc mặt của Mạnh Lăng Thiên sớm đã không còn khiêm tốn, bình tĩnh như thường ngày mà thay vào đó là một ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm. 

Đến hắn cũng cảm thấy không rét mà run, xem ra Mạnh Sở này chơi dại rồi!

Trận đấu của Mạnh Lăng Thiên kết thúc, sau đó cũng không còn trận nào nữa đến chiều thì tiếp tục thi đấu.

Mạnh Hạo Nhiên nhân lúc này liền nhảy khỏi khán đài, đi đến chỗ của Mạnh Lăng Thiên, hắn chào đại ca một câu.

Mà Mạnh Lăng Thiên lúc này, sắc mặt so với khi nãy cũng chẳng tốt hơn một chút nào, hắn buông lời lạnh lùng về phía Mạnh Sở

''Đấu không lại liền đánh lén? từ bao giờ Mạnh gia lại dạy ra loại đệ tử có thể vì chiến thắng mà bất chấp tất cả này? Hôm nay ngươi chỉ là muốn đánh lén, sau này có phải là sẽ còn làm những điều đê hèn hơn không?''

Mạnh Sở cắn chặt răng không đáp, các trưởng lão cũng đã thấy rõ điều hắn làm, tuy nhiên bây giờ đang trong giải đấu không tiện trừng phạt, chỉ là sai người tạm thời cấm túc hắn tại viện mình, sau giải đấu rồi tính sau.

Mạnh Hạo Nhiên thấy Mạnh Sở đã bị dẫn đi, hắn cũng đến lôi kéo đại ca đi ăn trưa cùng mình

''Được rồi, đại ca, huynh đừng tức giận‚ hại sức khỏe lắm, đi ăn trưa cùng đệ đi. Được không?''

Mạnh Lăng Thiên thở dài một hơi rồi gật đầu.

Mạnh Hạo Nhiên nhanh chân kéo Mạnh Lăng Thiên rời đi, ăn uống nạp sức để buổi chiều thi đấu. Ban đầu Mạnh Lăng Thiên vẫn còn chưa bớt khó chịu, nhưng qua vài lời của đệ đệ rốt cuộc hắn cũng không để tâm nữa.

[buổi chiều cùng ngày]

Buổi chiều chỉ có hai trận đấu, Mạnh Lăng Thiên đấu trận đầu đối thủ của hắn là một nữ tử.

Mạnh Hạo Nhiên lần nữa thăm dò, vị nữ tử này nhìn chẳng khác gì một nữ trung hào kiệt. Thực lực cũng tốt. 

Trưởng lão cũng lười nói lời hoa mỹ, liền nhanh chóng cho trận đấu bắt đầu.

Nữ tử kia tên gọi là Mạnh Mân Hoa, pháp khí cũng là một thanh kiếm.

Sau khi trận đấu bắt đầu, nàng ta chủ động tiến công trước, nàng chém một kiếm về phía Mạnh Lăng Thiên, giọng điệu thanh lãnh

''Liệt hỏa chiêu dao!''

Ngay đòn đầu tiên đã sử dụng tuyệt kĩ của mình, xem ra nàng ta muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này.

Mạnh Lăng Thiên cũng đáp trả lại, hắn chém trường thương thành một hình bán nguyệt, miệng gọi tên tuyệt kỹ của mình

''Phong Thương Sát!''

Liệt hỏa chiêu dao của Mạnh Mân Hoa và Phong Thương Sát của Mạnh Lăng Thiên va chạm lẫn nhau bên trong không trung, kịch liệt đối địch nhau tạo nên một vụ nổ ầm vang, Mạnh Lăng Thiên không hề bị vụ nổ ảnh hưởng, hắn chỉ nhẹ nhàng lùi đến rìa lôi đài để tránh đi, thế nhưng Mạnh Mân Hoa thì thảm rồi...

Nàng ta căn bản né không nổi, liền bị thụ thương rơi khỏi lôi đài.

Trận đấu kết thúc.

Đến trận đấu cuối trong hôm nay, là  trúc cơ hậu kỳ đối đầu với trúc cơ đỉnh phong.

Hai người trùng hợp cũng là một nam một nữ. 

Nam tên Mạnh Tưởng, nữ là Mạnh Ái

Mạnh Ái sử dụng một cây tỳ bà làm pháp khí, mà Mạnh Tưởng sử dụng là song đao. 

Mạnh Hạo Nhiên lần đầu thấy có một người sử dụng tỳ bà làm vũ khí từ đầu giải đến giờ, cảm thấy có chút thú vị.

Nữ nhân Mạnh Ái kia có một đôi mắt cáo trông có vẻ mị hoặc, yêu nghiệt lại là trúc cơ đinh phong, Mạnh Tưởng chỉ là trúc cơ hậu kỳ e là khó lòng thắng nổi.

Trận đấu bắt đầu, Mạnh Ái gảy một nhịp lên đàn, tạo ra âm thanh chói tai vô hình đánh về phía Mạnh Tưởng, Mạnh Tưởng né được đòn đầu tiên đó trức tiếp lao lên đánh về phía Mạnh Ái, thế nhưng cô ta là một tu sĩ đánh tầm xa, nào dễ dàng cho Mạnh Tưởng áp sát mình?

Mạnh Ái liên tục rung đàn tạo ra vô số đòn đánh tấn công Mạnh Tưởng, hắn trông phút chốc đã có vẻ chật vật hơn khá nhiều.

Nhưng vẫn vượt qua được tầng tầng lớp lớp công kích của Mạnh Ái, Mạnh Tưởng vận khởi linh lực toàn thân dùng hết sức chém xuống, Mạnh Ái lại chẳng hề nao núng, nàng ta chỉ nhẹ nhàng gảy đàn, xung quanh đã tạo thành môt lớp kết giới vô hình ngăn cản đòn đánh của Mạnh Tưởng, 

Cô ta lại tiếp tục gảy thêm hai lần, kết giới lập tức giãn nở cực lớn rồi nổ tung, đánh bay Mạnh Tưởng.

Tuy kết giới nổ tung, nhưng Mạnh Ái lại chẳng thương tổn một sợi tóc nào, khiến cho Mạnh Hạo Nhiên ngồi xem cũng không khỏi xuýt xoa.

Vòng đấu hôm nay đến đây coi như đã kết thúc, ngày mai chính là chung kết, hắn háo hức rời khỏi khán đài.

Hắn thật trông đợi trận chung kết của đại ca vào ngày mai!

[Ở một góc khuất nào đó]

Một người đội khăn chùm đầu che kín khuôn mặt mình, khẽ nghiến răng, tức giận xé nát tờ mật thư đi

''Lũ vô dụng! Có một thằng oắt cũng giết không được! Hừ, nuôi chúng đúng là tốn cơm tốn gạo của ta! Mạnh gia tam thiếu ngươi chờ đó cho ta!''

[hết chap28]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC