Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa hè, Bảo tàng Hoa Quốc.

Cốc rượu bằng vàng ròng khắc đầy chim quý thú lạ, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

“…Vào thời triều Chu và Sở, chỉ có thành viên hoàng tộc mới được sử dụng chén rượu làm bằng vàng ròng và ngọc nguyên chất."

Âm thanh trong trẻo, như ngọc chạm vào băng, làm mất đi sự thiếu kiên nhẫn do thời tiết nắng nóng của du khách.

Ngay cả những đứa trẻ ồn ào từ khi bước vào bảo tàng ở bên cạnh cũng tạm thời im lặng.

Nói xong, Giang Ngọc Tuần đi về phía quầy trưng bày, để lại cho du khách chụp ảnh: “Từ dòng chữ khắc dưới đáy chén có thể thấy rằng, chiếc cốc rượu này là do nhà Chu làm ra. Nhà Chu một đời liền vong, Chu Thái Tổ Ứng Trường Xuyên không có thê thiếp, người thừa kế. Dựa vào đó, chúng tôi đoán rằng chủ nhân của chén rượu này có lẽ chính là Ứng Trường Xuyên.”

Giây tiếp theo, chén rượu bị khách du lịch vây quanh.

"Đệt, lộng lẫy quá!"

"Nếu như tôi sinh ra ở thời nhà Chu thì tốt quá, tôi sẽ tìm ra những vùng đất mới, ghi tên mình vào lịch sử. Điều này chẳng phải thú vị hơn việc đi làm sao?" nói xong, du khách trẻ vẻ mặt ngây thơ (?), không khỏi quay đầu lại tìm kiếm sự tán thành của Giang Ngọc Tuần "Tôi nói có đúng không, thầy Tiểu Giang?"

Nói xong, một du khách khác còn gật đầu, hai má ửng đỏ.

Giang Ngọc Tuần: "..."

Thật dám nghĩ.

Mặc dù triều Chu một đời liền vong, nhưng câu chuyện về Chu Thái Tổ Ứng Trường Xuyên chấm dứt loạn thế, khai hoang lập địa vẫn được lưu truyền cho đến ngày nay.

Hầu như năm nào các tác phẩm điện ảnh, truyền hình dựa trên hắn đều được công chiếu.

Nhân vật chính hoặc yêu hắn hoặc chiến đấu cùng hắn.

Nó gây ra một làn sóng đổ máu.

Chưa kể, theo dữ liệu lịch sử, Ứng Trường Xuyên không gần gũi với mỹ sắc, không có chút hứng thú yêu đương, rất có thể là người vô tính.

Mong muốn đơn thuần như "xuyên đến Đại Chu", nó quá vô lí đối với Giang Ngọc Tuần.

Bảo tàng vào mùa hè đông đúc khách du lịch đến nỗi không khí trở nên loãng.

Giang Ngọc Tuần không nhịn được khẽ cau mày: "Ứng Trường Xuyên độc tài chuyên quyền, cực kỳ hiếu chiến. Ngay cả vương hầu khanh tướng dưới quyền ông ta, đều sống trong sợ hãi, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Những người dân bình thường chiếm phần lớn dân số của vương triều, lại càng kêu khổ thấu trời - -”

Lời còn chưa dứt, Giang Ngọc Tuần chú ý đến vài đứa trẻ đang đùa giỡn, xô đẩy tiến về vị trí của mình.

Cậu theo bản năng lùi lại, nhưng bị tủ trưng bày chặn lại.

Trong lúc hỗn loạn không kịp tránh, cuối cùng đứa trẻ vẫn đụng vào cậu “bang” một tiếng, đẩy cậu ngã về phía sau.

"Ah--"

Cùng với tiếng la hét kinh hoàng của khách du lịch, cơ thể của Giang Ứng Tuần hoàn toàn mất thăng bằng, đập mạnh vào góc nhọn của một tủ trưng bày khác.

Cơn đau nhói truyền đến từ phía sau đầu, khi cậu gã xuống đất, Giang Ứng Tuần chỉ nhìn thấy chén rượu vàng trong tủ trưng bày, dưới ngọn đèn vẫn tỏa ra ánh sáng chói lóa.

Tựa như Ứng Trường Xuyên nhỏ mọn đang cười nhạo cậu.

Giây tiếp theo, cậu hoàn toàn mất đi ý thức.

-

Dư hà thành khỉ, Khê tỉnh như luyện(*).

Nằm ở phía tây bắc của cung Vũ Dương, điện Lan Trì được bao quanh bởi những con suối, từ rất sớm đã thắp đèn.

Một người đàn ông trung niên mặc hoa phục đang quỳ sấp trên mặt đất, run như cầy sấy, khóc lóc kể lể không ngừng.

...Đây là, diễn kịch?

Giang Ngọc Tuần đầu vẫn còn choáng váng nhìn một lúc lâu, mới mơ hồ nhớ ra cảnh tượng trước mắt, đến từ câu chuyện lịch sử nào.

Vào năm thứ ba của triều đại Chu Thái Tổ, một số quý tộc đã bí mật câu kết với mười hai nước Tây Nam mưu phản.

Không ngờ, Ứng Trường Xuyên không chỉ thành công trong việc phản công mười hai quốc gia, thậm chí còn nhân cơ hội này, lần đầu tiên đưa vùng đất phía nam Việt Lĩnh vào lãnh thổ của mình.

Cảnh tượng này chính xác là cảnh Ứng Trường Xuyên sau khi thắng trận trở về triều, trong yến tiệc xử lý đám quý tộc mưu phản.

Trong lịch sử, vị quý tộc trước mặt này, sau yến tiệc bị ngũ mã phanh thây, vứt ở nơi hoang vu.

Quả nhiên! Thấy sự việc đã hoàn toàn bại lộ, cầu xin cũng vô ích, quý tộc vốn đang quỳ trên mặt đất liền vỏ mẻ chẳng sợ nứt.

Ông ta cười lạnh đứng dậy, muốn dùng tay chỉ Ứng Trường Xuyên, nhưng lại run rẩy không ngừng, hồi lâu vẫn không nhấc nổi cánh tay.

Cuối cùng, chỉ có thể hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: “Ta, bọn ta là đang thay trời hành đạo! Sau khi Bệ hạ lên ngôi, ngươi đã phá hủy tổ miếu, vô lễ với quỷ thần. Đây là hành động của một hôn quân, một tên bạo quân!”
Đại điện lặng ngắt như tờ.

Âm thanh người phía trên đặt cốc rượu xuống, cũng vì vậy trở nên đặc biệt rõ ràng.

Ô hô.

Nghe xong lời này, đầu Giang Ngọc Tuần rốt cuộc không còn choáng váng nữa.

Chu Thái Tổ tiêu diệt chư thần, đời sau không ai không biết.

So với mưu phản, có lẽ Ứng Trường Xuyên còn ghét nghe thấy những lời nói liên quan đến quỷ thần hơn.

Giang Ngọc Tuần không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn trên điện.

Đáng tiếc, ánh đèn trên bục cao rất mờ, lần đầu nhìn cậu chỉ để ý thấy chiếc cốc rượu bằng vàng ròng trên án, được làm như thật.

Nếu không phải mới hơn một chút, Giang Ngọc Tuần thậm chí còn cho rằng có người đã trộm di vật văn hóa trong bảo tàng.

"Giang Ngọc Tuần, Giang Ngọc Tuần..."

Đang suy nghĩ, Giang Ngọc Tuần đột nhiên cảm thấy tay áo của mình bị kéo nhẹ.

Cậu quay lại, thì thấy một thiếu niên có khuôn mặt trẻ con, đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, liền hạ giọng nhắc nhở: “Đừng động đậy.”

