Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc trở về, Phó Tiểu Ngư mang theo BBQ cho Phó Minh Lễ, khi gõ cửa phòng Phó Minh Lễ, cô cẩn thận quan sát anh hai, phát hiện sắc mặt anh ta vẫn như thường, cảm xúc cũng không trầm xuống, lúc này mới yên tâm. 

Kết quả sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Vân tới gõ cửa phòng Phó Tiểu Ngư, nói Phó Minh Lễ đi rồi.

Đêm hôm trước Phó Tiểu Ngư ngủ muộn, cho nên khi bị gọi dậy còn hơi ngơ ngác, phủ thêm áo khoác đi mở cửa, hơn nửa ngày mới nghe rõ Cố Thanh Vân nói.

"Đi rồi nghĩa là sao?" Cô dụi mắt hỏi Cố Thanh Vân.

Cố Thanh Vân duỗi tay ngăn cô tiếp tục dụi mắt, nói: "Đi rồi chính là rời đi rồi, nhóc con, em tỉnh ngủ chưa?"

Phó Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Thanh Vân, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, khiếp sợ vội hỏi: "Anh tôi đi rồi? Đi đâu?"

Cố Thanh Vân đưa tờ giấy trong tay cho cô, nói: "Anh vừa chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng thì lễ tân đưa cho anh, nói anh hai em đã đi từ sáng sớm rồi, cái này là anh ấy nhắn lại cho em."

Phó Tiểu Ngư cầm lấy tờ giấy mở ra xem.

Phó Minh Lễ viết ngắn gọn: Tiểu Ngư, anh đi đây, đi ra ngoài giải sầu, giải sầu xong sẽ trở về, đừng nhớ mong.

Phó Tiểu Ngư khó tin trợn mắt: "Anh hai dám vất tôi ở chỗ này rồi tự đi một mình?!"

Cố Thanh Vân ho nhẹ một tiếng, nói: "Có lẽ anh hai cảm thấy anh có thể chăm sóc tốt cho em."

Phó Tiểu Ngư khó chịu trong lòng, nhưng không muốn trút giận lên người Cố Thanh Vân, vì thế quyết đoán lui về phía sau một bước, "rầm" một tiếng, đóng cửa lại.

Cố Thanh Vân: ...

Lúc sau Phó Tiểu Ngư lại gọi điện thoại cho Phó Minh Lễ, đối phương trực tiếp tắt máy, không liên lạc được.

Giữa trưa, Cố Thanh Vân đưa Phó Tiểu Ngư cảm xúc không tốt đi trả phòng, ăn trưa ở khách sạn xong rồi lái Land Rover Phó Minh Lễ để lại xuất phát đi vào thành phố.

Bọn họ đi về thành phố trả xe, rồi đáp chuyến bay buổi chiều về nhà.

Lúc đầu Cố Thanh Vân đề nghị Phó Tiểu Ngư đến chỗ gần đây du ngoạn nhưng bị Phó Tiểu Ngư từ chối. Cô căn bản không có tâm trạng đi chơi, cũng không muốn ra ngoài chơi với Cố Thanh Vân, lại ở cùng một chỗ nữa, chắc chắn cô sẽ không có nguyên tắc gật đầu tha thứ cho anh.

Về đến nhà, bố và anh cả nghe nói anh hai bỏ cô lại một mình đi mất cũng không quá bất ngờ, theo họ thấy, Phó Minh Lễ chính là kiểu người không đáng tin cậy như vậy.

Ở nhà ăn không ngồi rồi ngây người mấy ngày, Phó Tiểu Ngư lại bắt đầu đến công ty nhà mình làm việc, chỉ là lần này cô được Phó Minh Nghĩa dẫn theo bên người, tay cầm tay chỉ dạy, nhìn dáng vẻ thật sự muốn bồi dưỡng cô theo hướng một cô gái mạnh mẽ.

Sau khi trở lại công ty, Phó Tiểu Ngư hẹn Khương Tiểu Hoa và Trần Ngải Tình đi ăn cơm vài lần, nhưng sau khi biết được thân phận thật sự của Phó Tiểu Ngư, hai người không có cách nào lui tới với Phó Tiểu Ngư như bình thường nữa. Mỗi lần gặp mặt đều rất cẩn thận, muốn bao nhiêu không được tự nhiên thì có bấy nhiêu không tự nhiên, sau vài lần nỗ lực, Phó Tiểu Ngư cũng không chủ động hẹn bọn họ nữa, loại tình bạn này cũng phải dựa vào duyên phận.

Phó Tiểu Ngư bận rộn học tập quản lý công ty, Cố Thanh Vân bên kia còn bận rộn hơn cô.

Sau khi trở về, Phó Tiểu Ngư vẫn mềm lòng chấp nhận yêu cầu kết bạn Wechat của Cố Thanh Vân, từ sau lần đó, tuy hai người không gặp lại, nhưng tin nhắn của Cố Thanh Vân lại không ngừng gửi tới, chỉ cần có thời gian anh sẽ lập tức gửi WeChat cho Phó Tiểu Ngư, có khi là một ít quan tâm dặn dò, có khi là mấy câu chuyện cười, phần lớn là những chuyện trong ngày của anh, làm việc gì gặp ai, giống như là đang làm báo cáo mỗi ngày, ngày nào cũng thông báo cho cô, rất có ích trong việc tạo cảm giác tồn tại trong cuộc sống của cô.

Tuy rằng Phó Tiểu Ngư đều đọc hết tin nhắn nhưng cũng không trả lời lại.

Ngoài nhắn tin, mỗi ngày một bó hoa hồng đỏ lớn cũng gió mặc gió, mưa mặc mưa được đưa đến trước mặt Phó Tiểu Ngư, Phó Tiểu Ngư biết, Cố Thanh Vân đang nói bóng nói gió, từng chút một xâm nhập vào trái tim cô.

Hôm nay, Phó Tiểu Ngư quên đặt đồng hồ báo thức nên ngủ dậy muộn, cũng không có ai đánh thức cô, chờ cô ngủ đến khi tự tỉnh dậy đã gần 9 giờ, cô vội vàng rửa mặt thay quần áo, lúc xuống tầng còn bị Phó Dũng gọi lại ăn cơm sáng, khi cô lái xe tới công ty đã là 10 giờ.

Khi đi ra thang máy, Phó Tiểu Ngư nhìn thấy mấy cô gái phòng thư kí ghé vào cùng nhau, đang nhiệt liệt thảo luận gì đó, cô tò mò trong lòng, lặng lẽ thò lại gần nghe.

"Nhìn gần thì thiếu gia nhà họ Cố còn đẹp hơn trong video! Vừa cao vừa đẹp trai, có thể so sánh với hai Phó tổng của chúng ta."

"Cô vừa mới đi đưa cà phê mà đã đưa hồn đi luôn rồi à?!"

"Ai da, tôi còn chưa nhìn đủ."

"Có điều Cố thiếu này cũng thật thần kì, giả gái nhiều năm như vậy mà không ai phát hiện."

"Lợi hại hơn chính là tuy rằng đã từng giả gái, nhưng sau khi trở lại thành đàn ông cũng không ẻo lả chút nào."

"Đâu chỉ không ẻo lả, hormone nam tính quả thực còn rất nhiều! Vừa rồi khi anh ấy đi qua còn cong khóe miệng lên, tôi nhìn đến nỗi chân mềm nhũn luôn!"

Phó Tiểu Ngư nghe xong, cảm thấy Cố thiếu trong miệng các cô ấy hẳn là người mà cô biết, vì thế cố ý hắng giọng, tạo một chút cảm giác tồn tại.

Cái khụ này dọa mấy cô gái đến nỗi sắc mặt trắng bệch: "Phó... Phó tiểu thư."

"Mọi người đang nói Cố thiếu nào vậy? Cố Thanh Vân sao?" Phó Tiểu Ngư hỏi bọn họ.

Mấy cô gái vội vàng gật đầu: "Là anh ấy, một tiếng trước anh ấy đến tìm đại Phó tổng, bây giờ vẫn còn ở trong văn phòng."

Phó Tiểu Ngư gật đầu, nhìn văn phòng Phó Minh Nghĩa ở cách đó không xa một cái, có chút không muốn đi qua.

Một cô gái ở bên cạnh hỏi Phó Tiểu Ngư: "Lúc Cố thiếu đi lên còn mang theo một bó hoa hồng đỏ, là đưa cho cô sao?"

Từ sau khi Phó Tiểu Ngư đi theo Phó Minh Nghĩa làm việc, mỗi ngày đều nhận được một bó hoa hồng to, phòng thư kí phụ trách nhận hoa, đương nhiên biết được cô có người theo đuổi.

Phó Tiểu Ngư thân là thiên kim nhà họ Phó, có người theo đuổi đương nhiên không kỳ lại, chỉ là tặng hoa nhiều ngày như vậy, lại không thấy đối phương có bước tiếp theo, mọi người không khỏi cảm thấy tò mò.

Hiện giờ mơ hồ có thể đoán được thân phận đối phương, mấy cô gái trong phòng thư kí đều có chút kích động.

Tuy điều bọn họ đoán được rất đáng tin cậy, Phó Tiểu Ngư lại không muốn thừa nhận, bĩu môi nói: "Mọi người khẳng định anh ta mang hoa đến đưa cho tôi sao?"

Cô gái vừa hỏi nói: "Nhưng anh ấy ôm hoa đi vào văn phòng của hai người!"

Trong khoảng thời gian này Phó Tiểu Ngư vẫn luôn làm việc trong văn phòng anh cả, cho nên khi Cố Thanh Vân ôm hoa đi vào, mọi người lập tức mặc định bó hoa kia là tặng cho Phó Tiểu Ngư.

Không ngờ Phó Tiểu Ngư mặt không cảm xúc, bình tĩnh nói: "Đó là văn phòng của anh tôi, nói không chừng bó hoa đó là tặng cho anh tôi thì sao?"

Nhóm mỹ nữ: ...  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh