Xuyên sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chúc mừng kí chủ đã thành công kí khế ước với hệ thống Cứu vớt nữ phụ, tôi là trợ thủ của ngài Tiểu Cửu " trong một không gian rộng lớn một âm thanh máy móc vô cảm vang lên, Lâm Thanh Diệu nhìn thấy một thứ giống như con mèo con tự xưng là hệ thống của cô.

Không phải, cô nhớ là cô đã chết do tai nạn rồi cơ mà? Đây là đâu? Sao lại ở đây?

Tiểu Cửu nghe thấy tiếng lòng cô nói: " Trên thực tế thì cô đã chết rồi, đây là không gian thần thức của cô. Vì ý trí muốn sống của cô quá mạnh nên hệ thống đã kí khế ước để cô sống lại ở một thế giới khác. "

" Thế tôi còn quay lại thế giới của tôi được không? " Thanh Diệu hỏi.

" Không thể, vì cô đã chết quá 24h rồi. " âm thanh máy móc lạnh lùng của Tiểu Cửu vang lên.

" Gì chứ, vậy thì tôi không muốn làm nhiệm vụ cứu vớt gì gì đó của mấy người đâu. " Lâm Thanh Diệu từ chối làm nhiệm vụ.

Tiểu Cửu: " Khế ước đã kí không thể sửa đổi, nếu cố tình chống đối sẽ có sốc điện trừng phạt. "

Cô hít một ngụm khí lạnh trong lòng thầm nghĩ:* mấy người quá ác rồi đó*
" Được rồi, cô có 1 phút để tiếp thu kí ức của nguyên chủ. " Tiểu Cửu

*Nguyên chủ cùng họ cùng tên với cô là một tiểu thư hào môn giàu có xinh đẹp, nhưng tiếc là trong truyện chỉ là một nữ phụ ác độc dùng mọi thủ đoạn để chia cắt nam nữ chúnh, muốn nam chính cưới cô bằng được, cuối cùng tìm người làm nhục nữ chính nhưng không thành phản lại tự hại chính mình. Chết cực thảm. *

Tiiểu Cửu:
" Đăng nhập truyện sau... 3...2...1"

Luồng sáng trắng lóe lên Lâm Diệu theo bản năng nhắm mắt lại đưa tay lên che đi nguồn sáng làm mình khó chịu đó.

Lâm Thanh Diệu từ từ mở mắt, đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà trắng toát và mùi nước sát trùng nhàn nhạt khiến cô ngây ngẩn cả người.

" Diệu Diệu, con tỉnh rồi, có sao không con? " Tiếng người phụ ôn nhu vang lên bên tai kéo suy nghĩ của cô trở về.
Cô đưa mắt nhìn thì thấy một quý phu nhân ăn mặc toát lên vẻ quý phái của một phu nhân nhà hào môn, ánh mắt bà ôn nhu nhìn cô khóe mắt hơi đỏ có lẽ là do đã khóc. Đây chắc là mẹ nguyên chủ, Lâm phu nhân ~ Đường Di Nhã.

" Con.. Con không sao. Mẹ đừng quá lo lắng. " Lâm Thanh Diệu trả lời, giọng cô hơi khàn chắc là do ngủ lâu.

Đường Di Nhã phu nhân trừng cô một cái trách yêu nói: " Sao có thể không lo lắng chứ? Con nhìn con xem suốt ngày chạy sau lưng cái thằng nhóc nhà Quý gia kia có ra dáng một tiểu thư hào môn không hả? Bây giờ nó còn đẩy con nữa cơ đấy không biết sau này sẽ làm ra chuyện gì đâu. "

Thằng nhóc Quý gia mà mẹ cô nói chắc là nam chính ~ Quý Chi rồi.

" Con xin lỗi, sau này con sẽ không làm vậy nữa. " Cô nhìn bà chân thành nói.
Đường Di Nhã xua xua tay tỏ vẻ không tin nói:
" Thôi thôi, con chỉ nói xin lỗi rồi để đó, dù sao thì con cũng không muốn hủy hôn uớc với nó. "

" Mẹ con muốn hủy hôn ước! " Lâm Thanh Diệu kiên định nói.

Lâm phu nhân như không nghe rõ sửng sốt hỏi lại: " Con nói gì cơ? "

" Con muốn hủy hôn ước! " Cô lập lại lần nữa.

Cô đã nghĩ thật kĩ rồi để tránh khỏi kết cục bi thảm như trong truyện thì cô phải cách xa nam nữ chính càng xa càng tốt, vậy muợn chuyện đẩy ngã lần này để hủy hôn uớc với nam chính không phải là chuyện tốt sao?

Đường Di Nhã nghĩ con gái mình chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, hai đứa trẻ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chấp niệm của con gái bà với thằng nhóc nhà họ Quý kia sâu bao nhiêu bà hiểu rõ. Nếu thật sự hủy hôn rồi bà sợ sau này con bé sẽ trách bà.

Bà thở dài vuốt tóc cô nói: " Được rồi, con hãy suy nghĩ thật kĩ đi. Đừng vội đưa ra quyết định kẻo sau này lại hối hận đấy. "

" Vâng! " Cô nhẹ giọng đáp, cũng không giải thích thêm gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net