Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như có thể leo lên chức minh chủ võ lâm thì đối phương nhất định là rất lợi hại, công phu lại cao hơn người. Nhưng lần đầu tiên khi Hạ Khô Thảo nhìn thấy minh chủ võ lâm, hình tượng đại thúc thập phần uy nghiêm trong lòng cậu bị một tên thanh niên tướng mạo xinh đẹp làm sụp đổ.

Người trước mắt mặc một thân hồng y(1), tóc chỉ buộc lên một nửa, đôi mắt phượng đẹp đẽ, dáng người không thể tính là quá cao, chỉ khoảng 1m80 giống như cha cậu. Tựa hồ là mới vừa tỉnh ngủ cho nên toàn thân đối phương vô tình tản ra một cỗ khí tức lười biếng vô cùng mê người.

"Trường Khanh, đã lâu không gặp." Thanh niên lau giọt nước bên khóe mắt, ánh mắt vốn đang biếng nhác nhưng sau khi nhìn về phía Hạ Khô Thảo liền thay đổi.

"Ồ ~ đây là đứa con trai bé bỏng của ngươi sao? Lớn lên quả thực là rất xinh đẹp nha." Thanh niên cong người xuống, vươn ma trảo về phía Hạ Khô Thảo, trực tiếp nắm lấy mặt cậu.

"Đau..." Hai cái má mũm mĩm bị nhéo khiến Hạ Khô Thảo đau quá kêu lên, sau đó cái ma trảo kia liền bị cha cậu chặt đứt.

Da dẻ của Hạ Khô Thảo vốn dĩ rất mẫn cảm, bị chà đạp thành như thế thì đương nhiên là nửa khuôn mặt liền sưng đỏ lên.

"Vệ Trung Hiền(2)! ! ! Ngươi không muốn sống nữa có phải không! !" Sau khi Hạ Trường Khanh nhìn thấy hai má của Hạ Khô Thảo bị như thế liền lập tức phẫn nộ. Ngay cả y đều không nỡ để con trai mình bị sứt mẻ hay va đụng gì, thế mà lần này lại bị bạn tốt của mình biến thành như vậy, đột nhiên Hạ Trường Khanh có một loại kích động muốn giết người.

"Phụt ~!" Vốn là hai má của Hạ Khô Thảo đang rất đau, nhưng sau khi cậu nghe một cái tên như thế liền trực tiếp bật cười.

"Tiểu bất điểm, ngươi cười gì vậy?" Vệ Trung Hiền mỉm cười nhìn đối phương rồi hỏi.

Hạ Khô Thảo lắc đầu một cái, sao cậu lại có thể nói ra rằng tên của hắn thật sự rất giống như tên của một vị thái giám được chứ, nói ra phỏng chừng liền bị đánh một trận đó.

"Đây là sư huynh trước kia của cha, các con có thể gọi hắn là bá bá." Nếu như người nọ không phải là sư huynh của y, y đã sớm để cho Phục Uyên chém đứt tay của hắn, làm sao có thể để yên cho hắn làm càn như vậy được.

"Chào Vệ bá bá." Hạ Vô Thiên ngọt ngào kêu một tiếng, hắn vốn dĩ rất dẻo mồm cho nên luôn chào hỏi người khác.

"Tiểu bất điểm, còn ngươi thì sao?" Vệ Trung Hiền đột nhiên cảm thấy đùa với đứa nhỏ này rất vui.

"Hứ!" Hạ Khô Thảo rất ấu trĩ mà nghiêng đầu đi, cậu mới không thèm tiếp xúc với những người như thế.

Hạ Trường Khanh sờ sờ đầu Hạ Khô Thảo, nói rằng: "Sư huynh, cả nhà ta đã tới đây lâu như thế rồi mà ngươi cư nhiên lại không để bọn ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lẽ nào đây chính là lòng hiếu khách của ngươi sao?"

"Ha ha, không phải đâu, vì mới vừa tỉnh ngủ cho nên ta vẫn còn có chút mơ hồ." Vệ Trung Hiền cười hai tiếng, "Trương tổng quản, mang khách tới phòng nghỉ ngơi một lúc."

"Thôi, bây giờ thì chưa cần." Vẫn đang là buổi chiều, bọn họ căn bản không cần nghỉ ngơi, y lền mang theo mấy người cùng ngồi xuống."Sư huynh, lần này ngươi tìm ta tới đây là vì chuyện gì vậy?"

"Ba năm trước, sau khi ngươi nói cho ta biết chuyện xảy ra với tiểu bất điểm thì ta liền cho người đi điều tra, kết quả là biết được bên ngoài còn sót lại rất nhiều dư nghiệt của ma giáo. Con trai của Nhâm giáo chủ trước đây hiện tại đã triệu hồi rất nhiều người, chuẩn bị tái xuất giang hồ." Vệ Trung Hiền vốn đang lười biếng lúc này đã thay đổi thái độ, trở nên thật nghiêm túc. Không ngờ những lúc như vậy thì dáng dấp của Vệ Trung Hiền rất soái, dù có trương cái khuôn mặt quá mức đàn bà kia lên cũng không quá khó coi.

"Cho nên, rốt cục lần này ngươi tìm đến ta là có chuyện gì?" Hạ Trường Khanh nói tiếp: "Thần Y Cốc của bọn ta chỉ có một đám đại phu chân yếu tay mềm, người sở hữu võ công cao cường nhất cũng chỉ có Phục Uyên mà thôi."

Vệ Trung Hiền nghịch mái tóc dài trên bả vai, cười nói: "Tinh Nguyệt thần giáo ở trên đỉnh núi Cư Lâm, chỗ ấy quanh năm bị chiểu độc(3) bao trùm, bọn chúng còn có một cái địa đạo để đi ra ngoài, thế nhưng từ xưa đến nay chưa có người nào biết được cái địa đạo đó nằm ở đâu cả. Vả lại chiểu độc ở trên đó quá nặng, vì thế cho nên mãi tới tận bây giờ không ai có thể thành công leo lên ngọn núi Cư Lâm ấy."

"Vậy nên?" Hạ Trường Khanh hỏi.

"Ta muốn tìm ngươi để phối một loại thuốc." Vệ Trung Hiền uống một hớp trà, nói tiếp: "Độc của khí này không phải ai cũng có thể chịu được. Cứ coi như là ta đã leo lên được trên đó rồi đi, tuy vậy, thế nào thân thể của ta cũng sẽ bị loại chiểu độc đó gây ra thương tổn không nhỏ, huống chi là mấy tên bạch đạo ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử kia?"

"Nhưng ngươi là minh chủ võ lâm, không phải là ma giáo có được không, câu nói này nếu để cho người khác truyền ra ngoài thì tên minh chủ võ lâm như ngươi chỉ còn cách trùm bao bố đội lên đầu thay cho mũ." Mỗi lần như vậy thì Hạ Trường Khanh đều cười nhạo Vệ Trung Hiền một phen, "Thật ra thuốc kia ta có thể phối, nhưng chủ yếu là có một loại dược thảo phải vào trong núi Cư Lâm thì mới có thể tìm được."

"Ngươi không cần lo lắng, thời điểm khi đại hội võ lâm được tổ chức, ta sẽ tìm được người đi tới đó. Nếu như đám ngụy quân tử này thật sự muốn địa vị của bản thân được củng cố, đương nhiên là sẽ không cự tuyệt." Khuôn mặt của Vệ Trung Hiền cười đầy giảo hoạt, phảng phất như đã nhìn thấy biểu tình của đám người đó trong đại hội võ lâm sắp tới.

Buổi tối, lúc Hạ Khô Thảo đang ngủ ở trong phòng khách thì không hiểu sao vào lúc này, nhịp tim của mình rất không bình thường. Cậu luôn có một cảm giác gì đó là lạ.

Vì không thể ngủ được nên cậu khoác y phục vào rồi đứng lên đi tới chỗ cửa sổ.

Cậu mở cửa nhìn ra phía bên ngoài, lúc này, đột nhiên có một cái đầu xuất hiện.

"A!" Hạ Khô Thảo bị hù dọa đến mức kêu lên, mất thăng bằng chuẩn bị ngã nhào xuống đất. Thời điểm đó, một người áo đen trực tiếp xông vào, trong nháy mắt liền đỡ lấy cậu.

"Suỵt ~~" hắc y nhân làm ra một động tác biểu thị không được lên tiếng, sau khi để cậu đứng vững liền nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

"Ngươi là ai?" Hạ Khô Thảo khó hiểu nhìn hắc y nhân trước mắt.

Khi đối phương lại gần thì loại cảm giác tim đập nhanh kia lại càng mãnh liệt hơn, Hạ Khô Thảo thấy rằng người này cũng không có ác ý gì.

"Là ta." Hắc y nhân lột mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn kia.

"! ! !" Cả người Hạ Khô Thảo đều ngây ngẩn, khuôn mặt trước mắt này là ác mộng của cậu, cậu không ngờ rằng Hiên Viên Công Duẫn lại tới đây. Bây giờ đừng nói là đập nhanh, ngay cả tim của cậu cũng đã muốn ngừng đập luôn rồi có được hay không.

"Sao ngươi lại biết ta ở đây?" Má ơi, không phải là cậu thật sự đã gặp phải biến thái đó chứ, sao hắn lại thông thạo về khoản theo dõi người khác như vậy.

"Hiện tại ai cũng biết thần y và Tiểu Bồ Tát của Thần Y Cốc đang ở trong nhà của minh chủ võ lâm Vệ Trung Hiền, ta không biết mới là lạ." Hiên Viên Công Duẫn mỉm cười nhìn Hạ Khô Thảo, "Còn ngươi nữa, chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần, đã vậy mỗi lần đó đều là ta cứu ngươi, tại sao vừa rồi ngươi lại sợ ta như vậy?"

Hạ Khô Thảo hơi rụt cổ, cậu có thể không sợ hắn sao? Bởi vì hắn sẽ hại chết cậu đó, "Làm sao mà biết được chứ? Chẳng qua là ta cảm thấy ta và ngươi cũng không có thân thiết như vậy."

"Ngươi đều đã uống máu của ta, còn có thể không thân thiết sao?" Hiên Viên Công Duẫn kề sát bên tai của Hạ Khô Thảo, vô cùng mập mờ mà nói: "Mỗi lần ta xuất hiện, ngươi có nhận ra một loại cảm giác kỳ lạ nào đó hay không, chính là loại cảm giác mà tim sẽ đập nhanh hơn trước." Hắn nắm lấy tay Hạ Khô Thảo rồi đặt lên lồng ngực của mình, "Giống như vậy này."

Trong tay truyền đến nhiệt độ trong khoang ngực khiến Hạ Khô Thảo rụt tay về, cậu không ngờ rằng trái tim của đối phương lại đập kịch liệt như vậy, giống như là sắp nhảy ra từ trong lồng ngực.

"Ngươi... Ngươi cách xa ta ra một chút!" Hạ Khô Thảo không thể chịu đựng được cái loại cảm giác mập mờ này, trực tiếp tàn nhẫn đẩy người ra, "Hiên Viên công tử, chúng ta mới chỉ gặp nhau có ba lần, xin ngươi hãy tôn trọng ta một chút, tốt nhất là hãy cách xa mười mét, không nên tới gần ta!" Hạ Khô Thảo sợ nhất chính là tiếp xúc với người sau này sẽ có khả năng hại chết mình.

"..." Lúc này, Hiên Viên Công Duẫn mới nhớ tới, bây giờ hắn và Hạ Khô Thảo căn bản không có quen thuộc như trong tưởng tượng.

Bây giờ mà mình lỗ mãng như thế, nhất định sẽ làm cho đối phương chán ghét, quả nhiên là bản thân hắn luôn xem Hạ Khô Thảo hiện tại thành Hạ Khô Thảo trước kia, quên mất là mình đã sống lại.

"Hiên Viên công tử, mời ngươi trở về đi." Hạ Khô Thảo khôi phục trạng thái cao lãnh, cậu căn bản không muốn gặp phải người này, thẳng thắn hạ lệnh đuổi khách, "Hi vọng sau này Hiên Viên công tử đừng đột nhiên xuất hiện ở trước cửa sổ của ta nữa ."

"Rất xin lỗi, sau này ta sẽ không như vậy nữa." Hiên Viên Công Duẫn ôm Hạ Khô Thảo một cái, hôn nhẹ lên trán của cậu, "Ngày mai gặp." Nói xong liền rời đi, để lại Hạ Khô Thảo đã hóa đá.

"Thao! !" Hạ Khô Thảo ngơ ngẩn, sau khi lấy lại tinh thần liền trực tiếp tạc mao .

"Bảo bối, sao vậy?" Nghe được tiếng động, Hạ Trường Khanh đi tới gõ cửa phòng của Hạ Khô Thảo, hỏi.

"Cha, không có chuyện gì." Hạ Khô Thảo thu hồi trạng thái tạc mao, thay đổi âm thanh trở về chế độ ngoan ngoãn như lúc ban đầu, "Con chỉ nằm ác mộng, giờ thì không sao rồi."

"Có muốn cha ngủ chung với con không." Nghe thấy bảo bối của mình gặp ác mộng, Hạ Trường Khanh liền nghĩ tới việc y phải bồi cậu thật tốt.

"Không sao, cha, con muốn đi ngủ ." Hạ Khô Thảo biểu thị mình lớn như vậy rồi mới không cần người ngủ chung.

"Vậy thì con tắt đèn ngủ đi." Nói xong, Hạ Trường Khanh liền rời khỏi.

Ánh đèn trong phòng lặng lẽ vụt tắt, Hạ Khô Thảo nằm trên giường nhắm mắt lại để thôi miên bản thân mình ngủ, còn Hiên Viên Công Duẫn thì đang ngồi trên nóc nhà ngắm trăng, không thể ngủ được.

Chú thích:

(1) Hồng y: y phục màu đỏ

(2) Vệ Trung Hiền: ở TQ có Ngụy Trung Hiền là một trong những đại hoạn quan nổi tiếng nhất và nhiều quyền lực nhất trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người cầm đầu "đảng hoạn quan" dưới thời Minh Hy Tông trong việc lũng đoạn triều chính, thâu tóm mọi quyền lực trong tay, đồng thời tiêu diệt tất cả những người không cùng phe cánh với mình một cách không khoan nhượng.Vương triều Minh dưới thời Hy Tông suy tàn một cách trầm trọng một phần lớn là do Ngụy Trung Hiền. (Nguồn: wiki)

(3) Chiểu độc: khí mêtan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net