Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay không ai ăn thêm cơm tối, để ngăn Hoắc Lệnh Chi có cơ hội hỏi chuyện về cây ớt, anh vẫn luôn duy trì trạng thái tức giận, người tức giận không thể ăn quá nhiều cho nên anh ăn bát cơm trong tay này xong liền tức giận nói: "Bị huynh làm giận no rồi, không có khẩu vị ăn nữa."

Nói xong anh liền nhanh chóng rửa mặt lên giường ngủ.

Trước kia đều là anh ngủ bên ngoài tại vì trước khi ngủ phía anh còn đỡ Hoắc Lệnh Chi lên giường, sau đó anh ngủ bên ngoài luôn cho tiện.

Chỉ là tối hôm nay anh chuyên tâm diễn kịch nên quên luôn chuyện đỡ Hoắc Lệnh Chi lên giường.

Anh nằm bên trong, mặt đối diện với tường nhưng không ngủ, mà là nhắm mắt nghe tiếng động.

Anh nhanh chóng nghe thấy tiếng Hoắc Lệnh Chi đẩy xe lăn lại đây, Hoắc Lệnh Chi còn thổi nến sau đó hình như anh nghe thấy tiếng tay Hoắc Lệnh Chi chống lên giường tiếp đó Hoắc Lệnh Chi nằm lên giường.

Sao lại thế? Hoắc Lệnh Chi lên giường nằm kiểu gì vậy? Lực cánh tay Hoắc Lệnh Chi mạnh dữ vậy sao?

Lúc anh tự hỏi sẽ vô thức cau mày, Hoắc Lệnh Chi lên giường sau đó thò đầu lại gần nhìn anh, thấy anh nhăn chặt mi liền cho rằng anh vẫn còn giận.

Hắn không hiểu sao lại có người sẽ vì âm thanh nói chuyện quá lớn liền giận như vậy, ngay cả ngủ cũng cau mày được.

Chẳng lẽ vừa rồi giọng điệu hắn thật sự rất hung dữ?

Trước kia Hoắc Lệnh Chi chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nếu Lạc Tử Ninh là binh lính dưới trướng hắn ước chừng đã sớm bị hắn dùng quân côn đánh chết từ lâu, chỉ là Lạc Tử Ninh không phải binh lính của hắn hơn nữa còn là vương phi của hắn.

Thật ra trước kia hắn từng nghe phó tướng của mình oán giận nói phu nhân nhà mình luôn gây rối vô cớ, toàn thích giận dỗi vu vơ nhưng vẻ mặt phó tướng lại luôn rất hạnh phúc nói đây là niềm vui giữa phu thê người ngoài không hiểu được.

Chẳng lẽ Lạc Tử Ninh cũng đang giận dỗi?

Giường của bọn họ rất nhỏ, ngày thường hai người nằm thẳng đều cánh tay dán cánh tay.

Trước kia khi Lạc Tử Ninh ngủ luôn dán sát người hắn, thỉnh thoảng còn chui vào lòng hắn ôm hắn ngủ.

Hôm nay Lạc Tử Ninh lại nghiêng người quay lưng về phía hắn, mặt như sắp dán trên tường rồi, có lẽ đang dùng cách này để tuyên bố bản thân đang giận lẫy.

Cái tính như tiểu hài tử, không đúng, đám tiểu hài tử trong nhà cũng chưa làm như anh, đúng là chỉ biết giận dỗi*.

(*gốc: "作精" là một cụm từ tiếng Trung Quốc đơn giản được sử dụng để miêu tả hành vi của một người cố tình làm việc không tốt, không chăm chỉ hoặc không đúng cách. Cụm từ này thường mang ý nghĩa tiêu cực và thường được sử dụng để chỉ trích hoặc chê trách người khác. Cụm từ "作精" thường được sử dụng trong cuộc sống hàng ngày và có tính chất tiêu cực. Nó thể hiện sự không hài lòng và chỉ trích đối tượng nhắm tới.)

Nhưng Hoắc Lệnh Chi lại không có cách nào với anh, đã thế còn để ý một cách kỳ lạ.

Lạc Tử Ninh chỉ giả vờ giận dỗi thôi, nếu giận dỗi thật nhất định anh sẽ mất ngủ, còn giả vờ thì không, anh nằm một lúc thôi là ngủ say rồi.

