Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hứa Mộ Ngôn bỗng nhiên cảm thấy hạt sen trong tay không còn thơm ngon nữa, thần sắc cũng vô cùng phức tạp mà nhìn vào chiếc đài sen vẫn còn chưa ăn hết trong tay, cậu rơi vào trầm tư.

Mãi cho đến lúc hoàng hôn, Hứa Mộ Ngôn mới vội vàng xỏ giày trở lại. Cậu cúi đầu xuống soi gương vào mặt nước, thấy vết sưng trên mặt đã đỡ hơn nhiều, chỉ còn hơi xanh xanh tím tím nữa thôi nhưng mà nhìn vào vẫn rất đáng thương.

Cậu nghĩ, người là sắt, cơm là gang, một bữa không ăn đói đến sợ luôn.

Nếu như cái bụng mà không no, vậy thì tối làm sao có đủ sức lực để làm mấy chuyện ngượng ngùng kia?

Vì vậy, Hứa Mộ Ngôn lại dùng khăn tay gói chỗ đài sen còn chưa ăn hết lại, đang định đến tìm Ngọc Ly Sinh để mượn hoa hiến phật.

Ai ngờ gõ cửa thư phòng mấy lần liền nhưng không có ai trả lời. Vừa đẩy cửa đi vào, bên trong không có người, đến lò sưởi cũng đã tắt ngấm.

Không biết sư tôn đi đâu mất rồi.

Vào đêm, Thanh Tịnh Phong lại càng yên tĩnh, chỗ nào cũng tối đen, đừng nói đến người mà đến nửa con ma cũng không nhìn nổi.

Hứa Mộ Ngôn lo lắng bệnh của sư tôn tái phát, chẳng may nằm quay ra ở cái góc nào đó quá kín kẽ, sợ là chết thối ra cũng không ai biết.

Nếu mà chết thật thì cũng thôi đi, đáng sợ nhất là ngã ở bên đường, lại gặp phải tên đệ tử háo sắc nào đó gan to bằng trời nào, lỡ như tên đó còn khinh bạc sư tôn nữa, vậy thì phải làm sao?

Dựa vào ký ức của cơ thể này, Hứa Mộ Ngôn bắt đầu đi tìm, hết tìm phía đông lại quay sang phía tây, nhưng mà vẫn không thấy người đâu.

Một ngọn núi to như thế này, nếu phải đi tìm thì đích thực là cũng hơi khó thật.

Bởi vì trời cũng đã tối, Hứa Mộ Ngôn cũng không còn nhìn rõ đường dưới chân nữa, trong lúc vô tình không biết làm sao cậu lại đi đến một rừng trúc nhỏ.

Theo như những gì cậu hiểu được trong nguyên tác thì rừng trúc nhỏ kiểu này thích hợp nhất để làm ba loại chuyện: Một là giết người chôn xác, hai là đ* sư tôn, ba là mỹ nhân tắm suối.

Đừng hỏi Hứa Mộ Ngôn làm sao biết được, tóm lại là trong nguyên tác viết như thế.

Vừa bước vào trừng trúc, cậu ngay lập tức bị một mùi hương lan hoa nhàn nhạt phả vào mặt. Gió đêm thổi vào khiến rừng trúc kêu xào xạc, mây đen trên trời che lấp cả mặt trăng, đến nửa cái ngôi sao cũng chẳng thấy.

Đêm khuya tăm tối như thế này, thích hợp nhất là việc giết người phóng hỏa với cởi trần chạy bộ.

Đương nhiên, là một người bình thường, Hứa Mộ Ngôn sẽ chẳng làm chuyện nào trong hai chuyện trên cả.

Hiện tại cậu muốn mau chóng tìm thấy sư tôn, sau đó đưa người trở về một cách bình an. Nếu như sư tôn nguyện ý, vì được về nhà, cậu cũng đồng ý hiến cho người quả dưa leo tuyệt thế của mình.

Bên tai cậu dường như nghe thấy có tiếng nước chảy tách tách, trong đêm đen tĩnh mịch này âm thanh này nghe vô cùng rõ ràng, Hứa Mộ Ngôn đi theo âm thanh đó, từ xa nhìn vào chỉ thấy trước mặt là một mảng hơi nước mau lung.

Một hồ nước nóng, xung quanh còn có rất nhiều hoa lan, lại còn được che đậy bởi rất nhiều tảng đá lởm chởm kỳ quái, Hứa Mộ Ngôn nhìn mọi thứ không quá rõ ràng, cậu nhẹ chân nhẹ tay tiến lại gần hơn nữa.

Quả nhiên lúc đi đến bên bờ không xa thì nhặt được y phục của Ngọc Ly Sinh.

"Chậc chậc chậc, sư tôn thật là, qua đây tắm mà cũng không gọi mình một tiếng, nhỏ nhen ghê."

Hứa Mộ Ngôn vô tình động phải y phục của Ngọc Ly Sinh, cậu đang định tiến lại gần hơn để nhìn xem cảnh sắc xinh đẹp hương diễm khi nhìn mỹ nhân tắm trong truyền thuyết.

Nhưng đột nhiên liếc thấy ở phía sau một hòn non bộ cách đó không xa có một cái bóng đen đang chuyển động. Hứa Mộ Ngôn mau chóng cúi người xuống, nín thở ngưng khí, trong lòng thầm mắng, đây là tên vô liêm sỉ nào vậy, sao dám qua đây xem trộm Ngọc Ly Sinh tắm.

Thật vô liêm sỉ, quá thể vô liêm sỉ!

Hứa Mộ Ngôn tức giận đùng đùng, hai tay hăm he xắn tay áo lên, đang định cho đối phương một trận khiến tên đó không chịu được phảibỏ đi. Thế nhưng ai ngờ, cái bóng đen đó lại chuyển động, dưới ánh trăng lộ ra một chiếc giày thêu hoa.

Chết tiệt, người tới sao lại là một nữ tu chứ?

Hứa Mộ Ngôn cảm thấy không đánh phụ nữ và trẻ con là những điều giáo dưỡng cơ bản nhất của một người.

Cậu dần dần buông nắm đấm xuống, cậu rất buồn bực mà nghĩ, mấy năm nay con trai ở bên ngoài nhất định phải học được cách tự bảo vệ bản thân.

Sau đó người kia không biết từ nơi nào mò ra một cái túi da rắn.


Cũng đúng vào lúc này, Hứa Mộ Ngôn mới nhìn rõ dung mạo của đối phương, vậy mà lại là tiểu sư muội.

Nha đầu chết tiệt này, nửa đêm canh ba không đi ngủ, một mình đi lên Thanh Tịnh Phong không nói, hơn nữa còn chạy đến chỗ Ngọc Ly Sinh tắm để xem trộm.

Bất luận là điều nào trong đó, theo môn quy nàng đều sẽ bị ấn xuống đất đánh cho một trận.

"Hừ! Bắt nạt Thanh Luật sư huynh thôi chưa đủ, lại còn đi phạt Hứa sư huynh ở lại trên phong! Mấy hôm trước còn dọa ta! Xem ta cho ngài một bài học."

Nói xong nàng liền mở chiếc dây cột túi rắn ra.

Bởi vì khoảng cách không tính là quá xa, Hứa Mộ Ngôn mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy một con rắn có năm màu rực rỡ to bắng cánh tay của trẻ con trơn tuồn tuột mà trườn xuống hồ nước nóng.

Hứa Mộ Ngôn lập tức mắng Tiểu Lưu Ly hồ đồ, lỡ như bị Ngọc Ly Sinh bắt được giao cho Trọng Minh Quân, dựa vào cái tính thưởng phạt phân minh kia của Trọng Minh Quân, cho dù có sủng ái yêu thương nàng đến mấy thì cũng sẽ phải phạt nàng đến Huyền Băng động kiểm điểm thôi.

