CHƯƠNG 156: LẤY TRUYỀN THỪA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Vừa bước chân ra khỏi động phủ Lưỡng Giới Thành liền liên tiếp gặp được đoàn đạo tặc, kên kên, kẻ điên, Sở Diệp lo lắng trên con đường này vẫn còn nguy hiểm rình rập cho nên di chuyển rất cẩn thận. Nhưng ngoài dự đoán, sau khi gặp phải lão già điên thì đường sá trở nên rất thông thuận, một đường thông suốt không gặp được gì nguy hiểm nữa.

Ba ngày sau, thương thế Tuyết Bảo hoàn toàn bình phục, năng lực hành động khôi phục nên tốc độ di chuyển tăng nhanh hơn nhiều. Sau hơn nửa tháng, hai người Sở Diệp rốt cuộc đến Mặc Thành là một thành trì lớn của Vân Châu.

"Thành trì này nhìn không tệ, chúng ta tạm dừng lại dọn dẹp đồ đạc trên người đi." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Được."

Sở Diệp nhìn cửa hàng hai bên đường, tính toán thứ gì trên người có thể bán được. Chuyện Tử La Tông bị tiêu diệt đã qua đi thật lâu, năm đó hai người Sở Diệp lấy được không ít thứ tốt ở Tử La Tông, sau đó lại gặp gỡ Dương Chân chân truyền của Tử La Tông huyết chiến cùng mấy tộc lão Lý gia, rồi lấy được di sản của mấy người. Năm đó đồn đãi không ngừng, hai người thực lực lại thấp nên rất nhiều thứ Sở Diệp chưa dám bán ra, sau đó lại có lời đồn nói bọn họ có di sản Tử La Tông nên Sở Diệp sợ cành mẹ đẻ cành con nên vẫn còn lưu lại mãi. Giờ đã mấy năm qua đi, lời đồn đãi đã dần dần không còn, lại không có bao nhiêu người biết hắn với Lâm Sơ Văn tới Mặc Thành, đúng là thời cơ bán vật tư rất tốt.

Sở Diệp ẩn giấu thân phận rồi đem vật tư năm đó lấy được của Tử La Tông cùng với chiến lợi phẩm trên người đoàn đạo tặc phân tán bán hết ra ngoài. Sau một hồi bán buôn nhẫn không gian của Sở Diệp trống đi một nửa. Bán chỉ một ít vật tư không dùng được thôi mà Sở Diệp thu về 250 vạn đồng vàng. Còn có thêm đồng vàng vốn đoàn đạo tặc sẵn có, tài sản Sở Diệp đạt tới hơn 340 vạn. Chợ phiên lúc trước hai người vì mua sắm vật tư lăn lộn đến một nghèo hai trắng, giờ cuối cùng cũng giàu có tâm tình Sở Diệp không tệ.

"Cuối cùng cũng có tiền rồi." Sở Diệp vui sướng nói.

Lâm Sơ Văn chống cằm, "Hôm nay lúc đệ tới tiệm thuốc bán dược tề có nhìn thấy Dũng Tuyền Thạch." Lâm Sơ Văn ở trong thành bán ra một mớ dược tề cấp thấp, có giáo huấn từ lần bán ra dược tề ở chợ đen Lưỡng Giới Thành nên lần này có thể nói là Lâm Sơ Văn bán dược tề không thể cẩn thận hơn, chỉ chọn mớ dược tề bình thường nhất mới lấy ra bán, bán xong hết thu được 60 vạn.

Sở Diệp kích động, "Thứ tốt đó! Mua đi nha!"

Lâm Sơ Văn cười khổ, "Cục đá kia đòi 80 vạn, trên người đệ lúc đó không đủ tiền nên phải từ bỏ, đệ thấy cục đá đó hét giá có chút cao quá rồi." Lâm Sơ Văn không mang theo bao nhiêu tiền, lúc nhìn thấy Dũng Tiền Thạch, rất không khéo trên người cậu chỉ có 60 vạn, cậu còn thử trả giá nhưng chủ cửa hàng không chịu giảm giá.

