CHƯƠNG 68: TÌM KIẾM LINH HỎA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

oooooOooooo

Trải qua hơn mười ngày bôn ba, rốt cuộc hai người cũng tới được khu vực đánh dấu.

"Chỗ này hẳn chính là vị trí mà bản đồ đánh dấu rồi." Lâm Sơ Văn nhìn núi lớn mênh mang, trong lòng tràn ngập chờ mong cùng hưng phấn.

Khi Lâm Sơ Văn còn nhỏ tuổi đi theo bên người Lâm lão gia tử suốt, nghe không ít sự tích một ít Hồn Sủng Sư tìm kiếm hỏi thăm di tích, một đêm phất nhanh, giờ rốt cuộc tự bản thân trải qua chuyện này làm hắn âm thầm có chút kích động.

"Chúng ta tìm một tửu lâu nghỉ ngơi chút đi." Rong ruổi mấy ngày trên đường cũng làm Sở Diệp cảm thấy có chút mệt mỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu đáp ứng.

Hai người Sở Diệp tìm một quán rượu, gọi một ít thức ăn, vừa ăn vừa nghe người xung quanh tán gẫu.

Sơn mạch Thanh Dương phi thường rộng lớn, có không ít người hái thuốc hoạt động ở chỗ này, cũng không thiếu cao thủ.

Sở Diệp thỉnh mấy hái thuốc sư cao đàm khoát luận uống rượu, nói bóng nói gió hỏi thăm một phen, thực nhanh mấy người họ cùng với Sở Diệp bắt chuyện lên lộ ra không ít tin tức.

Vài chục năm gần đây hái thuốc sư trong núi có thu hoạch lớn thì cũng đơn giản chỉ là nhiều hơn vài cọng linh thảo, hơn nữa thì không có.

Sở Diệp qua loa thăm hỏi một phen, đoán rằng bảo tàng trên bản đồ có khả năng vẫn còn đó mới yên tâm hơn chút. Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau tiểu hồ ly liền chở hai người Sở Diệp vào núi.

Tiểu hồ ly dường như rất vui vẻ chạy nhanh trong núi, Tiểu Ngân bay đuổi theo phía sau, tiểu hồ ly chạy quá nhanh làm Tiểu Ngân đều có chút theo không kịp.

Đêm đến hai người tìm được một cái sơn động trong núi sắp xếp chỗ ở gọn gàng, chuẩn bị chậm rãi tìm kiếm di tích. Bản đồ có chút qua loa nên Sở Diệp thả đàn ong ra vẽ lại di tích để dễ tìm.

Mật hoa trên núi Thanh Dương vô cùng dồi dào, rất nhiều Ngân Sí Ong không quá thông minh sau khi được thả ra không đi tìm di tích mà liền bay đi trực tiếp hút mật.

Mấy ngày sau vẫn không tìm được điểm đánh dấu trên bản đồ mà thu được không ít mật hoa.

Sở Diệp trợn trắng mắt, nói: "Bọn ong kia, một đứa hai đứa đều chỉ biết đi hút mật, thật là không làm việc đàng hoàng mà."

Lâm Sơ Văn cười nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, kiếm thêm chút tiền lẻ cũng không tệ. Dù sao nếu bảo tàng vẫn còn đó thì đã trải qua bao nhiêu năm ở đó rồi, cũng không ít hơn mấy ngày này đâu mà."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Thôi cũng được."

Lâm Sơ Văn tâm tình không tồi lắc lắc đám linh thảo trên tay, "Không nghĩ tới trên núi Thanh Dương lại còn có Mặc Ngọc Nhung Châm, loại này có thể bán được mấy trăm đồng vàng, phẩm chất Bích Quang Hoàn Thảo này cũng không tệ, còn có Tuyết Nhung Cầu này nữa..."

Trước mặt Lâm Sơ Văn bày không ít linh thảo, mấy cái này đều là thu hoạch khác của chuyến đi này.

Đàn ong tuy rằng chưa tìm được di tích nhưng tìm được không ít linh thảo.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Nếu chuyến này không tìm được di tích thì ở lại đây hái thuốc cũng không tệ đâu."

"Làm sao có thể giống nhau đâu." Một mồi lửa giá trị mười mấy vạn đồng vàng, hắn phải hái bao nhiêu linh thảo mới có thể đạt đến giá trị một mồi lửa đây! Hơn nữa, nếu hắn đoán không sai thì trong di tàng hẳn là không chỉ đơn giản có mồi lửa thôi đâu.

......

Sau mười mấy ngày, hai người cuối cùng cũng khóa được vị trí được đánh dấu trên bản đồ.

Hai người đứng trước một thác nước đang đổ thẳng xuống từ trên cao, không ngừng quan sát.

Lâm Sơ Văn nhìn lại bản đồ so sánh một lát, có chút nghi hoặc hỏi: "Là chỗ này hả?"

"Có chút giống, lại không phải rất giống."

Sở Diệp xoa xoa cái trán, thời gian mười mấy ngày qua bọn họ đã tìm được mười mấy cái di tích động phủ hư hư thực thực.

"Tìm thử xem sao." Đều đã tìm sai nhiều chỗ như vậy, thêm chỗ này cũng không là gì.

"Nếu có sơn động giấu sau thác nước, hẳn là đúng rồi." Lâm Sơ Văn nói.

Trên bản đồ cũng không có vẽ thác nước, ngược lại là vẽ không ít dây đằng, có khả năng di tích chính là ở chỗ này nhưng vào năm đó không phải lúc khô hạn, nhưng trải qua mấy năm nay con sông thay đổi lộ tuyến dòng chảy.

"Dòng chảy của thác nước này có chút nhanh quá! Chúng ta bây giờ làm sao đi vào đây?" Sở Diệp nhịn không được nói.

Lâm Sơ Văn bình tĩnh nói: "Kêu Tuyết Bảo chở chúng ta vào là được."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Cũng được."

Tuyết Bảo lắc lắc cái đuôi, thân thể biến lớn một vòng, cái đuôi to như một cái mành bảo vệ hai người, chở hai người vọt vào trong sơn động.

"Là chỗ này sao?" Sở Diệp có chút hoài nghi, "Chỗ này nhìn như sơn động bình thường không có gì khác."

Sơn động thực hẹp, trong động che kín rêu xanh thật dày.

Lâm Sơ Văn kêu Tuyết Bảo quét sạch rêu xanh, tiểu hồ ly biến lớn lấy đuôi làm chổi đem rêu xanh trên vách tường quét vài cái sạch sẽ.

Chờ hết sạch rêu xanh, Tuyết Bảo cũn dính một thân rêu xanh, không đợi Lâm Sơ Văn nói gì Tuyết Bảo yêu sạch sẽ đã vọt vào thác nước mà tự mình rửa sạch lông.

Sau khi sạch rêu trong động trở nên rộng rãi thoáng đãng hơn nhiều.

"Gì đây, tảng đá này hình như có người đặt ở chỗ này."

Lâm Sơ Văn gõ gõ cục đá, có chút kinh hỉ nói: "Hẳn chính là nơi này đấy, mặt sau cục đá này trống rỗng."

"Đường đi bị cục đá này ngăn lại rồi!" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Đúng vậy, chẳng qua may mắn là bị ngăn như thế này."

Cục đá dính vào vách núi nhìn phi thường tự nhiên, không cẩn thận nhìn căn bản sẽ không nhìn ra manh mối, nếu không phải như thế nơi này hẳn là đã sớm bị phát hiện rồi.

"Tiểu Ngân thật là lợi hại, địa phương như vầy mà nó cũng có thể tìm ra." Lâm Sơ Văn nói.

Cho nên hắn nói có bản đồ cũng không nhất định có thể tìm được tới chỗ này đâu.

Sở Diệp lắc đầu nói: "Nó chính là thấy chỗ nào có chút giống thôi liền bay về báo cáo, mù quáng tìm thấy thôi."

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Như vậy cũng đã rất lợi hại rồi."

Sau khi tắm rửa sạch sẽ Tuyết Bảo quay lại, một móng vuốt chụp lên trên Cự Thạch để lại ba đường trảo ấn, sau vài lần liên tục Cự Thạch nhiều thêm mười mấy đường trảo ấn mà móng vuốt của Tuyết Bảo cũng sưng lên.

Tuyết Bảo kêu ngao ô hai tiếng với Lâm Sơ Văn, Lâm Sơ Văn lấy thuốc thoa cho tiểu hồ ly.

"Cứ như vậy hình như không có tác dụng." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Xác thật không được, Cự Thạch này chắc là Đoạn Long Thạch chuyên môn dùng để phong tỏa hang động."

"Muốn từ từ mài mòn hay sao?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Chỉ có thể như thế thôi, dựa vào mỗi trảo công của Tuyết Bảo chờ đến khi Đoạn Long Thạch mở ra chắc phải đến vài năm sau."

"Vài năm lận á hả?!" Sở Diệp đen mặt nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng vậy! Xui xẻo có khi mất mười mấy năm không chừng."

Mấy năm, thậm chí mười mấy năm? Bọn họ cũng không thể nghỉ lại chỗ này mấy năm, Hồn Sủng Sư tu luyện tuy rằng tính tình kiên nhẫn nhưng cũng muốn tranh thủ thời gian, bọn họ ở chỗ này lưu lại mấy năm, khi đó nam nữ chính đều là Hồn Sư, Sở Diệp không muốn lần sau lúc gặp được Lâm Mộng Dung đã bị đối phương bỏ xa một đoạn.

Tục ngữ nói rất đúng, tụt hậu là sẽ bị đánh, ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, lạc hậu không những sẽ bị tấn công mà còn có khả năng sẽ bỏ mạng.

"Có thể bạo phá hay không?" Chỗ này hình như cũng có Thiên Lôi Châu loại đồ vật tương tự như thuốc nổ dùng để bạo phá.

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: "Ta nghĩ tốt nhất là không cần."

Sở Diệp có chút ủ rũ nói: "Ta cũng nghĩ vậy."

Khám phá di tích tốt nhất vẫn là lén lút, dùng Thiên Lôi Châu bạo phá thực dễ dàng khiến người ta chú ý, đến lúc đó nói không chừng thay người khác may áo cưới. Hơn nữa, định hướng cho nổ cũng phải có kỹ xảo, một kho không cẩn thận đem sơn động đem nổ cho sụp càng phiền toái.

"Ta nghe nói có một loại Thực Thạch Thú chuyêm môn ăn đá đó!" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đích xác có loại linh thú này, thường dùng để khai thác mỏ, loại linh thú này còn thập phần am hiểu tìm kiếm mạch khoáng, chẳng qua loại linh thú đặc thù này thập phần hiếm thấy, còn quý hơn con non Hồn Thú trung thượng phẩm đấy."

Sở Diệp có chút khó xử nói: "Vậy giờ phải làm sao bây giờ?!"

Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, "Ta có chủ ý này có thể thử một lần, bất quá cần phải chuẩn bị một phen."

"Chủ ý gì?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Về sau huynh sẽ biết."

Hai người trước tiên rời khỏi sơn động, Lâm Sơ Văn đi mấy cái tiệm thuốc phụ cận núi Thanh Thành mua một ít dược thảo đặc biệt.

Sở Diệp đứng chờ bên cạnh Lâm Sơ Văn nhìn hắn phối trí nước thuốc.

"Đây là cái gì?"

"Dung dịch ăn mòn, thứ này có thể dùng ăn mòn đá, kim loại, chắc cũng có thể đối phó được với Đoạn Long Thạch."

Sở Diệp tán thưởng: "Đệ hiểu biết thật nhiều."

Lâm Sơ Văn cười cười, "Chỗ nào đâu! Dung dịch ăn mòn cũng không tính là dược tề đặc biệt khó luyện chế."

Thiên phú dược tề của gia gia cũng bình thường thôi nên một ít dược tề có độ khó cao xác suất luyện chế thành công đều không cao, vì thế gia gia liền góp nhặt một ít phối phương dược tề không quy cách, dung dịch ăn mòn này chính là một loại trong số đó, trước đó gia gia cũng đã luyện chế qua một ít vẫn luôn không được sử dụng không nghĩ tới lúc này tới hắn lại cần phải dùng tới.

Luyện xong dịch ăn mòn hai người lại đi mua vũ khí, một ít loại có thể đập vỡ đá.

Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy hai lại quay trở lại sơn động sau thác nước bắt đầu đối phó Đoạn Long Thạch.

Sau khi Lâm Sơ Văn đem dung dịch ăn mòn rót lên trên Đoạn Long Thạch, cục đá trở nên giòn mềm hơn nhiều.

Hai người lúc này mới dùng vũ khí đi chém cục đá, lúc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tính chất Đoạn Long Thạch thập phần cứng cỏi, tuy rằng có dung dịch ăn mòn tương trợ vậy mà để phá vỡ cũng không thể làm xong trong một buổi sáng tới chiều. Lâm Sơ Văn đã mua cho tiểu hồ ly bộ trảo bằng kim loại, nó liền đeo vào thi triển trảo công đối với cục đá. Lực tay của tiểu hồ ly lớn vô cùng, một móng vuốt bổ qua liền để lại trên tảng đá một dấu khắc màu bạc thật sâu. Tiểu Ngân không thể giúp được gì liền mang đàn ong đi hút mật, thuận tiện hỗ trợ giám thị hoàn cảnh xung quanh. Mỗi ngày Sở Diệp chuyện đầu tiên làm là đi chém đá.

"Chỉ cần hạ công phu đến thâm hậu có thể mài sắt thành kim." Sở Diệp lầm bầm tự cổ vũ.

Lâm Sơ Văn nghe Sở Diệp ngâm thơ, nghiêng đầu nói: "Đây là châm ngôn của vị Hồn Sủng Sư nào nha? Nói được lời này nhất định là một Hồn Sủng Sư có kiên trì, có nghị lực."

Sở Diệp trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Chỗ nào mà có kiên trì, có nghị lực đâu! Đây rõ ràng là đầu óc không tốt! Có từng ấy thời gian không bằng trực tiếp đi mua cây kim luôn cho rồi, nhân sinh khổ đoản, thời gian hữu hạn, chẳng lẽ không nên đem mớ thời gian ít ỏi đó dùng để làm một vài chuyện có ý nghĩa hơn sao?

Lâm Sơ Văn nhìn biểu tình Sở Diệp cười nói: "Tình huống của chúng ta bây giờ không khác biệt lắm với vị tiền bối kia đâu!"

Sở Diệp cười gượng phụ họa: "Đúng vậy! Đúng vậy!"

Hai người cọ xát với Đoạn Long Thạch một tháng mới đào cho nó nứt vỡ ra.

Một tháng này Tuyết Bảo mài hỏng năm bộ trảo, móng vuốt bị mài mòn lặp đi lặp lại theo thời gian vậy mà móng vuốt Tuyết Bảo đã tôi luyện trở nên bén nhọn rất nhiều.

Sở Diệp nhìn Đoạn Long Thạch đã bị đào mở ra thở dài nhẹ nhõm.

"Cuối cùng cũng mở ra được." Sở Diệp cảm thấy tháng này mình sống y như thợ mỏ.

Hiện tại tốt xấu gì hắn cũng là Hồn Sĩ bát giai đó! Tu vi này của hắn không dám nói lớn, nhưng ở địa phương nông thôn làm lão gia địa chủ vẫn là dư dả, kết quả thì sao, hắn lại ở chỗ này phân cao thấp với một cục đá, cả ngày bị bụi đá làm cho đầu tro mặt rầu, hiện giờ cuối cùng cũng tới lúc mây tan trăng sáng, thật sự là không dễ dàng nha! Sở Diệp có loại cảm giác khổ tận cam lai.

Lâm Sơ Văn nhìn biểu tình của Sở Diệp, nhịn không được bật cười.

"Đệ cười cái gì đó hả?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: "Không có gì."

Hắn chỉ cảm thấy biểu tình như vậy của Sở Diệp rất giống tiểu bối trong gia tộc vừa mới hoàn thành công khóa được phép ra ngoài chơi.

Sắc mặt Sở Diệp có chút cổ quái: "Đệ vậy mà có thể chịu khổ." Lâm Sơ Văn hẳn là đại thế gia cư nhiên có thể chịu khổ như vậy.

Lâm Sơ Văn rũ mắt xuống, nói: "Cũng không phải đâu."

Đoạn thời gian bị đuổi ra khỏi Lâm gia kia, Lâm Sơ Văn phải sống màn trời chiếu đất, vì đồ ăn còn đánh nhau với chó hoang, chỉ ngắn ngủn thời gian mấy tháng đã mài mòn ngạo khí thiếu niên, khiến cho bản thân nguyên bản từ một thiếu gia thân kiêu thịt quý nhanh chóng lột xác trưởng thành.

oooooOooooo



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net