Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Tử Ninh trực tiếp té lăn quay vào lồng ngực Hoắc Lệnh Chi, anh muốn đứng lên nhưng trọng tâm không vững, không chỉ không đứng dậy nổi mà ngược lại lần nữa ngồi trên đùi Hoắc Lệnh Chi.

Hoắc Lệnh Chi theo bản năng đỡ lấy eo anh giúp anh ổn định cơ thể.

Sau khi Lạc Tử Ninh ngồi ổn định, hai chân yên vị trên mặt đất liền quay đầu muốn nói xin lỗi Hoắc Lệnh Chi, anh biết rõ chân Hoắc Lệnh Chi không ổn còn đè lên chân hắn.

Chỉ là còn chưa mở miệng anh đã cảm nhận được có thứ gì đó cứng cứng chống lên, hai mắt anh đột nhiên mở to.

Không phải Hoắc Lệnh Chi không lên được à? Sao lại sinh khí dồi dào như vậy? Cứng như đá luôn ấy.

Hơn nữa sao Hoắc Lệnh Chi có thể như vậy với anh? Không xác định được, phải nhìn nhìn lại thử xem.

Hoắc Lệnh Chi bị ánh mắt thú nhỏ khiếp sợ của Lạc Tử Ninh làm cho có chút khó hiểu, hắn thật sự dọa người vậy sao? Làm Lạc Tử Ninh sợ cỡ đó?

Ngay sau đó hắn liền thấy Lạc Tử Ninh giơ tay rút ngọc bội bên hông hắn.

Lạc Tử Ninh nhìn miếng ngọc hình con ve* trắng trẻo mập mạp trong tay: "!"

(*玉蝉: nhìn ảnh cho dễ hình dung nha: 

)

Hoắc Lệnh Chi: "Miếng ngọc bội này có gì không ổn à?"

Lạc Tử Ninh xấu hổ nhanh chóng đứng lên trả ngọc bội về vị trí cũ: "Huynh không có việc gì thì đeo ngọc bội lớn như vậy làm gì?"

"Lớn à?" Hoắc Lệnh Chi cầm ngọc bội nhìn nhìn, chỉ là lớn hơn ngón trỏ một chút mà thôi.

"Sao lại không lớn." Lạc Tử Ninh chưa từng thấy của người khác, anh chỉ từng thấy của mình mà nó chỉ lớn hơn cái mặt ngọc bội kia một chút...

Anh tự an ủi bản thân hồi lâu, nó chỉ dài tầm chín centimet, kích thước người bình thường cũng chỉ có bảy centimet là cùng, trước kia anh đã vượt qua một vài người rồi nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Hoắc Linh Chi, anh lại cảm thấy mình bị xúc phạm.

Hoắc Lệnh Chi cầm lấy miếng ngọc kia nhìn nhìn sau đó dường như nghĩ tới cái gì đó liền nhẹ giọng cười, muốn nói nhưng gì cũng chưa nói.

Lạc Tử Ninh thấy thế càng xấu hổ: "Huynh cười cái gì? Ai mà lại không có việc gì tự nhiên đeo một khối ngọc bội lớn như vậy, huynh xem ta chỉ đeo một cái ngọc bội nhỏ như vậy thôi nè, không bằng một phần ba của huynh nữa."

Lạc Tử Ninh cúi đầu cầm ngọc bội bên hông mình thấy nó chỉ là một vòng tròn nho nhỏ. Ủa không phải nhà nguyên chủ rất giàu à, có phải trước kia bị hoàng thượng xét nhà không?

Anh đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng Hoắc Lệnh Chi đẩy xe lăn tới trước mặt anh, giơ tay kéo tay anh qua.

Trong lòng Lạc Tử Ninh chấn động, giọng nói cũng run rẩy: "Huynh, huynh muốn làm gì?"

Chắc không phải vì giọng điệu thái độ mình không tốt mà hắn muốn đánh bàn tay mình đó chứ! Hoắc Lệnh Chi là vương gia, không phải chủ nhiệm trường thật sự, làm gì mà nghiêm khắc quá vậy!

Trong lòng anh đang bồn chồn liền thấy Hoắc Lệnh Chi lấy miếng ngọc bội vừa rồi đặt trong lòng bàn tay anh: "Bổn vương vốn không thích đeo mấy thứ phiền toái này, ngươi thích thì cầm đi."

Lạc Tử Ninh nghĩ tới vừa rồi mình coi miếng ngọc bội này thành cái gì liền có cảm giác như nhận được một củ khoai lang bỏng tay, có điều nghĩ lại ngọc bội này chắc chắn rất đáng giá, ai mà lại ghét tiền phỏng tay bao giờ thế là anh vui vẻ cầm ngọc bội đeo bên hông mình.

"Chỉ là một khối ngọc bội thôi mà vui như vậy?" Ngọc bội này là trước đây phụ hoàng ban thưởng cho hắn. Mấy thứ đồ chơi kiểu này phụ hoàng hắn từng ban thưởng rất nhiều. Chẳng qua do Hoắc Lệnh Chi đi vội, không mang theo được nhiều đồ, bên hông cũng chỉ để lại một miếng ngọc bội này.

Có điều từ trước đến nay hắn luôn ghét mấy thứ trói buộc, Lạc Tử Ninh là phu nhân hắn mà hắn cũng chưa cho y được ngày tháng tốt đẹp nào, cho nên chỉ có thể tận lực dùng mấy thứ này đền bù.

Trước kia quả thật hắn đối đãi với thuộc hạ rất nghiêm khắc nhưng cũng thưởng phạt nghiêm minh, hắn thấy rõ Lạc Tử Ninh hao tổn nhiều tâm sức cho chuyện trong nhà, tất nhiên không thể để lòng Lạc Tử Ninh rét lạnh.

Lạc Tử Ninh thường thường sờ ngọc bội một chút, trong lòng thầm nói sau này nếu thiếu tiền liền bán, nhất định có thể lấy được một khoản tiền.

Có điều lời này không thể nói rõ với Hoắc Lệnh Chi được, anh bịa đại một lý do: "Dù sao cũng là món quà đầu tiên phu quân tặng ta, tất nhiên là vô cùng vui vẻ."

Lạc Tử Ninh sợ va phải đâu đó rồi làm hư ngọc bội, vội chạy tới giấu nó trong rương mình: "Món quà đầu tiên vương gia đưa ta, ta phải giữ gìn thật cẩn thận mới được, ngàn vạn lần không thể bị đụng hư."

Hoắc Lệnh Chi: "..." Hắn thật sự rất yêu ta.

Qua chuyện tối hôm nay, Lạc Tử Ninh lại xác nhận một sự kiện.

Tuy rằng hiện tại cơ thể Lạc Tử Ninh sang năm mới 18 tuổi nhưng trước khi Lạc Tử Ninh xuyên đã 25 tuổi, xét về mặt tuổi tác mà nói thì Hoắc Lệnh Chi chính là em trai anh, Lạc Tử Ninh nhớ hồi anh còn ngang tuổi Hoắc Lệnh Chi bị quần cọ một chút thôi cũng sẽ cứng.

Vừa rồi anh ngồi trên người Hoắc Lệnh Chi lại còn cọ mà Hoắc Lệnh Chi không hề có chút phản ứng nào. Chắc chắn Hoắc Lệnh Chi không lên được, vậy cũng được, hắn không có hứng thú với đàn ông, không có hứng thú với anh là anh có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

...

Vẫn còn mười ngày nữa là đến năm mới, bình thường mọi người bận rộn cũng không sao, đến Tết nhất định phải nghỉ ngơi đến ngày mùng bảy. Cho nên Lạc Tử Ninh sẽ để mọi người làm thêm việc trong mười ngày này, sau tết sẽ không cần phải làm nữa.

Bọn nha hoàn đi chọn mua nguyên liệu nấu ăn Tết muốn ăn, Hoắc Lệnh Chi tiếp tục huấn luyện mấy "binh lính" của mình.

Lạc Tử Ninh phát hiện Hoắc Lệnh Chi vẫn luôn rất ghét mấy đứa nhỏ đó nhưng hắn lại rất tích cực.

Anh đoán từ khi chân Hoắc Lệnh Chi bị què, binh quyền của hắn đã bị thu hồi, không chỉ có không có binh có thể huấn luyện mà còn không thể tự chăm sóc bản thân, còn phải có người giúp đỡ mọi thứ cho nên hắn hẳn là rất buồn bực.

Hiện tại có mấy bạn nhỏ ở cùng hắn như vậy, tâm trạng hắn hẳn là có thể tốt hơn chút.

Lạc Tử Ninh không quấy rầy bọn họ mà đưa Trần Đại Trần Nhị đi làm đậu phụ.

Trước kia anh từng làm vài lần, còn tra được cách làm nước muối khiến sữa đậu nành kết lại tạo thành đậu hủ mà có thể do tỉ lệ không đúng nên thất bại mấy lần. Tết sắp đến rồi, lần này anh nhất định phải thành công.

Trần Nhị đi chẻ củi nấu nước, Trần Nhị vừa kéo cối xay vừa cùng Lạc Tử Ninh học bảng cửu chương.

Lạc Tử Ninh nói với hắn ta hiện tại nhân lực không đủ, hắn ta không chỉ có phải làm lò trưởng mà còn phải quản lý sổ sách, cho nên sẽ có tính toán còn phải viết nhiều chữ. Sau này đợi đến khi tìm được người thích hợp sẽ tìm phòng kế toán qua giúp hắn ta.

