Chương 57. Không, Thầy, Tự, Giỏi (Vô, Sư, Tự, Thông)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim không biết cố gắng, chỉ vì một câu nói của anh mà điên cuồng đập loạn.

Đường Chi có chút mất tự nhiên mà sờ sờ vành tai, chuyển chủ đề: "Cánh tay của anh đã tốt hơn chút nào chưa?"

"Đã tốt hơn trước nhiều."

Nét mặt anh vui vẻ: "Còn biết quan tâm đến anh, coi như em vẫn còn lương tâm."

Tận sâu trong lòng Đường Chi muốn nói anh mới không có lương tâm, mắt lườn anh, trong ánh mắt không có chút lực sát thương nào.

Cô cảm thấy nếu như bản thân còn tiếp tục nói chuyện với Giang Chi thế này, mặt cô sẽ nóng đến mức có thể hấp được cả bánh bao. Vội vàng quay sang hỏi Tần Miểu tối nay ăn gì.

Ở chung trong thang máy với thần tượng của mình, Tần Miểu hạnh phúc đến mức hai mắt cũng sáng lên: "Ăn gì cũng được, tùy cậu chọn."

Đường Chi đang không biết phải làm sao thì Giang Chi đã mở miệng: "Quà của anh đâu?"

Đường Chi: !

"Không phải anh nói không cần gấp sao?"

"Đúng lúc anh đang đói bụng." Anh cười nhìn cô: "Em mời anh ăn một bữa nhé?"

Đường Chi liếc mắt nhìn Tần Miểu bên cạnh rồi đẩy bạn thân ra để làm lá chắn: "Hôm nay không tốt lắm. Còn có bạn thân em ở đây nên có chút bất tiện."

Trong lòng Tần Miểu nói không có gì bất tiện hết, cô ấy còn cảm thấy thuận tiện muốn chết. Có thể cùng thần tượng ngồi cùng một bàn ăn cơm đã đủ cho cô ấy no hết một năm rồi.

Biết Chi Chi muốn tránh mặt Giang Chi nên Tần Miểu cũng không nói gì.

Giang Chi nói tiếp: "Vậy thêm lại WeChat của anh đi."

Đường Chi: "..."

Sao cô có cảm giác, mục đích chính của anh không phải là ăn cơm mà là thêm WeChat nhỉ?

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, thấy trong danh sách kết bạn thì thấy một yêu cầu kết bạn màu đỏ.

Cô bấm đồng ý.

Trên màn hình, tin nhắn màu xám hiện lên: Bạn đã thêm Z vào danh sách bạn tốt, hiện tại đã có thể bắt đầu trò chuyện.

Lúc này, thang máy đã "Tinh" một tiếng.

Đường Chi cho điện thoại vào túi rồi kéo Tần Miểu và nói lời tạm biệt với Giang Chi: "Bye bye."

-

Buổi tối, Đường Chi đăng tiến triển leo núi của ngày hôm nay lên vòng bạn bè. Cô cố gắng ba ngày, tiến bộ của ngày hôm nay là một bước tiến lớn.

Rất nhiều người khen cô, đều khen cô dũng cảm.

Cô nhìn bạn bè cổ vũ, trong lòng tràn đầy năng lượng tự cổ vũ bản thân.

Trước khi đi ngủ, Giang Chi lại gửi đến một tin nhắn: [Có muốn anh dạy cho em không?]

Đường Chi đang nằm trong chăn nghịch điện thoại, nhận được tin nhắn của anh, không khống chế mà cảm thấy vui vẻ.

Lại gửi cho anh một tin nhắn: [Không cần!]

Giang Chi: [Anh cũng là một người leo núi chuyên nghiệp.]

Đường Chi gửi cho anh một nhãn dán ghét bỏ, khoe khoang đắc ý nhắn lại: [Em sẽ cho anh thấy, thế nào là: không, thầy, tự, giỏi.]

