Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Vũ hì hục giặt một chậu quần áo cao bằng nửa người. Hai tay cậu đã mọc đầy mụn nước, lúc nào cũng cảm thấy đau rát.

"Lưu Vũ, cậu ra đây ngay cho tôi!"

Nghe ngoài phòng ăn vang lên tiếng gọi giận dữ, Lưu Vũ vội rửa tay rồi chạy ra. Lúc này ba mẹ chồng của cậu đang ngồi ăn tối, ba chồng hai mắt bốc lửa chỉ vào bát canh trên bàn, mắng ầm lên: "Cậu làm đồ ăn mặn thế này là muốn ám sát hai ông bà già chúng tôi sao?"

Lưu Vũ rụt rè nói: "Lúc nấu con đã nếm thử rồi, rất nhạt ạ."

Ba chồng đập bàn "Còn dám cãi à? Đúng là vừa vô dụng vừa hỗn láo, không bằng một góc của Ân Nhan, lúc trước con trai tôi mắt mù mới cưới phải cậu!"

Mẹ chồng cũng chanh chua ra lệnh: "Cậu bị phạt tối nay không được ăn cơm, cút ra ngoài làm việc đi."

Lưu Vũ ngậm ngùi quay lại phòng giặt, tiếp tục hì hục đến nửa đêm, lại phải rửa cả đống bát đĩa, lúc xong việc thì đã đói tới mức bụng dính vào lưng. Vì bị phạt không được ăn cơm, Lưu Vũ chỉ dám uống vài ngụm nước rồi kéo lê thân thể mệt mỏi về phòngWã'tt¶pạ'd•

Vừa mở cửa phòng, cả một đội bóng trẻ con đã ùa ra ôm lấy chân cậu khóc nức nở gọi ba ba. Nhìn mười mấy cái miệng oa oa gào khóc, Lưu Vũ hoảng sợ tột độ.

Tại sao cuộc sống của cậu lại như thế này?

"Không... không muốn!"

Lưu Vũ bật dậy giữa đêm, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Cam Vọng Tinh cũng bị đánh thức, vội vàng ôm lấy Lưu Vũ, vỗ vỗ lưng cậu dỗ dành: "Đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi, có anh ở đây rồi."

Lưu Vũ mất một lúc lâu mới hoàn hồn, rầu rĩ kể lại giấc mơ cho Cam Vọng Tinh. Đối phương nghe xong liền bật cười: "Ba mẹ mà biết em mơ như vậy chắc sẽ đau lòng tới khóc ra máu luôn đó!"

Lưu Vũ bĩu môi "Còn không phải là tại mẹ hay lôi kéo em ngồi xem phim tình cảm tám giờ tối cùng à? Làm em ám ảnh tới mức mơ vào người luôn."

Cam Vọng Tinh gợi ý cho cậu: "Lần sau em có thể rủ mẹ xem thứ khác, mẹ thương em như vậy, chắc sẽ đồng ý thôi."

Hai người lại nói chuyện vài câu, cuối cùng ngủ từ lúc nào không biết.

---

Sáng hôm sau, Cam Vọng Tinh và Lưu Vũ chuẩn bị hành lý về nhà thăm cha mẹ hai bên.

Sau khi kết hôn, do công việc của Cam Vọng Tinh nên hai người phải chuyển tới thành phố khác sinh sống, vài ba tháng mới về kinh đô thăm người thân một lần.

May mắn hai gia đình là hàng xóm, bọn họ cũng vì vậy mà không phải qua lại hai bên như những cặp vợ chồng khác.

Khi Cam Vọng Tinh và Lưu Vũ tới nơi, cả Lưu gia và Cam gia đã tề tựu đông đủ, chỉ đợi bọn họ có mặt là bắt đầu ăn chơi linh đình. Như thường lệ, mọi thứ đều hoàn hảo ngoại trừ việc ba Cam cứ nhìn chằm chằm bụng Lưu Vũ.

