Chương 24: Nụ hôn thế kỷ trên sân khấu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau, vở kịch lớn của Mân Ân chính thức mở màn.

Trường đại học Mân Ân rất coi trọng đến vở kịch lớn liên quan đến tác phẩm văn hoá nổi danh của trường, không chỉ có các trường đại học danh tiếng bạn của Mân Ân đến xem diễn, còn mời cả các thân sĩ thế gia có địa vị xã hội nữa.

Quần chúng đang lần lượt bước vào hội trường, phía sau sân khấu bận rộn hối hả.

Tô Trăn đã trang điểm xong, ở sau hậu đài không ngừng hít thở sâu, trộm vén màn nhìn ra phía bên ngoài, khán giả càng lúc càng đông. Cảm giác sân khấu bỗng trở nên khác hẳn ngày thường.

Có rất nhiều người ở đây cũng căng thẳng giống như cô.

" Tô Trăn~" Ngô Đình và Mã Y Minh đi đến, Mã Y Minh vừa nhìn thấy Tô Trăn, ánh mắt đều ngây ra luôn rồi, " oa Tô Trăn à Tô Trăn, cậu hôm nay quá xinh đẹp rồi...'

" Răng rắc".

Mã Y Minh thoát khỏi sự trói buộc của Ngô Đình, trực tiếp chạy đến ôm lấy eo Tô Trăn, dán sát khuôn mặt của Tô Trăn.

Trên mặt Tô Trăn Thoa một lớp trang điểm mỏng, Mã Y Minh không dám chạm vào.

Hôm nay là ngày chính, tất nhiên từ trang phục, trang điểm cho đến đầu tóc đều được chuẩn bị đầy đủ.

Bộ trang phục đầu tiên của Trăn là bộ hán phục màu xanh da trời. Nhìn rất giống trang phục trong nhà, vạt áo được làm rất nhỏ, đi bộ chỉ có thể đi bước nhỏ.

Bộ ngực căng tròn phập phồng của Tô Trăn được ôm chọn dưới lớp quần áo, bộ hán phục làm lộ rõ vòng eo nhỏ xinh của cô.

Trên đầu tạo kiểu đơn giản, đổi thành hai búi tóc, tóc dài để thả ở sau, trên đầu không có thêm trang sức dư thừa nào, chỉ có một cây trâm bình thường kiểu dáng đơn giản.

Thanh thuần vào yêu mị hoà trộn vào nhau.

"Tô Trăn cậu có biết bao nhiêu người ghen tỵ với cậu không?" Mã Y Minh vừa cười vừa răng rắc chụp một kiểu ảnh, "Mọi người đều cảm thấy sau khi cậu giẫm phải vận phân chó lại giẫm được phân chó tiếp, thế nhưng lại được diễn vai phu nhân của nam thần Cố Thanh Nhượng".

"Tớ làm gì được diễn phu nhân?" Tô Trăn không biết nói sao, có phu nhân nhà nào đến một câu thoại cũng không có không.

" Cậu diễn vai tiểu thiếp có danh phận của nam thần, tiểu thiếp chính là bạn gái, bạn gái chính là lão bà, lão bà chính là phu nhân! Tớ nói không có sai".

Cậu có xem trên diễn đàn thảo luận hai ngày nay không, có người lấy ảnh của cậu làm cá Koi, để cầu nguyện tỏ tình thành công.

" Cậu đừng nói nữa, Tô Trăn đang căng thẳng". Ngô Đình lôi kéo Mã Y Minh mặt mày hớn hở đi, "Tô Trăn bọn mình đi trước đây, cố gắng lên nha."

" Ừ". Tô Trăn quả thật căng thẳng, hít thở thật sâu, bộ ngực không ngừng phật phồng lên xuống.

Có bạn nam đi đến, vừa thấy thế liền không dám nhìn.

Tô Trăn vội vàng di chuyển đến trong góc..

Cô gần phải bình tĩnh một chút, hiện tại quá căng thẳng rồi.

