Chương 52. Gái ngoan sợ trai quấn lấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Chỉ làm mẫu xong, muốn quay sang hỏi Tống Chấp giọng của cô như thế nào, nhưng biểu hiện Tống Chấp giống như vừa gặp quỷ.

Cái gì? Cô làm nũng đáng sợ lắm sao?

Trong phòng liền rơi vào một trận yên tĩnh có thể nhìn thấy được.

Đường Chi nhận ra có gì đó không đúng, cô vừa quay đầu liền bắt gặp đôi mắt đen láy của Giang Chi đứng ngay bên cửa, vẻ mặt bối rối.

Ừ? Vậy thì sao?

Tại sao Tống Chấp lại căng thẳng đến mức như bị lão sự bắt gặp khi đang làm việc xấu vậy.

Không phải họ đang chơi trong giờ nghỉ sao? Làm gì mà căng thẳng như vậy?

Đường Chi quay lại nhìn anh ta một cách khó hiểu: "Hỏi anh đó, tôi làm nũng như vậy có dễ nghe không?"

Tống Chấp: "...khụ khụ khụ"

Chết chắc rồi, anh ta cảm nhận ánh mắt chết chóc của Chi Ca đang khóa chặt anh ta.

Nhưng Đường Chi lại không chịu buông tha: "Này, sao anh không nói gì."

"...Nếu không để tôi hỏi Chi Ca một chút thử xem giọng cô có dễ nghe không..." Bóng đèn Tống Chấp có tính giác ngộ rất cao.

Đường Chi cảm thấy không thể giải thích vì sao Tống Chấp lại chuyển chủ đề sang cho Giang Chi. Vừa lúc nhân vật trong game của cô sống lại, cô phớt lờ không để ý đến Tống Chấp, lao vào trận chiến một mình.

Cô không còn ở trong hoàn cảnh này, khiến Tống Chấp cảm thấy mình có chút dư thừa, nhưng giây tiếp theo cậu hiểu được cảm giác của Chi Ca, cảm giác hiện tại mình không thích hợp ở đây. Nói một câu "tôi đi vệ sinh", cầm điện thoại chạy như bay.

Khi hai người chạm nhau, Tống Chấp không quên nháy mắt với Giang Chi

- Chi Ca, em chỉ có thể giúp anh tới đây thôi.

Đây cũng là một cơ hội tốt.

Giang Chi bước vào phòng, lúc này anh đang ngồi trên ghế sô pha đối diện Đường Chi. Người đàn ông chậm rãi xé Band-Adi*, âm thanh xé rách đặc biệt lớn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

*Băng cá nhân.

Nhưng tâm trí của Đường Chi hoàn toàn không ở đây.

Bất kể chuyển động tay trái hay tay phải của anh như thế nào, hay tay trái tay phải của anh có chuyền động lại. Trong mười phút, một miếng băng dán được dán lên vết thương, nhưng mắt của Đường Chi vẫn không đặt trên người anh.

Giang Chi rũ mắt, nhìn miếng băng dán được dán tỉ mỉ trên ngón trỏ, đôi môi mím chặt, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

Cuối cùng dụng tâm của anh nãy giờ cũng bị phát hiện

Trong thời gian của trò chơi, đồ ăn đã được giao tới.

Lúc ăn cơm, Tống Chấp chú ý tới Band-Adi kia, kinh hãi: "Chi Ca, ngón tay anh bị làm sao vậy?"

Giang Chi không dấu vết liếc nhưng Đường Chi một cái, trầm giọng nói: "Vừa rồi lúc đang phân loại lỡ tay quẹt trúng."

Nếu như là trước đây, cô sẽ là người đầu tiên lộ ra biểu cảm đau lòng.

Nhưng hiện tại, Đường Chỉ chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ngón tay anh, cúi đầu ăn cơm, cũng không nói cái gì.

—Vết thương nhỏ này, anh cũng đã xử lý, qua vài ngày nữa là tốt rồi.

Buổi chiều, Giang Chi đưa Đường Chi đi luyện Coloratura* một lần nữa.