Việc này nói ra thì thật dở khóc dở cười. Ba Cam vốn là lão ngoan đồng, tính cách có chút sa điêu, cả ngày thích suy diễn mấy thứ kỳ quái. Trước đây có một khoảng thời gian Lưu Vũ vì bận việc mà không chú ý vấn đề ăn uống, dẫn tới bị bệnh dạ dày. Ba Cam có lần nhìn thấy cậu nôn khan liền mừng như điên khoe với cả nhà là con dâu có thai rồi, dù ai khuyên bảo giải thích thế nào cũng không nghe, một mực chắn chắn là đám bạn tu tiên của Lưu Vũ đã cho cậu ăn dựng quả.

Cam Vọng Tinh lúc đó cười khổ hỏi: "Anh trai và chị dâu sinh cho ba mấy đứa cháu rồi mà vẫn chưa đủ sao?"

Ba Cam thần bí vuốt râu "Đương nhiên là chưa đủ. Ba đợi con của hai đứa mày lâu lắm rồi, dùng phần mềm ghép mặt thấy cháu mình đẹp muốn chết luôn há há há!"

Nhưng niềm vui của ông cũng không kéo dài bao lâu, Lưu Vũ bị cưỡng chế đi chữa bệnh, vì chưa tới mức nghiêm trọng nên khỏi rất nhanhWã'tt¶pạ'd•

Ba Cam đợi mãi không thấy cháu chào đời, cho rằng con trai chăm sóc không tốt làm con dâu sảy thai, từ đó mỗi lần gặp mặt con trai là lại chỉ vào mũi mắng người ta là đồ đàn ông vô tâm độc ác, làm Cam Vọng Tinh khổ không nói nổi.

Ba mẹ Lưu từng hỏi mẹ Cam bí kíp chịu đựng ông chồng kỳ ba, mẹ Cam liền phun ra một câu ngắn gọn: "Tiêm filler."

"???"

"Da mặt dày hơn, chịu nhục tốt hơn."

Ba mẹ Lưu: "..."

Bà thông gia vất vả rồi!

Tuy nói ba chồng có chút kỳ quái, nhưng nhìn chung là một phụ huynh tốt. Vậy nên Lưu Vũ có đôi khi còn phối hợp diễn kịch cho ông vui lòng.

Nhưng phần nhiều vẫn là không đỡ nổi.

Giống như lúc này...

Ba Cam gọi Lưu Vũ vào thư phòng, thái độ hết sức nghiêm túc làm cả hai bên gia đình đều tò mò, chen chúc nhau ngoài cửa ngó vào xem kịch hay.

Ba Cam mặc trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, chắp một tay sau lưng, hiền từ hỏi: "Tiểu Vũ, con và Tinh Tinh kết hôn cũng được gần năm năm rồi nhỉ?"

Lưu Vũ không hiểu ra sao, gật đầu trả lời: "Vâng ạ."

"Con phải hiểu cho ba, hai đứa kết hôn mãi mà không sinh con. Hơn nữa Tiểu Vũ lại có con riêng từ trước, ba rất buồn phiền, vậy nên ba đã đón một đứa con riêng của Tinh Tinh về nuôi nấng, an ủi tâm hồn tuổi già của ba."

Lưu Vũ: "?????"

Kinh hãi tột độ, cậu vừa nghe được những thứ khủng khiếp gì vậy?

Còn chưa để Lưu Vũ bình tĩnh lại, ba Cam đã giơ hai tay vỗ vỗ, người giúp việc từ bên ngoài dắt Mocha của Lưu Vũ và một chú chó Corgi khác đi vào.

Ba Cam vẻ mặt hớn hở ôm cả hai con chó béo ú, hàm hồ nói với Lưu Vũ: "Đây là Mochu, sau này Mochu sẽ ở nhà mình, con nói ông bà thông gia đưa Mocha sang ở với thằng bé."

Đến lúc này thì Lưu Vũ còn gì không hiểu nữa, ra là lão ngoan đồng này âm mưu cạy con Mocha bảo bối của nhà cậu về.

Lưu Vũ nhìn ba Cam đang hạnh phúc với hai cục lông xù xù bên trong, lại ngó sang đám người đang cười nghiêng ngả ngã lên nhau ngoài cửa, rõ ràng không phải khung cảnh yên bình, lại mang tới cảm giác năm tháng tĩnh hảo, cuộc đời viên mãn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net