Chương 2: Muốn có thuộc hạ, thì tài thế phải mạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức chấn động giang hồ thứ nhất đã được giải thích rõ ràng từ nguyên nhân động cơ tới hậu quả, tiếp sau đây chúng ta lại tiếp tục tìm hiểu rõ về tin tức chấn động giang hồ thứ hai.

Trong ngày Lâm gia rước dâu, kiệu lớn đi giữa đường lớn, kèn trống linh đình, dân chúng thì đứng bên đường xem náo nhiệt, ông một câu bà một câu, bàn tán về hôn sự lớn nhất từ trước đến nay. Giữa một không gian và một thời gian có thể nói là vô cùng ồn ào náo nhiệt, náo nhiệt ồn ào đến điếc cả tai, tiểu tân nương Bách Giao Giao của chúng ta lại ngủ say như chết bên trong kiệu họa, nước miếng cũng chảy ước cả một mảng lớn hỷ phục rồi.

Mà nếu như Bách Giao Giao cứ ngủ như chết như vậy thì làm gì có chuyện quan hệ bất chính với tên khất cái. Câu chuyện của chúng ta làm sao có thể tiếp tục, đương nhiên dưới bàn tay thần thánh của thần linh, đã sắp đặt một màn gặp gỡ thật ly kỳ cho bọn họ. 

Khi kiệu lớn 8 người khiêng của Lâm gia đang hiên ngang đi trên đường lớn, mà đường lớn nào cũng có ngõ nhỏ, và từ một cái ngõ nhỏ một con chó vàng miệng ngặm bánh bao hoảng hốt chạy ra, đâm phải một phu kiệu bên trái, tiếp sau đó một tên khất cái từ trong ngõ nhỏ chạy ra, đúng lúc kiệu lớn vừa tới trước ngõ nhỏ, tình thế bất ngờ, xử lý tình thế cũng bất ngờ, đám phu kiệu vì sợ đâm trúng tên khất cái liền thắng gấp, nhưng trong tình huống đột ngột tám phu kiệu không có điếm 1, 2, 3 để đồng loạt dừng và hạ kiệu nên... tên phu kiệu bên trái bị chó đâm hoảng sợ buông trước, tên bên trái còn lại cầm một mình một cái tay kiệu không nổi, buông theo, hai tên bên phải đằng sau giật mình buông nốt, bốn tên còn lại ngơ ngác buông luôn.

Cổ kiệu thế là nghiêng trái, chúi đầu về trước một cái, nghiêng phải, chúi đầu về sau một cái, rồi rơi bạch xuống đất. Trong sự thất kinh của mọi người, tiểu nương tử nhà họ Lâm, sau 1 hồi lăn trái lộn phải trong kiệu, rồi lăn luôn ra ngoài.

Về sau, theo lời kể của chính nhân vật trong câu chuyện Tiểu Kim Tử, cũng chính là tiểu khất cái ngày đó, thì tình hình lúc đó là: “Con ác cẩu đó cướp mất bánh bao của ta, ta đang trên đường đuổi theo thì đột nhiên nhát thấy bên cạnh có sát khí, vừa quay đầu, ôi mẹ ơi...” Tiểu Kim ôm hai bả vai, rùng mình một cái: “... đáng lý không nên quay đầu, quay đầu liền nhìn thấy một người với khuôn mặt vô cùng kinh dị, bay tới, ta nhớ lúc đó trong miệng nàng ta còn có nước giải, khi bay tới, nước theo khóe miệng bay ra tạo trên không trung một vệt nước dài, nhìn rất kinh. Rồi ta không nhớ gì nữa, hình như ta bị đè bất tĩnh.”

Diễn biến tiếp theo chắc không nói mọi người cũng biết, à, mà vẫn nên nói thì hơn.

Bách Giao Giao sau khi đè bất tỉnh tên khất cái, đang muốn đứng lên tính sổ với cái đám kiệu phu xem rốt cuộc là có biết khiêng kiệu hay không, nhưng đang lòm còm bò lên thì hai mắt nàng liền liếc thấy khuôn mặt của cái người nằm bên dưới, lập tức vén tóc, lấy hỷ phục chùi sạch mặt mày cho hắn, hai mắt tỏ hàn quang, hét lớn: “Mau cứu người!”