Sở Diệp cười cười, "Dũng Tuyền Thạch giá 80 vạn thì phẩm tướng nhất định không tệ phải không?"

"Phẩm tướng tảng đá kia xác thật rất tốt, là khối lớn nhất mà đệ từng thấy. Nghe nói lấy ra từ trong một dược viên của Tử La Tông, nếu Tử La Tông không bị hủy diệt thì dựa vào khối Dũng Tuyền Thạch đó hẳn là có thể tạo ra một phúc địa tu luyện không tồi, chẳng qua Tử La Tông đã bị diệt rồi, phẩm tướng xác thật là không thấp."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Nghe qua là biết đồ tốt nè." Thứ như tiền tài này sinh không mang đến, chết không mang đi, vẫn là đổi thành tài nguyên hữu dụng mới an tâm. Không gian ngọc trụy đã thật lâu không được khuếch trương, thật vất vả gặp phải Dũng Tuyền Thạch Sở Diệp cảm thấy không nên bỏ lỡ. Lo lắng bị người nhanh chân tới trước nên Sở Diệp ưu tiên đi tới cửa hàng mà Lâm Sơ Văn đã kể bỏ ra 80 vạn mua Dũng Tuyền Thạch ném vào trong không gian ngọc trụy. Bỏ một số tiền lớn mua Dũng Tuyền Thạch quả nhiên không làm cho Sở Diệp thất vọng, Dũng Tuyền Thạch vừa tiến vào linh trì, diện tích linh trì liền nở ra một phần tư, cá bột Sở Diệp nuôi trong ao nháy mắt lớn vụt lên, linh điền lại tràn ra thêm không ít.

"Tử La Tông thật là nhiều đồ tốt mà! Đều đã nhiều năm như vậy mà tranh đoạt tài nguyên xung quanh Tử La Tông vẫn còn chưa kết thúc nữa." Sở Diệp cảm thán. Trước đó lúc hắn vừa mới tới đây còn nghe nói có hai gia tộc vì tranh đoạt một cái mạch khoáng Tử La Tông lưu lại mà đã đánh nhau mấy năm, chết không ít người rồi.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Cơ sở dày mà!" Một cái Tử La Tông ngã xuống không biết tiện nghi cho bao nhiêu gia tộc đâu.

Sở Diệp gật đầu, "Đích xác." Một tông môn đã trải qua mấy trăm đến mấy ngàn năm thì đương nhiên có nhiều thứ tốt.

"Có tin tức ngoài lề nói khối Dũng Tuyền Thạch nay vốn cũng không phải thuộc về Tử La Tông mà là của một tiểu gia tộc, sau khi gia tộc này có được Dũng Tuyền Thạch liền dùng bồi dưỡng linh điền bởi vì liên tiếp xuất hiện linh điền khiến cho có người chú ý liền đem chuyện này báo cáo lên, Tử La Tông bí mật phái mấy tu sĩ diệt sạch tiểu gia tộc kia." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp: "....." Tử La Tông thật là bá đạo mà! Khó trách bị tiêu diệt, xứng đáng!!! Hai người đi dạo trong thành một vòng, mau thêm một mớ vật tư, 350 vạn trên người Sở Diệp giờ chỉ còn dư lại 200 vạn.

......

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn dừng lại ở Mặc Thành hai ngày, sau đó hướng tới mục tiêu Mê Vụ Lâm mà đi. Đây không phải là lần đầu tiên hai người tiến vào Mê Vụ Lâm, cũng coi như là ngựa quen đường cũ. Sở Diệp nhìn khắp nơi xung quanh nói: "Mê Vụ Lâm vẫn là bộ dáng cũ nha!"

Lâm Sơ Văn nhấp nháy mắt mắt liếc Sở Diệp một cái, "Lá gan của huynh lớn hơn so lần trước rất nhiều nha!"

Sở Diệp xấu hổ cười, "Người luôn phải trưởng thành chứ sao?" Hắn là Hồn Sư thiên tài của Lưỡng Giới Thành mà cứ luôn sợ đầu sợ đuôi vậy thì quá mất mặt rồi. Trong Mê Vụ Lâm tồn tại rất nhiều loài vật có độc như rắn, nhện, rết... Lần trước tới đây Sở Diệp bị dọa quá sức, giờ rèn luyện mấy năm trong Thập Vạn Man Hoang, trải qua cũng mấy lần thí triều, thấy được đủ loại Hồn Sủng làm Sở Diệp lớn gan hơn không ít. Sinh linh bên trong Mê Vụ Lâm cấp bậc phổ biến còn kém cỏi hơn rất nhiều so với Thập Vạn Man Hoang, mấy năm nay tu vi của hai người cũng tăng nhiều nên sinh linh bên trong Mê Vụ Lâm cũng không tạo thành uy hiếp gì với hai người. Lâm Sơ Văn ngựa quen đường cũ đi tới mục tiêu.

"Bắt đầu đi." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Tốt." Lâm Sơ Văn sử dụng hồn kỹ với đại môn tra xét, đại môn liền mở ra.

Sở Diệp có chút hưng phấn nói: "Mở, đệ thật là rất lợi hại nha!"

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Đâu có đâu!"

Phía sau cửa lớn của truyền thừa là một gian phòng dược tề, phòng phi thường lớn vẫn còn sót lại một luồng hương thuốc, Dược Tề Sư lưu lại truyền thừa hẳn là luôn luyện chế dược tề ở chỗ này cho nên nhiều năm qua đi như vậy vẫn còn lưu lại mùi thuốc.

"Đây hẳn là truyền thừa cuối cùng rồi."

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Chắc vậy." Trong dược tề thất có một cái dược đỉnh, trong dược đỉnh có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Lò dược tề này không kém chút nào, chẳng qua mấy năm trước hai người ở Tử La Tông thu hoạch được rất nhiều lò dược tề phẩm tướng thật tốt nên thêm cái này cũng không nhiều hơn, mà thiếu cái này cũng không ít đi, so sánh với nhau thì ngọn lửa trên lò dược tề còn trân quý hơn nhiều.

"Đây là Thanh Mộc Diễm sao?" Sở Diệp nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực bên trong dược lò mà hỏi.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, hai tròng mắt tỏa sáng nói: "Đúng vậy."

Sở Diệp cau mày, nói: "Vậy mà là Thanh Mộc Diễm."

Lâm Sơ Văn nhìn thần sắc Sở Diệp, nghi hoặc hỏi: "Thanh Mộc Diễm này làm sao vậy?" Thanh Mộc Diễm là ngọn lửa thuộc tính mộc, thập phần thích hợp luyện chế dược tề.

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Không, không có gì." Thanh Mộc Diễm là ngọn lửa của Hồn Sủng nữ chính mà! Ngọn lửa này ban đầu là của nữ chính sao? Nếu đúng là như vậy thì cơ duyên sau cánh cửa này cũng thuộc về nữ chính? Dựa vào trong sách ghi lại thì sau khi nữ chính có được Thanh Mộc Diễm thì dược tề thuật tăng mạnh vượt bậc, dần dần lướt qua Lâm Sơ Văn.

Đối với Mộ Lăng Thiên mà nói thì giá trị lớn nhất của Lâm Sơ Văn chính là luyện chế dược tề, một khi trình độ dược tề của nữ chính vượt qua Lâm Sơ Văn thì giá trị của cậu liền suy giảm mạnh.

"Huynh đang nghĩ gì mà mất hồn mất vía vậy?" Lâm Sơ Văn nghi hoặc hỏi.

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Không có gì."

Tiểu hồ ly nhìn ngọn lửa mà trong mắt nó toát ra kim quang lập lòe, nằm nép mình xuống bên cạnh dược lò, một bộ dáng chảy nước miếng.

"Sơ Văn, Tuyết Bảo đang làm gì đó? Không phải nó muốn dung hợp ngọn lửa chứ?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng vậy, Tuyết Bảo đang muốn dung hợp ngọn lửa đó."