* Giọng nữ cao màu sắc (coloratura soprano) nguồn: wiktionary tiếng việt

Đúng là phần này tuy không cần nhớ lời nhưng lại đòi hỏi kỹ năng và trình độ hát của ca sĩ nhiều hơn.

Đường Chi hát theo phương pháp mà anh nói, nhưng ngay sau đó Giang Chi lại cau mày.

Đường Chi vẫn luôn chú ý tới biểu cảm của anh, vội vàng dừng lại, khẩn trương nói: "Làm sao vậy? Tôi hát sai sao?"

Anh đột nhiên bước tới, hai tay đặt eo cô.

Sự tiếp xúc bất ngờ này khiến Đường Chi im lặng trong giây lát, toàn thân căng thẳng.

Ngoài cửa sổ, làn gió mùa thu thật sảng khoái, thổi hương hoa nhàn nhạt.

Mái tóc trước trán anh bị gió thổi bay, giọng điệu nghiêm túc: "Mục đích của việc dùng eo là để đẩy hơi, không phải làm cho em căng thẳng."

"Thả lỏng."

"Nào, hát."

Tay anh đặt ở đây, làm sao cô có thể thả lỏng được

Tuy biết anh đang dạy cô, không có ý tứ gì khác, nhưng Đường Chi vẫn không nhịn được khẩn trương.

Càng lo lắng cô càng không thể hát tốt.

Chưa kể đến việc cải thiện, ngay cả trình độ vừa rồi cũng không còn được nữa.

Đường Chi nhìn anh một cái, ngượng ngùng nói: "Có lẽ tôi cần phải luyện tập lại."

Giang Chi đừng một chút, giống như đang suy nghĩ đến điều gì đó, rồi buông cô ra, Đường Chi vừa thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, anh nắm lấy tay cô đặt vào eo mình.

"Em đến cảm nhận tôi."

Đường Chi còn chưa kịp ngại ngùng, cô đã cảm nhận vòng eo thon nhỏ của người đàn ông dưới lòng bàn tay, đang co rút và đẩy ra cùng với giọng nói của anh.

Suy nghĩ của Đường Chi cũng theo lòng bàn tay đang nhấp nhô bay đi xa.

Trong đầu hiện lên lần đầu tiên gặp Giang Chi, người đàn ông lộ ra một đoạn eo thon gầy.

Đường cong xinh đẹp của cơ bụng, eo hẹp, hai đường nhân ngư ẩn hiện sau lớp quần, gợi cảm đến mức khiến người ta chảy nước miếng.

Không hiểu sao không thể giải thích được.

Suy nghĩ vừa lệch đi, người sau lưng nói điều gì cô cũng không nghe thấy.

Mãi đến khi Giang Chi lên tiếng lần nữa "Em tìm được cảm giác chưa?", tâm trí đang bay lơ lửng trên bầu trời của cô mới trở lại.

Đường Chi nhìn anh không nói gì, cô nghĩ mình sắp toi rồi.

Cô xấu hổ đến mức rút tay lại: "Tôi sẽ cố gắng."

Giang Chi gõ nhẹ đầu cô: "Nghiêm túc đi."

Đường Chi trừng mắt nhìn anh.

Làm sao mà cô không nghiêm túc được!

Không phải tại anh đột nhiên lấy cơ bụng mình ra quyến rũ cô sao.

Hai tay cô chống lên hông và cố gắng phát ra âm thanh và tìm cảm giác co thắt vùng eo và bụng giống như Giang Chi.

Sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng cô đã nhận được một từ "đúng" từ Giang Chi.

Đường Chi mở mắt và tiếp tục luyện giọng cơ bản theo cảm xúc đó.

Với sự hướng dẫn của anh, cô dường như đã dần tìm ra được cách hát một chút.

Đợi đến khi buổi luyện tập hôm nay kết thúc, cô vẫn không nhịn được, hỏi Giang Chi mình hát như thế nào.

Câu trả lời của Giang Chi khá thận trọng: "Vẫn ổn."

Vẫn ổn, có nghĩa là nó chưa đủ tốt.

Đường Chi đột nhiên bùng cháy tinh thần chiến đấu: "Được rồi, cảm ơn Giang lão sư, tôi sẽ tiếp tục chăm chỉ"

Hai ngày sau, Giang Chi không xuất hiện nữa.

Đường Chi dựa vào tư liệu anh để lại cho cô, luyện tập hết lần này đến lần khác.

Tốc độ tiến bộ của cô rất nhanh, độ ăn ý giữa cô với Tống Chấp càng ngày càng cao.

Không lâu sau, ngày diễn tập cũng đã đến.

Giang Chi đến sớm hơn Đường Chi và Tống Chấp, đang phối hợp và xác nhận mọi khía cạnh của sân khấu với tất cả các lão sư.

Tống Chấp sững sờ: "Chi ca, anh tốt quá đi. "

Lúc này, Tống Chấp mới đột nhiên hiểu được tại sao Giang Chi hàng năm không tiếp xúc nhiều với các dự án, nhưng lại vẫn vững vàng ngồi trên ngôi vị những ca sĩ đỉnh lưu.

- Mức độ cống hiến của anh cho sân khấu nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.

Tống Chấp vui mừng liếc nhìn Đường Chi, bỗng nhiên cảm thấy mình đột nhiên dính chút hào quang của Đường Chi.

Giúp bọn họ kiểm soát sân khấu này, đây chính là Chi ca!!!

Khái niệm này là gì.

Giống như một cầu thủ bóng rổ, trước khi thi đấu vào ngày mai, và James* đích thân lau sân đấu một lần.

*James: LeBron Raymone James Sr. là một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp Hoa Kỳ, hiện đang chơi cho câu lạc bộ bóng rổ Los Angeles Lakers ở Giải bóng rổ nhà nghề Mỹ. Lebron được xem là một trong những cầu thủ bóng rổ xuất sắc nhất mọi thời đại, thường được so sánh với Michael Jordan.

OMG. Món hời lớn!

Giang Chi gật đầu, hàn huyÊn vài câu đơn giản, nhìn về phía Đường Chi đang đứng bên cạnh mình: "Hai ngày nay em luyện tập thế nào rồi?

"Khá tốt" Đường Chi mỉm cười nói với anh, "Đợi lát nữa sẽ hát cho anh nghe". Cuối cùng cũng phải hát cho khán giả và Giang Chi nghe. Trong lòng cô cũng khó nén được sự khẩn trương.

Cả hai người cùng đi vào hậu trường thay quần áo, còn Giang Chi tiếp tục làm việc.

Sân khấu lần này, Giang Chi đã giúp xác định chính xác rất nhiều chi tiết, từ ánh sáng, vũ đạo và mọi trang trí trên sân khấu. Anh không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Tống Chấp là người đầu tiên thay trang phục trên sân khấu ngày mai.

Áo khoác da đinh màu đen sẫm phản chiếu ánh sáng vô song dưới ánh đèn, với vẻ ngoài tuấn tú của cậu ta, cả người trong vừa ngầu vừa cool.

Giang Chi đợi một lúc, thấy Đường Chi mặc một chiếc váy lụa mỏng lộ vai màu đỏ tươi.

Chiếc váy được thiết kế cổ một đường, cộng thêm phần váy lớn có các lớp chuyển màu, trong thật lộng lẫy.

Chân Đường Chi đi một đôi giày cao gót màu đỏ, lúc này khí chất ngọt ngào động lòng người của cô vào giờ khắc này nhuộm màu sắc diễm lệ và tươi sáng.

Cô nhìn xuống sân khấu, đèn pha sân khấu cũng không ngại ngùng đem toàn bộ ảnh sáng chiếu về phía cô.

Giang Chi nhìn cô, người đàn ông chưa bao giờ mắc sai lầm, nhất thời đã quên mất mình định nói cái gì.

Mãi đến vài giây sau, Giang Chi mới đưa tay lên môi kho khan một tiếng nói xin lỗi với nhân viên đang chờ.

Buổi diễn tập của cả hai đã chính thức bắt đầu.

Hôm qua, buổi diễn tập diễn ra rất suôn sẻ, nhưng hôm nay, có lẽ cộng thêm việc đi bộ và đứng trên bàn nâng nên Tống Chấp thường xuyên mắc lỗi, và Đường Chi cũng thỉnh thoảng mắc lỗi.