Tối nay gió rất lớn, luồng gió nhỏ rủ nhau lẻn vào phòng từ các khe hở, cho dù bếp lò có đốt lửa lớn thì anh vẫn thấy lạnh như cũ.

Thông thường vào những đêm lạnh như vậy, khi ngủ anh sẽ tự động đi tìm nguồn nhiệt, tức là chui vào vòng tay Hoắc Lệnh Chi để giữ ấm.

Hôm nay cũng vậy, anh cảm thấy một luồng gió lạnh nhỏ thổi vào người mình, anh liền trở mình chui vào vòng tay Hoắc Lệnh Chi, ôm Hoắc Lệnh Chi như thể đang ôm lò sưởi, vì sợ lò sưởi sẽ chạy mất nên anh ôm rất chặt.

Hoắc Lệnh Chi còn chưa ngủ bị anh ôm như vậy, theo thói quen nắm tay anh để anh không sờ soạng lung tung.

Trước đây, sau khi Hoắc Lệnh Chi nắm tay anh, anh sẽ thành thật nằm trong vòng tay Hoắc Lệnh Chi ngủ như một chú mèo con, bộ ngực nhỏ gầy gò dựa sát ngực hắn nhưng hôm nay anh vô cùng kích động giãy giụa, tay chân quơ loạn xạ như thể đang mơ thấy một con ma đáng sợ đuổi theo mình.

Hoắc Lệnh Chi thấy anh đau đớn như vậy muốn đánh thức anh nhưng lại nghe thấy Lạc Tử Ninh run rẩy hét lên: "Đừng giết ta, Hoắc Lệnh Chi, đừng giết ta."

Hoắc Lệnh Chi: "?"

Lạc Tử Ninh đang mơ thấy cảnh tượng nguyên chủ bị Hoắc Lệnh Chi chém đầu trong nguyên tác, hơn nữa không phải chỉ là mấy dòng chữ mà có hình ảnh sống động, cảm giác nhập vai cực mạnh.

Hoắc Lệnh Chi trong mơ một đao chém đứt đầu anh, dường như anh có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn khi đao cắt lên da thịt, chém đứt xương cốt. Sau khi đầu rơi xuống, Hoắc Lệnh Chi còn gọi người xách đầu anh treo lên tường thành.

Anh hoảng sợ nhìn đầu mình bị treo trên tường thành, máu nhỏ giọt từ vết cắt trên cổ xuống đất.

Anh đường đường là một người hiện đại thấy hình ảnh bị chém đầu thôi là đã đủ khủng bố rồi chứ đừng nói là cảm giác nhập vai bị chém đầu lớn như vậy, anh sợ tới mức cơ thể run rẩy.

Sau đó anh lại cảm nhận được thế giới rung lắc kịch liệt như động đất làm anh đột nhiên bừng tỉnh, thế mà vừa mở to mắt liền thấy mặt Hoắc Lệnh Chi, còn dán sát như vậy làm anh sợ tới mức lập tức ngồi dậy, thở hổn hển mấy hơi mới có phản ứng. Hóa ra anh đang nằm ngủ trên giường mình mà tất cả những chuyện vừa xảy ra là nằm mơ.

Anh giơ tay muốn dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, lại thấy Hoắc Lệnh Chi đưa một cái khăn cho anh.

Lạc Tử Ninh vừa mới mơ cảnh kia nên còn có chút nhút nhát, anh rụt rè giơ tay nhận cái khăn, lòng thầm nói đúng là người cổ đại chú trọng lễ nghĩa gì cũng dùng khăn tay.

Nhưng khi anh cầm lên lại thấy trên nó thêu một bó hoa lan: "Sao lại có hoa? Cô nương nào tặng cho huynh à? Được huynh mang theo bên người thế thì là của người trong lòng à?"

Anh hỏi mấy câu này chỉ do tò mò thôi, có điều sau khi hỏi xong lại cảm thấy mình như bà vợ đang ghen ấy, thế là anh nhanh chóng trả khăn cho Hoắc Lệnh Chi: "Ta không dám dùng, sợ làm dơ tấm lòng của người trong lòng huynh."

Lúc nãy Hoắc Lệnh Chi nghe được mấy lời nói mớ của Lạc Tử Ninh liền nghi ngờ Lạc Tử Ninh thật sự thích hắn sao à? Nếu thích hắn vì sao lại sợ hắn như vậy, ngay cả mơ đều cũng sợ bị hắn giết, chẳng lẽ Lạc Tử Ninh làm tất cả mọi chuyện đều là vì sợ hắn.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ ghen tuông của Lạc Tử Ninh, hắn đã xác định được tình cảm của Lạc Tử Ninh dành cho hắn, thích một người không mâu thuẫn với sợ một người.

Nếu sợ một người như vậy mà không kiềm được lại thích người đó, điều đó chứng tỏ Lạc Tử Ninh quá yêu hắn.

"Bổn vương chưa bao giờ có người trong lòng." Hoắc Lệnh Chi lần nữa đặt khăn trong tay anh: "Là mẫu hậu làm."

"Chính tay hoàng hậu nương nương thêu hả? Hơn nữa đây là đồ mẫu thân huynh tặng, vậy càng trân quý, sao ta có thể lấy lau mồ hôi được." Lạc Tử Ninh nhớ trong nguyên tác từng nhắc mẫu thân Hoắc Lệnh Chi chết trong cung biến, vậy chẳng phải cái khăn tay này là di vật của mẹ Hoắc Lệnh Chi à, quá trân quý, anh không muốn làm hỏng nó đâu.

"Mẫu hậu từng thêu rất nhiều." Hoắc Lệnh Chi cũng ngồi dậy, giọng điệu bình tĩnh kể anh nghe chút chuyện xưa: "Khi còn nhỏ ta luôn thấy mẫu thân tự tay may quần áo, thêu khăn tay cho ta. Hơn nữa một lần làm là làm rất nhiều, khi đó ta không hiểu mẫu thân thân là hoàng hậu, muốn cái gì đều có cung nhân đi làm thì sao phải tự làm? Sau này mỗi lần ta trở về từ chiến trường đều có thể thấy mẫu thân một mình ngồi thêu khăn, khi đó ta mới hiểu mẫu thân rất cô đơn nên bà chỉ có thể chọn cách này cho nhanh qua ngày."

Trong đầu Lạc Tử Ninh nhảy số cốt truyện cung đấu, chẳng lẽ mẫu thân Hoắc Lệnh Chi với tiên hoàng chỉ là liên hôn chính trị, không có tình cảm, sau khi kết hôn tiên hoàng chỉ tơi chỗ sủng phi tiếp đó sủng phi còn hãm hại hoàng hậu, làm hoàng hậu mất quyền cai quản hậu cung, cho nên hàng ngày bà ấy chỉ có thể dùng thêu hoa và nhớ con trai để giết thời gian?

Nghĩ vậy thì tiên hoàng hậu cũng quá đáng thương, có điều tại sao Hoắc Lệnh Chi lại kể cho anh nghe lúc nửa đêm thế này?

Lúc cậu đang hoang mang liền nghe Hoắc Lệnh Chi tiếp tục nói: "Khi đó ta quyết định, tuyệt đối không khiến thê tử tương lai của ta phải sống như mẫu thân. Tuy rằng ta và ngươi bị ép tứ hôn nhưng việc đã đến nước này, ta vẫn sẽ thực hiện lời hứa như cũ."

Lạc Tử Ninh: "???" Hoắc Lệnh Chi đang nói cái gì thế?

Hoắc Lệnh Chi: "Ngươi không cần sợ bổn vương sẽ giết ngươi."

Lạc Tử Ninh cứng đờ gật gật đầu, anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không biết không đúng chỗ nào, anh thử hỏi Hoắc Lệnh Chi: "Ý của phu quân là, huynh đã thích ta rồi? Này chắc không phải là thông báo đâu ha?"

Hoắc Lệnh Chi cho rằng anh rất vui mừng: "Xin lỗi, tạm thời bổn vương không cách nào thỏa mãn mong đợi của ngươi."

"Vậy là không thích à?" Trong lòng Lạc Tử Ninh thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự rất sợ Hoắc Lệnh Chi thích anh tại anh không cách nào đáp lại tình cảm của Hoắc Lệnh Chi. Hơn nữa anh cũng sợ sau này Hoắc Lệnh Chi chữa khỏi chân sẽ giã nát cúc hoa anh, kiểu nam chính như Hoắc Lệnh Chi chắc chắn dài khoảng hai mươi centimet, đó không phải là thứ mà một người thường như anh có thể chịu được.

Lạc Tử Ninh nhanh chóng nằm xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Đã khuya lắm rồi, phu quân mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai ta còn phải đan áo lông nữa."

-------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net