15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là Trương Gia Viễn.

"Trương đội, sao anh lại ở đây?" Lưu Vũ ngạc nhiên hỏi.

Trương Gia Viễn nhếch mép cười "Sao? Không chào đón tôi à?"

"...Tôi nói không chào đón anh lúc nào?"

Lưu Vũ cau mày đáp lại, phong cách nói chuyện của người đàn ông này luôn mang đến cho cậu một chút cảm giác ngột ngạt, khá giống con mồi đối mặt với kẻ đi săn.

"Haha, đùa một chút thôi. Tôi vừa được chuyển lên đội khảo cổ kinh đô, lại nghe nói trường Hải Hoa tổ chức Trung thu rất linh đình nên tới xem thử."

Lưu Vũ gật đầu, vì không muốn tiếp xúc quá nhiều với Trương Gia Viễn nên xã giao vài ba câu rồi tìm cớ cùng Patrick rời đi.

Lúc này chỉ còn lại hai người, Trương Gia Viễn thấy Trương Gia Nguyên nãy giờ trầm lặng không nói gì liền hỏi: "Sư đệ, không chào hỏi sư huynh một câu à?"

"Tấm đệm lúc nãy là huynh làm phải không?"

"Chúc mừng sư đệ đã đoán đúng, không hổ là đệ tử của An Vụ Sơn chúng ta!"

Trương Gia Nguyên cứ tưởng là anh ta sẽ vòng vo ra vẻ không biết, ai ngờ lại dứt khoát thừa nhận như vậy.

"Nếu như không phải do chuyện lúc nãy thì đệ còn tin những lời lúc trước huynh nói ở thành phố Q đó, kỹ thuật diễn tốt ghê!"

Trương Gia Viễn thu hồi vẻ cợt nhả, nghiêm túc khuyên: "Sư đệ, việc tu luyện phải thuận theo tự nhiên, không thể quá chấp nhất, sẽ phản tác dụng. Thời đại này linh khí thiên địa cạn kiệt, tu sĩ bên cạnh kỳ ngộ càng cần có tâm thế cao hơn xưa rất nhiều. Sư huynh nhập đạo cũng không dễ dàng, đệ hiểu ý ta không?"

Trương Gia Nguyên chỉ cúi đầu không nói.

Trương Gia Viễn thở dài, dù sao vẫn là thiếu niên, tràn đầy nhiệt huyết cùng sự hiếu thắng, vài ba câu không thể khuyên nổi.

"Phía cao tầng vừa phát hiện hầm mộ ở ngoại ô kinh đô, hy vọng đệ sẽ có kỳ ngộ."

Trương Gia Nguyên lúc này mới có sinh khí trở lại, cười cảm ơn Trương Gia Viễn.

---

Hầm mộ mới phát hiện được bao quanh bởi ba ngọn núi ở ngoại ô kinh đô. Một số thành viên trong câu lạc bộ khảo cổ Hải Hoa lại một lần nữa được Rikimaru dẫn tới khám pháWã'tt¶pạ'd•

Chuyến đi dự tính kéo dài vài ngày nên đoàn người phải xin tạm trú tại một ngôi làng gần đó. Lúc sau bọn họ kinh ngạc phát hiện người dân trong làng bất kể nam nữ đều có thân hình chắc nịch và thân thủ rất tốt.

Trương Gia Nguyên sau khi thấy một người phụ nữ trung niên tay không bẻ cổ rắn hổ mang liền sục sôi nhiệt huyết, bám lấy người ta xin chỉ giáo.