Người đàn ông trẻ tuổi ở trong góc, khoác trên mình trung y màu trắng đơn bạc của người cổ đại, đang dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần.

Người đàn ông lạnh nhạt da trắng, môi đỏ, mắt đen, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng cấm người lạ lại gần, giống như một trích tiên lịch sự tao nhã.

Người này ngoài nam thần Cố Thanh Nhượng cao lãnh thì còn ai khác.

Tô Trăn không muốn kinh động đến anh, nhẹ nhàng từng bước nhỏ đi về phía trước.

" Bạn học Tô." Thanh âm trầm ấm từ phía sau của Tô Trăn truyền đến, khác hoàn toàn với vẻ căng thẳng của Tô Trăn, rất bình tĩnh thoải mái.

Tô Trăn cắn môi vô thức kéo giãn khoảng cách với anh, nhìn anh không nói gì.

Cô không biết nên gọi anh là gì. Cố Thanh Nhượng? Học trưởng Cố? hay là.....

"Làm sao? đang nghĩ nên gọi tôi là gì à?" Giọng nói thanh nhuận của người đàn ông, vô cùng nghiêm túc.

" Sắp phải lên sân khấu rồi bạn học Tô. Thế nên hãy gọi tôi là..." Cố Thanh Nhượng mở mắt, đôi mắc đen như một viên ngọc sáng trong đêm tối.

".......chủ nhân thì tốt hơn."

"Lên.....lên sân khấu vẫn còn sớm...." Tô Trăn yếu ớt biện giải.

Giống như muốn vả mặt Tô Trăn vậy, mấy bạn học diễn vai chính phái vội vã đi qua, "Sư muội, muội nhanh lên, cảnh thứ nhất sắp diễn rồi!".

"Biết rồi sư huynh, các sư muội võ đang, đang trong phòng hóa trang...."

Cố Thanh Nhượng mỉm cười, " Em xem, mọi người đều nhập vai rồi".

Cố Thanh Nhượng cong chân lên đạp, người từ trên tường rời đi, giống như là lão hổ xuống núi bắt cừu, bước đến trước mặt Tô Trăn, cả người dường như bao phủ lấy Tô Trăn, con ngươi thanh lãnh nhìn cô, "Thế nên, chúng ta cũng phải nhập vai thôi".

Mắt kính của Cố Thanh Nhượng đã bỏ ra, còn cạo trọc đầu. Kim Mộc Lang trong vở kịch chính là một ngoại nhân đầu trọc.

Chuyên gia trang điểm bất ngờ phát hiện ra rằng lông mày của Cố Thanh Nhượng rất phù hợp với tính cách trác táng bất kham của Kim mộc Lang, mắt chỉ cần kẻ thêm một đường màu hồng nhạt mờ mờ, là trang điểm xong.

Lúc này Cố Thanh nhượng dường như đã đổi sang một người khác hoàn toàn cho với ngày thường. Bình thường thì như bông hoa sen trên đỉnh núi tuyết, không có nhân khí, nhưng hiện tại đôi mắt hoa đào lộ ra ngoài thế nhưng lại nhiễm lên vẻ phong lưu phóng túng tùy ý.

Đó là một loại phong lưu từ trong xương cốt, ánh mắt của Cố Thanh Nhượng đã được thể hiện đúng chỗ.

Một Cố Thanh Nhượng như vậy, Tô Trăn vừa quen vừa lạ.

Mọi người đều cho rằng đó là do Cố Thanh Nhượng có năng lực lý giải nổi trội hơn người mới có thể diễn thành như vậy. Nhưng sự thật là, đây là bí mật của Cố Thanh Nhượng, đặc biệt là khi ép buộc cô, chính là cái dạng như thế này, hóa trang chỉ làm tăng thêm dáng vẻ đó, rõ ràng là càng kịch hóa hơn.

Thần cũng là anh, ma cũng là anh.

Tô Trăn tim đập như đánh trống, nhập cái gì diễn, trong kịch cô là....

Tô Trăn xoay người liền chạy, nhưng quần áo bó, đẹp thì đẹp thật, bước đi căn căn bản là không bước được lớn.

Tô Trăn chưa chạy được hai bước thì người đàn ông đã bước đến trước mặt, cánh tay túm lấy eo Tô Trăn, kéo cô trở lại một cách dễ dàng, lưng chạm vào lồng ngực của người đàn ông, cả người rơi vào trong lòng Cố Thanh Nhượng.

phía sau sân khấu của nhà hát có rất nhiều phòng tối tiện ích. Cố Thanh Nhượng mang tô trăn vào phòng tiện ích nhỏ hẹp, thuận tay đem cửa "lạch cạch" khóa lại.

Âm thanh ồn ào sau hậu đài đột nhiên giảm đi một nửa, ít nhất Tô Trăn có thể nghe được tiếng hít thở giao nhau của hai người.

" Sắp phải lên diễn rồi, anh buông em ra đi".

Lưng của Tô Trăn đối với anh, bị anh ôm vào trong lòng.

" Không được bạn học Tô, em không nhập vai, làm hỏng nhân vật của mình không tính, còn sẽ ảnh hưởng đến cả nhân vật của tôi, như thế thì phải làm sao?"

Người đàn ông khe khẽ thở dài bên tai Tô Trăn.

Nói rất hay, giống như anh thật sự quan tâm đến chuyện này vậy.

" Em....Em đã nhập vai rồi". Giọng nói mềm mại và chắc chắn, còn khẳng định một câu " thật sự".

"Miệng nói không bằng chứng, dùng hành động để chứng minh a"

" Làm sao chứng minh?" Chú cừu béo ngốc nghếch từng bước nhảy vào bẫy.

" Em nên gọi anh là gì?" Cố Thanh Nhượng giọng đầy dụ dỗ.

Chủ nhân.....

Tô Trăn nhỏ yếu mà kiên định lắc đầu.

Không gọi, cô không muốn gọi, quá mất thể diện rồi.

Giống như cô như là dây tơ hồng hoàn toàn chỉ bị dựa dẫm vào đàn ông vậy.

"Xem ra vẫn chưa có nhập vai a", Cố Thanh nhượng cười, " Không sao, hiện tại không nhập, bắt đầu rồi nhập, bắt đầu nếu như không nhập, kết thúc cảnh đầu tiên có thể nhập".

Tô Trăn nôn nóng, "Thế không được! Chúng ta phải đi lên chuẩn bị."

Bên ngoài truyền đến âm thanh gõ chiêng, cảnh thứ nhất đã bắt đầu rồi.

Tô Trăn vẫn còn đang bị Cố Thanh Nhượng vây trong lồng ngực.

Tô Trăn đánh lung tung, thế như đánh thế nào cũng không đẩy được ra, cánh tay ở trên eo như cặp kìm sắt vậy.

" Học trưởng Cố...." Con cừu nhỏ kêu.

' Không đúng."

"Cố Thanh Nhượng, anh bỏ em ra đi..."

"Không đúng".

Nhìn vẻ mặt của Cố Thanh Nhượng vẫn kiên định như vậy, Tô Trăn sợ anh thật sự định giam cô đến tận lúc cảnh thứ 2 bắt đầu.

Cô biết Cố Thanh Nhượng có thể làm ra được chuyện này.

Thiếu nữ xinh đẹp trong lồng ngực người đàn ông, tức giận đập vào tay anh, ồm ồm nói, " Chủ nhân".

" Không nghe thấy".

"Chủ nhân". Thanh âm nhắc lại to hơn một chút, giọng điệu cũng yếu hơn một chút.

Nhưng người đàn ông vẫn chưa thấy vừa lòng, vẫn thờ ơ như không.

Bên ngoài có tiếng thầy giáo gọi Cố Thanh Nhượng và Tô Trăn, từ xa đến gần rồi lại từ gần đến xa.

Tô Trăn cả người căng thẳng, hít một hơi thật sâu, dứt khoát đánh liều một phen.

