Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bì Bì nhìn chằm chằm vào con zombie dưới gốc cây, sợ bị chúng phát hiện nên không dám phát ra tiếng.

Giọng nói máy móc: "Cô có thể nói chuyện, cô đang ở trong kết giới nên mọi thứ ở thế giới này không thể cảm nhận được sự tồn tại của cô."

Bì Bì lờ mờ nhận ra chuyện này không phải mơ, giọng nói máy móc âm hiểm này không phải là thứ mà cô có thể đụng vào, thế nên Bì Bì cố gắng giữ đống từ chửi tục đang dâng trào muốn xổ ra ngoài lại.

Cô lễ phép đến mức gần như là cung kính: "Xin hỏi ngài là ai thế?"

Giọng nói máy móc: "Không phải cô rất thích đọc tiểu thuyết à? Cô có thể xem tôi là hệ thống thường xuất hiện trong tiểu thuyết."

Bì Bì: "..."

Cô là khách quen của web đọc truyện, đã đọc không ít bộ truyện hệ thống.

Vai chính trâu bò tới mức nào cũng bị hệ thống ra lệnh làm đông, đi tây...

Giọng nói máy móc: "Cô không cần phải lo lắng, tôi không độc ác như mấy hệ thống khác đâu, cũng sẽ không ra lệnh cho cô phải làm gì, cô không mệt chứ tôi thì mệt lắm."

Bì Bì nói: "Xin hãy đưa tôi về đi!"

Hệ thống: "Muốn về cũng dễ thôi."

Bì Bì im ru.

Đã bị hệ thống bắt vào đây thì cô cũng chẳng cho rằng nó sẽ thả cô đi dễ dàng.

Hệ thống: "Chỉ cần cô trở thành nữ anh hùng là được thôi á."

Bì Bì: "..."

Đù... Đùa hay giỡn vậy...

Đây là tận thế đó má!

Một cô gái xinh đẹp yếu đuối như cô, lấy cái qué gì để tranh địa bàn, cướp vật tư với đám đàn ông hổ báo ngoài kia! Mỗi đánh nhau với zombie thôi cũng đủ bay mất nửa hồn, thậm chí là cả cái mạng nhỏ này của cô rồi có hiểu hơm?!

Hai chân Bì Bì vốn để trên cây, cô hơi nhổm dậy, khép hai chân lại thành tư thế quỳ cực kỳ chuẩn mực.

Tính mạng đang bị đe doạ, tôn nghiêm là cái gì, có ăn được đâu.

"Tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ làm anh hùng bàn phím nữa, xin thả tôi về đi, vái lạy ngài thả tôi đi!" Cô dùng hết chân thành để bày tỏ.

Cô hối hận muốn xỉu.

Hối hận tới mức ruột muốn xanh ngắt luôn rồi, đọc không thích thì tắt đi cho rồi, mắc gì phải nhất quyết nổi hứng bừng bừng đi mắng tác giả chứ......

Hệ thống: "Nếu cô cảm thấy nhiệm vụ quá khó, vậy thì chỉ cần cố gắng trở thành người phụ nữ của nam chính là được. Khiến anh ta yêu cô đắm đuối thì thiết lập nhân vật trong truyện của cô càng nổi bật, anh ta càng yêu cô thì tầm quan trọng của cô sẽ càng cao hơn."

Có lẽ vì thấy thái độ của cô khá thành khẩn, hệ thống lại mở lòng từ bi hạ thấp yêu cầu: "Tóm lại, chỉ cần cô chiếm được tầm quan trọng của mình từ 40% trở lên để trở thành nhân vật chính, thì có thể thành công quay lại thế giới thật."

"..." Mặt Bì Bì vẫn u ám mãi không thôi.

Phụ nữ của sếp sòng không nghìn cũng vạn người, lấy cái sợi lông nào để ý tới cô đây?

Bì Bì bắt đầu cò cưa: "Không dám giấu gì, thật ra tôi vẫn chưa đọc chính văn, không hề biết nội dung bên trong ra sao, mới liếc mỗi cái tiết tử thôi là đã tắt rồi. Ngài thả tôi về đi thôi, tôi hứa sẽ không bao giờ vạ mồm nữa, chứ bây giờ tôi có biết sếp sòng là ai đâu..."

Hệ thống: "Cô không cần lo về chuyện này, tôi là hệ thống tri kỷ nhất trong lịch sử, nên đã sắp xếp cơ hội để cô gặp mặt nam chính rồi."

"..." Bì Bì cúi đầu im ru trước vẻ ta đây của hệ thống.

Đối vớic cái thứ hệ thống tự dưng xuất hiện rồi bưng cô tới tận thế này, cô chả thấy nó tri kỷ chỗ quéo nào cả.

Hệ thống: "Có thấy người đàn ông ở bên cạnh chiếc xe jeep phía tay trái kia không? Anh ta là nam chính."

Bì Bì nhìn về phía bên trái, cách khoảng 200m có một chiếc xe đang đậu, xung quanh xe có rất nhiều đàn ông mặc đồ dã chiến.

Vì có kết giới nên cô chỉ thấy lờ mờ chứ không thấy rõ mặt.

Hình như bên đó xảy ra mâu thuẫn có người chạy từ trong nhóm ra ngoài, vài người đuổi theo, nhưng họ chỉ chạy tầm hai ba bước rồi ngừng, quay lại nhìn, hình như phía sau có người ra lệnh không được đuổi theo.

Hệ thống: "Sao, có phải siêu tri kỷ không?"

"..." Bì Bì trái lương tâm nịnh nọt: "Ờ, tri kỷ lắm."

Hệ thống cũng không vì lời khen mà thả cô về: "Cố lên, tôi đi đây."

Bì Bì vội gọi nó lại: "Chờ chút, nếu tôi chết trong thế giới này thì sao?"

Hệ thống: "Vậy thì tiếc quá, cô sẽ biến mất trong thế giới này, còn thế giới thật cũng sẽ chết."

"..."

Hệ thống: "Tiến lên, Pikachu!"

"..." Bì Bì còn rất nhiều điều chưa hỏi xong: "Chờ chút..."

Cô chưa dứt lời, bên tai đã vang lên tiếng "Ting..."

Ngay sau đó, lớp không khí màu trắng xung quanh cô tan dần đi.

Gió càng thổi mạnh hơn, tóc bay tới mức rối nùi, tiếng zombie nhai nuốt bên dưới cành rõ ràng hơn.

Hệ thống thật sự đã offline thẳng thừng.

Bì Bì: "..."

Cô cảm giác người mình hơi khác lạ, nhánh cây cô đang cầm, lúc giơ tay lên, thế mà nó cũng hơi nâng lên theo.

Người ở tận thế đều có dị năng.

--- Ai không có dị năng đã bị đào thải từ lâu rồi.

Cô nghĩ một hồi rồi giơ tay lên thử dùng sức, có hai chiếc lá xuất hiện trên bàn tay trống không.

Là dị năng thuộc tính mộc.

Bì Bì nhận ra dị năng của mình không mạnh, cô không chắc mình có thể đánh lại hai con zombie ở dưới.

Tính toán một lúc, cô lại biến ra hai chiếc lá, sau đó dùng suy nghĩ của mình điều khiến chúng dán lên mắt zombie. Không biết là do cô thông minh trời sinh hay hệ thống khai ân, mà cô có khả năng điều khiển dị năng khá nhanh, chiếc lá chặn ngay tầm mắt zombie y chóc.

Bì Bì không dám do dự, cô nhảy xuống cái cây chỉ cao có 1m5, sau đó chạy thẳng tới hướng Tây Bắc.

--- Đó là hướng của đội quân Tiêu Dao.

Đội này có tầm ảnh hưởng rất lớn trong "Đấu đá thời tận thế", tuy cô không đọc truyện nhưng cũng biết nam chính trong truyện rất trâu bò.

Nam chính là thủ lĩnh của quân đội Tiêu Dao, dẫn đội đi giết zombie, rồi đánh các quân đội khác để sáp nhập dưới trướng của mình, cuối cùng thống nhất được tận thế.

Ngay cả cô chưa từng đọc "Đấu đá thời tận thế" cũng vẫn nghe nhắc tới khẩu hiện của Tiêu Dao:

Vào Tiêu Dao, sung sướng vô bờ.

Bì Bì hạ quyết tâm đi ôm đùi nam chính.

Trong hai thân phận nữ anh hùng với người phụ nữ của sếp sòng này, trở thành người phía sau có vẻ đơn giản hơn chút xíu.

Đánh nhanh thắng nhanh, cô không hề muốn ở lại thế giới biến thái này chút nào.

Kế hoạch của cô là vào được quân đội Tiêu Dao.

Vào đó có thể tạm đảm bảo cho sinh hoạt hằng ngày, môi trường cũng khá an toàn, lúc đó cô mới có thể tu luyện dị năng để nâng cao sức mạnh của bản thân, nếu không việc sống thôi đã là một vấn đề rồi, nói chi đến việc làm anh hùng.

Đến lúc đó, cô vừa có thể lấy lòng nam chính, vừa luyện tập dị năng. Nam chính phải thu phục được, anh hùng càng không thể bỏ qua.

Có được cả hai thì càng an toàn hơn.

--- Vấn đề là cô phải bám được nam chính trong quân đội Tiêu Dao.

Kết giới trên người Bì Bì còn chưa tan hết, cả đường đi của cô cũng coi như khá yên ổn. Trên đường đi gặp mấy zombie đi thành đàn, cô chỉ lo lấy lá cây dán lên mắt chúng, sau khi bị dán thì chúng cũng ngừng di chuyển.

Cô tự biết bản thân không có năng lực dừng thời gian.

--- Đây là hệ thống đang bảo vệ cô trong giai đoạn đầu.

Bì Bì chạy được nửa đường thì đụng phải một người đàn ông, phía sau có hai người đang đuổi theo anh ta.

Bì Bì cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng khi người đàn ông đi lướt qua thì kết giới của cô tan đi gần hết, không có lớp màng trắng che chắn, cô có thể nhìn thấy mặt anh ta.

Đó là gương mặt khá tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, anh ta đang chạy trốn nên trông khá vội vã, hơi thở gấp gáp, nhưng ánh mắt lại kiên quyết lạ thường.

Mà trên vai anh ta có đeo một huy hiệu, trên đó khắc bốn chữ to đùng --- Quân đội Tiêu Dao.

Bì Bì nhận ra đây là thời cơ tốt để gia nhập quân đội Tiêu Dao, cô tiện tay quăng hai chiếc lá ra, dán lên hai người đang đuối theo anh ta.

Hai người đó lập tức dừng hoạt động.

Tiếng bước chân đuổi theo đột nhiên mất đi, người đàn ông bị đuổi cũng ngừng lại. Anh ta nhìn hai người kia, xác định họ đã bất động thì từ từ nhìn sang Bì Bì.

Bì Bì cách anh ta không xa, chờ thời cơ để đu bám.

Người đàn ông nhìn cô, thoáng chút kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Anh ta nhìn vào mắt Bì Bì, nói: "Cảm ơn."

Cô mặc váy hai dây, ở tận thế thì đây là một tín hiệu 'bán thân'.

Nếu là người đàn ông khác thì đã lôi cô đi cưỡng hiếp rồi, nhưng anh ta lại nhìn thẳng, điều này khiến Bì Bì mang ảo giác rằng mình còn sống trong thế giới hoà bình, thần kinh căng thẳng nãy giờ của cô cũng giãn ra.

"Đừng khách sáo." Bì Bì nhìn huy hiệu của quân đội Tiêu Dao trên vai anh ta: "Anh là người của quân đội Tiêu Dao?"

Người đàn ông cúi mặt nhìn huy hiệu, sau đó giơ tay lên xé nó xuống, rồi cất bừa vào túi quần.

"Giờ thì hết rồi." Anh ta nói.

"..." Nếu không phải người của quân đội Tiêu Dao thì cũng chẳng cần lãng phí tình cảm, Bì Bì nói: "Tạm biệt."

Bì Bì vừa định chạy đi, người kia lại gọi: "Chờ chút."

"Sao thế?" Bì Bì hỏi, có vẻ mất kiên nhẫn.

Cô chỉ muốn nhanh chóng đi bám càng làm quen với nam chính để mau thoát khỏi nơi này, thế giới này nguy hiểm mọc đầy rẫy, càng kéo dài thì cô càng sợ mình sẽ không còn mạng mà về.

Người đàn ông lấy hộp đồ hộp ra: "Cho cô."

Lúc anh ta định ném tới, Bì Bì ngăn lại: "Không cần đâu."

Người đàn ông sửng sốt, không ngờ cô sẽ từ chối: "Vì sao? Đồ hộp rất khan hiếm đấy."

"Ai mà biết anh sẽ trao đổi cái gì với tôi." Bì Bì mờ mịt nói.

Rất nhiều thứ tặng không, có thể sau đó sẽ bị đòi lại càng nhiều hơn.

Ví dụ như cơ thể của cô.

Hoặc là những thứ cô không thể nào có nổi.

Người đàn ông hiểu ý của cô, vẻ mặt trở nên phức tạp.

"Không cần trả lại." Anh ta giải thích: "Là quà cảm ơn chuyện lúc nãy."

Bì Bì lắc đầu: "Không cần đâu."

Người đàn ông cất đồ hộp lại, không ép cô nữa.

Anh ta lại nhìn cô, ánh mắt không đơn giản như lúc nãy, mà là kiểu đàn ông đánh giá phụ nữ.

Anh ta nhìn cô khoảng vài giây rồi kết luận: "Cô gái, cô đang tìm đàn ông đúng không?"

"..." Hàm Bì Bì bạnh ra, không dám thả lỏng.

Đàn ông ở đây không xem phụ nữ là người, coi phụ nữ như cải trắng ngoài chợ mà chọn tới chọn lui.

Cô nhận ra người đàn ông này còn biết chừng mực, chỉ liếc sơ qua những nơi nhạy cảm của cô một lần rồi thôi, nhưng cô vẫn không hề thấy thoải mái.

Bì Bì tỏ vẻ phòng bị.

Anh ta thu hồi ánh mắt đánh giá lại, rồi nhìn cô: "Có muốn theo tôi không? Chỉ 1 vs 1 thôi, vật tư tôi có bao nhiêu thì sẽ chia cho cô bấy nhiêu, chỉ cần tôi còn sống thì sẽ đảm bảo an toàn cho cô."

Tầm mắt anh ta quét qua xung quanh, nói ám chỉ: "Kể cả việc không để cô bị những tên khác nhúng chàm."

Dị năng của Bì Bì không cao, độ cảm nhận lại kém, nghe thấy lời ám chỉ của anh ta, cô mới cẩn thận quan sát xung quanh.

Cô ngạc nhiên phát hiện có rất nhiều người đang nấp phía sau bụi cây, có đứng có nằm, mặc đồ tối màu ẩn trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra được.

Cô nhận ra họ đều là đàn ông, vóc người hùng tráng, ai cũng mang kính nhìn đêm, nhưng không khó nhận ra tầm mắt của họ đều đang hướng về cô.

Cách một lớp kinh nhìn đêm và bóng tối cũng không ngăn được họ chăm chăm như hổ rình mồi.

Bì Bì chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.

Không biết họ đã nhìn mình bao lâu rồi.

Bì Bì lại nhìn người đàn ông.

Người trước mặt trông khá trẻ, tầm 25 đến 30 tuổi, anh ta không cần mang kính vẫn có thể nhìn rõ trong đêm, hiển nhiên dị năng không hề kém.

Điều kiện đưa ra cũng rất tuyệt.

Chỉ riêng việc 1 vs 1 này thôi đã là hiếm có ở thời tận thế này rồi.

Phụ nữ ở tận thế không đáng giá, địa vị còn chẳng bằng thức ăn và đồ dùng sinh hoạt. Đàn ông không thiếu phụ nữ, có thể ngủ được với rất nhiều người, đàn ông có năng lực mạnh thì phụ nữ càng nhiều, nhưng ai có chút năng lực sẽ có được vô số, vun đắp dã tâm của họ càng lớn hơn, vốn sẽ không có chuyện bằng lòng 1 vs 1.

Đối với lời mời 1 vs 1, không phải Bì Bì không động lòng, rất có thể bỏ qua rồi thì sẽ không còn gặp lại được nữa.

Nhưng mà --- ai bảo anh ta không phải nam chính chứ.

Bì Bì hơi do dự nhưng rồi cũng chọn từ chối.

"Không cần đâu, cảm ơn anh." Vì đáp trả lại sự bình đẳng của đối phương, cô cười biết ơn.

Anh ta nhìn cô chằm chằm một hồi, xác định cô không phải đang thả con săn sắt bắt con xá rô thì mới bỏ cuộc.

Trước khi đi, anh ta khuyên: "Nếu không muốn bị cưỡng bức thì chạy về phía Tây Bắc, quân đội Tiêu Dao ở đó, họ còn khách sáo với phụ nữ, ít ra sẽ không làm nhục cô."

Có không ít dị năng giá vì giải toả năng lượng dư thừa mà bạo lực, người chịu tội thường sẽ là phụ nữ, đa số các quân đội sẽ làm lơ việc này, chỉ cần không chơi chết người là được.

Chỉ có rất ít quân đội ra lệnh cấm không được ngược đãi phụ nữ.

Bì Bì nói: "Cảm ơn."

"Hẹn..." Người đàn ông thấy cô tay chân lộ hết ra ngoài, lại quá mức tự tôn, không thể sống sót nổi, anh ta cũng không nói hẹn gặp lại.

Sợ là sẽ chẳng có cơ hội.

Anh ta sửa lời, cười tươi: "Chúc may mắn."

Bì Bì cười: "Anh cũng vậy."

Người đàn ông bỏ đi.

Không quay đầu lại.

Bì Bì nhìn vào mắt anh ta, tầm mắt thẳng tắp, dáng vẻ kiên nghị. Cô không nhìn lâu hơn, vì cảm thấy những người xung quanh đã bắt đầu không yên.

Thậm chí có người còn tiến về phía cô.

Bì Bì không chần chừ nữa, chạy nhanh về phía Tây Bắc.

Lúc cô chạy đi, những kẻ rục rịch định đuổi theo lại dừng lại.

Cô nhìn sang, thấy họ lại chui vào bụi, tuy không đuổi theo nhưng ánh mắt vẫn dán vào cô.

Quân đội Tiêu Dao là một trong ba quân đội lớn, họ còn chưa lớn mật tới mức đi cướp phụ nữ với quân đội Tiêu Dao đâu, chỉ có thể hy vọng người đó không bị quân đội Tiêu Dao đưa đi. Tiêu Dao không cần thì họ mới có tư cách cướp.

Vì thế họ chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Phụ nữ không hiếm.

Phụ nữ đẹp cũng chẳng hiếm.

Nhưng kiểu mềm mại như Bì Bì, nhìn thì biết ngay là kiểu phụ nữ chưa từng trải khổ thì lại cực kỳ hiếm.

