Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Trong lòng Ngu Khuyết tràn đầy hy vọng: "Hệ thống, tiêu chuẩn đánh dấu nhân vật quan trọng của ngươi là gì? Có phải đều xuất hiện trong nguyên tác đều là nhân vật quan trọng không?"

Hệ thống thương hại: "Bổn hệ thống không tuyên truyền sai, nhân vật quan trọng có ảnh hưởng tới tiến độ của vai chính trong nguyên tác."

Ngu Khuyết: "......" Nói cách khác, sư môn từ người đến chó đều ảnh hưởng đến sự thay đổi nguyên tác??

Người thì dễ, nhưng nam nữ chủ nguyên tác rốt cuộc có bao nhiêu kéo hông mới có thể bị một con chó làm thay đổi tiến độ?

Ngu Khuyết nhìn đại bạch cẩu nằm trong lòng sư tỷ đương nhiệm của nàng, lại nhìn nam chủ ở bên cạnh, liền trầm mặc.

Nàng càm thấy không phải nàng điên, mà chính là hệ thống điên rồi.

Hệ thống nhắc nhở nàng: "Trung tâm số hiệu của ta vận hành bình thường."

A, vậy thì chính là nàng điên rồi.

Nàng bắt đầu suy xét chuyện xuyên thư này có ảnh hưởng tới đầu óc hay không.

Có lẽ cái gọi là xuyên thư căn bản không tồn tại? Chỉ là do nàng ảo tưởng?

Hay là chính bản thân mình không hề tồn tại, nàng chỉ là một cái não bộ, hệ thống cũng chỉ là do nàng ảo tưởng ra?

Ngu Khuyết tự bổ não từ Show Truman chạy một đường đến The Matrix.

Thậm chí nàng còn suy nghĩ mình có phải là một nhân vật rác rưởi nào đó dưới ngòi bút của tác giả hay không, nếu không sao có thể gặp phải loại cốt truyện tàn ác như vậy.

Trong lúc đầu óc nàng bay tứ lung tung, tân sư tỷ của nàng mới chú ý tới nàng đang trầm mặc, dừng bước quan tâm hỏi: "Ngu......Sư muội, muội làm sao vậy?"

Bước chân thoăn thoắt của mọi người dần chậm lại, bất động thanh sắc dựng lỗ tai lên.

Sau đó bọn họ liền nghe được thiếu nữ trầm mặc một lát sau, hoang mang nói một cách chân thành: "Ta đang nghĩ có phải đầu óc của ta đang có vấn đề hay không."

Mọi người: "......." Ngươi có thể suy nghĩ nghiêm túc chuyện này như vậy, tám phần đầu óc của ngươi có vấn đề.

Thịnh Diên nhìn nét mặt nhíu mày buồn rầu nghiêm túc của thiếu nữ trước mắt, đột nhiên phát giác nàng thật sự nghiêm túc tự hỏi chuyện đó.

Cả hai đời nàng chưa từng gặp một người quá xuẩn như vậy.

Rất tốt, nàng ấy đã thành công hấp dẫn lực chú ý của nàng!

Thịnh Diên mỉn cười ôn nhu mỉn cười, sờ đầu nàng: "Sư muội ngoan, đừng nghĩ quá nhiều, trên đời không có gì không vượt qua được, dù đầu óc của muội không được thông minh, chẳng lẽ không còn những ưu điểm khác hay sao?"

Ngu Khuyết bị mỹ nhân sờ đầu, cả người lâng lâng, gật đầu đồng ý: "Đúng! Ví dụ như muội kéo đàn nhị rất hay!"

Bàn tay sờ đầu của Thịnh Diên dừng lại.

Nàng nghĩ kiếp trước của nàng chưa từng có một sư muội lớn lên không thông minh.

Nàng mỉn cười: "Muội nói đúng, vậy chúng ta đi thôi."

Ngu Khuyết lại bùng cháy sự tự tin lên một lần nữa, sải bước theo sau.

Hệ thống buồn bã: "Ký chủ, có phải cô quẻn cái gì rồi hay không?"

Ngu Khuyết dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn những cái tên được đánh dấu trên đầu, lại nhìn sư tôn, sư tỷ cùng sư huynh thịnh thế mỹ nhan.

Nàng kiên định nói: "Tôi không nhớ rõ mình đã nghe qua tên cùa họ trong nguyên tác chưa, cho nên trong chuyện này nhất định có gì đó đáng nghi! Hơn nữa bọn họ lớn lên đều xinh đẹp như vậy, sao có thể là người xấu!"

Ngu Khuyết nói xong, kiên định đi theo.

Hệ thống: "......" Tốt, hết cứu.

Chỉ có nam chủ Tạ Thiên Thu đi ở phía sau Ngu Khuyết, vẻ mặt nhìn nàng đầy phức tạp.

Tại lều trại bên ngoài kết giới, hắn tận mắt nhìn thấy người mà đến sư tôn của hắn phải kiêng kỵ, không chút để ý nhận một nữ hài làm đệ tử.

Khi đó hắn nên nghĩ đến người này, sao có thể là nhân vật đơn giản.

........

Sau khi rời khỏi chính viện đổ nát, dọc đường đi cũng không hề có một ảnh quỷ.

Ngu Khuyết cảm thán: "Nơi này thật sạch sẽ, sư tôn sư tỷ, lúc mọi người đánh vào nhất định phí không ít sức lực đúng không."

Sư tôn nghe vậy liền dừng lại, xoay người nhìn nàng một cách kỳ lạ.

Sau một lát, hắn chậm rãi nói: "Nơi này có thể sạch sẽ như vậy không phải là công lao của chúng ta."

Ngu Khuyết: "???"

Bọn họ một người vào từ cửa trước, một người vào từ cửa sau, chẳng lẽ không phải là đánh vào sao?

Ha ha, không phải công lao của họ, chẳng lẽ là công lao của nàng?

Sư tôn không nói tiếp nữa, chỉ quay đầu.

Hắn nghĩ cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được tiếng đàn nhị vang lên như tiếng cưa gỗ, tình cảnh một đám ác quỷ vắt giò lên cổ mà chạy.

Thậm chí hắn còn nhìn thấy một gốc cây đại thụ vừa mới thành tinh, sau khi tiếng đàn nhị vang lên, trong nháy mắt rễ cây liền bật lên bỏ chạy.

Ở một trình độ nào đó, hắn cảm thấy đệ tử mới của mình thật sự thích hợp với âm tu.

Suy cho cùng, có thể đàn khó nghe như vậy cũng là một nhân tài.

Nếu sư huynh không nói lời nào, Ngu Khuyết liền đi quan tâm sư tỷ.

Nàng đau lòng nói: "Mỹ nhân......Khụ! Sư tỷ, lúc muội tới thì trên người tỷ vẫn còn vết thương, lúc tỷ tiến vào không bị thương gì hết chứ?"

Trong lòng Thịnh Diên cảm thấy ấm áp.

Nha đầu này có hơi ngốc, nhưng đời trước nàng quen nhìn người thông minh, nếu đã làm tiểu sư muội của mình, vậy cũng vừa vặn.

Thanh âm của nàng liền ôn hòa hơn một ít: "Ta là ngự thú sư, chỉ cần bản lĩnh ngự thú vẫn còn, không chế được mấy quỷ thú thì không thành vấn đề."

Ngu Khuyết nghe vậy, mắt liền sáng lên: "Quỷ thú? Ở đâu?"

Thịnh Diên: "......"

"Chạy." Nàng nhàn nhạt nói.

Cả hai đời nàng chưa từng nhìn thấy con thú bị nàng khống chế lại bị một ca khúc khó nghe khiến cho bỏ chạy.

Vẫn là câu nói kia, ở phương diện nào đó, Ngu Khuyết thật sự thích hợp làm âm tu.

Ba câu nói chưa chắc có thể làm tổng tài cho nàng 50 triệu, nhưng lại có thể làm cho hai đại lão trầm mặc.

Ngu Khuyết hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cảm thấy mình đã ca ngợi sư tôn, lại quan tâm sư tỷ, nỗ lực tạo mối quan hệ tốt với đồng môn, quả thực chính là một đồ đệ, một sư muội tốt.

Chỉ có Yến Hành Chu, hắn chỉ nhìn nhìn, nhịn không được khẽ cười ra tiếng.

Hắn nghĩ, lúc này có một sư muội như vậy, chắc chắn sẽ chơi rất vui.

Thật khiến cho người ta mong chờ.

Mà Tạ Thiên Thu ngay từ đầu đã cảnh giác với Yến Hành Chu, nhìn thẩy vẻ mặt của hắn, lập tức nói: "Yến Hành Chu, tuy Ngu cô nương không bình thường một chút, nhưng tốt xấu cũng là sư muội của ngươi, nếu ngươi vẫn còn một chút nhân tâm, cũng đừng động nàng."

Nụ cười của Yến Hành Chu liền nhạt dần.

Hắn nhìn Tạ Thiên Thu, nghênh ngang nói: "Đúng vậy, hiện tại Ngu cô nương là sư muội của ta, không phải là sư muội của ngươi."

"Nhưng mà nếu ngay từ đầu ngươi không nói chuyện thay cho vị sư muội tốt kia của ngươi, thì nàng đã là sư muội của ngươi."

Tạ Thiên Thu sửng sốt, bước chân dừng lại.

Yến Hành Chu khẽ cười một tiếng, phiêu phiêu nhìn thoáng qua, giống như là đang trào phúng.

Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ, bọn họ đi qua đình viện, một đường đi tới cửa chính.

Nhưng bọn họ vừa đến cửa chính liền phát hiện có một người đang bị vây quanh ở đó.

Mà lần này, một mỹ nam tử có đôi tai báo trên đầu cùng với một đám yêu.

Ngu Khuyết khiếp sợ nhìn chằm chằm mỹ nam báo kia, 'Shhh' một tiếng, lặng lẽ nói với hệ thống: "Thì ra đây là người thú trong truyền thuyết! Thêm kiến thức!"

Hệ thống: "........Cô tỉnh táo một chút, không cần bôi đen nhóm người thú được không! Cô ngẫm lại xem hắn là ai!"

Đương nhiên Ngu Khuyết biết người thú này là ai. (Hệ thống: Lặp lại một lần nữa hắn không phải người thú! Hắn không xứng!!!")

Trong nguyên tác, kết giới núi Thương Đãng xảy ra vấn đề chính là kiệt tác của con đại yêu cùng với đại quỷ liên thủ.

Đại quỷ chính là nữ quỷ muốn cưới phu lang kia, nàng là một trong những con quỷ bị phong ấn ở núi Thương Đãng, đại yêu lẻn vào núi động vào phong ấn, vì thế hai người liên thủ động tay động chân vào kết giới ở núi Thương Đãng.

Một phần ba đệ tử bị hút vào kết giới, ngược lại kết giới trở thành vòng vây nhốt bọn họ và bảo vệ đám yêu ma quỷ kia.

Mục đích của bọn chúng chính là lợi dụng những tu sĩ để đổi lấy tín vật của Quỷ Vương bị Tu chân giới phong ấn lúc trước.

Trước mắt người thú này chính là con đại yêu kia.

Sau đó nàng đột nhiên phản ứng lại, ngọa tào! Đại yêu!

Nàng hơi khẩn trương, nhưng nhìn nét mặt bình tĩnh của sư tôn, vẻ mặt thản nhiên của sư huynh sư tỷ........Bầu không khí không còn căng thẳng nữa.

Cô chỉ có thể lúng túng chắp tay ra phía sau lưng.

Sau đó tới phân đoạn người thú buông lời hung ác.

"Các ngươi chính là người giết nữ quỷ? A! Đúng thật cũng có chút bản lĩnh, tới cửa thì phải báo tên, ta không giết người vô danh!"

Sư tôn bình tĩnh chờ người thú nói xong lời tàn nhẫn, lúc này mới khẽ gật đầu: "Môn phái nhỏ, không đáng nhắc tới."

Dứt lời, hắn hỏi ngược lại: "Ngươi hỏi xong chưa?"

Người thú sửng sốt một chút, bật thốt lên: "Hỏi xong...."

Sư tôn nhàn nhạt nói: "Vậy tới ta."

Ngay sau đó, một kiếm đâm thủng màn đêm, kinh diễm tuyệt luân.

Ngu Khuyết trợn mắt há miệng nhìn một nhát kiếm kia, thật lâu chưa hồi phục lại tinh thần.

Nguyên chủ thích hợp làm âm tu, nhưng Ngu Khuyết trước đó đều luyện kiếm.

Ngu Khuyết cực kỳ hiểu rõ một kiếm này có ý nghĩa gì đối với một kiếm tu.

Môn phái nhỏ? Không đáng nhắc tới?

Nàng nhìn một kiếm này, linh lực xung quanh cơ thể của nàng phảng phất như bị dẫn động, khiến nàng muốn sử dụng linh lực để làm gì đó.

Nàng lập tức rút đàn nhị ra, nói: "Để con kéo đàn nhị trợ giúp cho sư tôn!"

"Không cần!"

"Dừng tay!"

"Sư muội!"

Ba âm thanh khác nhau vang lên cùng một lúc.

Nhưng đã chậm.

Ngu Khuyết cầm đàn nhị, giống như nàng rơi vào trạng thái huyền ảo đặc biệt, đối với xung quanh mắt điếc tai ngơ.

Nàng cầm nhị hồ, nhắm mắt lại, thật lâu không có động tác kéo đàn.

Vài người liếc nhìn nhau, Yến Hành Chu khẽ cười trước một tiếng, nói: "Có thể là sư muội muốn đột phá."

Nếu nói như thế, càng không thể cắt ngang một tu sĩ đang đột phá.

Bọn họ không những không thể cắt ngang, mà còn phải giúp nàng.

Vẻ mặt mấy người rối rắm.

Ngay sau đó, Ngu Khuyết động, tiếng đàn nhị vang lên.

Lần này không phải là âm thanh chói tai như tiếng cưa gỗ kia, mà giống như tiếng rên rỉ của một người bị bệnh nguy kịch, nghe xong liền cảm thấy toàn thân không khỏe, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng thoát khỏi nó.

Tóm lại, không có nửa điểm quan hệ với hai chữ 'hòa nhịp'.

Yến Hành Chu đánh đòn phủ đầu: "Ta đi giúp sư tôn."

Thịnh Diên cũng sống lâu hơn một đời, theo sát: "Ta cũng đi."

Trong giây lát chỉ còn lại Tạ Thiên Thu.

Âm thanh rên rỉ lúc cao lúc thấp vờn quanh.

Tạ Thiên Thu hít một hơi thật sâu, thống khổ che kín lỗ tai.

Nửa canh giờ sau, Ngu Khuyết từ trong trạng thái huyền ảo tỉnh lại.

Tốt xấu gì nàng cũng là một tu sĩ, tuy mới tỉnh lại nhưng nàng vẫn chưa mở mắt ra, vì nàng cảm nhận được linh lực trong cơ thể nàng càng thêm tràn đầy, thậm chí thân thể càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng, Quỷ phủ cũng biến mất hoàn toàn.

Nàng lập tức ý thức được mình đã lên Trúc Cơ.

Tư chất của nguyên chủ rất cao, rèn luyện kiếm thuật không phù hợp suốt mười năm chỉ có thể miễn cưỡng lên tới tầng thứ tám của Luyện Khí, hiện giờ đột phá sớm cũng không có gì ngạc nhiên.

Phản ứng đầu tiên của Ngu Khuyết chính là muốn chia sẻ tin tốt này với các sư huynh sư tỷ của nàng.

Nhưng nàng vừa mới mở mắt, lại phát hiện nhóm sư huynh sư tỷ sư tôn thân ái của nàng cách một đoạn rất xa, trong góc còn có Tạ Thiên Thu đang ngồi xổm trên đất xoa xoa lỗ tai.

Ngu Khuyết: "......" Làm gì! Nàng biết nàng kéo nhị hồ có hơi khó nghe một chút, nhưng mà có khó nghe đến vậy sao?

Nam chủ ngươi chính là tiên quân cao lãnh bao nhiêu sao lại ngồi xổm trên mặt đất, chẳng lẽ còn có thể khiến ngươi khó nghe đến mức bị OOC?

Lúc này sư tôn nhìn sang đây.

Hắn hỏi: "Đột phá?"

Ngu Khuyết lúng túng: "Vâng."

Sư tôn khẽ cười một tiếng.

Hắn đi tới xoa xoa đầu nàng, nhàn nhạt nói: "Vậy đi thôi."

Ngu Khuyết không biết vì sao thấy vui vẻ một chút.

Nàng lập tức đuổi theo, truy vấn: "Sư tôn, con đột phá, người không khen thưởng cho con thì thôi, nhưng người không khen con một câu sao?"

Sư tôn bình tĩnh nói: "Con cũng không phải là lần cuối cùng đột phá, chờ tới khi con làm cho ta vừa lòng, ta lại khen thưởng cũng không muộn."

Ngu Khuyết sửng sốt một chút.

Sau đó nàng chậm rãi bật cười.

Cho tới giờ khắc này nàng mới ý thức được, nàng bái sư, có sư môn, những người trước mắt này chính là sư tôn với đồng môn của nàng.

Quãng đời còn lại sau này, vinh quang cực khổ cả đời nàng đều cùng bọn họ gánh vác.

Yến Hành Chu đi theo phía sau mọi người, nhìn Ngu Khuyết vây quanh sư tôn hỏi tới hỏi lui, đột nhiên bật cười.

Mà ngay lúc này, ở cách đó không xa, Ngu Giác với Trình Thanh một thân bùn đất đứng tại chỗ.

Bọn họ vừa thấy Ngu Khuyết đột phá.

Ngu Giác có chút thất thần, bởi vì bản thân nàng ta không nhớ nổi Ngu Khuyết ở Ngu Gia có bộ dáng thế nào.

Phảng phất người tỷ tỷ kia của nàng ta sinh ra sống vô hình từ năm này qua năm khác.

Nhưng giờ khắc này, tỷ ấy lại đột phá Trúc Cơ trước mặt nàng ta.

Nàng ta hao phí vô số linh đan dược bảo, cầu cũng không cầu được Trúc Cơ.

Từ khi nào Ngu Khuyết trở nên........Lóa mắt như vậy?

Mà nàng ta lại như đang dậm chân tại chỗ.

Trình Thanh đứng một bên an ủi nàng: "Không có việc gì, sau khí trở về ta sẽ xin phụ thân một viên đan Trúc Cơ, còn không phải chỉ là Trúc Cơ thôi sao! Ngu Khuyết tính là cái gì!"

Ngu Giác nhắm mắt, lắc đầu nói: "Không có việc gì, sư huynh."

Trình Thanh nhìn thấy nàng ta thật sự giống như không hề để tâm, nhẹ thở ra, lôi kéo nàng ta đuổi theo đám người phía xa.

Ngu Giác lập tức dừng lại, kiềm nén hỏi: "Huynh muốn làm gì?"

Trình Thanh khó hiểu: "Tạ Thiên Thu ở đó, hắn tốt xấu gì cũng là đại đệ tử của phụ thân ta, ở cùng đám người kia quậy cái gì, ta kêu hắn tới đây bảo hộ chúng ta."

Ngu Giác: ".........Không."

Nàng ta nhắm mắt lại, lắc đầu: "Không, tự chúng ta đi."

...............

Trong nguyên tác, nam nữ chủ hao phí không ít tinh lực liền cứ như vậy bị giải quyết.

Bọn họ chỉ cần mở ra được phong ấn ở núi Thương Đãng, mọi người đều có thể bình yên vô sự đi ra ngoài.

Vốn dĩ lần này Ngu Khuyết cho rằng sư tôn sẽ ra tay, nhưng không ngờ khi đứng trước kết giới, sư tôn chỉ nhìn một lát, trực tiếp để Yến Hành Chu ra tay.

Hắn nói: "Con xé mở kết giới."

Hắn nói 'xé mở' kết giới, giống như chắc chắn Yến Hành Chu phá vỡ kết giới như đơn giản xé một tấm vải vậy.

Nhưng Ngu Khuyết nhớ rõ nó không đơn giản như vậy.

Trong nguyên tác, nam nữ chủ khó chống đỡ nhất chính là kết giới này, nó đã nhiễm quỷ khí, sớm trở thành 'quỷ giới', tu sĩ bình thường chạm vào sẽ chết ngay.

Nàng muốn nhắc nhở một chút liền nhìn thấy Yến Hành Chu chậm rãi đi ra, sau đó giơ tay —— xé rách kết giới?

Ngu Khuyết trợn mắt há miệng nhìn cái kết giới chạm vào là chết ngày bị Yến Hành Chu dùng tay không xé rách.

Sau khi hắn tùy ý vung tay lên, toàn bộ kết giới đều bị sụp đổ, giống như còn dễ dàng hơn so với xé một miếng vải.

Vẻ mặt nàng khiếp sợ quá mức, Tạ Thiên Thu nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Nếu cô nương đã bái sư, chẳng lẽ còn không biết Yến Hành Chu là người nào sao?"

Là người nào? Không phải là 'Nhân vật quan trọng' sao?

Ngu Khuyết hỏi lại theo bản năng: "Huynh biết?"

Lúc này Tạ Thiên mới hiểu rõ nàng thật sự không biết.

Hắn khẽ nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì Yến Hành Chu đã đi tới.

Hắn nhìn Tạ Thiên Thu, bình tĩnh nói: "Tạ huynh, kết giới đã mở, sư tôn muốn ngươi đi ra ngoài để mang Thương Hải Tông vào, chúng ta thủ ở chỗ này, ngăn cản những ác quỷ chạy ra."

Tạ Thiên Thu nhìn về phía Giang Hàn, Giang Hàn hướng hắn gật đầu.

Hắn liền nói: "Vâng, Hàn Nguyệt tiên tôn."

Từ từ! Hàn Nguyệt tiên tôn?

Nàng lập tức hỏi Yến Hành Chu: "Sư tôn không phải gọi là Giang Hàn sao? Hàn Nguyệt tiên tôn......."

Yến Hành Chu nhìn nàng một cái, khẽ cười: "Danh hiệu của sư tôn."

Ngu Khuyết trầm mặc, hận không thể tát mình một cái.

Nàng đã hiểu rõ vì sao trên đầu sư tôn được đánh dấu!

Nàng không quen biết Giang Hàn, nhưng nàng biết Hàn Nguyệt tiên tôn!

Không phải đây chính là người mà trong nguyên tác bởi vì tình yêu nên bị người khác thiết kế chết thảm dẫn đến diệt môn, cuối cùng trở thành nhân vật phản diện sau cùng sao!

A a a! Sao nàng lại quên ở Tu chân giới ngoại trừ tên còn có danh hiệu chứ!

Vai ác a vai ác! Nàng không thể nào tưởng tượng được sư tôn đẹp trai như vậy lại là phản diện! Hợp lý sao!

Hệ thống buồn bã nói: "Ký chủ, cô theo dòng suy nghĩ này mà nhớ tới sư huynh sư tỷ khác của cô đi."

Theo dòng suy nghĩ này?

Ngu Khuyết nhìn dòng chữ đánh dấu trên đầu sư huynh và sư tỷ, trầm mặc một lát, hỏi: "Sư môn phản diện?"

Hệ thống: "Cô thật thông minh ~"

Ngu Khuyết trầm mặc một lúc thật lâu.

Hệ thống khuyên nàng: "Ký chủ, hiện tại cô từ chối bái sư vẫn còn kịp, bằng không chúng ta......."

"Không! Vì sao ta lại từ chối bái sư!" Ngu Khuyết phản đối.

Hệ thống: "Vậy cô....."

Ngu Khuyết buồn bã nói: "Không bằng ngươi sửa lại cái tên."

Hệ thống: "Hả?"

Ngu Khuyết: "Từ nay về sau ngươi không cần gọi là hệ thống pháo hôi nghịch tập, mà gọi là hệ thống cứu rỗi vai ác! Tạo nhanh! Sư tôn cùng đồng môn của ta đều là phản diện! Sư tỷ của ta đẹp như vậy! Sư huynh cũng đẹp như vậy! Bọn họ đều đẹp như vậy!!!"

Hệ thống: "Nhưng là....."

"Ta hiểu được." Ngu Khuyết nghiêm nghị.

Hệ thống: "Cô hiểu cái gì?"

Ngu Khuyết chậm rãi nói: "Ta không phái nhận kịch bản bia đỡ đạn phản công, ta nhận chính là ——"

"Kịch bản cứu rỗi phản diện!"

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: A đúng đúng đúng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net