Nhưng quan trọng nhất, lỡ như con rắn đó cắn phải Ngọc Ly Sinh, vậy thì phải làm sao đây?

Hứa Mộ Ngôn vẫn còn nhớ rất rõ, trong nguyên tác Ngọc Ly Sinh cũng rất sợ rắn, nguyên nhân thì là bởi vì, mấy năm rơi vào tay ma tôn, bị xem như nô lệ như lô đỉnh, tên ma tôn ác ôn đó từng nhét rắn vào nơi không tiện nói ra miệng của Ngọc Ly Sinh, thậm chí còn treo cả người hắn lên, cứ để như vậy cả một đêm.

Nghĩ đến chỗ này, Hứa Mộ Ngôn lập tức muốn xông ra.

Nhưng lúc chuẩn bị xông ra cậu lại nghĩ, bản thân mình bây giờ xông ra thì nên giải thích như thế nào về việc xuất hiện ở nơi này.

Nhưng chưa đợi cậu suy nghĩ được nhiều thì tiểu Lưu Ly đã nhấc người lên chuẩn bị chạy, ai ngờ không cẩn thận dẫm phải cành cây khô dưới chân, rắc rắc một tiếng, vô cùng chói tai. Trong đêm tối như thế này, tiếng động đó lại càng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Ngay sau đó tiếng nói tức giận của Ngọc Ly Sinh lập tức truyền tới, "Là ai đang ở đó?"

Tiểu Lưu Ly sợ hãi y như một con thỏ, nàng vôi vội vàng vàng tìm đường chạy ra ngoài.

Hứa Mộ Ngôn do dự xem có nên xông ra hay không, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng hự, cậu thầm nghĩ hỏng rồi, có khi nào sư tôn đã bị rắn cắn rồi hay không?

Trong đầu nhất thời nóng vội, căn bản không để ý đến việc khác nữa. Cậu nhanh chóng chạy đến bên hồ, chúi đầu nhảy tùm xuống đó.

Vừa rơi xuống nước, thân thể cậu trở nên rất linh hoạt.

Cậu biết bơi, hơn nữa còn nín thở giỏi.

Nói đến việc này thì cũng phải cám ơn bố ruột của cậu, lúc ông ta say xỉn, thường không biết liêm sỉ mà đánh cậu. Có lúc còn giống như phát điên, kéo lấy tóc của Hứa Mộ Ngôn rồi ấn đầu cậu xuống thùng nước, dần dần cậu cũng học được chút kỹ năng nín thở.

Nước trong hồ này rất nóng, người vừa nhảy vào, đến xương cũng thấy mềm ra, dưới hồ thì đen thùi lùi, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón đâu.

Mò mẫm một lượt, vậy mà mò được thứ gì đó thật, Hứa Mộ Ngôn nhanh nhẹn xé nước, lại bơi về phía trước thêm một chút nữa, đột nhiên đầu cậu đụng phải thứ gì đó.

Cậu hơi ngẩn người một lúc, sau đó mới theo bản năng cúi đầu xuống, một cây gì đó vừa dài vừa thô, trườn từ mép của cậu trườn qua.

Cậu lại theo bản năng thè lưỡi ra liếm môi dưới, có hơi mặn.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Mộ Ngôn chính là rắn nước!

Không nói nhiều, cậu lập tức nhấc tay lên bắt lấy nó!

Vào giây phút đầu tiên nắm vào nó, mẹ nó, con rắn này to mà dài thế, không biết tại sao nó còn hơi gồ ghề, lại còn có gân nổi lên, vô cùng nóng.

Nóng đến mức khiến cho lòng bàn tay Hứa Mộ Ngôn phát tê.

Lại mò lên trên chút nữa, đậu má, đầu rắn!

Mẹ ơi, cái đầu rắn to quá!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net