Tới nay, chẳng ai thiếu phụ nữ cả, nếu có nhiều phụ nữ như thế thì sao không chọn lựa chứ? Mọi người đều hiểu rõ việc này, tắt đèn rồi thì ai quan tâm đẹp xấu? Vẻ ngoài không quan trọng, chỉ cần khác với người bình thường thì đã là phụ nữ cấp cao rồi.

Hiếm khi có người đặc biệt, ai nấy cũng đều muốn nếm thử.

Kết giới của Bì Bì vốn đã tan, sau khi rời khỏi tầm nhìn của người đàn ông thì lại bất ngờ khôi phục lại.

Người nhìn thấy cô ngày càng ít, mà cô cũng chỉ lờ mờ nhìn thấy họ.

Mãi đến khi cô chạy tới gần quân đội Tiêu Dao thì đã chẳng còn ai cảm giác được cô nữa.

"Đại ca, đã điều tra được kẻ chạy trốn là Thẩm Chu Việt."

"Xì! Tưởng ai, hoá ra là thứ ăn cháo đá bát kia! Trước đây nó thiếu chút nữa là chết dưới vuốt zombie, cũng nhờ có đại ca cứu, đội chúng ta cho nó ăn nhờ ở đậu, nâng cao dị năng cho nó. Giờ thì hay quá, dị năng thành thạo rồi, chưa kịp góp sức phát nào đã bỏ chạy..."

Bì Bì dán đầu vào bờ tường, muốn nghe rõ hơn.

Bỗng có một cục đá đập ngay bên tai cô, phát ra tiếng bộp to tướng.

Một mảng tường nhỏ tróc ra rớt lên mặt làm cô giật mình.

Tiếp đó không xa, có một giọng nói vang lại.

"Thập thò làm gì, bước ra đây."

Giọng nói không to, ngữ điệu không nặng nề, chẳng có chút gằn giọng hay quát tháo gì cả, nhưng lại khiến Bì Bì không nhịn được mà kinh hãi.

Họng Bì Bì thắt lại, từ từ bước ra ngoài, cô quét mắt nhìn lại chỗ bức tường bị đập theo bản năng, thấy một cái hố to đùng bị đá đập nát.

--- Tường bị đập thủng.

"..."

Rõ là đối phương tha cho cô một mạng, nếu không cục đá lúc nãy đá đáp vào đầu cô rồi.

Bì Bì càng thêm dè chừng, cô giơ tay lên cao tỏ vẻ đầu hàng, cúi đầu bước tới vài bước.

Mấy người đàn ông ở Tiêu Dao đã yên lặng lại, hơn nữa còn chừa ra một khoảng trống, cô tự động đứng vào đó.

Cô không ngẩng đầu lên, nhưng cô biết họ đang nhìn mình.

Mấy người đàn ông đều mang vẻ nghiêm túc đề phòng, lúc thấy hết cả người cô rồi, họ sửng ra một lúc thì lại cười đầy ẩn ý.

Cảm giác phòng bị dần bị dục vọng trắng trợn thay thế.

Thậm chí còn có người huýt sáo.

"Huýt..."

"Không ngờ bây giờ còn có phụ nữ trắng nõn thế này."

"Bao lâu rồi chúng ta không gặp phụ nữ mặc váy nhỉ? Chắc cũng gần mười năm rồi."

"Đúng rồi, giờ zombie tấn công mấy nhóm lẻ tẻ nhiều, phụ nữ đều chỉ mặc quân trang, cùng lắm là cởi được hai nút áo trên hoặc lộ đùi lộ ngực, không ngờ còn có người mặc váy, mà chưa kể là tìm được thì chỉ sợ đã bị cả đám đàn ông thay nhau cưỡng bức rồi."

"Mềm tới búng ra nước, hình như không phải phụ nữ được nuôi trong quân đội đâu?"

"Quan tâm ai nuôi làm gì, hàng tốt như vậy đem về rồi nói, vào Tiêu Dao rồi thì là người của chúng ta, tao muốn thử xem đứa nào dám tới tìm đòi về."