Cô ở trong lồng ngực của Cố Thanh Nhượng quay người, mặt đối mặt với anh, tay nhỏ từ từ leo lên cánh tay của người đàn ông, đem bản thân đưa đến tận miệng anh, mặt nhỏ xinh đẹp đỏ ửng, mềm mại ngọt ngào ở bên tai người đàn ông nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, ' Chủ nhân".

Trong giọng nói của thiếu nữ dường như có vô số cái gì đó câu dẫn, dụ dỗ đến khiến tâm người ngứa ngáy.

Thiếu nữ ghé sát bên tai người đàn ông, giọng nói của cô, sự nhẹ nhàng của cô, thậm chí cô căng thẳng, âm thanh nuốt nước miếng của cô cũng đều chui vào trong tai của Cố Thanh Nhượng.

Dưới ánh đèn mờ, Cố Thanh Nhượng da trắng càng thêm thanh lãnh hơn, tuấn mỹ đến mức không giống người thật.

Anh nâng cằm Tô Trăn lên, anh mắt nhìn vào đôi môi đỏ thắm của Tô Trăn, sáp lại gần, thế nhưng không chạm vào, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ người.

"Ngoan".

Mặt Tô Trăn càng đỏ, ánh mắt nhìn đi nơi khác, cơ thể dự định rút lui khỏi vòng ôm của Cố Thanh Nhượng, cánh tay trên eo thế nhưng siết chặt.

Sức lực biến nhỏ, mặc dù không đau, nhưng cơ thể hai người nhẹ nhàng đụng vào nhau, bộ ngực cuộn trào của Tô Trăn run rẩy phật phồng lên xuống.

" Tô Trăn".

Tô Trăn lần đầu tiên nghe thấy Cố Thanh Nhượng gọi cả tên cô.

"Trên sân khấu, ngàn vạn....đừng căng thẳng".

Lúc nói đến câu cuối cùng, khóe miệng của Cố Thanh Nhượng nhếch lên cao, dường như có chuyện gì khiến anh vô cùng vui vẻ.

Cảm giác lừa dối người đó càng thêm mãnh liệt.

Cố Thanh Nhượng lại tốt bụng như vậy, chỉ là để khuyên cô đừng căng thẳng?

Anh giống kiểu người vân đạm phong khinh, khiến cho Tô Trăn đoán không ra ý của anh.

Cố Thanh Nhượng nhẹ buông Tô Trăn ra, mở cửa, sau khi ôm Tô Trăn ra ngoài, vừa khéo gặp được thầy giáo đang tìm bọn họ.

" Kỳ lạ, rõ ràng vừa nãy tôi đi qua chỗ này rồi, sao lại không nhìn thấy hai người các em......nhanh lên, sắp đến lượt các em lên sân khấu rồi."

Các diễn viên đóng cảnh thứ nhất xuống đài, cảnh thứ hai chuẩn bị, cảnh này Tô Trăn phải lên.

" Nhanh nhanh, đều chuyển lên trên, cẩn thận."

Các diễn viên nhanh chóng có mặt.

Tô Trăn đóng vai nha hoàn thiếp thân, Kim Mộc Lan còn có nha hoàn và sai vặt khác.

Mành lớn được kéo lên, Tô Trăn vẫn luôn nhớ đến câu nói của Cố Thanh Nhượng.

Rốt cuộc là có ý gì............

"giật——!"

Ánh đèn chiếu xuống, rèm được từ từ kéo lên, cảnh thứ hai chính thức bắt đầu.

Trên ghế trường kỷ gỗ rộng rãi, có một người đàn ông cường tráng đang ngủ say. Một nữ hầu có thân hình phóng đãng, cúi mắt quỳ xuống ở bên cạnh đợi chủ nhân tỉnh lại.

So sánh với những nữ nhân khác, lộ rõ vẻ ngoài nhạt nhẽo , không có hương vị nào thì nữ nhân này càng yêu mị hơn, càng đậm sắc hơn.