Cả hai người họ cũng cực kỳ nghiêm túc, chỉ tập đi tập lại.

"Xin lỗi."

"Lại một lần nữa."

Họ đã làm lại nhiều lần.

Mỗi lần làm lại, nó sẽ hòa hợp và đồng điệu hơn lần trước.

Sau hai vòng diễn tập không có sai sót, rốt cục cũng nghênh đón lần cuối cùng.

Sau cuộc thu âm hoàn hảo cuối cùng của Đường Chi, dưới sân khấu tối đen như mực, vang lên một trận vỗ tay từ các nhân viên.

Đường Chi đứng trên bàn nâng, hơi thở hổn hển.

Những ngày luyện tập này rất mệt, kể cả buổi diễn tập hôm nay, cũng rất mệt.

Nhưng cô cảm thấy rất vui.

Cô rất thích nó.

Cảm giác thành tựu bùng nổ.

Cô kìm nên sự phấn khích trong lòng, đợi bàn nâng hạ xuống.

Nhưng lần này, bàn nâng dường như không được linh hoạt cho lắm, thỉnh thoảng bị kẹt ở giữa.

Cô định đề cập chuyện này với nhân viên khi bước xuống sân khấu thì bàn nâng đột nhiên run lên, khiến cô phải lùi lại một bước, vừa vặn giẫm lên mép bàn nâng, cảm giác cân bằng của cô vốn không tốt, một tiếng "a", trước khi mọi người kịp phản ứng, trong nháy mất cô đã từ trên đài cao rơi xuống.

Tống Chấp hét lên: "Đường Chi."

Tai nạn xảy ra quá nhanh khiến tất cả mọi người trong hội trường đều choáng váng.

Đường Chi cũng choáng váng.

Không đau như trong tưởng tượng.

Cô được kéo vào một cái ôm rất quen thuộc. Hơi thở của người đàn ông rõ ràng, nhưng cơ thể của anh rất ấm.

"Giang Chi.." Có run rẩy gọi tên anh

Giọng anh từ trên đỉnh đầu cô vang lên, dịu dàng đến khó tin: "Sợ à"

Đường Chi lắc đầu đứng dậy khỏi người anh, chỉ thấy cánh tay anh đang rĩ máu, nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng.

Lúc hai người cùng nhau ngã xuống, cũng đến giàn giáo bên cạnh, giàn giáo rơi xuống vỡ vụn, gai nhọn đâm vào cánh tay phải của Giang Chi.

Giang Chi cũng không quan tâm lắm.

Vào lúc này, anh cảm thấy may mắn khi mình có ở đây, đi tới phía sau sân khấu của hai người.

Giang Chi thậm chí còn phải đảm bảo rằng cả góc nhìn đằng sau họ phù hợp với sân khấu, tuyệt đối không có sơ hở.

Chính vì điều này mà khi cô ngã xuống, anh có thể đỡ lấy cô bảo vệ cô thật chặt.

"Không sao đâu."

Anh nhìn thấy sự tự trách trong mắt cô: "Không phải lỗi của em."

Đường Chi hít một hơi thật sau, bắt đầu cảm thấy đau đớn thay anh.

"Đi bệnh viện thôi."

Nửa phút xong, mọi người mới phản ứng lại vội vàng chạy tới, Tống Chấp xông lên phía trước, "Đường Chi, Chi ca, hai người không sao chứ."

Rõ ràng là Giang Chi có việc phải làm.

Năm phút sau, cả ba cùng lên xe đến bệnh viện.

Đường Chi tự trách đến sắp khóc.

Thời điểm này rất bất lực không nói được gì, dường như không còn gì để nói ngoài lên xin lỗi và cảm ơn.

Anh có phải là một kẻ ngốc không?.

Tại sao lại xông đến.

Nếu tay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, về sau không thể đánh đàn làm sao bây giờ.

Có càng nghĩ càng loạn, bị các loại suy nghĩ của mình làm cho sợ tới tức chóp mũi cay cay, càng muốn khóc. Cô đang sắp xếp từ ngữ muốn nói một lời cảm ơn với anh, thì nghe thấy anh gọi cô: "Đường Chi."

Đường Chi vội vàng ngẩng mặt lên nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe "Hả"

Bên môi Giang Chi lộ ra một nụ cười nhạt: "Bộ dạng em như vậy trông rất xấu."

Đường Chi đang xúc động sắp rơi nước mắt. Nghe xong câu này, cô nhanh chóng nghẹn trở lại.

Anh! Lại một lần nữa! Nói cô! Xấu!!!

Vậy thì hãy đau thêm một chút.

Tốt nhất là đau chết anh!

Sau khi nguyền rủa trong lòng xong, cô lại thấy đau lòng, dù sao vết thương cũng là do cô gây ra, Đường Chi lo lắng nhìn cánh tay anh: "Rất đau sao."

"Không có đau."

Anh cười trấn an cô: "Em không bị thương là tốt rồi."

Đường Chi tránh đi ánh mắt của anh, trầm giọng nói: "Thực xin lỗi"

"Đừng nói xin lỗi." Giang Chi nhìn cô, "Em không có lỗi gì."

Đường Chi im lặng và không nói thêm câu nào nữa.

Cô hiểu ý anh muốn nói là gì.

Xe chạy đến bệnh viện, vì để bảo vệ cho Giang Chi nên an ninh vẫn đi theo.

Bệnh viện tư nhân nên tính bảo mật rất tốt, và tương đối ít người.

Tống Chấp và Giang Chỉ đi kiểm tra, còn Đường Chi thì được anh sắp xếp đợi ở ngoài, có chỉ có thể cầm điện thoại di động, luống cuống gửi tin nhẫn cho Tần Miểu, hiện tại mình phải làm sao bây giờ?

Kết quả chụp phim của Giang Chi rất tốt, Giang Chi cũng không bị gãy xương, nhưng cánh tay của anh lại bị một vật sắt nhọn cắt ra, chảy không ít máu, chỉ cần khử trùng và băng bó là được.

Tống Chấp có ý nhân cơ hội không có Đường Chi, chính là vì để có cơ hội nói chuyện một mình với Giang Chi.

Lúc này Đường Chi không có ở đây, Tống Chấp tiến đến bên cạnh Giang Chi, nhỏ giọng lải nhải nói: "Anh, nếu không anh đợi thêm một lúc nữa đi, bảo bác sĩ bó thạch cao cho anh đi."

Giang Chi nhíu mày: "?"

Tống Chấp nháy mắt với anh: " Khổ nhục kế."

Vừa rồi câụ ta ở trên xe, nhìn thấy sự tương tác giữa hai người rõ ràng.

Đây rõ ràng chính là tiếc mục nàng chạy trốn hắn đuổi theo, hai người bọn họ đều không thể thoát.

Nhìn thấy hôm nay Chi ca giúp mình ổn định sân khấu, Tống Chấp cũng quyết định dùng tài năng về tình yêu của mình để giúp Chi ca.

Đề nghị này của Tống Chấp, bị Giang Chi chế nhạo: "Quá giả tạo."

Tống Chấp liền nói lại: " Anh tin em đi."

"Theo đuổi con gái, đều không phải làm như vậy sao"

Cậu muốn nói, Chi ca chính là da mặt quá mỏng, người quá cứng nhắc lại còn cứng đầu.

Nếu đây là cậu, thừa dịp sự nhiệt tình cô ấy dành cho cậu còn chưa mất, không phải nên chóng quấn lấy nhau sao?

Nếu cô ấy muốn chơi trò chơi, sẽ chơi trò chơi với cô ấy và làm bất cứ điều gì có ấy muốn.

Với cách dỗ dành như thế này, chắc chắn bạn gái cũ rất cảm động và muốn tái hợp lại với cậu ta.

Đáng tiếc Tống Chấp là một thần tượng, trong thời gian ngắn không thể trải nghiệm một lần.

Có thể lý thuyết "gái ngoan sợ trai quấn lấy*" của cậu ta chỉ có thể dùng trong tình cảnh này.

* Gái ngoan sợ trai quấn lấy: chỉ dù cô gái có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sợ con trai lì lợm đeo dai như đỉa.

Để chứng minh rằng những điều mình nói là hợp lý, Tống Chấp đã mở điện thoại di động của mình lên và tìm kiếm rất nhiều bí kíp theo đuổi cho Giang Chi đọc.

"Ừm, anh xem này, cái này nói phải nghĩ biện pháp hấp dẫn cô ấy."

"Hiện tại anh đã không còn cách nào hấp dẫn cô ấy, anh chỉ có thể tìm cách khác."

Tổng Chấp nói rất có bản lĩnh, "Anh nghĩ xem, vết thương này là do anh cứu cô ấy đúng không?"

"Vì cứu cô ấy, nên trong lòng cô ấy rất cảm động."

"Vậy xin hỏi, làm sao có thể đem chút cảm động này biến thành rung động?"

Ánh mắt Giang Chi nhìn cậu giống như đang nhìn một người bị thiểu năng

Tống Chấp chỉ phớt lờ ánh mắt của anh và nói tiếp, "Tất nhiên, anh càng đau, cô ấy sẽ càng đau khổ, càng đau khổ cô ấy sẽ càng cảm động."

Giang Chi: "..."

Tống Chấp đã độc thân 21 năm, khi cậu ta nói về tất cả những điều đều là nghĩ sao nói vậy:

"Anh có nghĩ mình là một khuôn thạch cao sao?"

"Sai rồi! Nếu anh nghĩ theo cách này thì là một sai lầm lớn."

"Đây không còn là một lớp thạch cao đơn thuần nữa mà là những viên gạch ngói mà anh đã vỡ vụn."

"Anh đừng xem thường bước này, nếu anh đã thực hiện được bước này. Đây là một bước tiến triển lớn trong mối quan hệ của anh và cô ấy!!!"

Tên này càng nói càng say sưa, ngữ khí cũng càng ngày càng giống bởi một tổ chức đa cấp đang tẩy não mọi người.

Hai bên thái dương của Giang Chi đã bắt đầu nhảy điên cuồng.

Đã đến lúc thông báo cho Hoàng Bình Chiêu, đến mang tên này ra khỏi đây.

"Anh à, đàn ông không nhẫn tâm, phụ nữ không thương. Muốn nhân vật hoàn mỹ thì vẫn cần tình yêu, hãy nghĩ đến điều đó."

Tống Chấp nghiêm túc nói rồi vỗ vai Giang Chi.

Sau đó tiêu sái xoay người, để lại cho Giang Chi một bóng lưng lưu loát rời đi. Cậu đi đến cửa trong một hơi, rồi quay lại tri kỷ đóng cửa cho anh. Chờ sau khi cửa đóng lại, Tống Chấp nắm chặt tay đầy hưng phấn.

Yes!

Cuối cùng cũng đến lượt cậu ta được một đợt áp bức trước mặt Chi ca.

Cảm giác thật tuyệt!

Cậu hận không thể hét lên ngay tại đây.

Tống Chấp vừa quay đầu lại liền đối mặt với Đường Chi.

Thấy cậu ta đã ra, cô căng thẳng đứng dậy: "Thế nào? Anh ấy không sao chứ?"

Tống Chấp liền thay đổi biểu cảm trên mặt trong một giây, nặng nề thở dài trong một hơi: "Không tốt lắm."

Đường Chi sợ tới mức trợn tròn mắt: "Không tốt sao?"

Tống Chấp lắc đầu, trong lòng nói, tốt lắm.

Nhưng trên mặt lại không nói một câu, chỉ thở dài một hơi.

Ai--cô nghĩ anh ấy tốt hay không tốt?

Trong căn phòng cách nhau một bức tường, bác sĩ điều trị vết thương và kê thuốc cho Giang Chi, nhưng thấy anh có ý định không rời đi, nên trầm ngâm hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

Người đàn ông đứng trước mặt cô ta cúi đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau một lúc lâu, anh đột nhiên nói: "Băng bó như vậy, tôi không yên tâm."

"?"

Khẩu trang màu đen che đi phần lớn biểu cảm trên gương mặt của Giang Chi.

Bác sĩ: ???

Giọng điệu của anh thản nhiên: "Bó thạch cao đi?"

Thông báo nho nhỏ: Tuần sau mình có việc bận, nên không thể cập nhập các chương tiếp theo cho các bạn. Mong các bạn thông cảm cho mình nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net