Trần Nhị biết Lạc Tử Ninh coi trọng mình nên mới giao cho hắn nhiều chuyện như vậy, mấy người mang theo từ vương phủ như đại ca hắn ta thì chuyên làm một số công việc chân tay hay như Tiểu Hồng Tiểu Thúy là nha hoàn trong phủ từ khi mới đến đất phong bây giờ lại được sắp xếp làm công việc lặt vặt nhưng ngược lại Triệu Tiểu Ngư đã bắt đầu quản lý những việc lớn nhỏ trong phủ, đồng thời cũng có thể quản lý Tiểu Hồng và Tiểu Thúy.

Hắn ta cũng cảm giác được vương phi xem ai có năng lực liền trọng dụng người đó, công bằng công chính, hắn phải thể hiện thật tốt để không cô phụ kỳ vọng của vương phi cho nên hắn vô cùng để tâm.

Trần bá ở ngoài cửa sổ nhìn lén, vương phi đang làm gì vậy chứ, nhiều ngày như vậy vẫn luôn kêu hai đứa nhi tử của ông tới kéo cối xay như lừa, có thời gian làm chuyện này còn không bằng ủ nhiều rượu chút, ông muốn nhìn xem vương phi có thể làm ra cái thứ gì.

Lạc Tử Ninh lấy đậu nành đã xay nhuyễn bỏ vào trong nồi đi nấu, anh có dự cảm hôm nay có thể làm thành.

Trần Đại và Trần Nhị cũng vây quanh nồi nhìn: "Vương phi, lần này hình như tốt hơn mấy lần trước nhiều, có phải sẽ làm thành cái đậu phụ mà người nói kia không?"

"Vẫn chưa được, phải đặt nó vào hộp gỗ mà lần trước bảo các ngươi đi làm ép một lúc." Lúc trước Lạc Tử Ninh đưa cho bọn họ một bản vẽ, giờ có thể ép đậu hũ ngay ngắn nhìn cũng được lắm.

"Không cần đi làm nữa, ta đã làm xong từ lâu rồi." Trần Đại nói rồi lấy đồ Lạc Tử Ninh muốn ra.

Lạc Tử Ninh kinh ngạc nhìn hắn ta: "Ngươi còn biết làm thợ mộc?"

Trần Đại ngượng ngùng cười ngây ngô nói: "Biết một ít thứ lông gà vỏ tỏi thôi, trước kia lúc còn ở phủ tướng quân có học một chút từ lão thợ mộc của vương phủ."

"Đại ca ta từ nhỏ đã thích xem người ta đục đẽo, huynh ấy còn biết làm bàn ghế và một số đồ dùng thú vị, ta đã từng nghĩ vô dụng thôi, muốn gì thì trực tiếp ra ngoài mua còn tốt hơn nhưng ta không ngờ vào thời điểm quan trọng lại có tác dụng." Trần Nhị cố ý khen đại ca mình trước mặt La Tử Ninh, muốn vương phi trọng dụng Trần Đại.

Lạc Tử Ninh vốn muốn tìm một thợ mộc về, không ngờ Trần Đại lại biết, quả nhiên mỗi người đều có điểm sáng của riêng mình, điều quan trọng là anh cần một đôi mắt sáng để nhìn ra điểm sáng của người khác.

Trước kia anh cảm thấy Trần Đại khờ khạo, sức lớn, có thể làm công việc lao động chân tay, không ngờ hắn ta còn có tay nghề, vậy còn Tiểu Hồng và Tiểu Thúy thì sao? Hai nàng tuy nhìn chất phác nhát gan, cũng không học được nấu cơm nhưng nói không chừng các nàng cũng có điểm sáng ở mặt khác.

Đang nghĩ ngợi liền nghe được tiếng cừu kêu, anh bảo Trần Đại Trần Nhị giải quyết mọi chuyện còn mình đẩy cửa ra ngoài xem, hóa ra là Triệu Tiểu Ngư mua mấy con cừu về.

Triệu Tiểu Ngư: "Vương phi, không mua được trâu nhưng mua được hai con cừu mẹ có thể cho sữa, ta cũng đã mua hai con cừu con mà chúng nó sinh, có thể nuôi lớn rồi thịt, ngoài cừu mẹ cừu con ta còn mua một con cừu đực, khi ăn Tết có thể giết ăn thịt."

Lạc Tử Ninh đi tới sờ sờ con cừu kia, đây là lần đầu tiên anh thấy cừu sống, rất đáng yêu. Anh vuốt lông cừu rồi nghĩ đến áo lông, hiện tại anh mặc áo bông mà vẫn thấy lạnh, nếu mặc thêm một chiếc áo lông cộng thêm khăn quàng cổ chắc chắn sẽ rất ấm: "Trước khi giết cừu nhớ cạo lông trước giữ lại cho ta, vẫn còn tác dụng."

---------------------------------------------

Nếu có chương nói về Tết tui sẽ giếm đến Tết mí up coi như quà mừng năm mới, off càng lâu xả chương càng nhiều nè<3. Nên thấy tui off lâu đừng thắc mắc nhen:>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net