CHƯƠNG 153: ĐOÀN ĐẠO TẶC Ô PHONG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Quyết định tạm thời rời đi, Sở Diệp sợ bị người ta nhìn ra manh mối nên phá hỏng hết yêu văn Bách Thú Sát trong hầm. Yêu văn trong sát hố là Sở Diệp tốn không ít sức lực vẽ ra, thứ như yêu văn này tuy rằng phần lớn người không nhận biết nhưng khó bảo đảm sẽ không gặp được một hai người có chuyên môn, hiểu biết. Thuyền sử dụng cẩn thận có thể giữ được cả vạn năm, Sở Diệp tình nguyện khi trở về sẽ vẽ lại yêu văn lần nữa chứ không muốn trong lúc mình không có nhà bị người xông vào động phủ nhìn ra dấu vết để lại.

Sở Diệp đi dạo một vòng quanh chuồng gà rừng trúc, rừng cây với ao cá, chợ phiên lúc trước hai người Sở Diệp muốn tạm nghỉ ngơi nên đã bán đi phần lớn vật nuôi, sau đó số lượng Thảo Dược Gà, Đại Nhục Tằm với Long Ngư cũng không có tăng lên, trước mắt phải ra ngoài, Sở Diệp đem tám phần gà con, mầm Nhục Tằm với Long Ngư bỏ vào trong không gian, phần còn lại để lại động phủ tiến hành nuôi thả.

Mấy năm Sở Diệp ở Lưỡng Giới Thành quy mô đàn ong đã mở rộng mấy lần, trước mắt phải rời đi, Sở Diệp suy tư một hồi quyết định để phần lớn đàn ong ở lại giữ nhà, chỉ dẫn theo một ít Ngân Sí Ong theo. Làm tốt chuẩn bị, Sở Diệp phong bế động phủ rồi lặng yên không một tiếng động cùng Lâm Sơ Văn rời khỏi Lưỡng Giới Thành.

Tiểu hồ ly chở hai người Sở Diệp chạy như điên trên đường nhỏ, linh hồn lực của Sở Diệp nhìn động phủ xa dần dần mà có chút lưu luyến.

"Huynh sao vậy?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp lắc đầu, "Không có gì, ở Lưỡng Giới Thành lâu như vậy, khá là luyến tiếc." Hắn thật vất vả mới xây dựng động phủ thành nơi an cư lạc nghiệp hoàn toàn thuộc về riêng mình được đến như thế. Trong khoảng thời gian hắn rời đi này Lưỡng Giới Thành ngàn vạn không nên phát sinh thú triều mới tốt nha! Động phủ của hắn còn có không ít thứ tốt đó.

"Không cần quá lo lắng đâu, mình chỉ là đi lấy truyền thừa thôi mà, không mất mấy ngày là đã có thể quay lại rồi." Lưỡng Giới Thành thường xuyên phát sinh thú triều nhưng kỳ thật cũng không phải là quá thường xuyên lắm đâu. "Dù cho có phát sinh thú triều vẫn còn có phòng hộ trận đó mà." Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Động phủ của bọn họ có tới hai tầng phòng hộ, Sở Diệp ở vòng trong của phòng hộ trận sẵn có lại bố trí thêm một cái cốt trận, dù cho có phát sinh thú triều cũng rất khó đột phá xông vào.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đệ nói cũng đúng." Sở Diệp vốn là muốn ngồi phi điểu rời khỏi Lưỡng Giới Thành, đáng tiếc chợ phiên lần trước tu sĩ lui tới quá nhiều, các loài phi điểu có năng lực bay tới Lưỡng Giới Thành đều mệt nằm la liệt hết rồi, sắp tới đây chúng đều phải tu dưỡng không muốn bay, hai người Sở Diệp bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi tiểu hồ ly rời đi. Cũng may tiểu hồ ly đã tiến giai Chiến Tướng trung giai, sức chịu đựng cường hãn hơn không chỉ chút xíu so với lúc còn sĩ cấp, xuyên qua Thập Vạn Man Hoang cũng không quá tốn công.

Thời gian đi đường có chút nhàm chán. Sở Diệp ngồi trên người tiểu hồ ly lấy la bàn ra trinh trắc động tĩnh xung quanh.

"Không thích hợp." Sở Diệp khóa chặt mày nói.

"Làm sao vậy?"

Sở Diệp cau mày, "Phía trước có bốn con Hồn Thú Chiến Tướng, còn có Hồn Sủng Sư nữa."

Thập Vạn Man Hoang ẩn nấp vô số hung thú, thường xuyên có tu sĩ trên đường gặp phải hung thú tập kích, Sở Diệp lấy la bàn ra xem xét tình huống vốn là muốn tránh gặp phải hung thú mở đường, lại tra được chuyện không bình thường.

"Chẳng lẽ là thương đội?"

Sở Diệp lắc đầu, "Thoạt nhìn không giống đâu!" Nếu là thương đội, ngoại trừ Hồn Sủng Chiến Tướng hẳn là phải có Hồn Sủng sĩ cấp bình thường, căn cứ vào biểu hiện của la bản, phụ cận chỉ có mấy Hồn Sủng Chiến Tướng này thôi, những người này càng giống như là bọn cướp kiếm sống bằng giết người cướp của vậy.

Mặt Lâm Sơ Văn trầm xuống, cũng không tồn tại tâm lý may mắn, "Nếu không phải là thương đội sợ là hướng về phía chung ta mà tới rồi?!" Lâm Sơ Văn đã sớm đoán được lần này ra ngoài chỉ sợ sẽ không được thái bình, lại không nghĩ tới mới bước ra chưa tới hai ngày liền gặp được chuyện ngay.

Sở Diệp nghĩ tới lời nói trước đây của Mộ Lăng Thiên ở Trích Tinh Lâu Lưỡng Giới Thành, sợ rằng lúc đó nam chính suy đoán hắn có được truyền thừa Tử La Tông đại khái cũng đã có người tin là thật.

"Đổi hướng đi." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Được."

Lâm Sơ Văn với Sở Diệp vừa đổi hướng không bao lâu thì những người kia cũng thay đổi theo.

Mặt Sở Diệp trầm xuống, "Chuẩn bị chiến đấu thôi, mấy người kia đang tiến lại đây, xác định chính là hướng về phía chúng ta mà tới." Sở Diệp vừa nói vừa thả Tiểu Ngân với đàn ong ra, tựa hồ nhận ra sắp có đánh nhau, Tiểu Ngân khá là kích động.

Lâm Sơ Văn nghi hoặc hỏi: "Những người này làm sao biết hướng đi của tụi mình, hẳn là vẫn còn cách một khoảng khá xa mà!" Khoảng cách xa như vậy dù cho có sử dụng linh hồn dò xét cũng dò không tới.

Sở Diệp híp mắt nói: "Hẳn là có Hồn Thú loại trinh sát." Sở Diệp nhìn thoáng qua Tiểu Ngân, Tiểu Ngân ong ong kêu mấy tiếng, mang theo một đám Ngân Sí Ong xông lên không trung. Rất nhanh trên không trung mấy con phi hành thú liền bị đàn ong vây đánh, trọng thương rơi thẳng xuống đất. Mấy con phi hành thú phần lớn đều là yêu điểu bình thường, chỉ là có một con Ô Mục Diều Hâu trộn lẫn trong đó.

Khu vực hai người Sở Diệp đi qua này là lãnh địa của một con Ám Linh Yêu Dơi, cho nên ngay từ lúc đầu khi phát hiện có phi hành thú Sở Diệp cũng không để ý, không nghĩ tới lăn lộn trong đó một con thám tử.

"Ô Mục Diều Hâu, xem ra là chúng ta bị theo dõi." Sắc mặt Lâm Sơ Văn nặng nề nói. Ô Mục Diều Hâu thuộc về Hồn Thú loại trinh sát, cũng không biết đã bay theo bọn họ bao lâu rồi.

"Thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà!" Sở Diệp bĩu môi, rõ ràng hắn vẫn luôn làm điều thiện giúp đỡ mọi người, rất ít trêu chọc thị phi nhưng chính là có một vài người không thể hiểu được cứ thích tới cửa tìm phiền toái như vậy đấy. Nếu phiền toái đã tìm tới tận cửa vậy thì đánh thôi, hắn không gây chuyện mà cũng không sợ có chuyện.

Rất nhanh liền có mấy Hồn Sư xuất hiện trước mặt hai người, nam tử cầm đầu có một vết sẹo do đao cắt trên mặt, Sở Diệp thực nhanh nghĩ tới treo thưởng của Lưỡng Giới Thành. Phụ cận Lưỡng Giới Thành có một đoàn đạo tặc Ô Phong, chuyên môn kiếm sống bằng nghề giết người cướp của. Sau khi chợ phiên mở cửa, đoàn đạo tặc này thường xuyên bắt tay hành động, vài lần đánh cướp thương đội trước khi tới Lưỡng Giới Thành, gây ra ảnh hưởng xấu đến chợ phiên, không ít thương đội muốn tới nhưng trong lòng có cố kỵ, làm cho Không Minh lão tổ cũng thập phần bực bội. Không Minh lão tổ cũng phái người tới bao vây tiêu diệt nhưng người của đoàn đạo tặc thực lực không tầm thường, còn rất cảnh giác cho nên mấy lần Không Minh lão tổ bao vây tiêu diệt đều thất bại mà về. Đội trưởng của đoàn đạo tặc Ô Phong có một đường sẹo đao cắt trên mặt, giống y như đúc người đang đứng trước mặt nè.

"Vài vị đạo hữu, đây là có ý tứ gì?" Sở Diệp hỏi.

"Nghe nói, hai vị có được không ít thứ tốt từ Tử La Tông, một mình vui vẻ không bằng lấy ra chia sẻ chút cho mọi người cùng vui." Nam tử sẹo đao âm lãnh cười nói. Gã lớn lên vốn lớn lên có chút đáng sợ, vừa cười lên vết sẹo trên mặt cũng run rẩy theo, thoạt nhìn càng dữ tợn hơn.

Vẻ mặt Sở Diệp vô tội, "Đạo hữu hiểu lầm rồi, thứ tốt của Tử La Tông đều bị hai tông cùng người của mấy thế lực lớn đoạt hết rồi, làm sao lại lạc vào trong tay ta đâu!"

Nam tử sẹo đao lạnh lùng cười nói: "Ít nói lời vô nghĩa đi, nếu các ngươi không có được truyền thừa Tử La Tông thì làm sao có thể tích lũy phát tài nhanh như vậy?!"

Sở Diệp chớp mắt nghĩ thầm: Có đạo lý nè! Nếu không phải có được truyền thừa của Tử La Tông, hắn cũng không trở thành Hồn Sư nhanh như vậy đâu, trình độ dược tề của Lâm Sơ Văn cũng không tăng nhanh được vậy.

Nam tử sẹo đao nhìn biểu tình trấn định của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn mà tâm tình không được tốt, đoàn đạo tặc Ô Phong của bọn họ am hiểu nhất là đánh lén. Có không ít Hồn Sư nổi danh được đánh giá cao cũng đã vô thanh vô tức chết trên tay mấy người họ. Mặt thẹo đã sớm tra ra được tin tức Sở Diệp muốn ra ngoài từ Lưỡng Giới Thành nên đã mai phục trên con đường hai người nhất định phải đi qua. Mấy người đoàn đạo tặc Ô Phong cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này cho nên cưỡi xe nhẹ đi đường quen, lại không nghĩ rằng hai người Sở Diệp quá cảnh giác, sớm phát hiện không ổn mà tránh khỏi bẫy rập bọn họ bố trí từ trước, còn giết chết Ô Mục Diều Hâu bọn họ dùng để giám thị hai người. Nhận ra được việc đã bại lộ, mấy người đoàn đạo tặc Ô Phong đành phải từ bỏ bẫy rập bọn họ đã bố trí tỉ mỉ đuổi theo tới đây.

Sở Diệp cười cười, bất đắc dĩ nói: "Nghe nói lúc chợ phiên vài vị đây đã đánh cướp vài thương đội, tài sản hẳn là không ít nhỉ, tiền ta kiếm được tiêu xài rất nhanh đều đã hết rồi, trong túi giờ trống lổng, vài vị có đánh cướp ta thì cũng vô dụng mà thôi."

Mặt thẹo nhìn Sở Diệp có chút giận điên nói: "Ngươi dám chơi ta hả?"

Sở Diệp cười vô tội, hắn nói chính là lời thật đó, khoảng thời gian trước tiêu xài phá của nên rất nhanh trên người hắn bây giờ thật đúng là không còn bao nhiêu tiền.

Tiểu Ngân phe phẩy cánh, ong ong kêu lên. "Nói lời vô nghĩa làm gì nha! Không phục thì đánh đi thôi." Sau khi Tiểu Ngân tiến giai Chiến Tướng tứ giai lòng tự tin liền bất ngờ tăng mạnh, vẫn luôn chờ mong một hồi đại chiến để kiểm nghiệm thực lực chính mình, đáng tiếc Lưỡng Giới Thành vẫn luôn không phát sinh thú triều, Tiểu Ngân đành phải nhịn xuống. Trước đó Tiểu Bạch quay về thực lực tăng mạnh làm Tiểu Ngân lại lần nữa cảm nhận được uy hiếp lớn lao, lúc này nhìn người tới chặn đường khiêu khích, Tiểu Ngân gấp không chờ nổi muốn đại chiến một hồi. Sở Diệp nhìn bộ dáng vội vàng của Tiểu Ngân nghĩ: Hồn Sủng của mình thật là sôi động mà.

"Được rồi, lên thôi."

Tiểu Ngân suất lĩnh đàn ong trực tiếp vọt qua đó.

Đoàn đạo tặc Ô Phong hung danh hiển hách, trước kia bọn họ đánh cướp thương nhân, rất nhiều người nhận ra thân phận của bọn họ đều trực tiếp bị dọa phá gan, chưa vào trận chiến mà lòng đã rối loạn, mặt thẹo thật hưởng thụ bộ dáng kinh hoảng thất thố của mục tiêu khi nhìn thấy hắn. Hai người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lại khí định thần nhàn, Sở Diệp vậy mà còn trực tiếp thả Ngân Sí Ong ra đánh, mặt thẹo bị chọc tức giận quá sức rồi.

Một con Ô Mục Diều Hâu bay lại đây, hồi nãy đàn ong châm chết là một con Ô Mục Diều Hâu sĩ cấp, còn con này là một con Chiến Tướng. Sở Diệp nhìn Ô Mục Diều Hâu thật lớn nghĩ: Đoàn đạo tặc Ô Phong có thể né tránh lùng bắt của Lưỡng Giới Thành hẳn là dựa vào con Ô Mục Diều Hâu Chiến Tướng này rồi. Năng lực trinh trắc của Ô Mục Diều Hâu sĩ cấp với Chiến Tướng cách nhau một trời một vực, trước đó con đàn ong xử lý hẳn chỉ là tiểu đệ.

Đàn ong với Ô Mục Diêu Hâu xông vào đánh nhau, hình thể diều hâu khổng lồ nhưng đàn ong số lượng nhiều, tổng mấy ngàn con Ngân Sí Ong là một phần lực lượng không nhỏ, Ô Mục Diều Hâu bị chích đến phải lui về sau.

"Cẩn thận một chút, con Ô Mục Diều Hâu này là Chiến Tướng ngũ giai." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Biết mà."

Tiểu Ngân với Ô Mục Diều Hâu giằng co, Ngân Tiểu Nhị núp trong đàn ong hung hăng chích Ô Mục Diều Hâu một ngụm. Ngân Tiểu Nhị hấp thu Bách Thú Sát đột phá, mà Bách Thú Sát dị thường hung hãn nên Ngân Tiểu Nhị hấp thu nó cũng mười phần hung tính. Trận chiến này vẫn là sau khi ong chúa Ngân Tiểu Nhị tiến giai chiến đấu lần đầu tiên. Ngân Tiểu Nhị cũng là ong chúa bị Tiểu Ngân đoạt mất vị trí nên vẫn luôn không cam lòng, giờ đây thật vất vả đột phá Chiến Tướng, Ngân Tiểu Nhị nóng lòng chứng minh giá trị của mình với Sở Diệp, tuy rằng nó kém so với Tiểu Ngân nhưng cũng không kém quá nhiều.

Lực chú ý của Ô Mục Diều Hâu dồn hết trên người Tiểu Ngân nên khi bị Ngân Tiểu Nhị đánh lén nó lập tức thét lên thảm thiết. Vị trí Ngân Tiểu Nhị chọn hạ thủ thập phần đặc thù, bên hốc mắt của Ô Mục Diều Hâu. Cánh của Ô Mục Diều Hâu thập phần cứng cỏi khó đột phá, phòng hộ xung quanh hốc mắt lại chẳng ra gì. Vừa bị Ngân Tiểu Nhị chích cho một phát mắt diều hâu liền sưng lên một vòng, mấy con Ngân Sí Ong cửu giai lập tức vây quanh tiến lên, sôi nổi hướng tới hốc mắt diều hâu mà hạ thủ.

Rất nhanh một bên mắt của Ô Mục Diều Hâu mọc lên một đống cục u, trình độ khuếch tán của nọc ong ảnh hưởng nhất định tới thị lực của Ô Mục Diều Hâu, nó giờ giống như ruồi bọ không đầu di chuyển loạn xạ. Ưu thế lớn nhất của Ô Mục Diều Hâu chính là có được một đôi mắt sắc bén, giờ chịu ảnh hưởng của nọc ong, đôi mắt của nó đã bị thương nghiêm trọng, chiến lực rõ ràng giảm sút một mảng lớn.

Mấy con Ngân Sí Ong cửu giai cứ chăm chăm cắn xé Ô Mục Diều Hâu, trước đó để đề cao tỷ lệ đột phá của Ngân Sí Ong cửu giai mà Lâm Sơ Văn đã cho tiến hành thức tỉnh huyết mạch toàn bộ chúng nó hai lần, cho nên tuy rằng tụi nó vẫn chưa có được sát khí nhưng chiến lực lúc này đây đã tăng lên đến cực hạn, mấy đứa nó liên hợp lại chiến lực cũng không kém cỏi hơn hung thú Chiến Tướng chút nào.

Sở Diệp nhìn mấy con Ngân Sí Ong cửu giai nghĩ: Khả năng từ trước tới nay mình đều đã làm sai rồi, đem Ngân Sí Ong cửu giai nuôi nhốt rồi đi hút mật có chút đại tài tiểu dụng, nên đem cả đàn kéo ra ngoài đi chém giết mới đúng.

......

Đàn ong trộn thành một đoàn, lúc đầu mặt thẹo cũng không chú ý tới Ngân Tiểu Nhị xen lẫn trong đó, chẳng qua lúc Ngân Tiểu Nhị vừa ra tay mặt thẹo liền nhận ra không ổn rồi. "Ngươi... Trong đàn ong của ngươi có hai con Ngân Sí Ong Chiến Tướng?" Biểu tình trên mặt của mặt thẹo kiểu như bị lừa mắc mưu.

"Ngươi nhìn nhầm rồi, làm sao mà có hai con được chứ?!"

Mặt thẹo bực mình nói: "Ngươi còn muốn gạt ta?" Nhìn Ô Mục Diều Hâu bị đàn ong bao vây tiêu diệt mà mặt thẹo đau lòng không sao chịu được. Ô Mục Diều Hâu đi theo mặt thẹo nhiều năm, dựa vào năng lực trinh trắc siêu mạnh đã vài lần giúp mặt thẹo tránh thoát được bao vây tiêu diệt, tâm tính mặt thẹo tàn nhẫn diệt sạch không ít thương đội, nhưng lại thập phần quan tâm yêu mến Hồn Sủng của mình.

Sở Diệp: "....." Hắn không có nói dối mà, Ngân Sí Ong Chiến Tướng của hắn không phải hai con đâu, mà là ba con đó, thời buổi này nói thật ra không ai thèm tin, thật là quá trời gian nan mà.

Ô Mục Diều Hâu kêu lên một tiếng thê lương, một luồng sóng âm đặc thù lan truyền ra, Ô Mục Diều Hâu từ bốn phương tám hướng bay tới. Sở Diệp nhìn Ô Mục Diều Hâu từ bốn phương tám hướng hội tụ lại đây mà nhướng mày, một hảo hán có ba người giúp nha, Ô Mục Diều Hâu này vậy mà cũng có khá nhiều tiểu đệ nha.

"Tám con Ô Mục Diều Hâu sĩ cấp."Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp bĩu môi nói: "Mới có tám con hà, cũng ít quá đi."

Lâm Sơ Văn âm thầm trợn trắng mắt trong lòng nghĩ: Tám con cũng là không ít rồi, không phải ai cũng giống được như Sở Diệp có thể bỏ ra nhiều tài nguyên như vậy để bồi dưỡng Ngân Sí Ong đâu.

Sở Diệp triệu hoán đàn ong tập kích Ô Mục Diều Hâu mới bay tới viện trợ, hình thể Ô Mục Diều Hâu khổng lồ, Ngân Sí Ong toàn là bỏ vừa trong túi, hình thể làm không lại thì dựa vào số lượng mà tới bù vào. Ngân Sí Ong cửu giai từng đứa dẫn theo một đội ong của mình tập kích Ô Mục Diều Hâu mới tới. Sở Diệp cẩn thận quan sát biểu hiện của từng con Ngân Sí Ong tiến hành tuyển chọn.

Ngân Sí Ong đã tiến giai cửu giai kỳ thật đều có trí tuệ không thấp. Tác dụng của sát khí Ngân Sí Ong cửu giai nhiều ít gì cũng có hiểu biết, tuy rằng biết tiến giai có nguy hiểm đến tính mạng nhưng mấy nhóc Ngân Sí Ong vẫn muốn tranh thủ cơ hội cá vượt Long Môn này trở thành tồn tại giống như Ngân Nhất. Cũng hiểu rõ ràng biểu hiện của chính mình có quan hệ đến khả năng có được sát khí sau này hay không, cho nên rất nhiều Ngân Sí Ong cửu giai đều biểu hiện ra sức dị thường.

Mấy con Ô Mục Diều Hâu sĩ cấp từng con từng con rơi xuống đất, một con so với một con chết càng thảm. Mặt thẹo nhìn Ô Mục Diều Hâu sĩ cấp chết đi mà đau lòng muốn chết, hắn có thể tung hoành Thập Vạn Man Hoang nhiều năm, tránh đi nhiều lần hung thú tập kích không thể không kể tới công lao của mấy con diều hâu sĩ cấp này, nhưng hiện giờ vì để thu thập hai Chiến Tướng sơ cấp trên tư liệu không có đầu óc mà diều hâu hắn tỉ mỉ bồi dưỡng đều chết hết. Mặt thẹo nhìn Ô Mục Diều Hâu bị tổn thất muốn lui binh nhưng lại không thể nào cam tâm. Trong lòng mặt theo hiện lên vài phần hối hận, mất đi nhiều Ô Mục Diều Hâu như vậy chẳng khác nào bị che mất đôi mắt, lần sau Lưỡng Giới Thành nếu lại phái người bao vây tiêu diệt bọn họ sẽ không dễ dàng tránh thoát như trước nữa. Mặt thẹo thực mau liền không có tâm tình suy nghĩ miên man, tổn thất quá lớn rồi, giết Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, lấy được truyển thừa trên người hai người này mới có khả năng huề vốn.

"Tiểu Ô, Tử Vong Ngưng Thị." Mặt thẹo nói.

"Mau kêu mấy đứa Tiểu Ngân tránh ra." Lâm Sơ Văn lập tức nói.

Tử Vong Ngưng Thị của Ô Mục Diều Hâu là sát chiêu thập phần bá đạo, Hồn Thú bị Tử Vong Ngưng Thị của Ô Mục Diều Hâu quét trúng nhẹ thì nguyên khí đại thương, nặng thì tử vong, một khi Tiểu Ngân với Ngân Tiểu Nhị bị trúng chiêu chỉ sợ đại thương nguyên khí. Sát chiêu này cũng không phải tùy tiện sử dụng, sau khi Ô Mục Diều Hâu dùng qua sát chiêu này trong một đoạn thời gian thị lực sẽ bị hao tổn rất lớn. Đại khái là mặt thẹo không còn biện pháp nào nữa cho nên mới bảo Ô Mục Diều Hâu sử dụng đòn sát thủ này.

Ô Mục Diều hâu hướng về phía Tiểu Ngân với Ngân Tiểu Nhị phát động Tử Vong Ngưng Thị, sát chiêu đang phát động được một nửa thì bị Ngân Nhất chích một phát, phạm vi công kích ngay lập tức bị lệch. Ngân Nhất vẫn luôn che giấu hơi thở xen lẫn trong đàn ong, Ô Mục Diều Hâu cũng không chú ý tới cho nên đột nhiên hành động đánh cho Ô Mục Diều Hâu một cái trở tay không kịp.

Bởi vì phương hướng công kích bị lệch cho nên Tiểu Ngân với Ngân Tiểu Nhị may mắn thoát nạn, Ngân Sí Ong sĩ cấp lại chết không ít. Tử Vong Ngưng Thị của Ô Mục Diều Hâu vẫn rất lợi hại, trừng mắt một cái đã nằm xuống mấy trăm con Ngân Sí Ong sĩ cấp, trong đó còn có hai con cửu giai. Chợt chết mất nhiều Ngân Sí Ong như vậy làm trái tim Sở Diệp co rút đau đớn.

Đối với hiệu quả trước mắt mặt thẹo cực kỳ không hài lòng, không thể tổn thương đến Ngân Sí Ong Chiến Tướng, Ngân Sí Ong bình thường có chết bao nhiêu cũng không có nghĩa lý gì.

Mặt thẹo tức muốn hộc máu nhìn Sở Diệp hỏi: "Ngươi còn giấu một con Ngân Sí Ong Chiến Tướng nữa hả?"

Sở Diệp nghĩ thầm: Hắn đã sớm nói rồi mà! Hắn không phải chỉ có hai con Ngân Sí Ong Chiến Tướng đâu, chính tên ngốc này không tin còn có thể trách móc được ai chứ?!

Mặt thẹo thật sự giận muốn điên rồi, vậy mà có loại chuyện thế này, phẩm tướng Ngân Sí Ong không phải là tốt lắm vậy mà Sở Diệp bồi dưỡng ra được ba con Chiến Tướng, thật là quá trời vớ vẩn. Tin tức hắn thu thập được vậy mà còn nói Sở Diệp là kẻ ngu ngốc còn khế ước một con Bạch Li Miêu. Sở Diệp chỗ nào ngu ngốc, đây rõ ràng là gia hỏa giả heo ăn thịt hổ, che giấu quá sâu, vương bát đản thu thập tin tức kia mới là ngu ngốc, tin tức giả hại người mà!

Giờ khắc này mặt thẹo thật sự hối hận, sớm biết rằng trong đàn ong của Sở Diệp có ba con Ngân Sí Ong Chiến Tướng hắn nhất định sẽ suy xét thật tốt rồi mới ra tay.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net