CHƯƠNG 16: HÚT MẬT Ở THÔN HÒE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

=====

Sở Diệp ngồi xe ngựa mất hai ngày mới tới thôn Hòe. Còn chưa tới thôn Hòe đã nghe trong gió nồng đậm mùi hoa hòe, vào tới thôn mùi hoa càng thêm nồng.

Hỏa Vân Mã của Hạ Sơn vẫn rất gây chú ý, khi ngựa đi vào thôn, không ít thôn dân đều tưởng người tới là đại nhân vật, tràn đầy tò mò đi xem náo nhiệt, có người lanh trí vội vàng chạy đi tìm thôn trưởng, rất nhanh một lão nhân khoảng sáu bảy chục tuổi đi tới chỗ hai người đang đứng.

"Hai vị tiểu hữu đường xa mà đến không biết là có chuyện gì?"

Sở Diệp lấy thư ra giao cho thôn trưởng.

Thôn trưởng mở thư ra xem xong, nói: "Tiểu hữu tuổi còn trẻ mà đã là Hồn Sủng Sư, thật là lợi hại."

Sở Diệp cười cười, nói: "Thôn trưởng quá khen."

"Theo lý mà nói, việc này ta không nên cự tuyệt nhưng hài tử trong thôn đông đảo lại ham chơi, sợ là sẽ trêu chọc tới Hồn Sủng yêu quý của ngài..." Thôn Hòe sống bằng nghề bán hoa Hòe, Ngân Sí Ong trong thôn hút mật không gậy hại gì cho cây Hòe cũng không nhiều chỗ tốt.

Đối thôn trưởng thôn Hòe mà nói, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, huống chi người ngoại lai tới thôn thả ong sợ thôn dân có ý bất mãn.

Sở Diệp cười cười, nói: "Nếu thôn trưởng đáp ứng, ta có thể bỏ ra 30 đồng vàng tặng thôn Hòe làm thôn phí."

Rất nhiều thôn đều có thôn phí, phần lớn là tiền do thôn dân góp vào dùng cho các mục đích chung xây dựng thôn.

Thôn trưởng thôn Hòe nguyên bản không muốn đắc tội Hồn Sủng Sư như Sở Diệp, nghe được Sở Diệp nguyện ý bỏ ra 30 đồng vàng làm thôn phí càng không ngăn trở.

"Diệp thiếu đều đã nói như vậy, ta lại còn cự tuyệt liền có chút quá mức."

Hạ Sơn nghe Sở Diệp nói chuyện với thôn trưởng, trộm liếc mắt nhìn Sở Diệp một cái, âm thầm cảm thán Sở Diệp tài đại khí thô, thả ong hút mật thôi liền tốn 30 đồng vàng, tâm tư Hạ Sơn cảm thấy Sở Diệp nếu không thèm chào hỏi cứ âm thầm thả ong hút mật thì người thôn Hòe cũng không ngăn trở gì được, chỉ là nếu làm vậy thì có chút không được phúc hậu thôi.

Được thôn trưởng đồng ý, Sở Diệp đem Ngân Sí Ong trong mấy thùng ong thả ra.

Đàn Ngân Sí Ong ngửi thấy mùi hoa hòe từ xa đã có chút ngo ngoe rục rịch, có Tiểu Ngân áp chế mới không xảy ra dị động, nếu một khi được thả ra tức thì sẽ vui vẻ bay loạn khắp nơi.

Sở Diệp dặn dò Tiểu Ngân: "Trông chừng tụi nó cho kỹ, đừng để đi chích người ta nghen!"

Tiểu Ngân gật gật đầu, bay xa.

Sở Diệp đem 50 thùng ong đặt phân tán khắp nơi trong thôn Hòe.

An bài xong cho đàn ong, Sở Diệp có chút ăn không ngồi rồi, dứt khoát ngồi nghỉ ngơi dưới gốc một cây Hòe cổ thụ. Hạ Sơn ngồi xuống bên cạnh Sở Diệp, thần sắc cổ quái hỏi: "Mật ong của ngươi thực có giá hả?"

Sở Diệp đánh cái liếc mắt cho Hạ Sơn, nói: "Cũng được đi, sao hỏi vậy?"

"Ngươi không thấy mệt sao?" Hạ Sơn thầm nghĩ: Sở Diệp trả cho mình mười đồng vàng, lại cho thôn trưởng thôn Hòe 30 đồng vàng, mật ong còn chưa có, chưa thu được đồng nào đã xài hết 40 đồng vàng rồi, nếu là mật ong bán không được giá chỉ có nước lỗ vống.

Sở Diệp tràn đầy tin tưởng nói: "Hồi vốn là không thành vấn đề."

Hoa thôn Hòe có phẩm chất cao, lượng hoa lại sung túc, thu 50 vại mật hoa Ngân Tuyết Hòe là không vấn đề gì, phẩm chất đám mật ong này hẳn có thể lại cao hơn một ít, nếu cửa hàng không ép giá thì thu được không thấp hơn 80 đồng vàng.

Hạ Sơn nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của Sở Diệp cũng không lo lắng nữa.

Sở Diệp thuê tạm một cái nhà để ở. Kế hoạch của hắn là sáu bảy ngày rời đi mà mật hoa thôn Hòe có chút vượt ngoài dự đoán. Tiểu Ngân với đàn ong vô cùng vui vẻ luyến tiếc không muốn rời đi, cứ như vậy thời gian ở đây kéo dài ra thêm mấy ngày.

Thực tế chính bản thân hắn cũng không muốn cứ như vậy rời đi, tốn hết 30 đồng vàng mới có cơ hội cho đàn ong hút mật, không lợi dụng triệt để thì thực sự xin lỗi mấy đồng vàng đó rồi.

Trên người hắn bây giờ còn không tới 30 đồng vàng nên định bán trước một đám mật ong để ứng phó khẩn cấp.

Hai ngày nay, hắn mua 20 bình tính dùng ủ rượu của nhà người ta để lấy đựng mật ong.

"Năm ngày rồi." Hạ Sơn nhìn Sở Diệp nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Ừ biết rồi, giúp ta đem mấy cái bình sắp lên xe, chúng ta đi lên trấn đem đám này bán trước."

Hạ Sơn gật gật đầu, nói: "Được."

Hạ Sơn đi cùng Sở Diệp đến thành trấn gần thôn Hòe, Sở Diệp cầm một vò mật ong làm mẫu đi ba cửa hàng dọ giá. Ba cửa hàng đưa ra giá thu mua phân biệt là 19 đồng bạc một vò, 20 đồng bạc một vò và 22 đồng bạc một vò, ban đầu Sở Diệp định bán cho cửa hàng giá 22 đồng bạc lại ngoài ý muốn thấy có một quán rượu bán rượu linh mật.

Sở Diệp cầm một vò mật ong đi quán rượu hỏi giá cả thử, chủ quán rượu đối với mật ong của Sở Diệp thập phần hài lòng, ra giá 25 đồng bạc một vò, hắn không chút do dự đem 20 vò mật ong toàn bộ bán cho quán rượu, thu được 50 đồng vàng, có được số tiền này, Sở Diệp ghé cửa hàng mua một viên Hồn Tinh 40 đồng vàng.

Hạ Sơn nhìn Hồn Tinh Sở Diệp mới mua, nói: "Ngươi mua Hồn Tinh này cho con Ngân Sí Ong kia đó hả?"

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Không sai."

Hạ Sơn tràn đầy kinh ngạc nói: "Ngươi cư nhiên chuẩn bị cho nó Hồn Tinh tốt như vậy."

Hạ Sơn gãi gãi đầu, hắn thỉnh thoảng mua viên Hồn Tinh sáu bảy đồng vàng cho Hỏa Vân Mã còn không nỡ, Sở Diệp cư nhiên tốn nhiều tiền mua Hồn Tinh quý như vậy cho Ngân Sí Ong nho nhỏ nhà người ta, nghĩ lại đãi ngộ của Hồn Sủng nhà mình, Hạ Sơn không khỏi có chút chột dạ.

Sở Diệp cười cười, nói: "Tiểu Ngân nhà ta có chút kén ăn."

