C1: XUYÊN VIỆT TỪ MẠT THẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2200, mạt thế sắp sửa bắt đầu, thế giới lâm và cảnh loạn lạc,đại dịch zombie bùng nổ khắp nơi, người sống tranh đoạt lương thực vật tư, không tiếc đánh nhau giành giật sự sống. Trên đời lại xuất hiện thứ gọi là không gian trữ vật, có không gian cuộc sống cũng vô cùng dễ thở, nhưng số người sở hữu lại hiếm, Mặc Diễm lại là người trong số ít người có được may mắn ấy.

Cuộc sống chật vật, từ nhỏ Mặc Diễm đã bị đồn đại là tai hoạ, rõ ràng là thiếu niên tuổi trẻ phơi phới, nhưng lại sinh ra vào đúng thời kì vô cùng khó khăn của nhân loại. Vừa mới được sinh ra, người trên người lại ra sức giành giật cướp lấy không gian của cậu, cũng chẳng tiếc phải nhẫn tâm hành hạ, đối xử tàn bạo với cậu. Mẹ cậu vừa sinh cậu đã phải mang cậu đi trốn khắp mọi nơi, sau bao nhiêu khó khăn giành giật sự sống, mẹ cậu vì quá vất vả mà qua đời, chỉ còn lại cậu, Sau khi hạ táng, chôn cất người thân duy nhất của mình, cậu phải tự sinh tự diệt mãi mới trưởng thành sống qua hơn 30 tuổi.

Mặc Diễm đã dành hết tất cả sức lực tìm hiểu và sử dụng tận lực những thứ mà không gian chứa đựng....Ấy thế mà còn chưa vận dụng được, đùng một cái bản thân lại chết ngang như vậy. Vâng sự tình khó mà tin được, nhưng thật sự cậu đã chết rồi, cơ mà cũng không quá thất vọng, cậu được ưu ái xuyên việt rồi, xuyên thẳng tới cái thời đại  mà cậu chưa hề tưởng tượng được luôn....

Tình hình là cậu bị chính người cấp dưới luôn luôn trung thành ám toán bắn một phát tiễn cậu tới đây, khó mà tin được. Rõ là đã cùng nhau vào sinh ra tử, nhưng giây phút kia, ánh mắt người kia thật sự vô cùng đau đớn, vô cùng tội lỗi, không biết tại vì sao, nhưng Mặc Diễm cậu không tài nào mà hận nỗi. Rơi vào vòng tay hắn, bản thân chỉ kịp nghe thấy hai từ "Xin lỗi..." thì đã mãi mãi nhắm mắt đi rồi.

"Aiz..."

Mặc Diễm một lần nữa tỉnh lại trong một cái tình huống thật sự không biết nên làm gì. Bản thân đang nằm ở một căn phòng vô cùng bừa bộn, nói rõ ra là bản thân đang nằm ở phòng đựng tạp vật đi. Cũng không quá bất ngờ đi, dù sao năm 2200, bản thân cũng đã nhìn thấy không biết bao nhiêu việc khó mà tin rồi, nên không quá bày xích cái vấn đề này.

Vấn đề này là cậu xuyên không rồi, xuyên một cách vô cùng triệt để luôn, may là cả không gian trữ vật của cậu cũng theo cùng luôn, không thì thật sự bao nhiêu vốn luyến từ súng ống đạn dược, dao kiếm các loại, lương thực,... cậu dự trữ bao nhiêu năm đã mất hết rồi. Đúng là trong cái rủi cũng có cái may mà. Xuyên đến một thế giới không có mạt thế, không có zombie, cũng không có những người ngày đêm điên cuồng bắt giết cậu để giành không gian nữa, thật sự cũng không quá chán nản đi, cậu có nên cảm ơn tên cấp dưới kia không?

Kiểm tra một lượt không gian của mình xong, uống chút nước suối trong linh tuyền của không gian, cậu mới khoẻ hơn hắn. Bây giờ cậu đang ngồi ngẫm lại kí ức của nguyên chủ, nguyên chủ tên là Mặc Hàn Phong, cái tên này Mặc Diễm vô cùng vừa lòng dù sao cậu cũng không câu nệ, tên nào cũng không quá quan trọng nên không để ý lắm cũng vừa hai mươi, y là nông dân, tay lắm chân bùn,từ lúc hơn mười tuổi đã ngày ngày không làm việc trong nhà, thì là ra đồng làm ruộng. Không cho heo cho gà ăn thì lại phải lên núi săn thú, cơm không đủ no, áo không đủ ấm. Nơi cậu đang ở là Mặc gia, nương của nguyên chủ sau khi sinh hạ nguyên chủ thì bị bệnh lâu ngày suy yếu mà mất, cha nguyên chủ nuôi y tới năm y năm tuổi cũng đã tái giá rước con gái thôn trưởng thôn Hà Bang về, gọi Lâm thị nổi danh đanh đá nhưng ông rất thích trước kia về. Người đời ai mà không biết, mẹ kế thì làm sao mà thương con chồng? Suốt ngày bà không la mắng thì cũng là đánh đập. Cha y từ lúc giao y cho Lâm thị thì cũng không còn màng đến, nhất là sau khi bà sinh cho ông thêm vài cái hài tử, thì cũng hoàn toàn quên mất đứa con trưởng là y. Cái này quả thật cũng không bằng cậu ở lúc mạt thế sinh sống, nhưng mà thật sự cũng quá thảm rồi đi.

