Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiên Viên thành cách núi Cư Lâm hơn hai mươi dặm(*). Đây là một ngọn núi hoang vu bởi vì trong đó chỉ toàn là chiểu độc.

Một số thợ săn hay tiều phu đốn củi sẽ không đi qua ngọn núi này do mạng nhỏ của bọn họ quan trọng hơn, chính vì thế cho nên ma giáo rất tự do tự tại khi ở đây. Vì chiểu độc không có ở trên đỉnh núi nên bọn chúng mở một cái địa đạo để thuận tiện ra vào. Do giáo chủ ma giáo trước kia để người khác tiết lộ vị trí của cung điện dưới lòng đất cho nên mới có thể bị mấy người bạch đạo dọn dẹp.

Nói tới Tinh Nguyệt Thần Giáo, bọn họ chỉ là một đám người ngoại tộc đến đây để xây dựng tín đồ cho riêng mình, nhưng vì chúng tuyên truyền những chuyện quá đầu độc lòng người cho nên mới bị gọi là ma giáo.

Kỳ thực nói đến đây thì cũng không có gì ghê gớm cho lắm, mấu chốt là thánh nữ của Tinh Nguyệt Thần Giáo bỏ trốn cùng với con trai của minh chủ võ lâm. Lúc Tinh Nguyệt Thần Giáo vẫn chưa nói gì thì minh chủ võ lâm đã nổi giận, triệu tập quần chúng bạch đạo để diệt trừ ma giáo. Ai có thể mang đầu của giáo chủ ma giáo trở về, hắn liền thoái vị nhường lại cho người đó.

Sau này, việc kẻ cầm đầu là vị thánh nữ mới bị bại lộ, nhưng đáng tiếc là lúc này ả đã bỏ trốn, đồng thời cũng không biết Tinh Nguyệt Thần Giáo đã bị bọn người võ lâm diệt trừ.

"Vậy sau đó thì sao?" Hạ Khô Thảo vô cùng ngoan ngoãn dựa vào nam nhân diễm lệ đang kể chuyện xưa cho mình nghe, "Vệ bá bá người làm sao có thể trở thành minh chủ?"

Vệ Trung Hiền cười cười, vẻ diễm lệ trên khuôn mặt càng tăng thêm một luồng phong tình, "Ngày đó lúc diệt trừ ma giáo, bọn ta đại chiến với đám người Tinh Nguyệt Thần Giáo ba ngày hai đêm, ta không cẩn thận xông vào một căn phòng, vừa vặn nhìn thấy kẻ được gọi là giáo chủ. Kỳ thực khi đó hắn đã luyện công đến mức tẩu hỏa nhập ma nên chết luôn rồi, ta liền tiện tay lượm cái đã sẵn có, cắt mất đầu của hắn rồi mang đi lĩnh thưởng."

"Minh chủ võ lâm sẽ thật sự thoái vị sao?" Hạ Khô Thảo nhớ lại tình huống tiến triển của mấy bộ phim trên tivi, minh chủ võ lâm nhất định sẽ thực cảm tạ một phen rồi sau đó sẽ tìm cớ đem người diệt trừ. Vị trí của mình đang ngồi tốt làm sao có khả năng chắp tay dâng lên cho người khác như thế.

"A ~ ngày đó hắn cam kết ngay trước mặt hàng trăm người, cứ coi như là có thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian." Vệ Trung Hiền sờ sờ tóc Hạ Khô Thảo, "Sau khi minh chủ võ lâm thoái vị, ta liền lên làm minh chủ, đương nhiên là có rất nhiều người không phục, thường xuyên ngáng chân ta ở trong bóng tối, làm cho ta biết khó mà lui. Nhưng đáng tiếc là mười mấy năm, chẳng phải là ta vẫn ngồi vững ở vị trí này đó sao."

"Vệ bá bá lợi hại nhất rồi!" Hạ Khô Thảo lập tức vỗ tay.

Vệ Trung Hiền cười cười, "Ngươi chỉ giỏi dẻo mồm, năm đó nếu như bọn ta không đi diệt trừ ma giáo thì cũng sẽ không có những dư nghiệt này, ngươi cũng sẽ không vì vậy mà bị trúng độc." Khi đó lúc điều tra nữ nhân kia, Vệ Trung Hiền cũng có giúp một tay.