Bì Bì vẫn luôn cúi đầu.

Mãi đến khi có mệnh lệnh vang lên.

"Ngẩng đầu lên."

Giọng nói rất trầm, trầm đến mức khiến cô hoảng hốt.

Bì Bì xác định anh ta chính là người đã ép mình xuất hiện.

Cái mạng nhỏ xém chút đã bị cục đá lấy đi còn rành rành trước mắt, thế nên Bì Bì cảm thấy sợ hãi không thôi.

Cô nghe lời ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn một lượt, thấy ngay người đàn ông đứng giữa đám người.

Anh ta tựa vào cửa xe, bị mấy người vây quanh, một tay đút túi quần, tay kia vọc bật lửa, miệng ngậm điếu thuốc, khuôn mặt bị làn khỏi mỏng tang che khuất khiến cô không thể nhìn thấy rõ.

Tim Bì Bì đập bộp bộp.

Cô có linh cảm anh ta chính là chủ nhân của giọng nói trầm kia, và cũng là thủ lĩnh của quân đội.

"Ting---"

Hệ thống online.

Cảnh tượng xung quanh ngừng lại, ai nấy đều như trở thành bức tượng, đứng im không nhúc nhích.

Hệ thống: "Nhắc nhở thân thiện, kết thúc bảo vệ người mới, sau này cô phải tự dựa vào sức của mình."

Ánh mắt Bì Bì vẫn dừng lại ở người đàn ông có vẻ như là thủ lĩnh kia: "Anh ta là nam chính đúng không? Tôi chỉ cần theo đuổi được anh ta thì sẽ thành công một nửa?"

Giọng hệ thống khá là vui vẻ khi có người gặp nạn: "Không phải á."

"???" Bì Bì lại nhìn mấy người đàn ông mọt lượt, tìm kiếm người trông giống thủ lĩnh.

Đám người cao to, vẻ khát máu trên người rất nặng, nhưng so sánh với người đàn ông kia thì khí thế của họ có vẻ giảm sút hẳn, không ai vượt qua được anh ta.

Bì Bì chắc chắn là mình không thấy ai giống thủ lĩnh hơn người này.

"Vậy ai mới là nam chính?" Cô hỏi.

Giọng hệ thống đầy ý cười: "Là người mà lúc này cô từ chối --- Thẩm Chu Việt."

Bì Bì: "......"

Má nó---

Bì Bì cố gắng khống chế giọng của mình, để có thể từ tốn hỏi: "Không phải chú nói nam chính là người đứng gần xe à?!"

Hệ thống: "Lúc nói cho cô biết thì đúng là anh ta đứng gần xe, chỉ là sau đó đã chạy đi mấy thôi."

"......"

Bì Bì lại chỉ sang người đàn ông hút thuốc: "Thế kia là ai?"

Hệ thống: "Thủ lĩnh của quân đội Tiêu Dao."

"Thủ lĩnh của quân đội Tiêu Dao không phải là nam chính à?" Bì Bì càng thêm mơ hồ.

Hệ thống: "Người này tên Dư Thị, là trùm cuối của truyện, ép những quân đội khác và người lang thang không thể ngẩng đầu, bành trướng thế lực của mình, cuối cùng bị Thẩm Chu Việt tiêu diệt. Thẩm Chu Việt thay anh ta làm thủ lĩnh mới của quân đội Tiêu Dao, sau đó thống nhất tận thế."

"......"

Bì Bì khóc không ra nước mắt.

Từ chối nam chính, lại cấu kết làm việc xấu với vai ác sớm muộn gì cũng ngủm củ tỏi.

Không phải cô nên tìm nam chính à.....

Hệ thống bất nhân, hại người ta chết không nhắm mắt...

Hết chương 2

WeiTei: Chương nào của bộ này cũng dài đến kinh thiên động địa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net