Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Lâm là một người có thể thích nghi rất nhanh trong mọi hoàn cảnh.

Nếu có thể sống lại một lần nữa,mà cơ thể của hắn cũng đã chết, không bằng cứ ở được ngày nào hay ngày đó.

Sống lại trong thế giới tu chân, xuất thân trong một danh nhân chính phái. Muốn thể hiện bản lĩnh lúc nào cũng được, có gì không tốt.

Khó khăn chính là tìm bạn đời cho mình.

Loại tiểu thuyết ngựa đực này, bất kỳ em gái nào có dung mạo xinh đẹp đều sẽ vào hậu cung của nam chính.

Có điều yêu cầu của Hàn Lâm không cao, ở đây ăn không ngồi rồi, hắn cảm thấy thoải mãn lắm rồi, còn cầu gì nữa. Dù sao cũng không có gì khác kiếp trước mà hắn trải qua.

Thế nhưng chỉ cần có Hiên Viên Triệt, dù hắn có đi tới chân trời gốc biển, sau khi Hiên Viên Triệt xưng bá cũng sẽ có bản lĩnh bắt được hắn chặt tứ chi.

Sống lại trong tiểu thuyết thì thôi đi, tại sao phải xuyên vào nhân vật phản diện buộc phải hi sinh dưới hào quang của nhân vật chính.

Nhân vật phản diện thì không nói gì, nhưng tại sao phải xuyên tới khi,  hắn ngược nhân vật chính đến mức chết đi sống lại cơ chứ.

Nếu thấy tình thế không ổn, vạn bất đắt dĩ, hắn buột phải đi trên con đường khác, tìm kiếm đường ra.

Bước đầu tiên phải tính toán bốn phía xung quanh, làm quen với mọi chuyện sau đó tính sau.

Nơi này không tính là lớn nhưng lại vô cùng an tĩnh, trúc mọc khắp nơi. Hơn nữa mỗi đệ tử của Đông Cung Sơn phái đều phải biết được cầm, kì, thị, họa. Đây là nơi tụ tập của thanh niên văn nghệ cổ đại, hoàn mỹ phù hợp với nhu cầu của Hàn Vũ.

Trên đường đi gặp được nhiều đệ tử vấn an.

Nhưng đây không phải là việc cấp bách cần giải quyết, hắn phải bảo vệ mình,việc đầu tiên là xem xét công lực và kiếm pháp của Hàn Vũ nguyên tác.

Nếu nhớ không lầm, trước khi Hiên Viên Triệt hắc hóa, Đông Cung Sơn phái xảy ra một biến cố lớn nhưng hắn lại không nhớ được là chuyện gì. Nếu hắn xuyên vào một người, không có công lực bên người, vậy thì xong. Không cần tình tiết phát triển, không cần nam chính ra tay, chỉ cần một yêu quái nhỏ cũng đủ hành chết hắn.

Hàn Lâm đi vào trong rừng sâu, xác định bốn phía không có ai, mới đọc chú triệu hồi kiếm,bỗng có một luồng sáng soẹt qua, cây kiếm đã nằm trên tay Hàn Lâm, tay trái cầm vỏ, tay phải cầm chuôi kiếm, dần dần rút ra.

'Thanh Nhã kiếm'khi còn trẻ Hàn Vũ đã mang theo bên người,cũng có một chút tiếng tăm. Kiếm quang tuyệt sắc sáng trong lại không chói mắt, tuyệt đối là hàng thượng phẩm. Chỉ cần dẫn chuyển linh khí vào, thân kiếm sẽ hơi sáng lên.

Đang suy nghĩ làm thế nào,chợt thấy trường kiếm sáng lên.

Muốn xem uy lực như thế nào, đi lên phía trước chém một phát.

Ai mà biết được, nhát chém này có thể hù chết người, kiếm quang đẹp mắt, giống như trong nháy mắt một tia chớp bật ra từ trong tay hắn, khiến hắn nhắm mắt, khi mở ra thấy mặt đất có một cái lỗ thật lớn.
_Không ngờ lại mạnh như vậy

Hàn Lâm mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng đã muốn nổ tung.

Không hổ là chưởng môn của Đông Cung Sơn phái. Công lực và kiếm pháp như thế này, chỉ cần chăm chỉ tập luyện,nói không chừng đến vạn bất đắt dĩ, phải đối đầu với nam chính, cũng có thể thừa nước chạy trốn.

Đúng vậy có thể chạy trốn, yêu cầu của Hàn Lâm không cao, chỉ có thể giữ mạng là được rồi.

Hắn còn muốn luyện tập nữa, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân. 

Mặc dù tiếng nói rất nhỏ nhưng y lại có thể nghe được rất rõ ràng.

Hàn Vũ hơi giương khóe miệng, nhún chân một cái bay lên thân cây gần đó.
 
Nhàn nhã phe phẩy chiết phiến trên tay, dựa lưng vào thân cây, xem đám tình hình bên dưới.

Tiếng bước chân ngày càng gần

Quả nhiên một lát sau, khuôn mặt tựa như thiên tiên cua Hiên Viên Triệt xuất hiện, mà tiếng nói phát ra đầu tiên lại là âm thanh mềm mại, thanh thúy của thiếu nữ :
"Hiên ca ca ngươi xem trên mặt đất có một cái lỗ thật lớn".

Hiên Viên Triệt nhìn thoáng qua làm như không có hứng thú chỉ ôn hòa cười cười. Ninh Ngọc lại muốn bám lấy y, muốn tìm chuyện để nói:"Có lẽ là vị sư huynh nào đó tu luyện đi".

Hiên Viên Triệt nhắc lên một cây búa, bắt đầu chém thân cây nói:"Không thể nào, trên Đông Cung Sơn phái ngoại trừ sư tôn ra, e là không có người thứ hai có tu vi như thế".

Hàn Lâm trong lòng ho than:'Tiểu tử này có mắt nhìn người đó'.

Ninh Ngọc ngồi trên tảng đá dưới gốc cây:"Vậy chắc do sét đánh đi".
Hiên Viên Triệt không chú ý đến nàng nữa chỉ lo chặt cây.

Cây này cũng không nhỏ, búa thì nữa rỉ nữa không, bất quá lúc này Hiên Viên Triệt chỉ mới 14 tuổi, chỉ trông chốc lát đầu đã đầy mồ hôi. Ninh Ngọc nhàm chán,làm nũng nói:"Hiên ca chơi với muội đi".

Hiên Viên Triệt ngay cả mồ hôi cũng không lau, tiếp tục chặt cây, nói:"Không được sư huynh giao phó, củi chặt xong phải đi nấu cơm".

Ninh Ngọc chu môi nói:"Sư huynh bọn họ thật không tốt, luôn sai ngươi làm đủ thứ, ta thấy chính là cố ý bắt nạt huynh. Lát nữa ta sẽ nói với sư tôn, để coi sau này họ còn bắt nạt huynh được không".

Hàn Lâm sợ biến sắc
Không không cô ngàn vạn lần đừng nói với ta, ta biết làm thế nào đây.

Hiên Viên Triệt lúc này tuy còn nhỏ, chịu nhiều khó khăn trong nhân gian, lại có một trái tim bạch liên hoa, hắn nói với Ninh Ngọc:"Tuyệt đối đừng, ta không muốn vì chuyện này mà khiến sư tôn phiền lòng".

Hàn Lâm thật sự bị đứa nhỏ này làm cho cảm động.

Trong tiếng nói của Ninh Ngọc, Hiên Viên Triệt đã chặt đủ số củi, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Hàn Lâm thở dài một tiếng.

Đang lúc thổn thức tiếng bước chân hỗn độn vang lên.

Hàn Lâm vừa nghe liền biết,có chuyện không hay

Minh Vũ dẫn vài đệ tử cấp thấp nói lời chăm biến:

"Sư đệ thật đào hoa nha. Sư huynh bọn ta ngày ngày tu luyện tiên pháp. Còn đệ thì ở đây trêu hoa nghẹo nguyệt".

Tiếng nói chăm chọc vang lên đánh gãy suy nghĩ của mọi người.

Hiên Viên Triệt lưu loát trả lời:"Sư huynh đừng hiểu lầm,muội ấy chỉ đi theo ta thôi".

Nữ hài tử nhìn về phía đám sư huyng, gật đầu nói:"Đúng vậy,  muội chỉ đi theo huynh ấy thôi,  đừng trách huynh ấy".

Thân ảnh thiếu nữ xinh đẹp phía sau Hiên Viên Triệt,nhìn nhỏ hơn Hiên Viên Triệt một chút, dùng dây màu cam buột hai bím tóc trong rất dễ thương. Trong mỗi quyển tiểu thuyết, luôn có hình tượng một tiểu sư muội đáng yêu.

Mà tiểu sư muội này, làm cho cảm xúc của Hàn Lâm rất phức tạp.

Bởi vì nơi đâu có vị sư muội này, nơi đó liền có chuyện.

Sư huynh kia nghe thấy sư muội giải thích thì đen mặt.

Người phía sau vội vàng chen vào đúng lí hợp tình nói:"Sư đệ bọn ta vừa được dạy một tâm pháp, không bằng ở đây thách đấu một chút xem sao, qua đó đệ cũng học được một vài kinh nghiệm".

Hàn Lâm nói thầm:'Muốn gây sự thì cứ nói thẳng. Một đám sư huynh ăn hiếp sư đệ, mặt cũng thật dày'.

Một bộ hữu lễ:"Xin sư huynh chỉ giáo ".

Ninh Ngọc nhăn mặt, không biết làm sao để ngăn cản, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Dùng chiết phiến che mặt.

Dù không thấy gì nhưng tai lại truyền đến trận đánh nhau, thật thảm hại.

Một tay hắn giữ chặt lọ thuốc trên ngực,tay còn lại ra sức đánh trả đó là hành động vô thức.

Dù hắn biết lấy sức của sư huynh cũng không thể đánh vỡ nó.

Hắn biết điều này, nhưng lại vô thức bảo vệ nó
Nghĩ đến đây hàng lông mi hắn khẽ run



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net