Sau khi khoe khoang xong, cô mới buông điện thoại ra rồi đi ngủ.

Ngày sau tỉnh lại, toàn thân đau nhức, thiếu chút nữa không dậy được.

Nhưng cô vẫn cắn răng đi đến phòng tập leo núi, chuẩn bị bài tập luyện của ngày hôm nay.

Cùng lúc đó, Giang Chi cũng bước vào bên trong phòng tập leo núi.

Chị gái tiếp tân ở trước sân tập lập tức đứng dậy: "Xin chào ngài, chào mừng đến với phòng tập leo núi JL."

Giang Chi lịch sự gật đầu với cô ấy.

Trong lòng chị gái tiếp tân cực kỳ kích động. Dù Giang Chi đeo khẩu nhưng vẫn rất dễ nhận ra!

Vốn dĩ Giang Chi đã đẹp trai so với người bình thường rất nhiều, chưa kể đến tỷ lệ cơ thể hoàn hảo và khí chất lãnh đạm của anh.

Nhưng mà theo thống kê của cô ấy, bình thường Giang Chi chỉ đến một lần trong tuần, hơn nữa đều là thứ ba.

Mà hôm nay là thứ tư! Đột nhiên Giang Chi đến chẳng lẽ là vì Đường Chi đang ở đây sao?

Chị gái tiếp tân đỏ mặt, trong lòng điên cuồng gào thét, đến rồi đến rồi!

Nếu không phải cô ấy đã ký hợp đồng giữ bảo mật với công ty thì chỉ muốn lên mạng báo tin hot cho các đồng chí fans CP "Giang Đường" biết.

Giang Chi một đường đi thẳng vào bên trong. Nhìn thấy Đường Chi đã đeo dây bảo hộ, từ từ chậm chạp leo lên trên.

Anh đứng ở chỗ nghỉ chân nhìn lên, thấy cẳng chân cô run rẩy, suy nghĩ một chút rồi cũng thay đồ bảo hộ đi qua bên đấy.

Tốc độ leo cô lên hôm nay so với với hôm qua nhanh hơn một chút, sự sợ hãi cũng giảm bớt đi so với những hôm trước.

Nhưng 20 mét này, Đường Chi vẫn leo rất chậm.

Quá trình leo lên này cũng là quá trình xây dựng tâm lý cho cô.

20 mét cũng không tính là quá cao nhưng đối với người mắc bệnh sợ độ cao mà nói thì đây đã là độ cao chết người.

Đường Chi vừa leo lên trên vừa động viên trong lòng lập flag*, dù hôm nay có chuyện gì xảy ra cũng sẽ nhảy xuống.

* Lập flag: Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như "nói trước bước không qua."

Lúc trước cô hát không tốt, cái gì cũng không hiểu, giảng lý thuyết với cô cũng vô dụng, Giang Chi chỉ có thể dùng cách thô nhất để dạy cô.

Anh bắt cô tập đi tập lại nhiều lần.

Một lần không được thì lần hai, lần hai không được thì lần thứ ba.

Làm đến mức hoàn mỹ, hát không lệch tông hoặc sai sót gì mới thôi.

Theo lý thuyết thì leo núi, vượt qua nỗi sợ độ cao cũng sẽ như vậy!

Dù cô có biện pháp khắc phục cao siêu hơn nữa mà vì sợ hãi mà không nhảy xuống thì cũng bằng không.

Đối mặt với nỗi sợ thì mới có thể vượt qua nỗi sợ.

Chỉ có thể nhảy hết lần này đến lần khác, cho đến khi cảm giác sợ hãi trong lòng vơi đi bớt, thì mới có thể thành công.

Một lần nữa tự cổ vũ bản thân, lại nhìn thấy bóng của một người đàn ông, đột nhiên giật mình, chút nữa thì thả tay.

"Nắm chặt."

Giang Chi ý bảo cô nắm chặt vào: "Đừng hoảng hốt!"

Cô hiếu kỳ hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Người đàn ông nhẹ nhàng cười: "Đến xem em không thầy tự giỏi như nào."

Cắt.

Trong lòng Đường Chi vang lên một tiếng.

Anh không tin cô sao ~

Giang Chi và cô cùng nhau chậm rãi leo qua núi giả cao 20 mét này.

Đường Chi leo lên đến độ cao 20 mét, mồ hôi lạnh đã sớm chảy ròng ròng làm ướt hết quần áo. Cô nhìn xuống, cảm giác hít thở không thông của ngày hôm qua lại ập đến.

Cổ của cô như bị con thú vô hình bóp chặt, máu giống như đông lại, thậm chí còn không có cảm giác hô hấp được.

Giang Chi đứng bên cạnh, không tiếng động nhìn cô.

Cô gái nhỏ từng đứng ở bục nhảy bungee khóc rống, giờ lại dũng cảm như một người khác.

Rõ ràng là cô sợ muốn chết, nhưng lại cố chấp đối mặt với nỗi sợ của mình.

Cô hít sâu một hơi thật sâu, nhích ra ngoài một chút.

Khi đứng trên bục bằng cả hai chân, Đường Chi không khống chế được mà bắt đầu run.

Cùng lúc đó, trái tim Giang Chi đau đớn như bị ai đó bóp chặt.

Trong đầu hiện lên một số ký ức không rõ ràng...

Hình ảnh Đường Chi yếu ớt oán trách, và hình ảnh khi cô cười nói tạm biệt với anh...

Còn có đôi mắt ngấn lệ của cô nhìn anh.

Khi Đường Chi sắp nhảy xuống, anh lập tức ôm cô vào lòng, gắt gao ôm chặt cô vào trong ngực.

Trái tim giống như bị cắt ra, đau đến mức không thở nổi.

Đường Chi quay sang, bị dọa đến mức rưng rưng nước mắt, hoảng sợ nhìn anh: "Giang Chi..."

"Anh muốn hù chết em!!!"

Cô đã làm tốt công tác chuẩn bị nhảy xuống, nhưng anh lại...

Anh lại kéo cô trở về!!!

Đường Chi không hiểu tại sao anh lại có phản ứng lớn như vậy.

Nhưng tại thời khắc này cô hoàn toàn không thể kháng cự lại cái ôm của Giang Chi.

Trốn tránh tuy hơi xấu hổ nhưng rất hữu dụng.

Thật ra cô rất sợ hãi.

Hơn nữa, cô cảm giác được người Giang Chi cũng đang run rẩy.

Người đàn ông này từ trước đến nay luôn bình tĩnh, lần đầu tiên cầu xin cô: "Xin em, đừng nhảy."

Trái tim Đường Chi như bị kim đâm, có chút ngọt nhưng rất đau khổ.

Trong ký ức, hình như cô cũng từng nghe một giọng nói giống như vậy.

Nhưng đó là khi nào?

Cô không thể nhớ ra được.

....

Khi Đường Chi và Giang Chi từ trên ngọn núi giả cao 20 mét xuống, lúc này Tần Miểu đã sợ đến mức mất hồn mất vía.

Cũng may hai người không bị làm sao, nhưng cảm xúc thì lại đi xuống.

Nhìn Giang Chi so với Đường Chi còn thảm hơn một chút.

Tần Miểu nói: "Chi Chi, nếu không được thì bỏ đi."

Sao cậu lại tự làm khó bản thân mình như thế?

Mặt Đường Chi trắng bệch, lắc đầu: "Không được! Tớ nhất định phải vượt qua nỗi sợ độ cao!"

Cô là diễn viên.

Cô phải vượt qua.

Cảm xúc Giang Chi cũng đã bình ổn lại.

Anh nhìn cô, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn: "Anh đi cùng em."

Đường Chi nhìn anh, môi hơi giật giật, câu từ chối cũng không thể nói ra.

Vừa rồi, thời điểm anh ôm cô, không hiểu sao cô lại có cảm giác an tâm.

Nếu Giang Chi đã nói đi cùng Đường Chi nên Tần Miểu cũng rất biết điều trả lại thế giới riêng cho hai người.

Nhìn ra Chi ca quan tâm Chi Chi như vậy, Tần Miểu cũng cảm thấy yên tâm.

Giang Chi đưa Đường Chi đến một chỗ khác.

"Đừng luyện ở chỗ này nữa."

Nếu là sợ độ cao thì làm gì phải tập leo núi trước.

Đường Chi ngồi ở ghế phó lái, nghe anh nói đi nhảy bungee lập tức nhỏ giọng lầu bầu: "Em sợ..."

Giang Chi lái xe vô cùng an toàn.

"Đừng sợ, anh đi cùng em."

Trong xe tiếng nhạc nhẹ nhàng, Đường Chi cảm thấy không được tự nhiên mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt không tự chủ dừng lại trên bóng của Giang Chi được phản chiếu qua cửa kính.

Sườn mặt người đàn ông góc cạnh, ngay cả khi lái xe cũng hoàn hảo như tranh vẽ, khí chất thản nhiên, giống như dù có chuyện gì xảy ra cũng không làm cho anh cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng vì sao mà khi cô định nhảy xuống thì anh lại có phản ứng lớn như vậy?

Giang Chi đưa cô đến một chỗ nhảy bungee không cao nhưng những ký ức không tốt vẫn khiến cho Đường Chi cảm thấy nhụt chí.

Cô biết mình rất nhát gan, rõ ràng ở phòng leo núi cô leo lên được độ cao 20 mét nhưng chỉ cần thay đổi hoàn cảnh, cô lại sợ.

Nhảy bungee ở đây cũng không cao, cũng chỉ hơn 20 mét.

Giang Chi không có yêu cầu gì với cô: "Nhảy hay không thì tuỳ em."

Theo bản năng, anh cũng đang kháng cự chuyện này.

Đường Chi dừng bước, cô khẽ cắn môi: "Nhảy đi!"

Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề gì, chỉ có hết lần này đến lần khác đối mặt với sự sợ hãi mới thành công.

Nhân viên công tác đeo dây thừng an toàn vào cho cô, lại một lần đứng ở bục nhảy, cảm giác sợ hãi vẫn như hình với bóng vây lại quanh cô.

Đường Chi hít sâu một hơi, hoàn toàn không dám nhảy xuống.

Cô cảm thấy lạnh lẽo.

Hai chân run rẩy, gần như không đứng được.

Thật lâu sau, cô sụp đổ lui lại từng bước, quay đầu lại khóc nức nở: "Giang Chi, hình như em không làm được."

Cô rất sợ.

"Anh đi cùng em."

Giang Chi đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Em rất dũng cảm, Chi Chi, đừng sợ."

Hai người đổi thành nhảy đôi.

Hai người đứng ở bục nhảy, ôm lấy nhau. Đường Chi ôm anh, ngửi mùi hương trên người anh, tâm trạng khẩn trương được trấn an không ít.

Trong tầm mắt của cô chỉ có Giang Chi.

Ánh nắng chói chang chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, tóc mái xõa xuống, có vẻ dịu dàng giống như cách anh đang nhìn cô vậy.

Anh thấp giọng nhắc nhở cô: "Chi Chi, ôm chặt anh."

Cô theo bản năng hít sâu một hơi, ôm anh thật chặt.

Nhân viên công tác đứng phía sau hai người đếm ngược...

"Ba."

"Hai."

"Một..."

Trong nháy mắt, cô bị anh ôm theo, cùng nhau nhảy xuống dưới.

Cảm giác không có trọng lực lại một lần nữa làm cô cảm thấy hoảng sợ và bất an nhưng người đàn ông bên cạnh vô cùng ấm áp, bàn tay to lớn vững vàng che chở cho cô.