L

ại nói, chỗ cậu đang nằm thật sự là phòng tạp vật, lại nhớ Mặc Hàn Phong mấy ngày trước vừa thú tức phụ, là một nam nhân! Mặc Diễm vừa thấy đã giật mình đến bật ngồi dậy, không phải chứ, cậu ở mạt thế, vốn đã bận rộn cả ngày, luôn ở trạng thái phòng bị, đừng nói yêu đương đến cái gọi là bạn cũng không có lấy mấy người. Ấy vậy mà, cậu không những xuyên đến đây, lại được khuyến mãi thêm một người vợ. Nhưng mà không phải thời xưa vô cùng cổ hủ sao? Sao có thể cưới nam nhân... Khoan, Mặc Diễm lại thấy trong kí ức của nguyên chủ, xuất hiện cái người gọi là song nhi, này là nam nhân nhưng lại có thể mang thai sinh con được, thật khó mà tin được. Mặc Diễm là một nam nhân thẳng đàng hoàng, nên cái này có chút khó tiếp thu, thật sự phải cùng nam nhân sinh sống như vợ chồng?

Mặc Diễm vốn làm lơ đi, nhưng mà chưa lơ được đã có người tiến vào phòng cậu rồi,...

"Hàn Phong, huynh...huynh tỉnh rồi à, này huynh uống chút cháo đi..." Thiếu niên cầm chén cháo mang đến trước mặt, nhìn thì cũng chỉ mười lăm mười sáu, còn non như vậy? Này bao lâu mới được ăn?

Mặc Diễm nhíu mày, thiếu niên khuôn mặt nhỏ nhắn không có nét dịu dàng ỉu điệu như những nữ nhân song nhi khác, rõ là thấy quanh năm cũng phải làm việc nặng nhọc nên người có chút đen đúa lại nhỏ gầy gò, nhưng cặp mắt vô cùng có thần, sáng lấp lánh nhìn cậu, y mặc trên người quần áo vải thô đã không được mịn màn rồi còn chấp vá khắp nơi, Mặc Diễm trong lòng tự hỏi, này nguyên chủ thật sự không phải nghèo như vậy đi?

Vốn thân thể Mặc Hàn Phong mấy năm gần đây suy yếu vì làm việc nặng nhọc quá sức quanh năm. Lại gặp Lâm thị, tiếc bạc tiết kiệm vắt chày ra nước không chịu mời đại phu, không chịu bốc cả thuốc cho y, nên bệnh càng thêm nặng. Thôn trưởng thôn Thanh Thu, lại là người có lòng nhân ái, bèn đến gợi ý tìm người sung hỉ. Lâm thị lúc đầu cũng không muốn thú tức phụ cho nguyên chủ nhưng mà lời ra tiếng vào, con bà là Mặc Thanh cũng vừa mười tám muốn thú tức phụ. Nhưng ở đây, huynh trưởng chưa thành gia thì con thứ cũng không được phép cưới hay gả, nên bà đành phải cắn răng tốn mười lăm lượng bạc mua một cái song nhi về sung hỉ. Không tổ chức gì, cũng chẳng có bái đường thành thân, cứ vậy mà đem thiếu niên đến chăm sóc cho nguyên chủ. Thật là, nếu không phải đất nước này quy định như vậy, chắc hẳn Mặc Hàn Phong sẽ cô đơn một mình đến lúc chết rồi. Mặc Diễm cũng ngớ người luôn, nguyên chủ sung hỉ xong liền đi đời nhà ma rồi, đổi lại là cậu đây, cái này có tính là may mắn không?

Thiếu niên tên gọi Thẫm Phúc, là tức phụ mới cưới về của nguyên chủ, nhà Thẩm Phúc cũng không phải khá giả gì, nhưng phụ mẫu lại là loại ham tiền ham của, nghe thấy Lâm thị muốn mua người sung hỉ. Liền không chút do dự, mang y đem đến Mặc gia, bán cho người sung hỉ. Lâm thị tất nhiên tiếc bạc của mình, vừa về đã bắt người làm này làm nọ, đem hết việc đổ lên đầu y. Không làm xong, thì không được ăn cơm, y cũng không dám phản kháng, cũng chỉ biết cắn răng vừa chăm sóc người phu quân bệnh tật là Mặc Hàn Phong, vừa phải làm việc quần quật cả ngày không được nghỉ.

Ngẫm tới đây lòng Mặc Diễm lại nhói một chút. Dù sao cũng đã xuyên tới đây, hơn nữa còn là chiếm lấy thân thể phu quân người ta, ít nhiều phải có trách nhiệm với người ta chứ. Thật sự thì nam nhân cũng không sao, người này lại chăm sóc mình như vậy, cũng không phải không tốt. Chậc, Thẫm Phúc tên cũng không tệ, người thì cũng không xấu, nếu như chăm tốt thì vẫn sẽ rất hợp nhãn. Nếu gia đình kia đã như vậy, thì mình cũng không cần khách khí làm gì, sau này cũng chỉ có người trước mặt này sống cùng mình thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC