CHƯƠNG 77: RA TAY TƯƠNG TRỢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

oooooOooooo

Hai người Sở Diệp mang theo tiểu hồ ly chạy qua.

Sau khi tiểu hồ ly đột phá cửu giai vẫn luôn không thể nào tìm ra được cơ hội chiến đấu, lúc này nhìn thấy đàn sư tử ý chí chiến đấu tăng hừng hực, loạng choạng đuôi to xông ra ngoài.

Thoạt nhìn tiểu hồ ly lông xù xù, yếu đuối mong manh vậy mà một đôi móng vuốt lại rèn luyện sắc nhọn dị thường, một chưởng đã đem một con Cuồng Sư bát giai trảo trọng thương.

Một con Cuồng Sư nhìn thấy đồng bọn bị thương nổi giận đùng đùng vọt qua hướng Tuyết Bảo.

Tiểu hồ ly vừa dậm chân con Cuồng Sư kia liền bị đá bay ra ngoài, thân hình Cuồng Sư thật lớn lại bị một con hồ ly chút xíu đá bay xa ra mấy chục mét.

Sở Diệp nhìn tiểu hồ ly đại hiển thần uy không khỏi trừng lớn mắt.

Sở Diệp ban đầu còn tưởng tiểu hồ ly sẽ dùng ngọn lửa công kích, không nghĩ tới lại dùng duỗi chân công kích.

"Tuyết Bảo vậy mà lại là một hồ ly quái lực, nhìn không ra được nha!" Sở Diệp thì thào nói.

Đá bay một con Cuồng Sư tự tin của tiểu hồ ly tăng vọt, không ngừng thi triển "gió xoáy chân vô địch."

Thực nhanh sư tử bị đá bay một con rồi lại một con.

So sánh với Cuồng Sư thân hình tiểu hồ ly bé bé xinh xinh bỏ vừa trong túi, nhưng đá bay sư tử thì một chút cũng không hàm hồ.

Thường ngày thấy tiểu hồ ly làm nũng suốt, Sở Diệp không nghĩ tới nó cư nhiên còn có một mặt thế này.

Lâm Sơ Văn sắc mặt cổ quái nói: "Ta cũng không biết nó có bản lĩnh này."

Sở Diệp thầm nghĩ: Rốt cuộc là yêu hồ thượng phẩm, chủng loại hồ ly đều không thể so, sức lực cũng không phải lớn bình thường.

Mấy con sư tử thấy tiểu hồ ly uy mãnh như thế nên khi tiểu hồ ly đuổi tới trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Sở Nhan Vũ nhìn một con hồ ly tuyết trắng đuổi cho một đám sư tử bỏ chạy tán loạn khắp nơi, tức khắc có cảm giác vớ vẩn.

Trước đó Đạp Vân Báo của nàng bị mấy con sư tử kia bức cho liên tiếp bại lui, giờ cũng mấy con sư tử đó lại bị một con hồ ly nho nhỏ dọa chạy trối chết, rõ ràng con hồ ly kia cũng chỉ là Sĩ cấp, giai vị nhiều nhất ngang bằng với Đạp Vân Báo của nàng mà thôi. Giai vị ngang nhau mà sức chiến đấu của một con hồ ly cư nhiên lại cao hơn nhiều so với Đạp Vân Báo của nàng, đây vẫn còn là hồ ly sao?

Tiểu hồ ly càng đánh càng hăng, mãn tràng vui vẻ, Sở Diệp nhìn bộ dáng tiểu hồ ly cảm thấy đối phương dường như là đang ra sức đánh chó rơi xuống nước.

Mấy con Cuồng Sư thấy đơn đả độc đấu không chiếm được tiện nghi nhanh chóng liên hợp lại tiến công tiểu hồ ly. Đàn sư tử liên hợp lại tình hình tiểu hồ ly lập tức bất ngờ chuyển biến.

Bị sư đàn hạn chế "võ chân" của tiểu hồ ly nhất thời không cách nào thi triển.

Tiểu Ngân liền suất đại quân giết đến, cả đàn ong phát động công kích độc châm với đàn sư tử.

Bị đàn ong tập kích, đàn sư tử bỏ chạy tứ tán, rốt cuộc không thể nào tiếp tục thế vây công tiểu hồ ly được nữa.

Tiểu Ngân với tiểu hồ ly phối hợp dị thường ăn ý, chỉ chốc lát sau, đàn sư tử đã bị tàn sát không còn.

"Sở Diệp?" Sở Nhan Vũ nhìn thấy là Sở Diệp, có chút không nhận ra.

"Tiểu cô cô, đã lâu không gặp." Sở Diệp cười cười nói.

Sở Nhan Vũ nghe Sở Diệp trả lời mới thả lỏng, "Nguyên lai là con, đàn ong là con khống chế?"

Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy, con khế ước một con Ngân Sí Ong Vương, mượn nó khống chế đàn ong."

Trước đó, cánh chim của hắn chưa cứng cáp, rất nhiều chuyện đều chỉ có thể cất giấu, hiện giờ hắn đã là Hồn Sĩ cửu giai, cũng coi như có năng lực nhất định bảo vệ mình nên cũng liền nửa thật nửa giả nói.

Sở Nhan Vũ sáng ngời đôi mắt, có chút kinh nghi hỏi: "Ngân Sí Ong Vương đó không phải là Hồn Thú trung phẩm sao? Chúc mừng con."

Sở Diệp cười cười, nói: "Vận khí tốt mà thôi."

"Tiểu Diệp, con thật sự đã trưởng thành rồi!" Nàng nói đám Ngân Sí Ong kia vì cái gì chỉ công kích đàn sư tử mà không công kích bọn họ, nguyên lai là có chủ.

Trong ấn tượng của Sở Nhan Vũ, Sở Diệp chính là một nhóc con, chẳng qua kiến thức qua uy lực của đàn ong, nàng lại không dám khinh thường đứa cháu này.

Sở Nhan Vũ nhìn mấy trưởng lão gia tộc bên người liếc mắt một cái, trong lòng có chút nghi hoặc.

Sở Diệp khế ước Ngân Sí Ong Vương hẳn là một chuyện lớn đi, chuyện này có lẽ đã được thời gian mấy năm, như thế nào vài vị lão gia thế nhưng làm như hoàn toàn không biết chuyện. Lúc trước khi nhìn thấy đàn Ngân Sí Ong, mấy người này vậy mà còn hỏi có phải là đồng môn của nàng hay không?

Mấy lão gia Sở gia nhìn Sở Diệp trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên, mấy người tuy là trưởng bối Sở Diệp nhưng cũng không dám cậy già lên mặt.

"Vị này chính là?" Sở Nhan Vũ nhìn Lâm Sơ Văn, tò mò hỏi.

Sở Diệp cười cười, nói: "Đây là bằng hữu của con."

"Hạnh ngộ."

Lâm Sơ Văn có chút câu thúc gật gật đầu.

Tiểu hồ ly thu nhỏ thân hình nhào vào trong lòng Lâm Sơ Văn, ngao ô kêu một tiếng, Lâm Sơ Văn thuận thế đem tiểu hồ ly ôm vào lòng.

Sở Nhan Vũ nhìn hồ ly trong lòng Lâm Sơ Văn, khóe mắt có chút co rút, đã thấy qua bộ dáng đại sát tứ phương trước đó của tiểu hồ ly, giờ lại thấy bộ dáng "nhu nhược đáng thương" cầu ôm một cái, Sở Nhan Vũ có cảm giác cả người không khỏe.

"Lâm thiếu, hồ ly của ngươi thật là lợi hại nha!" Sở Nhan Vũ tâm tình phức tạp nói.

Lâm Sơ Văn có chút ngượng ngùng nói: "Sở tiểu thư quá khen."

Sở Nhan Vũ nhìn hai người Sở Diệp, trong lòng rất nhiều cảm khái, mới mấy năm không gặp thôi mà Sở Diệp đã trở thành Hồn Sủng Sư lợi hại như vậy còn chưa tính, bên người còn nhiều thêm một bằng hữu lợi hại, thật là ngoài dự đoán của mọi người, bất quá càng ngoài dự đoán đó chính là gia tộc giống như hoàn toàn không biết việc này.

Sở Nhan Vũ có chút trào phúng nghĩ: Tộc lão gia tộc hiện tại đều đặt mắt trên người Sở Tư Thần, những người khác bên cạnh đều không nhìn thấy.

"Tiểu cô cô như thế nào lại ở chỗ này?" Sở Diệp hỏi.

Sở Nhan Vũ mặt trầm xuống, giải thích một phen.

Nguyên lai một năm sau Thanh Vân Tông sẽ bán ra một đám sát khí nhưng yêu cầu tám vạn điểm cống hiến.

Sở Nhan Vũ tích cóp đã nhiều năm mà chỉ mới được có ba vạn điểm cống hiến, muốn có đủ điểm cống hiến chỉ có thể làm nhiệm vụ mạo hiểm.

Điểm cống hiến của Thanh Vân Tông có thể dùng đồng vàng tới đổi, không sai biệt lắm mười vạn đồng vàng đổi được một vạn điểm cống hiến, theo lý mà nói, Sở Nhan Vũ thân ở tông môn, lại thành Hồn Sĩ cửu giai, dựa theo quy củ gia tộc thì hẳn gia tộc phải tương trợ 30 vạn đồng vàng.

Rốt cuộc một khi Sở Nhan Vũ tiến giai Hồn Sư thì gia tộc cũng có thể đi theo thơm lây.

Thập phần đáng tiếc, gia tộc có một Sở Tư Thần, mấy ngày trước hắn cũng vừa đạt tới cửu giai.

Tài nguyên gia tộc hữu hạn, chỉ có thể ưu tiên bồi dưỡng một người, sau khi mấy trưởng lão thương nghị xong quyết định tập trung tài nguyên hỗ trợ Sở Tư Thần trở thành Hồn Sư trước.

Vì thế, 30 vạn đồng vàng phải giúp đỡ Sở Nhan Vũ liền trở thành vấn đề.

Bản thân Sở Nhan Vũ có ba vạn điểm cống hiến, nếu gia tộc ra 30 vạn đồng vàng là có thể dùng đổi ba vạn điểm cống hiến, dư lại hai vạn Sở Nhan Vũ có thể làm chút nhiệm vụ, ngoài ra tìm sư tôn, sư huynh, sư tỷ góp nhặt một tí cũng liền không sai biệt lắm, nhưng gia tộc không có trợ cấp, kể từ đó phần hụt liền có chút lớn.

Ý tứ của gia chủ Sở gia là trước tập trung toàn bộ lực lượng bồi dưỡng Sở Tư Thần, Sở Tư Thần tư chất càng tốt, Hồn Thú phẩm chất càng cao, tỷ lệ trở thành Hồn Sư cao hơn Sở Nhan Vũ rất nhiều.

Một khi Sở Tư Thần trở thành Hồn Sư thì gia tộc lúc đó mới toàn lực duy trì Sở Nhan Vũ thành Hồn Sư.

Biết được quyết định của gia tộc Sở Nhan Vũ cũng rất là cụt hứng.

Sở Nhan Vũ cảm thấy gia tộc chính là đang vẽ cho nàng một cái bánh nướng lớn, Sở Tư Thần tiến giai Hồn Sư, thế lực gia tộc tất nhiên sẽ dâng lên bất quá tiêu hao cũng lớn theo.

Tài nguyên tu luyện của Hồn Sư với Hồn Sĩ không thể so sánh được, lấy hùng tâm tráng chí của Sở Tư Thần tuyệt đối không thỏa mãn chỉ làm một Hồn Sư.

Sở Nhan Vũ trong lòng rất rõ ràng, nguyên nhân gia tộc không muốn duy trì nàng trừ bỏ ngoài việc tư chất nàng kém hơn Sở Tư Thần, còn có một nguyên nhân khác, nàng là nữ tử, không ít lão gia hỏa trong gia tộc đều cảm thấy trước sau gì nàng cũng phải gả ra ngoài, không thể nào chống đỡ được một gia đình.

Tần suất bán ra sát khí của Thanh Vân Tông không sai biệt lắm là 5 năm một lần, nếu không đuổi kịp sát khí bán ra 2 năm sau thì nàng lại phải chờ thêm 5 năm nữa.

Hồn Sĩ tiến giai Hồn Sư tốt nhất trước 40 tuổi, vượt qua 40 tuổi vô luận là Hồn Sủng Sư hay là Hồn Thú, trạng thái đều bị sụt giảm, tỷ lệ tiến giai liền sẽ hạ thấp gần như không còn.

Sở Nhan Vũ năm nay 28 tuổi, lấy tuổi của nàng chờ thêm 5 năm vẫn chờ nổi nhưng là nàng không muốn cứ chờ đợi như vậy.

Trong tông môn cạnh tranh kịch liệt, đãi ngộ của Hồn Sư và Hồn Sĩ khác nhau một trời một vực.

Bỏ lỡ sát khí bán ra 2 năm sau, ai biết sau 5 năm nữa có phải lại xảy ra biến cố gì hay không?!

Huống chi, tiến giai Hồn Sư trước 30 tuổi so với sau 30 tuổi thì tiền đồ rộng lớn hơn nhiều.

Sở Nhan Vũ không có biện pháp đành phải xin phụ thân mình giúp đỡ.

Sở phụ sau khi cân nhắc, cảm thấy xác suất được gia chủ bên kia duy trì không lớn nên kêu Sở Nhan Vũ tiếp thêm mấy cái nhiệm vụ tông môn, lại tìm mấy lão Hồn Sĩ thất giai, bát giai trong nhị phòng hiệp trợ nàng hoàn thành nhiệm vụ để tích cóp cho đủ điểm cống hiến.

Mục tiêu Sở Nhan Vũ lần này là một con non Cuồng Sư, giá trị 8000 điểm cống hiến, Sở Nhan Vũ đã làm đầy đủ chuẩn bị cho lần săn thú này, kết quả tin tức sai lầm, bên trong sào huyệt Cuồng Sư không phải hai con cửu giai mà là ba con, Sở Nhan Vũ nhất thời không thể thừa nhận, thiếu chút nữa chết ở chỗ này, may mắn có đàn ong tương trợ bằng không lần này thật sự là xong đời.

"Sở Diệp, con làm sao tại tới rừng rậm Nam Hoang?" Sở Nhan Vũ hỏi.

"Con tới tìm Mặc Quả, nghe nói chỗ này có, bất quá tìm mấy bữa nay vẫn chưa tìm ra." Sở Diệp nói.

Sở Nhan Vũ lắc lắc đầu, nói: "Nam Hoang xác thật là có Mặc Quả, chỉ sợ con tìm cũng không thấy."

Sở Diệp có chút khó hiểu nói: "Tại vì sao?"

Sở Nhan Vũ nhún vai, nói: "Tháng trước mấy sư huynh sư tỷ của ta ở Nam Hoang phát hiện mười mấy cây Mặc Quả đều đã hái hết rồi."

Sở Diệp: "....." Bị người nhanh chân tới trước rồi sao? Lưu Ngôn Phong Vũ Thụ thật là bại hoại, lấy tin tức quá hạn cho hắn, cư nhiên còn thu hai mươi đồng vàng, đen tối quá nha! Thật đúng đen.

"Con cần lắm sao?" Sở Nhan Vũ hỏi.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Sở Nhan Vũ do dự một chút, nói: "Nếu con không vội, tháng sau con có thể theo ta cùng quay về tông môn, ta có thể dùng điểm cống hiến đổi cho con."

"Tháng sau?" Sở Diệp nói.

Sở Nhan Vũ gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Ta còn mấy nhiệm vụ vẫn chưa có hoàn thành, cho nên..."

"Nếu tiểu cô cô phải làm nhiệm vụ, không bằng để ta với Sơ Văn cùng tới hỗ trợ đi." Tiểu hồ ly với tiểu ong chúa gần đây cũng không có chiến đấu qua, mài giũa một chút cũng tốt.

Sở Nhan Vũ tuy rằng trong lòng có ý này, bất quá, có chút ngượng ngùng mở miệng, "Có thể chứ?"

Sở Diệp gật đầu, "Có thể mà! Thù lao thì đến lúc đó phiền toái tiểu cô cô đổi cho chúng ta mấy cái Mặc Quả là được rồi."

Nghe được Sở Diệp nói như vậy, Sở Nhan Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sở Nhan Vũ sở dĩ không tìm bằng hữu tông môn cùng nhau làm nhiệm vụ chính là bởi vì nàng có nhu cầu cấp bách điểm cống hiến, nếu cùng đồng môn làm nhiệm vụ tuy rằng bảo đảm an toàn nhưng thu hoạch phải chia đều, nàng rất khó tích cóp đủ điểm cống hiến mua sát khí, nghe Sở Diệp chủ động từ bỏ thu hoạch, Sở Nhan Vũ trong lòng thật cảm kích.

"Yên tâm đi, chuyện Mặc Quả con bao ở trên người ta là được." Sở Nhan Vũ cam đoan.

Một Mặc Quả không sai biết lắm 100 điểm cống hiến, ba trái cũng chỉ mất 300, một con non Cuồng Sư thôi đã giá trị 8000 điểm rồi.

Sở Diệp giúp nàng chuyện lớn như vậy, dù nhiệm vụ có thất bại thì chỉ mấy trái Mặc Quả nàng cũng phải vì đối phương thu xếp.

Đàn sư tử chết không sai biệt lắm, Sở Nhan Vũ vào trong sơn động tìm được hai con non Cuồng Sư, trong lòng thật vui sướng.

Hai con non Cuồng Sư khoảng một vạn 6000 điểm cống hiến, được đến hai con mục tiêu chuyến này của Sở Nhan Vũ có thể nói đã thành công một nửa.

"Hai con non Cuồng Sư này là mục tiêu lần này của tiểu cô cô sao?" Sở Diệp hỏi.

Sở Nhan Vũ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Sở Diệp đoán hai con non này hẳn là khế ước thú Thanh Vân Tông chuẩn bị cho đệ tử tông môn, nghe nói đại tông môn sẽ chuẩn bị khế ước thú sẵn cho đệ tử trong tông, Hồn Thú kém cỏi nhất cũng là trung phẩm, nghĩ chắc là không giả.

Đại thế gia giống Sở gia như vậy chỉ có thể chuẩn bị khế ước thú trung phẩm cho đệ tử gia tộc có tư chất tốt nhất, đại tông môn thì bất đồng, kém cỏi nhất đều là Hồn Thú trung phẩm, có thể thấy được chênh lệch giữa thế lực tông môn với tiểu gia tộc.

oooooOooooo



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net