Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:  Trang

Lạc Tử Ninh nghe thấy lão bá kia nói đã mời đại phu, lúc này anh mới phát hiện trên tiết y* của mình dính đầy máu của Hoắc Lệnh Chi, dọa anh giật cả mình.

(*tiết y: áo trong, mặc bên trong cùng, tương đương với nội y ngày nay.)

Đêm qua tối quá nên anh không nhìn thấy phần hông, bụng và phía sau Hoắc Lệnh Chi, giờ mới để ý vậy mà lại có vết thương.

Khi đại phu đến rồi, anh vội vàng xuống giường nhường chỗ cho đại phu, lúc đại phu xem vết thương cho Hoắc Lệnh Chi anh ra ngoài dạo một vòng.

Ngoài trời gió đã ngừng thổi, tuy là giờ này mặt trời ló rạng, nhiệt độ không khí cũng tăng cao nhưng khi đứng dưới ánh nắng anh lại hoàn toàn không cảm nhận được chút ấm áp nào, mà chỉ thấy khô ráo lạnh lẽo.

Anh đút tay vào ống tay áo: "Thời tiết này chắc không âm hơn 30 độ đâu nhỉ?"

Anh vội vã quay lại siêu thị nhỏ của mình, sau khi vào siêu thị rồi cuối cùng cơ thể mới ấm lên.

Siêu thị của anh có tổng cộng ba tầng dùng được, tầng hầm là kho chứa hàng hóa.

Tầng một chia thành bốn khu vực: khu để gạo, mì, ngũ cốc; khu đồ dùng sinh hoạt; khu rau củ trái cây; còn có một khu đặt mấy cái kệ hàng, bên trên đặt bưu phẩm chuyển phát của khu dân cư quanh đó.

Tầng hai là khu đồ ăn vặt; khu gia vị; khu đồ uống, rượu, nước.

Gần siêu thị còn có một công xưởng nên chỗ anh còn bán vài linh kiện ngũ kim nhỏ và đồ bảo hộ lao động, thậm chí so với các siêu thị lớn trong trung tâm thương mại thì đồ trong siêu thị nhỏ này đa dạng hơn tý.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tối qua, khu vực đồ dùng sinh hoạt ở lầu một đã được mở khóa, có thể tùy ý sử dụng vật phẩm bên trong.

Dòng chữ trong cuốn sổ ghi chép trên quầy thu ngân lại thay đổi.

"Giải quyết vấn đề sưởi ấm của Vương phủ, có người chết cóng trong Vương phủ xem như thất bại."

"Bao lâu? Tiêu chuẩn ra sao? Phải lắp hệ thống sưởi hơi* cho tất cả các gian phòng mới tính là đạt hả?" Lạc Tử Ninh cảm thấy nhiệm vụ này còn khó hơn trước nhiều.

(*Gốc là 暖气(noãn khí): chỉ các sản phẩm và phương pháp khiến mọi người đáp ứng được nhu cầu sưởi ấm, là sản phẩm làm tăng nhiệt độ môi trường bằng cách đốt nóng môi trường nhiệt thông qua nguồn nhiệt, sau đó đốt nóng không khí để hình thành quá trình trao đổi nhiệt.(theo baike))

Anh lấy một cuốn sổ tay và một cây bút chì kim từ kệ hàng bên cạnh rồi rời khỏi siêu thị.

Khi anh đi ra thì thấy lão bá lúc nãy đưa đại phu đi ra từ phòng Hoắc Lệnh Chi.

Lạc Tử Ninh nhớ tên ông ấy là Trần bá, là tôi tớ trung thành nhất của Hoắc Lệnh Chi, sau này khi nguyên chủ hại chết Trần bá cũng là một bước ngoặc quan trọng khiến Hoắc Lệnh Chi hắc hóa.

Lạc Tử Ninh gọi Trần bá lại: "Trần bá, đại phu nói thế nào? Vết thương của Vương gia không đáng ngại chứ?"

Trần bá nghe anh hỏi như vậy rất là bất ngờ: "Trời giúp người xứng đáng, chỉ cần bôi thuốc lên vết thương là ổn, nhưng cơ thể vương gia không chịu nổi sự giày vò, chỉ mong Vương phi chớ làm việc theo cảm tính."

Lạc Tử Ninh nghe ra trong giọng ông còn mang theo bực dọc, nghĩ đến chuyện trước kia nguyên chủ từng nhiều lần khắt khe với Hoắc Lệnh Chi và mấy người hầu này thì cũng khó trách Trần bá không tôn trọng anh.

Anh nói với Trần bá: "Làm gì có chuyện trời giúp người xứng đáng, nếu không phải tối qua vương gia uống thuốc mà ta mang theo thì đã không ổn từ sớm rồi."

Trần bá nghe được câu anh cho vương gia uống thuốc thì vô cùng ngạc nhiên, trong lòng thầm nhủ hắn không cho vương gia uống thuốc độc là tốt lắm rồi, chắc chắn hắn chỉ đang nói linh tinh tranh công thôi.

"Sao lão nô không biết chuyện Vương phi mang theo dược liệu?" Trần bá không chút do dự vạch trần anh.

Nhưng đại phu bên cạnh lại nói: "Vừa nãy ta cũng đang nghi ngờ, rõ ràng vương gia bị thương nặng như thế mà miệng vết thương lại không sưng không viêm, cơ thể cũng không nóng, thì ra là nhờ có thuốc sẵn rồi."

Sau khi Trần bá nghe đại phu nói liền ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, chẳng trách sáng nay vương gia lại thế kia với Lạc Tử Ninh, hóa ra vương gia đang báo ân!

Lạc Tử Ninh: "Ngươi tiễn đại phu về đi, lúc quay về nhớ triệu tập mọi người qua đây gặp ta."

Trần bá vẫn đang khiếp sợ chưa hoàn hồn: "Mọi người? Vương phi, lão nô không hiểu ý của ngài."

"Mọi người nghĩa là, bất cứ ai có thể hít thở trong phủ đều gọi đến gặp ta." Lạc Tử Ninh nhấn mạnh: "Không được để sót ai hết, sao thế, không lẽ ta đây đường đường là vương phi mà không thể sai bảo ngươi?"

"Đương nhiên là sai được." Trần bá bị khí thế của anh nghiền ép, ông vô thức cúi đầu xuống.

Lạc Tử Ninh vừa quay đầu liền thấy hai tiểu nha hoàn bưng cơm canh vào phòng Hoắc Lệnh Chi.

Vừa lúc anh cũng đói rồi nên cũng đi vào theo.

Hoắc Lệnh Chi đã ngồi dậy, vết thương trên hông và lưng hắn đã được băng vải bó, một nha hoàn chuẩn bị hầu hạ Hoắc Lệnh Chi thay đồ súc miệng, nha hoàn còn lại bày thức ăn lên bàn.

Lạc Tử Ninh quan sát hai nha hoàn một chút, nhìn tạng người thì khoảng 14, 15 tuổi, xanh xao vàng vọt, trên tay toàn là vết chai, y phục mặc cũng là vải bố thô ráp.

Nghe nói nha hoàn của nhà giàu thời xưa ăn mặc đều xinh đẹp long lanh, chứ đừng nói là tì nữ của vương gia, hẳn là phải giống như tiểu thư nhà giàu, làn da trơn bóng, ăn mặc đẹp đẽ.

Nhưng hai người trước mặt vừa nhìn liền thấy giống nha hoàn thô sử*, xem ra hoàng thượng cực kỳ căm ghét Hoắc Lệnh Chi. Ngay cả nha hoàn cũ của hắn cũng không cho mang theo, chỉ cho hắn đem theo hai nha hoàn thô sử hầu hạ.

( *nha đầu thô sử: ý chỉ những nha hoàn cấp thấp làm công việc cực khổ, nặng nhọc.)

Mà nha hoàn đó lúc trước chuyên làm việc nặng nhọc, chưa từng hầu hạ chủ nhân thay y phục nên giờ đây tay chân vụng về, không chỉ mặc không được mà còn đụng vào vết thương của Hoắc Lệnh Chi mấy lần.

Lạc Tử Ninh nhìn hai nha hoàn mười mấy tuổi giúp một đại nam nhân thay y phục mà trông vô cùng xộc xệch: "Các người đi tìm Trần bá trước đi, lát nữa ta có chuyện cần nói."

Tì nữ như trút được gánh nặng, vội vã chạy ra ngoài.

Lạc Tử Ninh nhìn y phục Hoắc Lệnh Chi một lát, mùa đông rét thế này mà ngay cả áo bông cũng không có, lỡ lại rét đến mức bị cảm lạnh thì phải làm sao giờ? Nhiệm vụ của anh lại gắn liền với mạng của Hoắc Lệnh Chi.

Anh cầm y phục của Hoắc Lệnh Chi lên xem một lúc, thở dài: "Phu quân, huynh mặc ít quá, thời tiết lạnh vậy, chân huynh cũng không ổn, phải mặc nhiều y phục mới được, huynh đợi ta một lát."

Lúc Hoắc Lệnh Chi thấy anh gọi phu quân thì cau mày ngạc nhiên, nhưng Lạc Tử Ninh hoàn toàn không để ý đến phản ứng của hắn mà chạy đi tìm cái rương mà nguyên chủ đem theo. Anh làm bộ làm tịch mở rương tìm kiếm bên trong chứ thực ra anh đang quay lại siêu thị.

Anh nhớ mình từng bày bán một ít mũ, bao tay, các loại áo quần giữ nhiệt, hơn nữa bởi vì sắp đến tết rồi nên đa số là quần áo giữ nhiệt màu đỏ.

Anh lấy trong siêu thị ra hai bộ quần áo giữ nhiệt màu đỏ thẫm, còn thêm hai đôi tất.

Nhưng chất lượng đồ bán trong siêu thị nhỏ của anh cũng không khác gì sạp hàng bên đường, mà giờ cũng chẳng ai đâu mà bận tâm chất lượng với thời trang cái gì nữa, có thể giữ ấm được là tốt rồi.

Anh bưng một đống đồ lớn bỏ lên giường, buông rèm giường xuống, lấy một cái quần giữ nhiệt ra: "Phải giữ ấm cho chân, lại đây, ta giúp huynh thay."

Lạc Tử Ninh sợ hắn ghét bỏ quần giữ nhiệt đỏ thẫm: "Huynh đừng thấy kiểu dáng nó hơi xấu một tý, nhưng cái này lại là bông cao cấp... À không phải, là vải sợi cao cấp!"

Dù sao Hoắc Lệnh Chi là một người cổ đại không hiểu anh đang nói gì, anh giơ tay tới cởi quần của Hoắc Lệnh Chi, lại bị Hoắc Lệnh Chi bắt lấy cổ tay: "Đừng chạm vào người ta."

Lạc Tử Ninh thấy hắn như vậy, lại nhớ tới Nhị Cẩu Tử nhà mình, mỗi lần muốn dắt chó ra ngoài đi dạo, anh mà tròng dây vào đầu Cẩu Tử, nó sẽ nhe răng với anh, sau đó anh vừa dỗ Cẩu Tử vừa cưỡng chế tròng dây lên đầu nó.

Anh nhớ tới chuyện mỗi khi Cẩu Tử nôn nóng thì cáu kỉnh hơn hẳn, thế là anh liền rút tay mình về, trực tiếp đặt bộ đồ giữ nhiệt lên đầu Hoắc Lệnh Chi, dùng giọng điệu dỗ chó nói với hắn: "Phu quân ngoan nào, thay y phục xong sớm ăn cơm sớm, lát nữa đồ ăn nguội hết bây giờ."

Từ khi chân Hoắc Lệnh Chi bị thương, thì không thích để người khác thấy chân của hắn, nhưng bây giờ hắn bị thương, cộng thêm cơn đau truyền đến từ vết thương khiến hắn không có nhiều sức lực phản kháng Lạc Tử Ninh.

Hắn đang muốn mở miệng bảo Lạc Tử Ninh ra ngoài, Lạc Tử Ninh đã cúi đầu kéo quần hắn xuống. Vì cúi đầu nên tóc Lạc Tử Ninh xém chút bay hết vào miệng hắn, hắn lấy tay chắn lại, sợi tóc óng mượt quét qua lòng bàn tay hắn còn mang theo một mùi hương rất thơm khiến hắn ngây ngẩn một lát, khi hắn hoàn hồn thì Lạc Tử Ninh đã nhét vạt dưới áo lót dài vào quần giữ nhiệt rồi.

Quần giữ nhiệt Lạc Tử Ninh đưa hắn vô cùng kỳ lạ, thế mà lại dán sát lên cơ thể, không giống cái quần to lớn thùng thình bọn hắn mặc bây giờ.

Tuy dán sát người nhưng mặc lên lại có cảm giác vô cùng mềm mại, tính đàn hồi tốt, không chật chút nào cũng rất vừa người giữ ấm, cực kỳ khác với y phục của bọn hắn.

Không lẽ là đồ ngoại bang tiến cống? Nhưng trước kia hắn là hoàng tử mà hoàng thượng yêu thương nhất, hoàng thượng có đồ gì tốt đều sẽ cho hắn một phần, tại sao hắn chưa từng thấy thứ đồ này?

Lạc Tử Ninh vỗ tay, trong lòng thầm nói sống cùng Hoắc Lệnh Chi cũng chả khó gì, ít nhất cũng thoải mái hơn việc chăm sóc Nhị Cẩu Tử nhà anh nhiều, Nhị Cẩu Tử nhà anh sẽ gào mồm lên sủa làm ầm lên, còn Hoắc Lệnh Chi cao lãnh kiệm lời thanh tịnh: "Được rồi, chúng ta xuống ăn sáng thôi."

"Bổn vương không đói." Hoắc Lệnh Chi vừa nói xong liền thấy Lạc Tử Ninh kéo rèm giường lên, còn đẩy xe lăn của hắn tới.

"Không muốn ăn cũng phải ăn, huynh phải ăn nhiều để tăng đề kháng, huynh mà bị bệnh thì người xui xẻo vẫn là ta thôi." Lạc Tử Ninh dìu hắn lên xe lăn, đẩy tới chỗ bàn ăn ăn cơm.

Trên bàn ngoài màn thầu, còn có mì sợi, mà anh thì thích ăn cơm hơn, cũng không biết khi nào mới có thể mở khóa khu vực gạo, mì, ngũ cốc. Chờ đến khi mở được là anh có thể ăn cơm trắng thơm ngào ngạt rồi.

Anh quan sát căn phòng này một chút, phòng rất lớn cộng thêm cửa sổ nhiều, vật dụng trong nhà cũng rất cũ. Anh thử gõ gõ tường thì thấy cái này là gạch tốt, hơn nữa cái cột này cũng là gỗ tốt, chỉ có điều kỳ lạ là trong phòng này không có giường sưởi*, không có tường ấm*, ngay cả lò sưởi trong tường cũng không có.

(* nguyên văn là hỏa kháng: giường sưởi; giường đất (giường lò, đắp bằng đất, gầm giường có ống dẫn khói nóng hoặc để lò sưởi, ở miền bắc Trung Quốc.)

* nguyên văn là hỏa tường: tường ấm (tường có ống dẫn hơi nóng để sưởi ấm).)

Anh nhớ mình từng đọc một quyển sách, trên sách nói là cổ nhân biết dùng lò sưởi trong tường để sưởi ấm.

Trong đầu anh đã có sẵn kế hoạch, phá bức tường bên này đi rồi xây một cái lò sưởi, tiếp theo dời giường của bọn họ đi để xây giường sưởi, sau đó xây thêm một cái tường ấm chỗ bức tường cạnh giường sưởi, đến lúc đó khi nhóm lửa lên thì đảm bảo ngồi trong phòng này dù có mặc áo cộc tay cũng thấy nóng.

Chỉ là không biết thợ thủ công ở đây có biết làm lò sưởi và giường sưởi hay không? Nếu không biết thì anh phải tự mình nghiên cứu, lại còn phải làm nó vừa tháo ra vừa đậy lại được, chắc cũng phải tốn công sức mấy tháng.

Chỉ là nếu đập tường thì không thể ở nữa nên trước tiên phải đưa Hoắc Lệnh Chi chuyển đến phòng khác ở, chờ bên này sửa xong rồi hẵng quay về.

Hoắc Lệnh Chi thấy anh nhìn đồ ăn cau mày, rồi lại nhìn vật dụng xung quanh thở dài liền hiểu lầm ý của anh: "Nếu ngươi không muốn chịu khổ với bổn vương thì bổn vương sẽ viết một bức hưu thư, trả tự do cho ngươi."

---------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net