Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang là tháng tám, giữa hè, không khí có chút khô nóng, bầu trời xanh thẳm trên cao không một bóng mây, hiện tại chỉ có ánh mặt trời chói chang thiêu đốt lòng người tới mức khó chịu mà thôi.

Vào thời điểm này, thì hầu hết mọi người đều sẽ trốn ở nhà tránh nóng. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hầu hết, sao tránh được những ngoại lệ cơ chứ.

Lục Dao cảm thấy mình tuy có thể chấp nhận được việc này. Nhưng chuyện làm cậu không thể hiểu được là tại sao, dưới cái nóng như đổ lửa này, cậu lại phải tới công viên giải trí cùng một tên đàn ông có gương mặt như cậu đang nợ hắn 80 vạn là muốn đùa nhau kiểu gì ?

Liếc qua tàu lượn siêu tốc, rồi lại nhìn sang cái bản mặt đẹp như tượng tạc kia, Lục Dao trầm mặc, nhưng cuối cùng vẫn là cậu chủ động mở miệng hỏi: "Đoan Mộc, chúng ta đứng ở đây mười phút rồi đó, anh......"

Anh không nóng sao?

Lục Dao rất muốn hỏi thế, nhưng thời điểm cậu vừa định mở miệng, thì lại thấy Đoan Mộc Hiên quay đầu nhìn mình. Vừa bắt được ánh mắt của người kia thì Lục Dao lập tức nuốt luôn lời muốn nói vào trong bụng.

Giờ thì cậu có thể chắc chắn là Đoan Mộc Hiên không hề cảm thấy nực một tí nào luôn ấy.

Coi đi, một tên có cái gương mặt lạnh tới nỗi người trong bán kính 100 mét đều đã bị hắn đóng thành băng hết thì thử hỏi sao có thể nóng được cơ chứ ?

Lục Dao đột nhiên cảm thấy câu mình vừa định hỏi có hơi ngu.

Sau khi tiếp tục trầm mặc thêm một chút, Lục Dao lại uyển chuyển nói tiếp: "Nếu anh không thích chỗ này, thì anh cứ về trước cũng được mà, không sao đâu."

Đoan Mộc Hiên đanh mặt lại, cười lạnh hỏi: "Ý cậu là sao ?"

"Thì là......"

"Này, cậu Lục, cậu đang chơi trò lạt mềm buộc chặt đấy à ?" Đoan Mộc Hiên không cho cậu có cơ hội giải thích, rồi sau đó còn ỷ vào chiều cao 1m9 của mình mà nhìn Lục Dao.

Thế xong rồi chẳng đợi Lục Dao nói, hắn đột nhiên duỗi tay, kéo cậu đi tới khu tàu lượn siêu tốc ngay gần đó.

Chân Đoan Mộc Hiên vừa thon vừa dài, mà Lục Dao vì bị hắn lôi đi thì chỉ có thể vội vàng nhấc chân chạy theo.

"Đoan Mộc......Anh, anh nghe tôi nói đã......"

Vì là kiểu người không tập thể dục thường xuyên, cho nên sau khi phải chạy một đoạn ngắn, vì thế Lục Dao không tránh khỏi việc phải thở hổn hển không ra hơi. Sau đó, cậu đặt tay lên vai Đoan Mộc Hiên, nói: "Tôi thật sự......"

"Mời tất cả các hành khách thắt kĩ đai an toàn, tàu lượn của chúng ta chuẩn bị xuất phát rồi đây ạ."

Tiếng cô gái thông báo trong khu tàu lượn vang lên, nhanh chóng át đi tiếng giải thích của Lục Dao. Lục Dao bực bội nhíu mày, rồi cũng vội vàng thắt chặt đai an toàn vào người mình.

Tiếng gió lướt qua tai, còn đằng sau thì vang lên vô số tiếng gào. Lục Dao chưa từng sợ mấy trò như thế này, vì thế cậu chẳng biết mấy tiếng gào đằng sau có bao nhiêu phần là "Biểu diễn" hay cốt cũng chỉ là để giải tỏa tinh thần cả.

Chỉ biết là sau khi tàu dừng, cậu lại không thấy được người ngồi cùng mình đi ra. Vì thế vừa quay đầu lại, cậu liền phát hiện, hiện tại Đoan Mộc Hiên vẫn đang bơ phờ ngồi bệt tại chỗ.

Lục Dao: "......"

Ban đầu cậu chỉ tưởng là tên này bị mắc chứng ảo tưởng nặng thôi chứ, giờ chẳng lẽ tên này còn là kiểu người thích tự ngược đãi bản thân nữa hả ?