Lúc nảy Giang Ngọc Tuần mới nhận ra rằng, mình đang ngồi giống như cổ nhân, hai đầu gối quỳ trên đất, mu bàn chân áp trên mặt đất.

Cũng không biết đã ngồi bao lâu, chân mất hết cảm giác rồi.

...Xem kịch mà thôi, có cần đắm chìm  đến thế không?

"Bạo quân?" Người ngồi trên cao lặp lại hai chữ này như thể nghe được điều gì thú vị, rồi hỏi: "Các ái khanh thấy sao?"

Giọng nói của hắn trầm thấp lười biếng, trong giọng điệu thờ ơ có một sự nguy hiểm không thể che giấu.
Giống như một ly rượu độc, từ từ được đặt trước mặt mọi người.
Đùa thôi, chỉ có những người không cần mạng, mới trả lời với hắn vào lúc này đi?

Ứng Trường Xuyên độc tài, thích giết chóc, lúc này tuyệt đối không được đáp lời hắn. Phải cố gắng hết sức để giả chết, cố gắng tránh gặp rắc rối với hắn.

Ngồi quá lâu, vai và lưng của Giang Ngọc Tuần không khỏi rung nhẹ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Giang Ngọc Tuần luôn cảm thấy toàn bộ điện Lan Trì dường như trở nên yên tĩnh.

Bầu không khí như vậy, cậu cũng cúi đầu ngậm chật miệng giống mọi người, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.

--Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi.

Giang Ngọc Tuần nín thở, lẩm bẩm trong lòng.

Một giây, hai giây, ba giây...

Bốn phía yên tĩnh.

Ngay khi Giang Ngọc Tuần cho rằng sẽ không có người đáp lời hắn, một giọng nói có chút trẻ con đột nhiên vang vọng khắp điện Lan Trì: "Bệ hạ độc tài chuyên quyền, cực kì hiếu chiến. Dưới triều đình dân sinh suy thoái, bách tính ai không kêu khổ thấu trời..."

Nói rất đúng!

Giang Ngọc Tuần không khỏi mắt sáng lên. Cậu không ngờ rằng, trên đời này cũng có người có suy nghĩ giống mình.

Chỉ là, sao lời thoại này nghe quen tai vậy?

Thậm chí ngay cả âm thanh, dường như đã từng nghe thấy ở đâu rồi.

Cảm giác tê chân truyền tới.

Ngay cả đầu bị đụng choáng của cậu, cũng dần dần tỉnh lại.

Giang Ngọc Tuần cuối cùng cũng nhận ra, giọng nói vừa nảy, hình như là của mình...

Cậu nhìn thấy, chiếc đèn bằng đồng hình chim nhạn bên cạnh giống hệt chiếc đèn được cất ở bảo tàng Hoa Quốc.

Chỉ là trên đèn có nhiều lông chim và vảy cá được sơn màu hơn, trông nó không còn giống bề ngoài bằng đồng thau nữa.

Nếu những đồ vật trước mặt là đạo cụ diễn kịch, thì cũng quá giống thật rồi đi?

Sau lưng Giang Ngọc Tuần nổi lên từng cơn ớn lạnh.

……Không phải chứ.

Hai chữ "xuyên việt" đột nhiên xuất hiện trong đầu Giang Ngọc Tuần.

Giang Ngọc Tuần muốn thôi miên bản thân. Tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ sau khi gáy cậu bị đập.

Nhưng cơn đau nhức tê buốt ở chân, luôn nhắc nhở cậu, giấc mơ không thể nào chân thực đến thế.

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều nhìn cậu như nhìn thấy ma.

Sắc mặt của thiếu niên bên cạnh lập tức tái nhợt.

Cuối cùng vào lúc này Giang Ngọc Tuần cũng đã hoàn toàn tỉnh táo.

...Sự việc có vẻ hơi khó nhằn.

Tất cả những chuyện này không phải mơ, càng không phải một vở kịch.
Mà là xuyên không.