Xưa giờ "nghèo gia phú lộ"(*), vì đảm bảo không thiếu lộ phí, lần trước đi bán mật ong ở cửa hàng Sở gia hắn cũng chưa mua Hồn Tinh cho Tiểu Ngân, đồ ăn của nó sắp hết rồi phải nhanh mua bổ sung mới được, Tiểu Ngân tính tình lớn, nếu bị đói sợ là sẽ cắn người.

......

Tiểu Ngân nhìn thấy Sở Diệp quay lại liền hưng phấn nhào tới. Hắn đem hồn hạch lấy ra đưa nó, Tiểu Ngân thật cẩn thận đem hồn hạch bỏ vô túi trước ngực.

Hạ Sơn nhìn Tiểu Ngân chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.

"Làm sao vậy?" Sở Diệp nhìn Hạ Sơn hỏi.

Hạ Sơn bạnh mặt, đầy kỳ dị nhìn Sở Diệp, nói: "Ngân Sí Ong này của ngươi có phải tam giai rồi hay không?"

Hạ Sơn có chút sợ đàn ong, trước đây mỗi lần thấy Tiểu Ngân hắn luôn né tránh theo bản năng, giờ phát hiện Sở Diệp cư nhiên mua Hồn Tinh đắt như vậy cho Tiểu Ngân, hắn không nhịn được nhìn Tiểu Ngân thêm vài lần, nhìn nhiều một chút liền sợ ngây người, Hạ Sơn hết hồn hết vía phát hiện Tiểu Ngân chỉ là một con ong nho nhỏ nhưng hơi thở trên người thập phần tràn đầy, so với Hỏa Vân Mã nhà hắn còn mạnh hơn.

Tất cả Hồn Sủng Sư đều phải từ 15 tuổi trở đi mới có thể khế ước Hồn Sủng, Sở Diệp tuổi không lớn, Hạ Sơn đoán thời gian hắn khế ước Hồn Sủng mới được mấy tháng thôi, ban đầu Hạ Sơn tưởng Ngân Sí Ong của Sở Diệp cao nhất là nhị giai, giờ phát hiện khả năng cấp bậc con Ong đó so với Hỏa Vân Mã nhà mình còn cao hơn, tâm tình khỏi nói có bao nhiêu phức tạp.

Sở Diệp cười cười, nói: "Ngươi đoán thử xem."

Hạ Sơn trừng mắt liếc Sở Diệp một cái, biết Sở Diệp không muốn nói nên hắn cũng không có hỏi tới.

Ban đầu Hạ Sơn còn cảm thấy Sở Diệp bán mật ong kiếm được bộn tiền, giờ phát hiện Tiểu Ngân có khả năng là Hồn Sủng tam giai thế mới thấy bình thường.

Mật hoa Hòe cho sản lượng mật cực cao, sau mười ngày Sở Diệp lại thu hoạch được 50 vại mật.

Kỳ hoa Hòe mau qua, Sở Diệp chuẩn bị ở thêm hai ngày nữa mới trở về Long Nhai thôn.

Sở Diệp tìm Hạ Sơn đánh xe mang mật ong lên trấn.

"Ngươi chờ ở đây một lát, ta đi hỏi xem quán rượu còn muốn mua mật ong nữa không." Lần trước bán 20 vại mật cho quán rượu, lần này hắn mang đến tận 50 vại không biết quán rượu có mua hết nổi hay không?!

Hạ Sơn gật gật đầu, nói: "Được."

Sở Diệp vừa mới bước vào quán rượu, chủ quán rượu liền ra tận cửa đón hắn.

Thái độ ông chủ quán rượu còn nhiệt tình hơn cả lần trước, "Diệp thiếu, cuối cùng ngươi cũng tới, ngươi mà không tới là ta phải đích thân đi kiếm ngươi rồi."

Sở Diệp nghe khẩu khí chủ quán, liền biết lần này buôn bán ổn thỏa. "Ông chủ còn muốn mua mật ong lần trước không?"

"Diệp thiếu, mật ong của ngươi thập phần không tồi, nếu ngươi mà bán ta ra giá ba đồng vàng một vò."

Sở Diệp sáng mắt lên, nói: "Ông chủ đều nói vậy rồi, vậy mật ong lần này mang tới toàn bộ bán cho ông."

Sở Diệp tiến hành giao dịch mật ong với ông chủ quán rượu, bỏ túi 150 đồng vàng, tức thì mặt mày hớn hở, thầm cảm thấy không uổng công hắn cực cực khổ khổ đi kiếm chỗ thả ong, cuối cùng chuyến đi này không tệ.

"Diệp thiếu, mật ong của ngươi là mật hoa thôn Hòe phải không?" Ông chủ quán rượu hỏi.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Kỳ hoa Hòe sắp qua rồi, mấy ngày nữa ta phải rời đi rồi."

Ông chủ quán rượu nghe vậy, có chút thất lạc nói: "Thật đúng là đáng tiếc."

Sở Diệp cười khổ một chút, nói: "Chuyện này cũng là không có cách nào."

"Diệp thiếu, sang năm nếu ngươi còn tới thu thập mật hoa vẫn như năm nay lại đem bán cho ta được chứ?"

Sở Diệp sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Ông chủ quán rượu tính chuyện lâu dài tới vậy sao? Nhanh như vậy đã nghĩ tới chuyện năm sau rồi, tựa hồ phẩm chất mật ong của hắn thực không tồi mới làm cho ổng có thiện cảm như thế.

Sở Diệp cười cười, nói: "Sang năm nếu ta vẫn quay lại đây chắc chắn sẽ ưu tiên suy xét lão bản ngài."

Hạ Sơn nhìn thấy Sở Diệp bước ra, thần thần bí bí nói: "Sở Diệp, ngươi biết không? Mới vừa rồi có mấy người đàm luận, nói rằng quán rượu nhà này ba ngày trước mới cho ra rượu Tuyết Mật, linh khí sung túc, hương vị siêu phàm, hương thơm nồng nàn hơn xa linh tửu cùng loại, cung không đủ cầu đấy!"

Sở Diệp chuyển động tròng mắt một chút, thầm nghĩ: Rượu Tuyết Mật này hẳn là từ mật ong hắn bán ủ thành, ông chủ quán rượu thu mua mật ong của hắn giá cao nhưng chính ổng cũng kiếm lời không ít.

"Mật ong của ngươi ủ được rượu hả?"

Sở Diệp cười cười, nói: "Ta cũng không biết chắc!"

Sở Diệp suy đoán sở dĩ mật ong nhà hắn ủ rượu có hiệu quả như vậy có lẽ liên quan tới việc hắn cho đàn ong uống nước linh tuyền.

Sở Diệp nghe Hạ Sơn nói tới rượu Tuyết Mật, dứt khoát ghé quán rượu mua về ba vò rượu, tặng cho Hạ Sơn một vò, một vò rượu tốn của hắn 12 đồng bạc, giá cả không tính thấp nhưng Sở Diệp vừa mới bỏ túi 200 đồng vàng, tiêu tiền một tí cũng không đau lòng.

Hạ Sơn nhận rượu Sở Diệp mua cho, ngoài miệng thì nói "Ngươi cũng quá khách khí đi", mà tay thì không chậm, một phen đoạt rượu tới tay rồi mở ra tu ngay một ngụm to.

"Rượu ngon." Hạ Sơn là con sâu rượu, ngày thường cũng sẽ mua chút rượu đỡ thèm, bất quá thường ngày mua hai ba đồng bạc một vò rượu đục, so Tuyết Mật Rượu kém cỏi không ít.

Sở Diệp nhìn gương mặt Hạ Sơn ửng đỏ lên, bất đắc dĩ nói: "Uống ít thôi, say xỉn đánh cho xe ngựa lật xuống mương bây giờ."

Hạ Sơn vỗ vỗ ngực, bảo đảm nói: "Yên tâm, ta ngàn ly không say."

Sở Diệp nhìn bộ dáng hắn, thật sự không thể nào yên tâm nổi.

=====//=====

(*) Nghèo gia phú lộ: đi ra bên ngoài phảimang theo nhiều tiền để phòng thân, lỡ có chuyện xảy ra có cái mà dùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net