Núi mây trùng trùng nhưng trong mắt cô chỉ có hình bóng của mình anh.

Lúc cô nhảy xuống, gió rất mạnh nhưng là nhờ anh ôm lấy cô nên cô không thấy lạnh chút nào.

Hai chân Đường Chi còn cách mặt đất một khoảng, thì lập tức giống như một sợi mì mềm oặt, cổ họng nghẹn lại, cảm giác vô cùng khó chịu.

Giang Chi nhanh chóng đưa tay ôm lấy cô vào trong ngực.

Cô ở trong lồng ngực của anh sợ hãi run rẩy, cắn chặt môi kìm nén lại sự khó chịu ở trong cổ họng.

Nhưng vẫn cố gắng ra vẻ bản thân vô cùng hào hứng: "Giang Chi, em...em làm được rồi."

Anh lại đau lòng mà thở dài.

Đưa tay vuốt tóc cho cô: "Chi Chi, đừng sợ."

Ánh mắt Đường Chi co rút lại, vừa mới nguỵ trang được vẻ mạnh mẽ trong nháy mắt đã tan rã.

Bả vai của cô run rẩy kịch liệt.

Làm được.

Làm được rồi.

Nhưng cô vẫn sợ.

Sợ gió lạnh như băng, sợ cảm giác không trọng lực.

Càng sợ chẳng may dây thừng bị đứt, cô sẽ rơi xuống dưới như cánh diều bị đứt dây.

Giọng nói của Giang Chi trầm ổn, đầy mạnh mẽ: "Chi Chi, anh sẽ luôn bảo vệ em."

"Đừng sợ, tin anh được không?"

Giang Chi im lặng mà cầm tay cô.

Lòng bàn tay anh ấm áp, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cô, không ngừng truyền đến.

Đường Chi dựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng gật đầu.

Cái ôm của anh rất dễ làm người ta cảm thấy an toàn.

Vô cùng ấm áp khiến người khác muốn đến gần.

...

Ngày kế tiếp, Giang Chi vẫn cùng với Đường Chi luyện tập.

Đầu tiên là bắt đầu bằng việc nhảy đôi, chờ cô có thể dần dần quen với cảm giác không trọng lực thì lại chuyển sang nhảy đơn.

Cô vẫn còn sợ hãi, bất an nhưng mỗi khi nhìn sang Giang Chi, anh luôn cho cô động lực.

Dưới ánh mắt kiên định của anh, cô cũng dần lấy lại được dũng khí.

Sự sợ hãi của cô bắt đầu giảm dần, mỗi một lần luyện tập bắt đầu giảm xuống.

Cứ ngỡ rằng, nỗi sợ hãi này cả đời sẽ không thể khắc phục. Nhưng chỉ mười ngày nỗ lực nhảy xuống, sự sợ hãi dần dần được phá bỏ

Đây là một chuyện vô cùng khó tin.

Đường Chi ôm ngực, lòng nóng như lửa đốt.

Chứng sợ độ cao của cô đang dần cải thiện, chỉ cần cô không nhìn từ trên xuống sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Trong hai ngày cuối cùng trước khi tiến vào tổ, Đường Chi lại đi tìm nơi để treo trên dây thép.

Cho dù cô đã vượt qua được chứng sợ độ cao thì việc treo trên dây thép vẫn khó hơn nhiều. Làm sao mà vẫn có thể giữ thăng bằng vừa có thể tạo dáng trên đó, đây là một điều rất khó làm.

Hai ngày này Đường Chi cố gắng luyện tập hết sức, cuối cùng cũng biết được chút ít.

Buổi tối, cô gửi lời cảm ơn trịnh trọng đến Giang Chi và Tần Miểu đã cùng mình cố gắng trong những ngày này lên vòng bạn bè.