Không biết là do bực bội hay bất đắc dĩ, mà cuối cùng cậu cũng đành phải kéo Đoan Mộc Hiên ra khỏi chỗ ngồi.

Lục Dao cảm thấy giờ mình như giáo viên mẫu giáo vậy.

Quả nhiên tên kia là đồ trẻ con, đã không cảm ơn mà còn cười lạnh với cậu nữa là sao.

Cậu không muốn nói chuyện cùng cái tên thiểu năng này nữa đâu.

Gió nóng thổi qua, chẳng những không làm dịu lòng người mà còn đem theo sự nhớp nháp khó chịu của mồ hôi.

Lục Dao nhíu mày, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi nói thật nhé, dù là tình yêu hay hôn nhân, thì ít nhất cũng phải thoải mái mới nên việc được chứ. Anh hiểu không ?"

Đoan Mộc Hiên im lặng không nói.

Chẳng hiểu là tên kia lại đang nghĩ gì, mà một lúc sau hắn mới đáp: "Ý cậu là sao ?"

Lục Dao nỗ lực chỉnh lại biểu cảm của mình sao cho trông thật nghiêm túc rồi mới nói tiếp: "Anh có thể coi lễ đính hôn ngày hôm qua như chưa từng xảy ra cũng được, nếu anh không thích thì cứ ném nhẫn đi là xong, tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh đâu, anh thấy sao......"

"Lục Dao."

Lục Dao nói chưa nói xong, đã bị Đoan Mộc Hiên gằn giọng cắt ngang. Hắn nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Tôi nhất định sẽ làm được. Cậu đừng nghĩ là có thể hạ nhục tôi, Đoan Mộc Hiên này dù hiện tại có nghèo, nhưng tôn nghiêm của tôi vẫn còn đấy, cậu đừng hòng phá hỏng được nó."

Lục Dao: "......"

Này anh giai, chỗ nào trong câu nói vừa rồi của em lại lỡ nhục nhã anh giai thế ?

Lục Dao cảm thấy tốt nhất là mình không nên nói chuyện với loại mất não này nữa, cậu hết kiên nhẫn rồi. Vì thế cậu liền dứt khoát học Đoan Mộc Hiên, trầm mặt, quay đầu đi về phía cổng ra.

Làm một người bị xuyên tới đây, vốn dĩ sáng nay cậu cũng mới chỉ vừa tiếp nhận thân phận này mà thôi. Dù cậu có là tác giả của bộ, hay có hiểu rõ cốt truyện của từng nhân vật, thậm chí cậu còn tự tin là mình còn có thể diễn tốt được vai diễn này, nhưng cậu không diễn nổi phần tình cảm từ bỏ cả tôn nghiêm mà nhân vật cậu xuyên vào dành cho Đoan Mộc Hiên đâu.

Không chỉ như thế, hiện giờ, cậu còn có thêm một suy nghĩ khác nữa, chính là, Đoan Mộc Hiên cực kỳ thiểu năng.

Sau khi thầm cảm thán sức mạnh trí óc của nam chính tiểu thuyết ngôn tình xong, Lục Dao lại nhanh chóng bước về phía cổng.

Nhưng cậu chưa tới được đích, thì tay lập tức đã cảm nhận được sự đau đớn quen thuộc bởi lần nắm trước đó.

Lục Dao quay đầu lại, lúc này trong mắt cậu đều đã là lửa giận.

Nhưng tới khi chạm phải ánh mắt của tên kia, lửa giận của cậu lập tức tiêu tán hơn nửa.

Bởi vì cậu phát hiện, tên Đoan Mộc Hiên lạnh lùng vừa rồi thế mà lúc này lại giống như một con dã thú đang bị thương, hai khóe mắt của hắn còn phiếm hồng. Tiếp đó, cậu còn nghe thấy tên kia gằn từng chữ: "Tôi từ bỏ tôn nghiêm, nguyện ý tới nhà cậu làm rể. Đây là điều tôi đã hứa, nói được thì làm được. Thế mà hôm nay cậu lại làm như vậy là muốn nhục nhã tôi đúng không, giờ cậu muốn tôi làm gì thì cậu mới có thể bỏ qua cho tôi đây hả!?"

________________________________________________________________________________

Lưu ý nho nhỏ: Từ c11 trở đi là mình sẽ chỉ đăng bên inkitt và wordpress thôi nha, rất mong các bạn thông cảm, vì giờ wattpad hay được mấy trang reup ưa thích lắm rùi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC