CHƯƠNG 102: HỔ DÙNG BỮA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Mua được "Bạch Li Miêu", Sở Diệp cũng không vội trở về mà tiếp tục mang theo Lâm Sơ Văn đi dạo chợ.

"Sở Diệp!" Một thanh âm kinh ngạc truyền tới.

Sở Diệp quay đầu liền nhìn thấy Sở Nhan Vũ. "Tiểu cô cô, thật khéo nha!"

Sở Nhan Vũ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Sở Diệp đánh giá Sở Nhan Vũ vài lần, chắp tay nói: "Chúc mừng tiểu cô cô đã tiến giai Hồn Sư! Chúc mừng!"

Sở Nhan Vũ cười cười, "Đều nhờ phúc của con đó."

Tư chất của Sở Nhan Vũ cũng không tính là quá tốt, quá trình tiến giai nguy hiểm trùng trùng, cũng may đột phá thành công.

Nghĩ đến nguy hiểm trong lúc đột phá trước đó trong lòng Sở Nhan Vũ vẫn còn sợ hãi.

"Các con là tới mua linh cầm hả?" Sở Nhan Vũ hỏi.

Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy, tiểu cô cô chắc cũng tới đây mua thịt?!"

Sở Nhan Vũ thở dài, "Báo gấm nhà ta nghe được vị thịt bên đây liền quỳ rạp trên đất không chịu đi, ta đành phải lại đây mua thịt cho nó ăn." Đạp Vân Báo của Sở Nhan Vũ thích ăn Bích Huyết Tật Phong thỏ, một con 300 đồng vàng, Sở Nhan Vũ mua năm con hết 1500 đồng vàng, thật đau thịt mà.

Sở Diệp gật gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy đó."

Sở Nhan Vũ: "......"

Ánh mắt Sở Nhan Vũ dính trên chuỗi gà mà tiểu hồ ly xách theo bên người, từ đầu Sở Nhan Vũ không nhìn kỹ chỉ cảm thấy là gà bình thường, giờ nhìn rõ được chủng loại gà trong mắt xẹt qua vài phần hoảng sợ.

"Đây... đây là Thảo Dược Gà?" Sở Nhan Vũ hỏi.

Sở Diệp gật đầu, "Nhãn lực tiểu cô cô thật tốt, chính là Thảo Dược Gà đó!"

Sở Nhan Vũ: "...Các con sao lại mua nhiều Thảo Dược Gà như vậy?"

Sở Diệp vô tội chớp chớp mắt, "Tiểu hồ ly muốn ăn, cản cũng không cản nổi."

Thần sắc Sở Nhan Vũ cổ quái, "Các ngươi cũng quá nuông chiều nhóc hồ ly này rồi." Nhiêu đây gà này giá phải vài vạn đồng vàng.

Sở Nhan Vũ vì tiến giai Hồn Sư mà mượn bên ngoài không ít tiền, vừa mới đột phá Hồn Sư trong túi xẹp lép nên phải xài tiền tiết kiệm chút. Ban đầu Sở Nhan Vũ còn cảm thấy mình mua thỏ cho Đạp Vân Báo có chút xa xỉ, giờ đột nhiên lại cảm thấy hình như mình bạc đãi Đạp Vân Báo quá rồi.

Nhìn Lâm Sơ Văn mua nhiều Thảo Dược Gà cho tiểu hồ ly như vậy mà tâm tình phức tạp, nhiều gà như vậy mà đều là để cho hồ ly ăn, Sở Nhan Vũ âm thầm cảm thán người còn không bằng gà.

Sở Nhan Vũ nhìn Lâm Sơ Văn vài lần, đồng từ từ từ mở lớn, sau đó tràn đầy kinh ngạc hỏi: "Sơ Văn, con cũng tiến giai Hồn Sư rồi?"

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Sở Nhan Vũ nhìn Lâm Sơ Văn, có chút không thể tưởng tượng nổi.

Sở Diệp đột phá, Lâm Sơ Văn cũng tiến giai, nàng thì mất trăm cay ngàn đắng mới tiến giai thành công, hai người Sở Diệp thì đột phá đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy.

Hai người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn tuổi còn chưa tới hai mươi thôi, ở Thanh Vân Tông mà trở thành Hồn Sư ở tuổi này cũng là lông phượng sừng lân đó!

Rõ ràng nghe người ta đồn là tu sĩ không gia nhập tông môn tiến giai rất khó khăn, Sở Nhan Vũ luôn coi việc mình là tu sĩ tông môn mà thấy vinh quang, nhưng giờ này nàng phát hiện hiểu biết trước giờ của mình bị vụn vỡ rơi rớt tan tác hết cả rồi!

"Còn muốn đa tạ Sở tiểu thư chỉ điểm, ta ở Cực Bắc Băng Nguyên may mắn tìm được một phần sát khí." Lâm Sơ Văn nói.

"Chuyện này thì không cần khách khí, có thể tìm được sát khí chính là may mắn của chính các ngươi."

Chuyện Băng Bò Cạp là Sở Nhan Vũ ngẫu nhiên nghe nói trong tông môn, có đáng tin cậy hay không Sở Nhan Vũ cũng không biết.

Lúc trước biết hai người muốn đi Cực Bắc Băng Nguyên tìm sát khí Sở Nhan Vũ cũng không đánh giá cao, chỉ là nàng không nghĩ tới Lâm Sơ Văn vậy mà thành công, mà còn nhanh như vậy, thật sự là hồng phúc bằng trời.

"Sư muội, hai vị đạo hữu này là ai vậy? Tuổi còn trẻ vậy mà đều đã là Hồn Sư rồi, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha!" Cốc Hồng đi tới hỏi thăm.

Sở Nhan Vũ nhìn người lại đây, giới thiệu: "Cháu trai trong gia tộc của muội, cùng bằng hữu của nó."

Cốc Hồng ngoài ý muốn nói: "Chẳng lẽ chính là Sở Tư Thần tu sĩ thiên tài trong gia tộc của muội?"

Sở Nhan Vũ lắc đầu, "Không phải, đây là Sở Diệp."

Sở gia cố tình tạo thế nên danh khí Sở Tư Thần dần dần truyền ra ngoài, Hồn Sư trẻ tuổi mới hai mươi mấy, tiền đồ vô lượng.

Sau khi thanh danh Sở Tư Thần truyền rộng ra khách khứa tới cửa bái phỏng nối liền không dứt, còn có không ít đại gia tộc đưa ra yêu cầu liên hôn, bây giờ Sở Tư Thần có thể nói là nổi bật không ai bì.

Nhưng nàng nhìn nhận thì Sở Diệp ưu tú hơn Sở Tư Thần rất nhiều, Sở Tư Thần rốt cuộc là dựa vào Sở gia mới trở thành Hồn Sư, còn Sở Diệp là hoàn toàn dựa vào chính mình, tuy nói là có khả năng tồn tại may mắn nhưng may mắn của bản thân cũng chính là một phần của thực lực.

Huống chi không chỉ Sở Diệp tự mình trở thành Hồn Sư mà hiện giờ lam nhan tri kỷ cũng thành Hồn Sư rồi.

Một người vất vả dốc sức làm làm sao so được với hai người đồng tâm hiệp lực đâu!

Trên con đường tu luyện có đạo lữ cùng nhau dìu dắt có thể xem như là chuyện may mắn khó có được.

Cốc Hồng có chút ngoài ý muốn: "Sở gia các ngươi thật đúng là ngoại hổ tàng long, làm sao ta lại chưa từng nghe nói qua vậy?"

Sở Nhan Vũ cười cười, "Tiểu Diệp tương đối điệu thấp."

Sở Diệp hẳn là không có lòng trung thành gì với Sở gia, sau khi đột phá cũng chưa từng báo cáo về Sở gia.

Thấy tư thế này của đối phương phỏng chừng hiện tại cũng không có ý tứ muốn quay về Sở gia đâu.

Sở Diệp giao lưu với Sở Nhan Vũ một lúc mới rời đi.

......

Sở Diệp dẫn Lâm Sơ Văn về động phủ, sau khi tới nhà liền thả "tiểu li miêu" ra.

Tiểu li miêu nhìn Sở Diệp lộ ra vẻ mặt hung dữ, "Miêu miêu miêu."

Sở Diệp nhịn không được phải bật cười, tuy rằng "tiểu li miêu" cực lực bày ra bộ dáng hung ác nhưng bộ dáng thật sự nhìn qua quá đáng yêu, cả người lông xù xù, lỗ tai tròn trĩnh, hơn nữa tiếng kêu cũng không phải là "ngao ngao ngao" mà là "miêu miêu miêu", thật sự là không có chút uy hiếp nào, căn bản khiến cho người ta không có cảm giác bị uy hiếp.

Thiên tính "tiểu li miêu" cao ngạo, nhận thấy chính mình bị coi rẻ tức khắc giận dữ, lông mao cả người đều dựng đứng lên.

Tiểu hồ ly nhìn bộ dáng hung thần ác sát của tiểu li miêu không vui lắc lắc đuôi, dùng móng vuốt đẩy đẩy "tiểu li miêu", "tiểu li miêu" bị đẩy vài cái đã té ngã.

Bản thân tiểu hồ ly chính là "đại lực sĩ", sau khi tiến giai Tướng cấp sức lực thẳng tắp tăng lên, giờ "tiểu li miêu" vẫn còn là con nít nên làm sao chịu nổi tiểu hồ ly đẩy đâu.

Sở Diệp nhìn "tiểu li miêu" ục ục lăn đi, nhịn không được cười ha ha...

Bạch Hổ trong nguyên tác uy chấn tám phương, nhưng trước mắt mới chỉ là một nắm lông trắng thôi. Ngày sau khi nó hùng bá thiên hạ mà nhớ tới lịch sử đen tối này không biết sẽ có tâm tình gì.

Tiểu hồ ly hình như có được thú vui mới, nhịn không được cứ đuổi theo tiểu bạch miêu mà bật móng vuốt.

Sở Diệp đầy mặt tươi cười đứng xem một bên, Lâm Sơ Văn đứng bên cạnh nhìn biểu tình của Sở Diệp càng thêm cảm thấy Sở Diệp có thú vui tàn ác.

"Tuyết Bảo, đừng giỡn nữa." Lâm Sơ Văn lắc đầu thầm nghĩ: Con "Bạch Li Miêu" này rất có thể là khế ước thú sau này của Sở Diệp! Khi dễ quá mức cũng không tốt.

"Bạch Li Miêu" nghe được mệnh lệnh của Lâm Sơ Văn tựa hồ thở một hơi nhẹ nhõm.

"Tuyết Bảo, ta làm gà cho ngươi ăn nha!" Sở Diệp nói.

Tuyết Bảo không ngừng gật đầu, Tuyết Bảo có thể ăn đồ sống nhưng nó lại thích ăn đồ chín hơn.

Sở Diệp lấy Thảo Dược Gà nấu cho Tuyết Bảo một chậu thịt gà kho tàu.

Thảo Dược Gà nấu thịt có hương thơm xông ra làm người ta thèm chảy dãi.

Tiểu hồ ly gấp không chờ nổi vọt qua ôm chậu, hận không thể đem đầu vùi hẳn luôn vào trong chậu.

Tiểu Bạch Hổ bị mùi hương hấp dẫn, ở một bên hít hít mũi.

Nhìn thấy ánh mắt Sở Diệp nhìn qua đây nó lại quay mặt đi, giả bộ như hoàn toàn không thèm để ý gì tới thịt gà.

Sở Diệp cầm cái đùi gà quơ quơ trước mặt "Bạch Li Miêu", "tiểu li miêu" giả bộ không hề để ý nhưng lỗ tai không ngừng run rẩy tiết lộ nội tâm khao khát của nó.

Trong cửa hàng thú cưng, giữa một đám Bạch Li Miêu màu lông bóng bẩy Tiểu Bạch Hổ cũng không tính là thu hút, chủ tiệm cũng không thèm để ý tới nó, ngày thường cũng chỉ tùy tiện đưa chút đồ ăn, đùi gà có dụ hoặc rất lớn với "tiểu li miêu".

Sở Diệp cầm đùi gà lắc lư một vòng, cười giảo hoạt rồi bỏ vào miệng.

"Tiểu li miêu" tức giận hổn hà hổn hển thở dốc, một đôi mắt xanh biếc tràn đầy phẫn hận nhìn Sở Diệp.

Sở Diệp không chút dao động, đưa cho "Bạch Li Miêu" một chậu rau xanh, nói: "Có muốn ăn rau xanh hay không? Ăn nhiều một chút giúp cân đối dinh dưỡng."

"Tiểu li miêu" tràn đầy tức giận ném chậu cơm đi, nó mới không ăn rau, nó chỉ ăn thịt, ăn thịt!!!

Sở Diệp lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: "Đây hính là rau xanh bạch ngọc trồng trên linh điền, rất mắc, ngươi thật đúng là không biết nhìn hàng mà!"

Tiểu hồ ly thực nhanh gặm xong một con gà rồi ngồi nhìn Sở Diệp cùng "tiểu li miêu" mới tới giằng co.

Tiểu hồ ly bắt đầu lấy rau xanh nhét vào trong miệng "tiểu li miêu", tiểu li miêu không muốn ăn bị tiểu hồ ly rượt chạy khắp nhà.