Tần Miểu tò mò lập tức gửi tin nhắn đến: [Ê, hiện tại quan hệ của cậu với Chi ca là gì vậy?]

Đầu ngón tay của Đường Chi hơi khựng lại, lần đầu tiên suy nghĩ về vấn đề này.

Do dự một lúc rồi mới nhắn lại cho Tần Miểu: [Là bạn bè thôi.]

Tần Miểu có chút tiếc nuối: [Hình như Chi ca thích cậu đấy.]

Cảnh tượng Chi ca xông lên ôm Chi Chi ngày đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí của Tần Miểu.

[Sẽ sớm phai nhạt dần thôi.]

Đường Chi kìm nén cảm giác lạ thường trong tim: [Lúc trước vì chương trình truyền hình nên chúng tớ mới bị trói lại một chỗ với nhau. Anh ấy cũng không có lựa chọn nào.]

Đằng nào, anh ấy cũng gặp được nữ chính.

Chờ đến khi Giang Chi gặp được nữ chính, cô sẽ nhờ dì Triệu giới thiệu cho mình 20 người bạn trai.

Mặc kệ là mẫu hình bạn trai nào, cô đều sẽ được trải nghiệm, nghĩ thôi cũng thấy thật vui vẻ!

...

Đợi cho các công tác chuẩn bị chấm dứt, Đường Chi cũng chính thức vào đoàn.

Nam diễn viên đóng nam chính của《Vấn tình》là Đàm Kính Tu. Bộ phim [Khoảng cách xa xôi nhất] đã khiến anh ta từ thần tượng chuyển thành diễn viên phái thực lực, và trở thành nam diễn viên yêu thích của các đạo diễn phim truyền hình.

Ngoài ra còn nam diễn viên đóng cùng với Đường Chi, Tang Thác. Trong kịch bản, vai diễn Lục Chi Chu của cậu ta say mê Nguyên Lê, sau này vì Nguyên Lê chết cứu nam chính mà hắc hoá.

Cảnh diễn đầu tiên của Đường Chi chính là diễn cùng với Tang Thác.

Tang Thác cũng rất đẹp trai, người này rất thích cười, có một đôi mắt phượng dài khi cười đuôi mắt hơi nhếch lên. Khí chất trên người có chút tuỳ ý lười biếng, hơi bất cần đời.

Nguyên Lê với Lục Chi Chu là thanh mai trúc mã. Vì vậy trước khi quay phim, Đường Chi phải nhanh chóng làm quen với Tang Thác.

Hai người mới chỉ gặp nhau qua loa ở lễ khởi động máy. Nhưng khi trò chuyện một chút, Tang Thác làm cho người ta có chút cảm giác không lễ độ, mồm miệng so với cô còn nhanh hơn, thấy con gái là bắt đầu đùa giỡn.

Cô cùng người ở đoàn phim đi tìm Tang Thác, đột nhiên dừng lại ở một góc.

Cách đó không xa, Tang Thác cùng với khuôn mặt dính đầy bánh kem đi tới. Hình như khuôn mặt anh tuấn của cậu ta đã bị ẩn dưới lớp kem này. Nếu như Đường Chi không nhớ Tang Thác mặc một chiếc áo khoác nhung lông cừu màu xanh thì căn bản là không nhận ra.

Thấy bộ dạng buồn cười của cậu ta, Đường Chi nhịn không nổi, "phụt" cười ra tiếng.

Sao lại có cả một chiếc bánh ngọt ở trên mặt được chứ?

Đáng lắm!

Tang Thác ngẩng mặt lên, nhìn thấy cô thì ồ một tiếng, trêu chọc nói: "Đây không phải là người trong long của tôi sao?"

Cậu ta vừa nói vừa đi đến bên cạnh cô, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào: "Bánh đều ở trên mặt tôi rồi, không thể mời cô ăn được."

"Dù sao thì hai chúng ta cũng có rất nhiều thời gian..."

