XUYÊN SÁCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sa Hạ nhìn một đám người lạ mặt đang ngồi trước mặt không ngừng nói chuyện, đầu cô đau như tới độ muốn nứt ra, lúc cô định giơ tay xoa huyệt thái dương thì chợt nhận ra cơ thể này đã cứng đờ vì duy trì một tư thế quá lâu.

Nhưng tại sao lại có thể duy trì một tư thế quá lâu? Không phải là cô đang nằm bò trên bàn để chợp mắt nghỉ ngơi một chút vì quá mệt mỏi với anh người yêu mang tên deadline à? Từ khi nào mà cô lại ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn?

Không lẽ cô nằm mơ?

Thế nên Sa Hạ không thể làm gì khác ngoài trợn mắt quan sát tình hình hiện tại.

Cô đang ngồi trong một căn nhà vô cùng sang trọng và đậm mùi tiền, đậm cỡ nào à, đậm tới độ bán cái bức tranh thủy mặc đằng kia cũng mua được 10 cái phòng rách của cô ấy.

Thậm chí Sa Hạ bắt đầu cảm giác vì ban ngày bị mẹ mình chửi phòng ốc lộn xộn chả khác gì chuồng heo nên đem đến mới mơ được khung cảnh hoàng tráng lệ này.

Sa Hạ bày tỏ bản thân hết sức oan uổng, phòng vẫn rất sạch sẽ, chỉ là mỗi lần cô chạy đồ án hoặc nhận một dự án nào đấy thì đồ đạc dụng cụ hay bày bừa một xíu mà thôi, ngày thường vẫn cực kỳ ngăn nắp.

" Hạ Hạ, ý con thế nào? " bỗng dưng một giọng nói trầm thấp lẫn uy nghiêm vang lên, tuy gọi thân mật như vậy nhưng thực tế Sa Hạ lại chẳng cảm thấy được chút tình cảm nào trong đó.

Cô đưa mắt nhìn sang đối tượng vừa mở miệng.

Sa Hạ : "..." là nói tôi đấy à? Tôi? Tôi thì có ý gì?

Người đàn ông đó thấy cô không đáp thì khẽ cau mày, trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ không kiên nhẫn, ông ta định nói tiếp thì lại bị người phụ nữ bên cạnh vỗ nhẹ tay như trấn an, vì vậy chỉ đành "hừ" 1 tiếng rồi xoay mặt sang chỗ khác.

Người phụ nữ kia nở một nụ cười tiêu chuẩn, hỏi cô một cách dịu dàng : " Hạ Hạ, con có muốn về với ba mẹ ruột của con không? Nếu con không muốn cũng không sao, nhà họ Ninh chúng ta vẫn có thể nuôi con, trước đây thế nào thì sau này cũng như thế, con vẫn là con gái của mẹ".

Vì sao Sa Hạ lại miêu tả bằng từ "tiêu chuẩn"? Bởi cô cảm thấy dù bà ta không thể hiện rõ bằng thái độ người đàn ông bên cạnh song cũng chẳng hơn.

Có chừng mực, tao nhã, lịch sự, là dáng vẻ nên có của giới thượng lưu, lại chẳng phải dáng vẻ nên có của một người "mẹ".

Sa Hạ vẫn im lặng, đơn giản là vì cô chả hiểu gì, lúc này đây cô cần lắm 1 cái tát trời giáng của người mẹ quyền lực để cô rời khỏi giấc mơ.

" xin chào kí chủ "

Đột nhiên có một âm thanh máy móc vang lên trong não Sa Hạ khiến cô giật bắn người, mọi người cũng đồng loạt dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

Sa Hạ : "..."

Cô nuốt nước miếng, tới rồi tới rồi, tình tiết hay gặp trong mấy cuốn tiểu thuyết.

" Tôi là hệ thống 404 "

Chính nó,  cái lời thoại một mùa quen thuộc.

" Tôi biết cô nghĩ đây là mơ, rất tiếc phải nói với cô rằng đây là thật, cô đã xuyên sách.  Bây giờ tôi sẽ truyền cốt truyện cho cô, có gì không hiểu thì cứ hỏi ".

Chưa đợi Sa Hạ nói, một luồng ánh sáng đã lóe lên, hàng mi cô khẽ run,

Bị động tiếp nhận câu truyện.

Đây là một quyển tiểu thuyết tên " nhà tôi thật sự rất giàu " kể về cuộc đời vừa sinh ra đã ở vạch đích của nữ chính Ninh Ngọc Niệm, còn nhỏ thì có ba mẹ lắm tiền cưng chiều, lớn lên thì lại có nam chính giàu nức đá đổ vách đội lên đầu mà thờ. Như tên truyện, nội dung vô cùng đơn giản, là hành trình nữ chính xài hết tiền rồi sẽ có một đám người tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được cho nữ chính thêm tiền.

Sa Hạ :"..." thế giới của lũ người giàu này thật sự khó hiểu.

Cô đọc tiếp, cuối cùng cũng thấy tên mình.

Khi còn bé, nữ chính có nguy cơ mắc bệnh tự kỷ nên ba mẹ cô ấy đã nhận con nuôi, cũng chính là Sa Hạ.

Nói nhận nuôi thì chi bằng bảo là " bắt cóc " cũng không ngoa. Bố mẹ ruột của Sa Hạ không giàu có như nhà họ Ninh, hôm đó là sinh nhật Sa Hạ nên ông bà Sa cố tình dẫn con gái đến công viên giải trí để chơi, vì quá đông người nên cô bị lạc, trong lúc đó nữ chính Ninh Ngọc Niệm chưa từng mở miệng nói chuyện lại nhìn chằm chằm Sa Hạ ngồi co ro ở một xó, lặng lẽ nhả ra một chữ duy nhất : " muốn".

Nhà họ Ninh hết sức yêu thương cô con gái này, thế nên lấy lý do Sa Hạ " mồ côi " mà lập tức nhận nuôi, mang về để bầu bạn với Ninh Ngọc Niệm. Tác giả viết về nguyên nhân xuất hiện của Sa Hạ trong vài câu đơn giản như một đoạn nhạc đệm chẳng đáng nhắc đến, song cô biết, thật sự của " Sa Hạ " vô cùng sụp đổ.

Sau này, vị trí của cô ở nhà họ Ninh cực kỳ xấu hổ, Ninh Ngọc Niệm càng lớn thì càng tỏa sáng, dường như chẳng cần đến "Sa Hạ" mà cô ấy từng "muốn" nữa. Trái với nữ chính, Sa Hạ càng lúc càng u ám và tăm tối, cả hành trình trưởng thành của cô đều sống vì Ninh Ngọc Niệm, sự tồn tại của cô cũng chỉ vì Ninh Ngọc Niệm, Sa Hạ bắt đầu điên cuồng ghen tị, trong tối ngoài sáng gạt chân nữ chính, thậm chí khi ba mẹ ruột đến tiềm, cô cũng không muốn đi, nhất quyết ở lại để tranh giành với Ninh Ngọc Niệm.

Đến cuối cùng, ngay cả hôn ước của nữ chính và nhân vật phản diện mà  nguyên chủ cũng muốn xen vào, chính vì thế nữ chính đã vui vẻ đến được với nam chính, còn bản thân lại bị nhân vật phản diện hành sấp mặt.

Sa Hạ : "..." cái cốt truyện thần kì gì đây, đám người nhà họ Ninh này bị điên à, xã hội pháp trị đấy, bây giờ cô gọi chú cảnh sát là đi bóc lịch cả một nhà đấy tin không?

Cô thở dài, sau đó nhận ra trong cốt truyện hệ thống truyền cho mình, hoàn toàn không có cái tên nào khác ngoài Sa Hạ và Ninh Ngọc Niệm.

Cô lập tức nói nghi ngờ ra : " Nam chính là ai vậy? ".

Người ta thường nói, nam nữ chính là tai họa ngàn năm, giọng nữ phụ bia đỡ đạn như cô không nên dính vào.

" không kiểm tra được dữ liệu, xin lỗi kí chủ ".

Sa Hạ : ???

Nam chính mà không tra được??? Excuse me? Đờ mờ một bộ truyện xoay quanh nam nữ chính mà lại không có tên nam chính?

Cô bắt đầu nghi ngờ giấc mơ của mình là hàng pha ke, tại sao nằm mơ xuyên sách hoặc cũng có thể phế vật vậy hả trời?

Sa Hạ tiếp tục hỏi : " vậy nhân vật phản diện thì sao? ".

" không tra được dữ liệu, xin lỗi ký chủ"

Sa Hạ : ???

Sa Hạ thầm trợn mắt: " vì sao không tra được, ông làm ăn như thế là không được nhé ông hệ thống ".

Hệ thống cảm thấy mình vô cùng oan ức : " là do tác giả chỉ mới viết phần giới thiệu, người ta vẫn chưa nghĩ ra tên của những nhân vật còn lại thì bỏ truyện luôn ".

Sa Hạ : "..." vì thế cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết chưa lắp hố, không không, thậm chí là mới vác mỗi cái xẻng lên thôi ?.

Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại: " vậy tôi có nhiệm vụ gì không ? ".

Ít nhất là hoàn thành nhiệm vụ sẽ được về nhà, không sao, bình tĩnh, không gấp.

Hệ thống suy nghĩ : "... hình như là không á ".

Sa Hạ : "..."

Dường như cảm nhận được tâm trạng bùng nổ của Sa Hạ, Hệ thống lập tức sửa miệng : " thật ra bà có thể hiểu theo một cách khác, nhiệm vụ của bà cực kỳ quan trọng, là hoàn thiện thế giới này. Chỉ cần bà đi được tới tình tiết cuối thì.... ".

Sa Hạ : " thì tôi có thể về nhà ? ".

Hệ thống : ".... cũng không. Tôi chỉ đổi cách nói cho bà đỡ tức thôi ".

Sa Hạ : "..."

Hệ thống : " nếu bà không có gì thắc mắc nữa thì tôi đi nhé ".

Sa Hạ vội sốc lại tinh thần, cô nhớ tới mẹ mình ở thế giới bên kia, nếu cô đã chết ở thế giới bên kia, cô sẽ như thế nào đây : " còn mẹ tôi thì sao? Tôi có thể gặp lại bà ấy không ? ".

Hệ thống : " mẹ bà ở đây, yên tâm đi. À mà tôi biết bây giờ bà vẫn đang nghĩ đây là một giấc mơ, chân thành thông báo, đây là sự thật, bà thật sự xuyên sách rồi, đừng tự lừa mình dối người nữa ".

Sa Hạ im lặng, bởi vì cô chẳng biết nên có tâm trạng thế nào, bỗng dưng xuyên vào một quyển tiểu thuyết, mà còn trở thành nữ phụ có thể ngủm bất cứ lúc nào??

An ủi thay, mẹ cô cũng ở thế giới này, rốt cuộc hòn đá trong lòng Sa Hạ cũng được đặt xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, điều cô vướng bận nhất là mẹ mình, thế giới nào cũng được, chỉ còn có bà ấy, cô đều có thể cắn răng mà sống.

Hệ thống thấy vẻ mặt cô đã thoải mái hơn không ít liền tranh thủ bảo : " vậy tôi đi đây. Sau này cũng sẽ không gặp lại đâu, tôi chỉ có nhiệm vụ đưa bà đến đây, chúc bà sống tốt nhé ".

Sa Hạ chưa kịp tiêu hóa câu nói đó thì bỗng dưng một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai.

"Hạ, chị không muốn em đi, hay em cứ ở lại nhé ? Chỉ cần vài tháng về thăm ba mẹ ruột là được rồi. Hơn nữa, em sẽ quen với cuộc sống muối gạo bình thường chứ sao ? ".

Sa Hạ nhận ra đây là âm thanh của nữ chính Ninh Ngọc Niệm, thật ra Ninh Ngọc Niệm không xấu tính, vì được cưng chiều mà có phần vô tư đến mức vô tâm thôi.

Sa Hạ ngẩng đầu, đôi mắt u ám như bị bóng đêm cắn nuốt trước đây lại trở nên sáng rực, chỉ là gương mặt vẫn trắng bệt, do quanh năm suốt tháng Sa Hạ đều chui rúc trong căn phòng của mình, thậm chí là người làm nhà họ Ninh cũng chẳng được gặp cô bao nhiêu lần nên trông Sa Hạ hệt như ma cà rồng vậy, chẳng đến mức trong suốt, hoàn toàn trái ngược với Ninh Ngọc Niệm hoạt bát bên cạnh.

Chắc hẳn đã lâu lắm rồi cơ thể này không nói chuyện, lúc Sa Hạ mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn và cứng ngắc : " không ạ, em muốn về với ba mẹ ruột...".

HẾT CHAP 1

                     



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net