"Đây không phải là lỗi của Vệ bá bá, đều là do tên minh chủ võ lâm trước đây!" Hạ Khô Thảo biểu thị cậu hoàn toàn có thể trở thành fan não tàn của Vệ Trung Hiền.

"Ha ha ha ha..." Ngược lại, Vệ Trung Hiền rất vui vẻ, "Để Vệ bá bá mang ngươi chạy đi một chút!" Kéo dây cương, con ngựa chậm rãi lúc đầu giơ chân trước lên rồi hí một tiếng, lập tức phóng nhanh phi nước đại.

"Sao thế, ghen tị à?" Cô Vô Tâm cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, liếc nhìn người bên cạnh trong tay đang nắm chặt dây cương, "Có người nói vị minh chủ võ lâm này là huynh đệ đồng môn của thần y, thân phận và tuổi tác của hắn so với đứa bé kia thật sự là chênh lệch rất lớn, sao ngươi lại ăn bậy dấm chua?"

Không phải là Hiên Viên Công Duẫn đang ghen tị. Giờ đây, trong đầu của hắn chỉ tràn ngập khuôn mặt tươi cười vừa nãy của Hạ Khô Thảo, một nụ cười vô cùng vui vẻ.

Đời trước, Hạ Khô Thảo không phải là người thích cười, lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy y cười đó chính là vào đêm thành thân năm đó, y lộ ra một nụ cười ngượng ngùng. Nhưng còn bây giờ thì sao, Hạ Khô Thảo này rõ ràng không giống như đời trước, hoàn toàn là hai người khác nhau.

"Này, ngươi làm sao vậy!" Thấy tâm tình đang tốt của bằng hữu trầm xuống, Cô Vô Tâm cũng có chút lo lắng.

"Không có chuyện gì." Hiên Viên Công Duẫn lắc đầu một cái, hắn đột nhiên hồi tưởng lại là mình hoàn toàn không biết gì về thói quen ở kiếp trước của Hạ Khô Thảo, chẳng hạn như đối phương thích ăn cái gì, chỉ biết là y rất lạnh lùng, nhưng lại thích vây quanh bên cạnh hắn. Còn về phần Hạ Khô Thảo hiện tại thì hắn lại hết sức hiểu rõ, cậu thích ăn đồ ngọt, thích làm thuốc, thích cười...

"Vô Tâm, ta muốn hỏi ngươi một chuyện." Đây chính là vị huynh đệ tốt nhất của hắn từ đời trước, nhưng đáng tiếc là sau khi Cô Vô Tâm được mời vào cung làm nam sủng thì y lại quyết định trở thành một tướng sĩ để bảo vệ mảnh giang sơn này . Vào sinh ra tử nhiều lần nhưng thủy chung cũng không thể ngăn nổi một nữ nhân, cuối cùng rơi vào kết cục chém đầu cả nhà, đương nhiên là y cũng bị trảm chung.

Hắn còn nhớ năm ấy, tiểu công tử của Cô gia luôn mang trên người phong thái uyển chuyển được vạn người yêu thích đang quỳ gối trên trảm đài nhưng dáng vẻ của y vẫn ngông nghênh như trước, không hề có chút sợ hãi nào.

Cô Vô Tâm phát hiện trong ánh mắt của huynh đệ của mình mang theo một tia không mong muốn, lại còn có nét bi thương, toàn thân y lập tức nổi da gà, "Muốn nói gì thì nói mau lên, đừng có nhìn ta như vậy mà, buồn nôn chết rồi." Cô Vô Tâm chà xát cánh tay.

"Ngươi nói xem, một người chết rồi khi được sống lại lần nữa thì đột nhiên phát hiện người ở bên cạnh hắn vẫn như lúc ban đầu, nhưng tính cách lại thay đổi, điều này thể hiện cho cái gì?" Hiên Viên Công Duẫn nói ra khúc mắc ở trong lòng.

"Có ý gì? Ta không hiểu lắm?" Cô Vô Tâm đầy mặt nghi vấn nhìn Hiên Viên Công Duẫn, không phải là y không hiểu, mà là do Hiên Viên Công Duẫn nói quá mờ mịt.

Hiên Viên Công Duẫn hơi thở dài, "Cứ coi như là ta chưa nói gì đi." Dứt lời liền đá nhẹ lên bụng con ngựa, con ngựa nhanh chóng phi nước đại chạy đi.

"Không hiểu gì hết." Cô Vô Tâm thật sự là không biết trong lòng vị huynh đệ tốt của mình đang nghĩ cái gì, kéo nhẹ dây cương, quát lớn một tiếng, con ngựa liền chạy vội đuổi theo.

Ngọn núi Cư Lâm hết sức hoang vu, cây cối cũng rất ít, căn bản không thể tìm được loại dược thảo kia, một mùi hương kì quái lan tỏa khắp bốn phía, ngửi lâu sẽ cảm thấy trong người hơi không khỏe, Hạ Khô Thảo sờ soạng ngực một chút, vào lúc này thật sự là có điểm khó chịu.

"Ta đã nói là con không nên tới đây mà, lần này khó chịu rồi có đúng không." Hạ Trường Khanh rút ra một cái khăn màu trắng từ trong tay áo, trực tiếp bịt lên mặt Hạ Khô Thảo, "Cái này đã được tẩm thuốc, có thể hóa giải một chút chiểu độc trên núi, nhưng không thể kiên trì quá lâu, chúng ta chờ ở dưới chân núi rồi để bọn họ đi tìm là được."

"Ừm." Mùi thuốc nhàn nhạt khiến Hạ Khô Thảo dễ chịu hơn, cậu đưa mắt nhìn những người đến giúp đỡ rồi hỏi, "Cha, mấy người khác không cần cái này sao?"

"Lát nữa sẽ phát cho bọn họ, cộng thêm nội lực của bản thân thì ít nhất mấy người đó có thể kiên trì khoảng một canh giờ." Hạ Trường Khanh đã sớm tẩm thuốc thật tốt cho từng cái khăn bịt mặt rồi giao cho Vệ Trung Hiền để hắn phân phát từng cái xuống.

"Phụ thân, con mang cho người." Trong tay Hạ Khô Thảo cầm một cái khăn bịt mặt màu đen, nói với Phục Uyên như thế.

Chiều cao của ông là 1m90, nếu đứng một chỗ cùng với Hạ Khô Thảo thì có thể nhìn ra sự chênh lệch hết sức rõ ràng, Phục Uyên chỉ có thể ngồi chồm hổm xuống, Hạ Khô Thảo hết sức cao hứng cột khăn bịt mặt cho Phục Uyên.

"Ôi chao!" Cô Vô Tâm vỗ Hiên Viên Công Duẫn một phát, "Cái người to con kia là ai? Sao ta lại có cảm giác hơi quen quen."

Hiên Viên Công Duẫn nhìn sang, liền nhìn thấy Phục Uyên đã đứng dậy, "Là phụ thân của Hạ Khô Thảo, đồng thời cũng là ái nhân của cốc chủ Thần Y Cốc, không ai biết thân phận của ông ta, thế nhưng khuôn mặt của người nọ tràn đầy vết đao như thế thì làm sao ngươi lại cảm thấy quen mặt ?"

Cô Vô Tâm dường như đang suy nghĩ điều gì đó mà nhìn người nam nhân cao lớn kia, "Cũng đã hủy dung thành như vậy mà thần y vẫn còn có thể đối xử tự nhiên với người ta như thế, quả thật là chân ái nha."

Hiên Viên Công Duẫn: "..."

"Vô Thiên, con không nên đi vào ." Hạ Trường Khanh gọi Hạ Vô Thiên đã chuẩn bị xong trở lại, "Tạm thời con cứ ở lại bên ngoài cùng với chúng ta

"Tại sao vậy! ?" Hạ Vô Thiên bất mãn kêu lên.

"Ngồi ngốc ở bên ngoài là được rồi, bên trong có rất nhiều rắn độc và độc trùng, con muốn đi vào sao?" Không phải là Hạ Trường Khanh hù dọa, bất cứ địa phương nguy hiểm nào thì cũng sẽ có một số loại độc vật, huống hồ bên ngoài cũng không an toàn lắm, chính vì thế nên Hạ Vô Thiên dĩ nhiên trở thành bảo tiêu được tuyển chọn đầu tiên.

"..." Đây là cha đẻ sao?

Chú thích:

(*) Nguyên văn (cả RAW và convert) là 10 km. Vì đây là cổ trang cho nên mình lên mạng tra cách đổi sang dặm, nếu mình đổi sai thì mọi người báo nhenn ^^

Editor: Mình giải thích một chút, Hạ Khô Thảo ở kiếp trước mình sẽ để là "y", còn Hạ Khô Thảo kiếp này là "cậu" nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net