“Mau quỳ xuống.”

Giang Ngọc Tuần liếc thấy thiếu niên bên cạnh đang cố gắng dúng khẩu hình nói với mình.

Mặc dù không có quy định rõ ràng, nhưng khi các quan viên nhà Chu nói chuyện với Ứng Trường Xuyên, đều là rời khỏi bàn, quỳ xuống đất.

Trời muốn diệt ta...!

Tâm trạng của Giang Ngọc Tuần ngày càng tuyệt vọng.

Không phải là cậu không quỳ, chân tê rồi, cử động không nổi!

Hơi nước mát lạnh dọc theo hành lang chín khúc thổi vào điện Lan Trì.

Ngay lập tức, toàn bộ nhiệt độ cơ thể của cậu đã bị mang đi thông qua ống tay áo rộng.

Ngậm miệng, ngậm miệng, nhất định phải ngậm miệng!

Đời không như ý mình, Giang Ngọc Tuần lại nghe thấy giọng nói của mình vang lên lần nữa.

"Như vậy có thể thấy, quả thực khó có thể xưng là 'hiền minh chi quân'."
Tiêu rồi.

Quên việc tự sát bắt đầu lại đi.
Giang Ngọc Tuần tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Chẳng lẽ là di chứng của cú ngã đập đầu à, bản thân tại sao không quản được cái miệng này nữa.

Với tư cách là hoàng đế, Ứng Trường Xuyên có một sở thích nhỏ "không đáng nhắc tới", đó là phát minh khổ hình.

Nếu có thể xuất hiện trên yến hội, nguyên chủ cũng là một người có địa vị.

Bây giờ, chỉ hy vọng Ứng Trường Xuyên có thể vì thân phận này mà, cho mình thoải mái một chút.

Không biết sau khi chết có thể quay về hiện đại không...

Trong điện Lan Trì im lặng đến chết người, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ngay cả quý tộc trung niên đứng giữa đại sảnh mắng Ứng Trường Xuyên cũng hơi trợn mắt, hoàn toàn quên mất mình muốn nói gì.

Sau vài giây tuyệt vọng, Giang Ngọc Tuần đứng thẳng lưng, mắt liếc  thẳng về vị trí trên cao nhất.

Dù sao cũng phải chết, nếu không nhìn xem Ứng Trường Xuyên trông như thế nào, chẳng phải là lỗ sao?

Một thanh niên mặc cẩm bào mềm mại màu xanh, vẫn luôn ngồi trong đại điện, thẳng tắp như trúc xanh dưới ánh trăng, không khiêm tốn cũng chẳng kiêu ngạo.

Hắn có một đôi mắt hoa đào hơi xếch, lúc này đang toả ra màu đỏ nhạt, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn bao giờ hết.

Lúc này, không chỉ Ứng Trường Xuyên đang nhìn cậu, mà văn võ bách quan trong điện Lan Trì cũng đang kinh hãi nhìn cậu.

Trong những đôi mắt đó, dường như viết đầy——

"Ngươi không muốn sống nữa à?"

Thiên tử ở trên thủ tịch, đã cầm chiếc cốc vàng khắc đầy những thứ hiếm lạ lên, xoay nó trong tay một cách vô cùng thoải mái.

Sau đó, hắn đột nhiên chậm rãi cười.
Mười hai chuỗi ngọc trên vương miện khẽ đung đưa, làm vỡ tan ánh đèn của điện Lan Trì.

Trong nháy mắt sáng tối không rõ.
Giang Ngọc Tuần không thể nhìn rõ ánh mắt, biểu cảm của hắn, càng khó phân biệt tâm trạng của hắn hơn.

Chỉ nghe người ngồi trên cao cười như không cười nói: “Ái khanh, không ngại nói rõ hơn?"

______________________________________

(*) Là một câu đối, thường dùng để khen vẻ đẹp của sông trời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1v1 #codai