"Có thể dung hợp sao?" Sở Diệp hỏi.

"Chắc là có thể, ngọn lửa bình thường rất khó dung hợp nhưng Thanh Mộc Diễm là ngọn lửa tương đối ôn hòa, tính tương thích thập phần cao, hẳn là có thể dung hợp với Băng Liên Diễm." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp nhìn tiểu hồ ly, hỏi: "Sau khi dung hợp ngọn lửa có lợi ích gì không?"

"Đương nhiên là có." Nếu có thể dung hợp thành công, hẳn là có thể biến thành ngọn lửa lợi hại, sau này khi cậu luyện chế dược tề cũng có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên nghiêm trang hướng tới Sở Diệp với Lâm Sơ Văn kêu một tiếng.

Sở Diệp liếc nhìn tiểu hồ ly rồi quay qua hỏi Lâm Sơ Văn: "Tuyết Bảo đây là làm sao vậy?"

Lâm Sơ Văn nhún vai nói: "Tuyết Bảo nói nó muốn dung hợp ngọn lửa, kêu chúng ta đứng cách xa một chút miễn cho bị ngọn lửa ngộ thương tới."

Sở Diệp: "......"

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đứng ra xa một chút, tiểu hồ ly hộc Băng Liên Hỏa ra rồi dẫn vào trong dược đỉnh. Băng Liên Hỏa với Thanh Mộc Diễm va chạm với nhau phát ra tiếng vang bùm bùm, hai ngọn lửa không ngừng đánh vào nhau, nhiệt độ trong dược tề thất tăng lên vèo vèo.

Sở Diệp cau mày, lo lắng sốt ruộc nói: "Hai ngọn lửa giống như đang đánh nhau kìa." Hai ngọn lửa không ngừng tách ra rồi lại va vào nhau, Sở Diệp có cảm giác hai ngọn lửa như đang chơi đô vật vậy á.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Hình như là vậy."

"Đánh thành như vậy còn có thể dung hợp hay sao?" Sở Diệp hoài nghi hỏi.

Lâm Sơ Văn ngẫm nghĩ rồi nói: "Chắc là có thể đó, đánh một hồi mệt rồi hẳn là có thể dung hợp luôn."

Sở Diệp: "......" Đánh mệt mỏi, là được, phải không?! Hai ngọn lửa khác nhau không ngừng va chạm nhau kịch liệt, sau khi liên tục va chạm nhau mấy trăm lần, cọ xát dần dần nhỏ lại.

"Hình như đánh nhau mệt rồi!" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, có thể bắt đầu dẫn dắt dung hợp được rồi." Y như lời Lâm Sơ Văn vừa nói, dưới sự dẫn dắt của tiểu hồ ly ngọn lửa bắt đầu dần dần giao hòa.

Sở Diệp nhìn ngọn lửa đang dần dần dung hợp làm một mà nghĩ thầm: Đây cũng coi như giữa các ngọn lửa cũng có không đánh không quen nhau sao?

Sau khi hai ngọn lửa bắt đầu giao hòa, độ ấm trong phòng lại lần nữa tăng cao vài phần. Hơn hai canh giờ sau hai ngọn lửa đã biến thành một ngọn. Băng Liên Hỏa ban đầu vốn trong suốt, sau khi dung hợp với Thanh Mộc Diễm màu xanh lơ thì ngọn lửa biến thành màu xanh nhạt. Ngọn lửa hình hoa sen màu xanh nhạt phiêu đãng trong không trung nhìn rất đẹp mắt. Sau khi dung hợp ngọn lửa xong, tiểu hồ ly thò móng vuốt ra thu Thanh Mộc Băng Liên Diễm vào trong thân thể. Ngọn lửa vừa mới dung hợp có chút càn rỡ, tiểu hồ ly cũng không thể khống chế thật tốt nên móng vuốt vừa đưa ra đã bị phỏng. Tiểu hồ ly chậm rãi đem từng sợi lửa dẫn vào trong người, tiêu phí hết sức công phu năm canh giờ mới dẫn toàn bộ ngọn lửa vào trong thân thể, sau khi hấp thu toàn bộ ngọn lửa toàn bộ thân thể Tuyết Bảo lan tràn một luồng hơi thở nồng đậm ngọn lửa.

"Tiểu hồ ly đây là ăn hết toàn bộ ngọn lửa rồi?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Hình như là vậy."

"Có thể tiêu hóa sao?" Nếu rối loạn tiêu hóa liền phiền toái nha! Sở Diệp nhìn bụng tiểu hồ ly cảm thấy như có chút phình lên. Lâm Sơ Văn nhăn nhăn mày lấy ra một lọ dược tề Dung Diễm cho tiểu hồ ly uống xuống. Tiểu hồ ly chép chép miệng tựa hồ thật thích hương vị của dược tề. Sau khi dùng dược tề thì không bao lâu sau bụng tiểu hồ ly tròn vo cũng xẹp xuống một chút, hơi thở ngọn lửa trên người cũng thu liễm một ít.

"Ngọn lửa dung hợp xong uy lực tăng rất nhiều nha!" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Ít nhất đề cao gấp đôi."

"Thật tốt quá." Sở Diệp nghĩ thầm: Luyện hỏa trận luyện chế sát khí cần tiểu hồ ly lấy ngọn lửa thúc giục, ngọn lửa của tiểu hồ ly trước đó lực lượng không đủ mạnh, thúc giục tương đối cố hết sức, giờ dung hợp Thanh Mộc Diễm rồi thì về sau tiểu hồ ly thúc giục ngọn lửa hẳn sẽ tương đối đơn giản hơn. Nếu, ngọn lửa này nguyên bản thuộc về nữ chính, vậy thì càng tốt, cơ duyên này được đưa cho tiểu hồ ly thì đương nhiên nữ chính sẽ ít đi một phần cơ duyên.

Trong góc của dược tề thất có đặt một một ngăn tủ, trong ngăn tủ trưng bày trên trăm cái ngọc giản dược tề. Sở Diệp nuốt nuốt nước miếng nghĩ thầm: Mấy cái ngọc giản này hẳn là đồ vật trân quý nhất bên trong truyền thừa này, truyền thừa dược tề đấy! Mấy trăm vạn đồng vàng cũng không nhất định có thể mua được đâu. Không biết người nào đã lưu lại truyền thừa này, truyền thừa dược tề đối phương lưu lại còn nhiều hơn truyền thừa dược tề của Tử La Tông.

"Dược tề Cầu Vồng." Lâm Sơ Văn nhìn đến vài phối phương dược tề trong truyền thừa mà đôi mắt tức khắc sáng ngời.

Sở Diệp liếc mắt qua nhìn Lâm Sơ Văn, ngoài ý muốn hỏi: "Có phối phương của dược tề Cầu Vồng sao?"

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Có."

Sở Diệp nhịn không được nói: "Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công." Trước đây lúc Triệu Kính nhắc tới dược tề Cầu Vồng Sở Diệp đã rất động tâm, tuy rằng Lâm Sơ Văn nói dược tề Cầu Vồng vô dụng, chẳng qua Sở Diệp vẫn muốn có phối phương này, giờ đã thật sự tới tay rồi nè. Một cái phối phương dược tề Cầu Vồng thôi mà Triệu Kính khoe khoang quá trời, thổi truyền thừa dược tề của Thanh Vân Tông tới tận trời, giờ thì tốt rồi, bọn họ cũng có được phối phương dược tề Cầu Vồng rồi nè!

Lâm Sơ Văn rà xét truyền thừa dược tề trên tay phát hiện có rất nhiều phối phương trân quý, cả người không khắc chế nổi hưng phấn đang tràn ra.

Sở Diệp nhìn bộ dáng của Lâm Sơ Văn liền biết cậu thu hoạch được không ít.

"Thu thập chỗ này một chút rồi chúng ta nhanh chóng rời đi thôi." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Tốt."

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net