Cứ thế, tiểu khất cái bị Bách Giao Giao nhét vào kiệu hoa, gã về Lâm gia. Bởi vì sao ư? Bởi vì như đã nói từ đầu, Giao Giao của chúng ta là dân xuyên qua, còn là dân siêu cấp mê trai xuyên qua, nên trước vẻ đẹp đầy tiềm năng của 1 soái ca tương lai là tiểu khất cái, Bách Giao Giao không thấy thì thôi, đã thấy đương nhiên không thể bỏ lỡ, chẳng phải tiểu thuyết vẫn hay nói: “Năm đó ta vì cứu hắn 1 mạng, hắn lại dùng cả 1 đời để bảo vệ ta.” Cho nên... khi tiểu khất cái bị đè bất tĩnh, mở mắt ra, đập vào mắt hắn là 1 đôi mắt đang phát ánh sáng xanh, cùng 1 hàm răng sáng chói. Bách Giao Giao đang nhìn chằm chằm hắn mà cười thật gian, khiến tâm hồn tiểu thiếu niên của hắn lần đầu tiên hoảng sợ.

“Ngươi... tránh ra, tiểu gia muốn... muốn đi tè.” Tiểu khất cái toát mồ hôi dùng tay đẩy cái khuôn mặt đang áp sát mặt mình ra, quát.

“Hơ, hơ, đừng vội, đừng vội, ta có chuyện đại sự muốn bàn với ngươi.” Nhưng con quỷ háo sắc nào đó lại lần nữa lấn tới, còn chộp lấy tay của tiểu khất cái cười càng gian: “Tiểu huynh đệ này, ta nói... nếu ngươi đi theo ta thì sẽ không cần ngày ngày đi giành ăn với chó, ngươi có thể mặc đồ đẹp, có thể được đi học, có thể được mọi người kính trọng...” Bách Giao Giao 1 hơi nói hơn 1000 cái lý do nên “theo ta”, nhưng tên khất cái nào đó vẻ mặt từ hoảng hốt, nghi hoặc, bình thường, xanh mặt, tới đen mặt, sắc mặt biến ảo như cầu vòng, run run cái tay gầy như que củi còn lại không bị nắm của mình tát vào cái đầu cắm đầy trang sức bằng vàng lấp la lấp lé của vị đang bắn tung tóe nước miếng trước mặt hắn, thâm tâm gào thét: ‘mẹ nó, yêu nghiệt phương nào tới đây, đạo sỹ trừ yêu có biết không?’

Bách Giao Giao bị tán đến choáng váng, nhất thời đơ mặt nhìn tiểu khất cái, nàng thế nhưng bị đánh, nàng vậy mà bị đánh, từ khi xuyên qua tới giờ đây là lần đầu tiên, người đầu tiên dám đánh nàng, nếu mạch não của nàng bình thường, dưới trường hợp bị cưng chiều thành thói bị người khác đánh như vậy chắc chắn sẽ nổi bão, hô to gọi nhỏ đám thị vệ lại bầm thây tên tiểu khất cái vô lễ này rồi, có điều... mạch não của nàng lại không giống người thường, chỉ thấy sau 5s ngơ ngác, Bách Giao Giao trưng ra bộ mặt kích động vạn phần, nắm lấy cái tay vừa tát vào đầu mình, lắc điên cuồng, hô: “Ngay cả nữ chính mà ngươi cũng dám đánh, quả nhiên là nhân vật phong vân trong tương lai, quá bá khí trắc lậu, quá soái, aaaaaa.”

Tiểu khất cái: “...”

Đó là lần đầu tiên Tiểu Kim cũng chính là tiểu khất cái cảm nhận được mức độ thần kinh của tiểu thư nhà hắn. Còn vì sao tiểu khất cái lại được gọi là Tiểu Kim thì đó là cả 1 quá trình máu và nước mắt mới đúc kết ra được ý nghĩa của cái tên.

“Muốn ta theo ngươi cũng được, mỗi tháng trả cho ta 1 lượng vàng, đương nhiên 1 lượng vàng đó không tính chung với tiền ăn, tiền mặc, tiền ở, tiền đi lại, những phần đó ngươi chi.”

Bách Giao Giao: “...” nhân tài tương lai ta tìm được hình như hơi ham tiền, hơi tính toán, không sao, vì thuộc hạ trung thành về sau ta nhịn.

“Cái gì, muốn ta đi học, mỗi lần đi học 1 lượng bạc.”

Bách Giao Giao: “...” Ta bắt ngươi đi học là tốt cho ta à? Tốt cho ta phải không? Vì tương lai thuộc hạ có thể xuất khẩu thành thơ, ôn nhu nho nhã, ta nhịn.

“Cái gì, muốn ta luyện võ, việc tốn thể lực như vậy mỗi ngày 5 lượng bạc.”

Bách Giao Giao: “...” Vì tương lai thuộc hạ có thể bá khí trắc lậu, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, ta nhịn.

“Cái gì, muốn ta tới phố Tây mua hạt dẻ ngào, 1 lượng bạc.”

“Cái gì, muốn ta giúp ngươi lên cây lấy con diều, 1 lượng bạc.”

“Cái gì, muốn ta giúp ngươi vớt vòng ngọc dưới hồ lên, 5 lượng bạc.”

“Cái gì, muốn ta..., 1 lượng bạc.”

Bách Giao Giao: “...”

Cho nên nói, nếu như muốn nói chuyện với Tiểu Kim vậy đưa bạc trước, còn nếu ngươi nổi bão, vậy thì...

“Vài đồng bạc lẻ cũng không bỏ ra được còn muốn làm chủ nhân.” Vị thuộc hạ nuôi từ bé nào đó nhìn vị chủ nhân nào đó đang phát điên bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

Nhưng đó điều là những chuyện râu ria sau này, quay lại chính truyện, hiện tại tiểu tân nương Bách Giao Giao của chúng ta sau khi dụ dỗ được 1 “thuộc hạ mỹ nam trung thành cẩn cẩn” tương lai, tâm tình vô cùng vui sướng, hoan hoan hỉ hỉ ngồi trên kiệu hoa chờ đợi thời khắc bái đường thành thân, sống 2 đời, lần đầu lấy chồng thật ra cũng ngại lắm chứ bộ, Bách Giao Giao trốn dưới cái khăn chùm đầu cười khích khích như chuột trộm được gạo.

Tiểu Kim: “...” bệnh thần kinh có lây hay không? Hắn nên né ra xa xa 1 chút.

Kiệu hoa đi thêm 2 canh giờ thì dừng lại trước cửa 1 tòa trang viên vô cùng, vô cùng, vô cùng to lớn, nhìn tường trắng cao, ngói lưu ly xanh biếc kia xem, mức độ hoa lệ có vẻ ngang ngửa hoàng cung rồi.

Trong tiếng pháo nổ đì đùng cùng tiếng kèn trống, tiểu thiếu gia Lâm gia đang đứng trước cửa trái tim cũng đập bang bang vì kích động bước lên 2 bước, đá đá vào thành kiệu, bàn tay giơ lên đang định vén màn kiệu đón tiểu nương tử nhà mình, thì nhìn thấy 1 bàn tay nhỏ gầy đưa ra khỏi màn kiệu, trái tim lại đập mạnh thêm mấy nhịp, cố nến tâm tình kích động, đưa tay bắt lấy cánh tay nhỏ gầy, đỡ lấy người trong kiệu bước ra, sau đó...

Toàn trường chết lặng, đây... đây là tình huống gì, tiểu tân nương Lâm gia thế nhưng lại là 1 tiểu nam hài??? Đã thế còn nhìn ốm như thế, nhỏ như thế, khẩu vị tiểu thiếu gia nhà họ Lâm cũng quá nặng rồi!!!

Lâm Thiên Sinh: “...” có thể đẩy tiểu hài tử này vào lại kiệu rồi làm lại không???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net