Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi sáng thì thứ đầu tiên mà người ta nên thấy hẳn phải là ánh mặt trời ngoài cửa phòng, thế nhưng lúc Hạ Khô Thảo mở mắt ra thì lại thấy một người lạ mặt, nói hắn là người lạ bởi vì cậu chỉ mới gặp người này có một lần, chính là vào tối hôm qua, nam nhân nọ đã cứu cậu.

"Chào buổi sáng." Hiên Viên Công Duẫn sờ mũi một cái, lúng túng cười cười. Kỳ thực hắn đã ở trong căn phòng này khá lâu, đã vậy còn luôn si mê ngơ ngác mà nhìn dáng vẻ ngủ say của Hạ Khô Thảo. Ngắm cậu nguyên cả buổi tối đến mức ngay cả bản thân hắn cũng quên ngủ, lúc nãy vừa muốn rời đi, kết quả là đối phương đã tỉnh dậy.

"Chào buổi sáng." Hạ Khô Thảo cũng ngây ngẩn.
Phòng của cậu tại sao lại đột nhiên xuất hiện một người, hơn nữa còn là đối tượng chỉ mới gặp mặt có một lần.

Sau khi đem chăn che kín thân thể, cậu chậm rãi ngồi dậy, "Cái kia... Ngươi có thể đi ra ngoài một chút được không?" Hạ Khô Thảo luôn cảm thấy người này thật kỳ lạ, ai biết được hắn có phải là một tên biến thái hay không.

"Quấy rầy." Hiên Viên Công Duẫn không biết là mình có nên giới thiệu bản thân một chút hay không. Bản thân hắn đột nhiên xuất hiện như thế, có khả năng là đã dọa sợ đối phương. Với lại bây giờ hai người căn bản không quen biết, nếu mình đường đột như vậy sẽ làm phản tác dụng.

Sau khi Hiên Viên Công Duẫn nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.

"Tiểu chủ nhân! ! !" Hai người Đông Trùng Hạ Thảo đứng ở cửa ngõ đều tỏ ra kinh hãi, một tên nam nhân xa lạ như thế cư nhiên lại từ trong phòng của tiểu chủ nhân các nàng bước ra, bọn họ đương nhiên vẫn không xao lãng nhiệm vụ của mình, lập tức chạy vào.

"Đông Trùng Hạ Thảo, làm sao vậy?" Hạ Khô Thảo đang mặc quần áo nghi hoặc nhìn hai người.

Đông Trùng thấy cậu không có việc gì mới an lòng, "Tiểu chủ nhân, người mới đi ra ngoài kia là ai vậy ạ?"

"Không biết." Hạ Khô Thảo lắc đầu một cái, "Nhưng mà tối hôm qua hắn đã cứu ta, hơn nữa ta còn cảm thấy giống như là mình đã gặp được người này ở đâu đó rồi, vì thời điểm vừa nhìn thấy hắn ta cứ có cảm giác là lạ."

"Tiểu chủ nhân, sau này không nên tùy tùy tiện tiện để người lạ vào phòng, như vậy rất nguy hiểm." Đông Trùng tận tình căn dặn.

Bây giờ, Hạ Khô Thảo liền hoài nghi, chẳng lẽ vào lúc sáng sớm, người này không đi vào đây bằng cửa chính sao? Đông Trùng và Hạ Thảo cư nhiên lại không biết hắn, "Ta không có để hắn vào, lúc trước ta mở mắt ra thì đã nhìn thấy hắn."

"! ! ! !" Lần này Đông Trúng Hạ Thảo thật sự là bị giật mình.

Tối hôm qua, sau khi Hạ Khô Thảo đã ngủ say thì các nàng đến đây để canh cửa. Hai người cũng chỉ đổi ca có một lần, chút thời gian kia căn bản không đủ để người khác lẻn vào. Lần này bọn họ hơi sợ, chuẩn bị lát nữa liền đi bẩm báo với chủ nhân.

Sau khi Hạ Khô Thảo đã thay quần áo và rửa mặt xong liền tới đại sảnh.

Con đường vô cùng sạch sẽ, hoàn toàn không giống như là đã từng xuất hiện một bầy rắn kia, vết máu trên đất cũng được thanh lý sạch sành sanh.

Hiện tại, Hạ Khô Thảo vẫn chưa cần biết chuyện tối hôm qua là như thế nào, điều quan trọng nhất bây giờ chính là nam nhân kia, hắn rốt cuộc là ai?

"Cha, phụ thân, đại ca, chào buổi sáng!" Hạ Khô Thảo ngoan ngoãn chào hỏi rồi ngồi xuống vị trí của mình.

Phục Uyên gật gật đầu, Hạ Trường Khanh sờ sờ tóc Hạ Khô Thảo, đây chính là phương thức đáp lại của hai người vào mỗi buổi sáng, còn Hạ Vô Thiên thì chỉ hữu khí vô lực mà trả lời một câu sớm.

"Đại ca làm sao vậy?" Hạ Khô Thảo thấy dưới mắt Hạ Vô Thiên đen xì, tựa hồ là thức đêm.

"Gặp ác mộng." Hạ Trường Khanh múc một bát cháo đặt ở trước mặt Hạ Vô Thiên, "Cái này mới là cháo của con."

Hạ Vô Thiên nhìn bát cháo trên bàn, dùng cái muỗng múc lên quan sát một chút.

Không phải là cháo hoa bình thường, bên trong còn có thịt, điều này làm cho Hạ Vô Thiên mỗi buổi sáng đều phải ăn cháo trắng vui mừng một phen.
Hắn nếm thử một miếng nhỏ, thịt cháo tươi non, rất nhanh cái bát liền thấy đáy, "Cha, còn nữa không?" Hạ Vô Thiên tỏ vẻ hắn còn có thể ăn thêm ba bát nữa.

"Còn, ta nấu nguyên một nồi, cứ từ từ mà ăn đi." Hạ Trường Khanh đáp.

Hạ Khô Thảo thấy Hạ Vô Thiên ăn ngon như vậy thì cũng muốn nếm thử chén cháo này, "Cha, con cũng muốn ăn."

"Ngoan ~ cha múc cho con thêm một bát." Hạ Trường Khanh lập tức đưa bát cháo cho Hạ Khô Thảo, sau khi thấy cậu nếm thử một miếng xong, liền hỏi: "Hương vị thế nào?"

Hạ Khô Thảo gật gật đầu, quả thực là rất ngon, "Ăn thật ngon."

"Đó là đương nhiên, cha sai người thức nguyên một đêm để nấu nồi cháo rắn này mà, cho nên mùi vị ngon như thế." Hạ Trường Khanh rất đắc ý nói, bảo bối của mình thích ăn đương nhiên là y vui vẻ.

"Phụt ~! !" Trái lại, sau khi Hạ Vô Thiên nghe cha mình nói mấy câu này xong thì trực tiếp phun ra, "Rắn... rắn... Ọe ~! !" Nhớ lại cảnh tượng tối qua, Hạ Vô Thiên bỏ lại cái muỗng rồi bụm miệng chạy ra ngoài.

Nhìn một bàn bừa bộn khắp nơi, có thể ăn tiếp bữa điểm tâm này quả thực là có chút khổ cực đó, Hạ Khô Thảo không khỏi lắc đầu một cái.

"Dọn những thứ này xuống rồi bưng những món khác lên đây." Hạ Trường Khanh không hề để ý đến những điều đó, trực tiếp sai người đổi lại một bàn ăn khác tinh xảo hơn, nhưng đáng tiếc là Hạ Vô Thiên không thể ăn được.

Đợi lúc bọn họ đã ăn sáng xong xuôi, Hạ Trường Khanh liền mang Hạ Khô Thảo vào phòng thuốc, trực tiếp nói: "Ta hiểu con muốn biết rõ chuyện tối hôm qua, kỳ thực việc này cũng không gì xấu xa để giấu giếm. Cái người tối đó chính là kẻ đã bắt con đi rồi suýt chút nữa là biến con thành độc người từ mười năm về trước, tuy vậy cho đến bây giờ thì ả vẫn không cam tâm, cho nên mới trở lại."

"Vậy cha bắt được người kia rồi sao?" Hạ Khô Thảo hỏi.

"Đương nhiên, " Hạ Trường Khanh cười nói: "Lần này may mà nhờ có Hiên Viên Công Duẫn, nếu không thì chúng ta không có khả năng bắt được ả."

"! ! !" Hiên Viên Công Duẫn! Vì sao lại là hắn, Hạ Khô Thảo kinh hãi, không yên lòng hỏi một câu, "Hiên Viên Công Duẫn là ai?" Hạ Khô Thảo cảm thấy hắn chính là tên nam nhân đã đã cứu cậu rồi còn xuất hiện trong phòng mình lúc sáng.

"Là người đã cứu con tối qua." Hạ Trường Khanh nhớ đến người nọ nhiều lần giúp đỡ Hạ Khô Thảo, cũng không khỏi có chút hảo cảm với hắn, "Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên hai đứa gặp mặt cũng là do hắn cứu con đó."

Xin đừng nói nữa, Hạ Khô Thảo thực sự là khóc không ra nước mắt. Cậu không ngờ rằng người này đúng là Hiên Viên Công Duẫn, cậu và nam phụ đã gặp mặt nhau, lần này coi như thảm, chẳng lẽ cậu vẫn không thể chạy thoát khỏi nội dung của tiểu thuyết sao?

Giờ đây, Hạ Khô Thảo đột nhiên có một loại ý nghĩ muốn trực tiếp chết già ở trên núi, dù sao dưới đó cũng là Hiên Viên thành, nhất định sẽ đụng mặt nam phụ lần nữa.

"Đúng rồi, trước kia con đã nói là muốn xuống núi ngắm cảnh, vừa vặn bây giờ minh chủ võ lâm phát cho ta một cái phong thư, mời ta tham gia đại hội của bọn họ, gần đây dư nghiệt của ma giáo dư đang hoành hành, tiện thể chúng ta đi luôn nhé?" Hạ Trường Khanh cười nhìn Hạ Khô Thảo, "Dưới núi có rất nhiều đồ ăn ngon, ta còn có ý định dẫn con đi xem hoa đăng."

Một trạch nam chưa từng va chạm xã hội như Hạ Khô Thảo tỏ vẻ, tuy rằng cậu thật sự rất muốn đi, nhưng mà lỡ may gặp phải mấy nhân vật chính thì làm sao bây giờ. Tuy rằng nội tâm có chút chống cự, thế nhưng Hạ Khô Thảo vẫn không thể chịu nổi dụ hoặc, gật đầu đáp ứng, "Đại ca và phụ thân cũng đi luôn sao?" Dù sao càng nhiều người thì càng tốt.

"Tất nhiên." Phục Uyên tuyệt đối sẽ không rời khỏi Hạ Trường Khanh, Hạ Vô Thiên chắc chắn cũng không muốn ngồi một mình mà ngơ ngẩn ở trên núi, đảm bảo bọn họ sẽ đi theo.

Bên này, Hiên Viên Công Duẫn mới vừa về đến nơi liền phát hiện bầu không khí trong nhà có chút lạ quái, tất cả hạ nhân đều cúi đầu nhẹ nhàng hô một câu Đại thiếu gia liền vội vã rời khỏi.

Hiên Viên Công Duẫn vừa bước vào đại sảnh liền nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hữu đang quỳ trên mặt đất, phụ thân thì đang đen mặt ngồi ở trên ghế, còn mẫu thân thì đang thuận khí cho ông.
Ngoài ra còn có thêm một người nữa đang đứng trong một góc cúi đầu, Cơ Ảnh Nguyệt.

"Phụ thân." Hiên Viên Công Duẫn vào nhà, phá vỡ tầng áp suất thấp này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net