Câu kế tiếp còn chưa nói xong thì Đường Chi đã đánh cậu ta một cái. Tang Thác sửng sốt, há hốc miệng, không nói được câu gì.

Đường Chi hoàn toàn không có chút kiêng kị nào, bình tĩnh nói: "Loại người đùa giỡn con gái rất đáng đánh. Đây là lần thứ hai nha bạn tôi."

Tang Thác: "! @#¥%. . . . . . &*()"

Đường Chi liếc mắt nhìn bộ dạng thê thảm cậu ta rồi thúc giục: "Mau đi rửa mặt đi rồi đến đối diễn."

Tang Thác đành phải xoay người.

Đường Chi đứng tại chỗ chờ cậu ta rửa mặt quay lại thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hổn hển tức giận của Tang Thác.

"Tư Tiểu Trân, cái đồ ngốc nhà cô!"

Đường Chi sửng sốt, ánh mắt ngẩn ra nhìn kịch bản.

Tư Tiểu Trân?!

Nữ chính định mệnh của Giang Chi cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi sao?

Trong sách, nữ chính Tư Tiểu Trân là fan của Giang Chi, sau khi không làm diễn viên nữa, cô ấy đã thành trợ lý của Giang Chi.

Lúc đó hình như Giang Chi đang rơi xuống đáy vực sâu của cuộc đời, cả người toả ra sự khó chịu khiến tất cả mọi người không thể nào đến gần anh. Hoàng Bình Chiêu nhìn không nổi nữa nên tìm đến cho anh một trợ lý sinh hoạt.

Ban đầu, tất nhiên Giang Chi sẽ cự tuyệt nhưng khi nhìn thấy Tư Tiểu Trân tràn đầy năng lượng, sức sống bắn ra khắp nơi, không sợ mỗi ngày bị cửa sập vào mặt, ngày nào cũng đến. Mãi cho đến khi Giang Chi bị bệnh, Tư Tiểu Trân cùng anh đi đến bệnh viện, bắt đầu chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh. Quan hệ của hai người cũng xảy ra tiến triển mới.

Là nhờ Tư Tiểu Trân luôn lạc quan vui vẻ đã kéo anh ra khỏi vùng đất đầy tối tăm kia.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, Đường Chi quay sang nhìn về phía kia.

Tang Thác nhắm chặt mắt để nữ trợ lý bên cạnh lau mặt cho mình.

Xung quanh hai người không còn ai khác, vậy cô gái đó chính là Tư Tiểu Trân.

Tang Thác hơi híp mắt, đợi một chút, không kiên nhẫn nổi, cướp lấy khăn mặt trong tay cô ấy: "Quên đi, để tôi tự mình làm."

Tư Tiểu Trân bĩu môi: "Anh khó tính vậy."

Tang Thác bị cô ấy làm cho tức đến bật cười: "Tôi hỏi cô, ai là trợ lý?"

Tư Tiểu Trân: "Tôi."

"Cô xem, cô có chút giống trợ lý chút nào không?" Tang Thác tự lau mặt rồi đi rửa mặt: "Cái đồ heo ngốc nhà cô, sao không gọi là Trân heo đi."

Tư Tiểu Trân không tức giận mà còn cười, vừa nhìn thấy Đường Chi thì cô ấy vội vàng cúi mặt xuống.

Cô ấy là trợ lý sinh hoạt của Tang Thác, chăm sóc chế độ ăn uống hằng ngày của cậu ta.

Tang Thác rửa mặt xong đi ra nhìn thấy Đường Chi đi đến đây, sửng sốt: "Cô nhớ tôi sao?"

Đường Chi khinh thường, chỉ tay vào toilet, nói dối rằng: "Tôi đến rửa tay."

Khi Đường Chi xoay người đi, lại cảm nhận được có một ánh mắt đánh giá dừng ở trên người cô.

...

Buổi tối trước khi đi ngủ, Giang Chi gửi cho cô một tin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net