Đám người Lưu Vũ đi dạo quanh làng cũng bắt gặp lũ trẻ choai choai đóng kiếm hiệp, hơn nữa còn đánh nhau rất đẹp mắt. Như lúc này, có hai đứa ở trên võ đài, một đứa đầu húi cua cầm chổi quét rác, đứa còn lại cầm hai cành cây một to một nhỏ, đánh đến khó phân thắng bại. Dưới võ đài, có tên nhóc cho một tay vào áo giả dạng cụt tay, tay còn lại cầm một cành cây to, trên vai còn có một con chim sẻ. Nó thấy mấy người Lưu Vũ chăm chú đứng xem, rất hớn hở hỏi: "Các vị có muốn cá cược xem ai thắng không?"

"Em là... Dương Quá?"

Tên nhóc gật đầu, bật ngón tay khen mấy người có mắt nhìn thật tốt, còn vênh mặt chỉ con chim sẻ trên vai "Đây là Điêu huynh, chúng ta là huynh đệ sống chết có nhau."

"..."

Cứ làm như bọn họ mù có chọn lọc, không nhìn thấy sợi dây buộc chân "Điêu huynh" đi.

"Vị huynh đài cầm chổi quét rác kia là Hư Trúc, vị cầm Đồ Long Đao và Ỷ Thiên Kiếm là Trương Vô Kỵ." Tên nhóc nhiệt tình giới thiệu, lại giơ tay gọi một đứa khác gần đó "Lão ngoan đồng, đem mâm đặt cược tới."

Nhóc kia vui vẻ chạy lại, trên tay là một chiếc khay hai ngăn.

"Hư Trúc" lúc này đang chiếm ưu thế, được lượng đặt cược gấp rưỡi "Trương Vô Kỵ". Cam Vọng Tinh cũng đặt "Hư Trúc" vì mê Thiên Long Bát Bộ, Tần Tư Nhã và Viên Mỹ Mỹ đặt "Trương Vô Kỵ" vì đẹp trai. Lưu Vũ sau một hồi băn khoăn, quyết định đặt mỗi bên một túi kẹo sữa làm mấy người khác há hốc miệng.

Nhóc đóng Chu Bá Thông nói: "Thế này... không hợp quy tắc."

"Dương Quá" lập tức lườm nó "Câm miệng." Rồi lại quay sang cười khoe khoang với Lưu Vũ, rất có tiềm chất hôn quân.

Quy tắc là cái gì cơ chứ, mỹ nhân muốn thế nào thì chính là như thế.

Cam Vọng Tinh và Tần Tư Nhã tức giận quay mặt đi, bọn họ mới không thèm tranh sủng với một đứa nhóc con đâu!

Cuối cùng "Hư Trúc" thắng hiểm, nhưng Cam Vọng Tinh và Lưu Vũ cũng không lấy thưởng, mục đích ban đầu của họ vốn là tặng đồ cho đám nhóc.

Khi bọn trẻ đã chia xong đồ, một con mèo đen chạy tới bên chân "Dương Quá" kêu vài tiếng, phía sau nó là một nhóc béo bốn năm tuổi đang lững thững đi tới.

"Đại Sơn, về cho gà ăn." Nhóc béo cất giọng trẻ con siêu dễ thương làm người ta chỉ muốn ôm ấp hôn hôn nâng cao cao.

La Sơn bất mãn nhìn em trai "Không biết lớn nhỏ gì cả, đã bảo bao nhiêu lần là phải gọi anh cơ mà."

Nhóc béo bĩu môi, không thèm để ý đến anh trai mà giơ hai tay về phía Lưu Vũ, mắt lấp lánh làm nũng: "Mỹ nhân, ôm một cái."

Lưu Vũ bị vẻ đáng yêu của nhóc béo làm cho tình yêu người anh dâng lên dạt dào, rất vui vẻ mà bế nó.

Mặc dù có hơi đau lưng một chút.

Cam Vọng Tinh cùng Tần Tư Nhã lại thêm lần nữa cắn chanh. Hai đứa nhóc này thật không hổ là anh em mà!

"Em bé, em tên gì vậy?" Lưu Vũ dịu dàng hỏi.

"Em tên La Ngôn, mọi người đều gọi em là cún con."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net