Hai nắm lông người rượt ta đuổi trong sân thật là hỗn loạn.

Tuyết Bảo ban đầu đang ngủ trên cây đào, thấy Tuyết Bảo với kẻ mới tới chơi trò đuổi bắt thì phe phẩy cánh, ở một bên hò hét trợ uy, đàn ong cũng đi theo xem náo nhiệt.

Sở Diệp nhìn đàn Ngân Sí Ong đang bừng bừng hứng thú quan chiến, nghĩ thầm: Ngân Sí Ong vậy mà cũng thích xem náo nhiệt nha, thật là không nhìn ra!!!

"Tiểu li miêu" rốt cuộc là con nít, căn bản không thể tránh khỏi truy kích của tiểu hồ ly, không được một hồi bởi vì thể lực tiêu hao hết mà ghé vào trên mặt đất hổn hà hổn hển thở dốc.

Tiểu hồ ly không nói tiếng nào đem rau xanh nhét vào trong miệng "tiểu li miêu".

"Tiểu li miêu" tràn đầy bi phẫn mà ăn hết rau xanh tiểu hồ ly đút xuống.

Lâm Sơ Văn thừa dịp "tiểu li miêu" kiệt sức, dùng linh hồn lực dò xét tình huống thân thể tiểu li miêu một chút, kết quả điều tra làm Lâm Sơ Văn chấn động.

"Tiểu li miêu" tựa hồ nhận ra được, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Sơ Văn.

"Ta xem xét qua trên người tiểu li miêu có phong ấn." Lâm Sơ Văn nói.

Hẳn là sẽ không có người mất công đi phong ấn một con tiểu li miêu làm gì, cái phong ấn này còn cực kỳ phức tạp, con tiểu li miêu này nhất định không tầm thường.

Liên tưởng đến năng lực nằm mơ thần kỳ của Sở Diệp, Lâm Sơ Văn cũng không ngoài ý muốn.

"Có phong ấn vậy thì đúng rồi, nó chắc là Tiểu Bạch Hổ." Sở Diệp ban đầu còn có chút không xác định, chẳng qua nghe Lâm Sơ Văn nói như vậy cơ bản đã có thể chắc chắn.

Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Một con Tiểu Bạch Hổ lại ngụy trang thành tiểu bạch miêu, thấy thế nào cũng không bình thường nổi.

"Tiểu Bạch Hổ? Làm sao mà huynh biết được? Lại nằm mơ thấy hay sao?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy, nó chắc là cực phẩm yêu thú đó."

Lâm Sơ Văn trừng lớn mắt, "Nếu nói như vậy thì huynh thật đúng là kiếm bộn rồi."

Bỏ 200 đồng vàng mua một con Bạch Li Miêu phẩm tướng bình thường đó là bị hố, nhưng nếu dùng 200 đồng vàng mua một con non Hồn Thú cực phẩm đó là nhặt hời siêu lớn. Phải biết rằng, Hồn Thú trung hạ phẩm đã là mười vạn đồng vàng rồi, Hồn Thú thượng phẩm giá khởi điểm ít nhất là trăm vạn, còn cực phẩm Hồn Thú hả, đó là báu vật vô giá.

Sở Diệp cười cười, "Còn không phải sao."

"Huynh muốn khế ước nó hả?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy." Tiểu Bạch Hổ chính là cực phẩm huyết mạch, tiền đồ cực kỳ rộng lớn.

Sở Diệp ban đầu chỉ muốn tìm một Hồn Sủng có sức chiến đấu cường hãn, Tiểu Bạch Hổ là thích hợp nhất rồi.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, "Nếu đã muốn khế ước với nó sao còn ác liệt vậy làm gì?!"

Hồn Sủng Sư muốn khế ước với Hồn Sủng tốt nhất là phải thành lập quan hệ tốt đẹp với Hồn Sủng trước tiên, làm được thì lúc khế ước mới có thể tương đối thuận lợi.

Sở Diệp vuốt cằm, "Mài bớt tính tình của nó mà thôi."

Tuy rằng nó là Hồn Thú cực phẩm, nhưng hắn cũng không nhất thiết phải cung phụng nó như tổ tông làm gì! "Hùng hài tử là không được nuông chiều, càng chiều sẽ càng hư."

Lâm Sơ Văn có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Sở Diệp còn ghét bỏ "tiểu li miêu" là hùng hài tử, chính Sở Diệp tính tình cũng thực là hùng.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net