3.Choáng hẳn là hiển nhiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô San nhẹ nhàng vén mành xe trước ánh mắt bao người. Tô San muốn trở vào xe, cả trăm người xung quanh bãi cỏ ven sông- nơi tổ chức cuộc thi. Tô San không thích nơi đông người. Xung quanh, Tô San biết người ta đang bàn luận về mình. Đến được gần bốn tháng, như du học sinh sang phương trời mới, Tô San chẳng thể quen ngay với cách bước đi, thưa lời nhỏ nhẹ ở đây. Đúng lúc ấy, Hạnh Nghi khẽ khàng dựt tay Tô San 

"Tiểu thư, nhị công tử đang ở bên kia, chúng ta qua đó thôi."

Theo từng bước chân, Tô San đem theo tiếng chuông đing đang cùng mùi hương hoa chanh nhè nhẹ. 

" Nhị ca" "Huynh hôm nay sẽ tham gia chứ"

"Cô là...." " Tô San, quà đâu"

"Tô San! Đẹp quá trời, muội sao lại trở nên ..." Ánh mắt chằm chằm của Tô Quang khiến Tô San rợn cả người, lần đầu gặp nhau ( đối với Tô San thôi) có cần nhiệt tình thế không, nếu không phải cùng chung huyết thống Tô San đã nghĩ hắn có ý với mình. Đối với người thân, Tô San luôn khiến xung quanh phải ái ngại

" Thôi đi, nhìn gì mà khiếp, muội cho huynh khiếp luôn nhé"

" Muội muội, tiểu muội thân yêu, đừng trách ca, chẳng qua ca chưa thấy nữ nhân nào đẹp lạ lùng như muội thôi, mà mấy tháng trước muội hơi béo mà"

" Aaaaaa cứu..." Trên tay Tô Quang tất nhiên xuất hiện vết cấu đỏ lừ. Tô Quang và Tô San đang nói chuyện thì Hạnh Nghi giật giật tay áo Tô San 

" Tiểu thư, Lí công tử đang đi cùng Hoàng Anh Loan kìa, Hoàng tiểu thư kia lúc nào cũng giả vờ nho nhã, cô ta lúc nào chả bày cách hãm hại tiểu thư"

" Ta biết rồi" Nhìn theo hướng Hạnh Nghi chỉ Tô San thấy Lí Ngữ Phong dáng người cao dáo, mắt sếch, sống mũi cao, cười mỉm nhìn Hoàng Anh Loan. Tuy có ác cảm nhưng Tô San không thể không thừa nhận vẻ đẹp của hắn, hắn đẹp theo kiểu quyền cao? Tô San cũng chả biết nữa, đẹp thì cũng đẹp nhưng nghe đồn cổ đại vô vàn soái ca. Nhận ra ánh mắt nhìn đánh giá của Tô San, Hoàng Anh Loan đi tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net