Một bên đợi, các thị nữ đã sớm chuẩn bị sẵn nước và quần áo để chủ nhân dậy rửa mặt và thay đồ.

Theo như lúc luyện tập, " Kim Mộc Lang" còn 3 giây nữa mới phải rời giường, Tô Trăn đếm đếm, chuẩn bị giúp anh đeo giày, đột nhiên có một bóng đen phủ lên đỉnh đầu,

Tô Trăn vẫn còn chưa phản ứng lại, từ trên tháp thò ra hai tay, trái phải một bên nắm lấy eo thon của cô, dùng lực, nhấc lên.

"A!"

Mỗi người đều có mạch, Tô Trăn cũng có.

Trong lòng Tô Trăn lạnh run, đợi đến lúc cô hồn thần lại, bản thân đã bị ôm lên trên tháp rồi, bị người đàn ông đè ép dưới thân, cựa quậy không được, hai chân bị người đàn ông kẹp chặt.

Lúc bị nhấc lên khỏi mặt đất, Tô Trăn theo bản năng giơ tay ôm lấy cổ người đàn ông, chôn người vào lòng anh, vô cùng gần gũi.

Cố Thanh Nhượng khóe miệng dương lên một nụ cười xấu xa, nhìn Tô Trăn vẫn đang kinh hoảng không yên, từ từ cúi người xuống.

Tô Trăn vẫn đang kinh hoảng, môi hé mở thở dốc, mắt nhắm chặt, cô có thể cảm nhận được mặt của anh cách cô ngày càng gần, đôi lông mi dài như cánh quạt khẽ run rẩy.

Tay căng thẳng túm lấy tấm đệm ở dưới người, nắm chặt được một khúc quai chèo.

Toàn bộ lực chú ý của Tô Trăn đều tập trung ở trên môi, thế nhưng thật bật ngờ, quanh co thế nào, một thứ đồ lạnh như băng áp vào má cô.

Tô Trăn mở mắt, là một ngọc bội hình tròn, người chống ở bên cạnh cô cầm ngọc bội trêu trọc mặt cô.

Từ trong lồng ngực của người đàn ông phát ra tiếng cười vui vẻ.

Không phân biệt được là Cố Thanh Nhượng hay là Kim Mộc Lang đang cười.

Tô Trăn xấu hổ đến mức mặt đỏ ửng.

Cô còn cho rằng anh muốn....

"Kim Mộc Lang" đang cười thì đột nhiên đứng dậy, đi chân trần đến bên chỗ chậu rửa mặt, áo dài rộng giấu tay, giống như một công tử phong lưu bất kham.

Tô Trăn tim đập sắp nhảy lên cổ họng rồi.

Cố Thanh Nhượng.... Cố Thanh Nhượng cái đồ trứng thối này.

Chẳng trách nói với cô là đừng căng thẳng! chẳng trách!

Tô Trăn ôm lấy lồng ngực đang không ngừng phập phồng lên xuống của mình, chậm rãi từ trên ghế chống người nghiêng ngả đứng dậy, lúc xuống ghế, may là gấu váy bản to, ngăn giúp cô không bị loạng choạng vì chân mềm nhũn.

Tô Trăn ngượng ngùng cười vui vẻ nhìn chủ nhân rửa mặt, đi bước nhỏ đến bên người Kim Mộc Lang.

Không được căng thẳng, phải cười, thân là hạ nhân, được chủ nhân thân thiết phải cười.....

Cắn chặt răng cũng cố phải cười!

Thị nữ xinh đẹp ngượng ngùng cười, cúi thấp đầu, từ trên tay tiểu nha hoàn cầm lấy ngoại bào, giúp chủ nhân mặc từng tay một.

Thị nữ đó dường như vẫn luôn cúi đầu, trên khóe miệng vẫn mang ý cười vui vẻ, mỗi động tác đều vô cùng dịu dàng giúp chủ nhân mặc y phục.

Khoảng cách của hai người vô cùng gần, nhìn từ xa, thị nữ đó như là đang du ngoạn trong lồng ngực của " Kim Mộc Lang".

"Kim Mộc Lang" âu yếm đặt tay lên eo của thị nữ, không tiếng động ôm người lại càng gần, hai người tức khắc lại dán chặt với nhau, ánh mắt dán chặt vào những đường nét cơ thể chuyển động của thị nữ, động tác của hai người tạo ra một cảm giác ái muội khiến cho người ta miệng đắng lưỡi khô.

Quần chúng nhìn thấy cách mặc quần áo của " Kim Mộc Lang" liền hiểu rõ rồi.

Hóa ra là như thế, đây không phải là một thị thiếp bình thường, hai người mặc y phục giống nhau.

Đây là quần áo tình nhân phiên bản cổ trang a.

Cảnh này thế nhưng diễn vô cùng sinh động.

Mặt Tô Trăn cười sắp cứng ngắc rồi, vẫn như cũ tận tâm hoàn thành phần diễn của mình, trên eo còn có một đôi tay không an phận, luôn khiêu khích tinh thần yếu đuối đáng thương của cô.

Cũng may Cố Thanh Nhượng không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt của anh cũng đã vô cùng càn rỡ rồi.

Cuối cùng Cố Thanh Nhượng cũng buông tay, ánh đèn chiếu sang bên khác, mấy người đám Tô Trăn lùi xuống phía sau sân khấu.

Tô Trăn đầu đầy mồ hôi.

Lúc bước xuống bậc thang, chân Tô Trăn mềm nhũn dẫm phải gấu váy, chút nữa thì ngã lộn nhào. May là nam sinh đi cùng cô đã kéo cô lại.

Nam sinh nắm lấy tay cô đợi đến khi cô ổn định trọng tâm mới lập tức buông tay, lùi ra một cách khoa trương, giống như Tô Trăn bị mắc bệnh truyền nhiễm vậy.

"Cảm ơn".

Giọng nói của Tô Trăn có chút khàn khàn, giống như người mắc bệnh nặng mới khỏi, mềm mại lại lộ ra chút dụ hoặc cùng chút yếu ớt, ngược lại vô cùng dễ nghe.

Nam sinh đó bối rối gật đầu, mặt đỏ ửng vội vàng rời đi.

Sau khi cách xa Tô Trăn, sợ hãi vỗ vỗ bản thân.

Tô Trăn này cũng quá quyến rũ rồi, đúng là làm khó cho học trưởng Cố, cùng diễn với một vưu vật như vậy, thế nhưng có thể ngồi trong lòng mà không loạn, quả nhiên là nam thần không giống với người thường.

Vừa nghĩ như vậy, sự tôn sùng đối với Cố Thanh Nhượng càng thêm mãnh liệt.

Sau lưng Tô Trăn đều là mồ hôi, trong tay cũng vậy.

" Rất tốt, rất tốt, diễn rất hay" giáo viên đến vỗ vỗ vào cánh tay Tô Trăn, "Vẫn là Thanh Nhượng nghiên cứu kịch bản thấu đáo, diễn quá hay".

Tô Trăn không muốn nghe fan của Cố Thanh Nhượng đến đánh giá anh ưu tú như thế nào, cô còn muốn nhanh chóng đi thay bộ quần áo thứ 2.

Tô Trăn vừa nãy vì quá sợ hãi, trong lòng lúc này rất mệt mỏi.

Cảnh thứ 2 kết thúc, Cố Thanh Nhượng đợi cho nhóm diễn viên đi xuống dưới đài. Trên mặt anh đã không còn vẻ phong lưu trác táng của nhân vật trong vở kịch.

Hiển nhiên, anh đã phân tách bản thân và nhân vật rất rõ ràng.

Tô Trăn căn bản không thể tiếp cận Cố Thanh Nhương được, anh vừa xuống dưới đài đã bị thợ trang điểm vây chặt kéo đi thay đồ, dặm lại phấn.

Tô Trăn lần đầu tiên phát hiện bản thân muốn nói chuyện với Cố Thanh Nhượng như vậy.

Hậu đài chiêng trống rùm beng tiến hành chuẩn bị.

Cảnh thứ 3 đã bắt đầu, đại hội hàng năm của chính phái ở trên sân khấu đã bắt đầu.

Cố Thanh Nhượng thay quần áo, đứng ở nơi cách sân khấu rất gần. Nhìn thấy Tô Trăn, anh rất tự nhiên kéo lấy tay Tô Trăn, trên mặt vẫn như cũ nghiêm túc không biểu cảm.

Còn một phút nữa là lên sân khấu.

" Cố....." Tô Trăn vừa mở miệng đã bị giáo viên liếc một cái.

Tô Trăn quay đầu nhìn Cố Thanh Nhượng, tay nhỏ đang bị anh nắm được nới lỏng một chút, kéo kéo anh, không có phản ứng.

Cố Thanh Nhượng lúc này, giống nam thần cao lãnh tiêu chuẩn của Mân Ân.

Tô Trăn kéo anh, anh cũng rất tốt tính ôn hoà nhìn cô.

Tô Trăn chính là một quyền đánh vào bông. Cô vẫn chưa từ bỏ, tay nhỏ cào nhẹ vào lòng bàn tay Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng thế nhưng quay đầu đi không nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nhìn sân khấu.

Trong một khoảnh khắc Tô Trăn hoang mang cho rằng bản thân lại xuyên qua rồi, người đàn ông anh tuấn mẫu mực trước mặt này, không phải Cố Thanh Nhượng cái người tùy ý làm xằng bậy với cô, mà là người trong tiểu thuyết từ đầu đến cuối nói cao lãnh đến mức không thể lại gần.

Cô vậy mà lại sinh ra cảm giác tội lỗi đã xúc phạm bông hoa cao lãnh.

Cô là điên rồi à, cô.....

Các diễn viên đều đã vào chỗ.

" Đi!"

Đại hội của danh môn chính phái, qua ba tuần rượu, ý thức đã có chút mơ hồ, trên sân khấu trống đánh xuống ba lần, ánh đèn chuyển từ vàng sang tím sẫm, các nhân vật phản diện đều có mặt ở sân khấu.

Trên không trung rơi xuống rất nhiều cánh hoa hồng phấn.

" Ai!" Nhưng nhân sĩ chính phái vẫn còn thanh tỉnh đã nhanh chóng rút kiếm, vừa ra sân, ý trí sẵn sàng chiến đấu càng thêm mạnh mẽ.

" Tại hạ Kim Mộc Lang".

Giọng nói thanh nhuận không chút dao động vẫn còn trên không trung, người thì đã xuất hiện ở trước mặt nhóm người.

Thân sĩ chính phái nhìn người đến tràn đầy thù địch.

Người đến đầu trọc bóng loáng, mặt mày yêu khí, phong tình của dị vực, cởi bỏ áo bào, đi chân trần mà đến, mắt cá nhân đeo lắc chân đinh linh rung kêu, trong tay ôm một nữ tử yêu diễm dụ người, nhắm mắt đi theo.

Đôi bích nhân này, vừa ra sân đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.

Quần áo quá quy củ của chính phái làm sao có thể so sánh được với ma giáo mang đậm nét phong lưu phóng túng.

Hai mắt Tần Tiểu Manh đều phát sáng.

Cố Thanh Nhượng như vậy so với bình thường càng thêm mê người.

" Kim Mộc Lang kéo ghế " pằng" vén áo ngồi xuống, Tô Trăn lặng lẽ đứng ở phía sau anh.

Sau một hồi chiến đấu người đến ta lên, tiểu sư muội và đại sư tỷ thông minh xinh đẹp của chính phái đều ồn ào đứng phía sau nam chính Lâm Tiêu.

Nhưng là, nếu các khán giả ở hàng ghế đầu tinh mắt sẽ thấy, phân cảnh của hai vị nhân vật này khá là quan trọng, không nói đến việc căm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net