chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau .

Kể từ khi Dạ Thuần Anh đồng ý giao kèo , Lam Điệp liền chú tâm tu luyện , nàng ngày đêm không ngủ điên cuồng tu luyện , hiệp tại nhờ linh khí tinh khiết , khoản cách Nguyên Anh tu kỳ cấp bảy đã muốn đột phá .

Đột nhiên , bên ngoài cửa truyền đến tiếng động , Lam Điệp liền mở mắt lắng tai nghe .

" bên trong có người chứ ?" Một giọng nói tò mò truyền tới .

Lam Điệp nghe vậy đứng dậy mở ra cánh cửa đổ nát , nhìn trước mắt khoản 17-18 tuổi tiểu cô nương dung mạo thanh tú dễ nhìn .

La An Na nở một nụ cười tươi như hoa dón chào Lam Điệp , tự mình giới thiệu .

" chào tiểu sư muội , sư tỷ là La An Na , 17 tuổi , trạch viện của sư tỷ nằm gần nơi đây nhất nên sáng nay mới đến làm phiền một chút , sư muội không bận tâm chứ ?"

Lam Điệp nghe vậy lắc đầu , bận tâm ?, nàng không dư nhiều biểu cảm thế đâu !.

La An Na thấy vậy liền rất tự nhiên bước vào trong , vô tình khi nhìn thấy bài trí của căn phòng đổ nát , La An Na triệt để đứng hình .

Xung quanh diện tích chỉ đủ năm người đứng , phía trên màng nhện dày đặc , dưới nền thì cát bụi dày cả lớp to , gỗ viện thì mục nát , cánh cửa lại xiêu vẹo , cột trụ gần như muốn đổ , xà ngang cái còn cái không , chiếc giường lót rơm lót cỏ , gối nằm không có , ngay cả bàn ghế hay tủ hoặc chén bát gì đấy cũng không thấy .

Cái này , nói đứa nhỏ 10 tuổi làm sao mà sống đây ?.

" căn viện này có hơi.............." An Na nhìn qua Lam Điệp bình thản khuôn mặt , có hơi thương tiếc nói " sư muội , sư tỷ nghe nói muội không thể nói chuyện , như vậy......hay là muội qua trạch viện của sư tỷ ở đi , sư tỷ dù sau cũng chỉ ở có một mình , chúng ta cùng nhau vẫn tiện hơn !"

Lam Điệp không ngần ngại lắc đầu , An Na có lòng tốt nàng xin nhận , nhưng nàng không muốn bất kỳ ai nhìn mình bằng ánh mắt thương hại kia !, không nói được ư ?, đợi đến khi nàng thành Thần thì bách tật vô tồn , chút lời lẽ này có là gì ?, huống hồ nàng cũng không thích nói nhiều , chuyện bị câm đỡ phần nào che dấu , quan trọng bây giờ vẫn là thực lực thì hơn !.

Ngược lại An Na thấy Lam Điệp lắc đầu thì hiểu lầm , thương tiếc càng sâu nói " sư muội đừng e ngại , sư tỷ đây chỉ ở một mình ngay trạch viện cách đây một khu vườn đào , sư muội ở chổ này hoang vắng lại ăn nói bất tiện , vẫn là cùng ta thì hơn !"

Lam Điệp lại lắc đầu , thấy nàng vẫn cứ kiên quyết như vậy nên An Na đành thở dài .

" thôi được , sư muội nếu đã không muốn thì sư tỷ cũng không ép , nhưng sau này ngày ngày ta đều đến xem sư muội một chút , được không ?"

Lam Điệp quay sang gật đầu , nàng thật sự còn không có ngờ , Nguyệt Vũ môn cũng có vài người nhiệt tình như vậy a!.

" vậy , sư tỷ quay trở về đây , ngày mai ta lại đến thăm sư muội !" La An Na vui vẻ vẩy tay chào liền ly khai trở về .

Lam Điệp thấy vậy liền đóng lại cửa viện , nàng còn phải tu luyện tiếp nha.

" tiểu Lam , có trong đấy không ?" Một giọng nói từ ngoài truyền vào khiến Lam Điệp đứng khựng lại , nàng lại phải xoay người đi ra mở cửa viện .

Trước cửa viện suy tàn của Lam Điệp , Phượng Nhất một thân tuyệt mỹ dung nhan đứng đó đặc biết chói mắt .

" tiểu Lam !" Phượng Nhất giơ lên hai tay có giấy và bút mực đưa đến trước mặt Lam Điệp " tỷ đến đưa cho muội cái này , sau này cùng người khác nói chuyện cũng..........." bỗng nhiên Phượng Nhất dừng lại lời muốn nói , dung mạo từ vui tươi biến thành âm trầm xuống " khốn kiếp , là kẻ nào cho tiểu Lam ở cái nơi tồi tàn này ?" Xong , mặc cho Lam Điệp không vui vẻ , Phượng Nhất nhảy vào phòng của Lam Điệp chỉ chỏ từng nơi mắng to " cmn khốn nạn , là tên đê tiện nào dám đưa tiểu Lam nhà ta đến cái nơi như chuồng heo thế này ?, lão nương rõ là nói tiểu Lam là ân nhân cứu mạng của lão nương , vậy mà các người lại đưa nàng dến nơi như thế này mà sống , là do khinh nhờn lão nương sao ?, còn nữa , nàng chỉ mới là 10 tuổi ' yếu đuối ' nữ hài , các ngươi bỏ nàng ở nơi này thì không thẹn với lương tâm à , không cảm thấy xấu hổ sao ?, không thấy bản thân ác nhân đê tiện vô nhân đạo quá sao ?....."

Lam Điệp kéo kéo tay áo của Phượng Nhất khiến nàng ta dừng lại , Phượng Nhất muốn chửi ai nàng không quan tâm , nhưng mà hiện tại chổ này chỉ có hai người , Phượng Nhất chửi cũng chỉ có mình nàng nghe , nàng mới không muốn nghe nữa  a .

Phượng Nhất nhín ánh mắt âm lãnh của Lam Điệp , ngại ngùng gãi gãi đầu " thật xin lỗi tiểu Lam , là tỷ không đúng " bỗng nhiên Phượng Nhất giật mình đập tay nói " à đúng rồi !" Xong lại quay qua xoa tóc cho Lam Điệp " tiểu Lam , hôm nay tỷ đến là có ý hỏi muội............tuy câu hỏi này có hơi riêng tư nhưng , tiểu Lam không phải là Luyện Khí kỳ tu sĩ , phải không ?"

"....." Lam Điệp đứng im không hành động gì , nàng biết Phượng Nhất không phải kẻ lắm lời , nàng ta đột nhiên hỏi câu này hẳn là có lý do .

Phượng Nhất quả nhiên lại buông xuống tay ngọc , hơi u sầu nói .

" thật ra , nhìn bề ngoài tỷ rất ung dung , nhưng muội muội và gia gia vẫn còn trong tay Phượng gia , Phượng Nhất này thật sự rất lo sợ , tiểu Lam , tỷ hỏi muội cái đó là vì ta muốn nhờ muội một chuyện !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nữ