Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu quả của việc chơi tuyết đó chính là cảm mạo, phát sốt, chảy nước mũi. Thế là Hạ Khô Thảo cứ như vậy mà ngã bệnh.
Hạ Trường Khanh cũng chỉ có thể mắng yêu, bảo cậu đáng đời. Dù ngoài miệng nói như vậy nhưng thực tế thì y lại ở bên cạnh Hạ Khô Thảo để chăm sóc cậu thật tỉ mỉ chu đáo, ngay cả Hạ Vô Thiên đang bị thương cũng bị y dẹp qua một bên.

"Khụ khụ khục..."
Cả người Hạ Khô Thảo đều co rúc ở trong chăn, thể chất thiên hàn không sợ lạnh và vân vân đều là giả, rõ ràng khi cơn lạnh qua đi thì vẫn sẽ sinh bệnh mà.

"Con nhanh uống thuốc đi, ngoan ~" Hạ Trường Khanh chỉ có thể dụ dỗ Hạ Khô Thảo uống thuốc, nhưng đáng tiếc là đối phương vẫn luôn giấu mình ở trong chăn, không chịu ló ra ngoài.

"Không muốn, đầu con choáng quá." Hạ Khô Thảo bị nghẹt mũi vô cùng nghiêm trọng, nói một câu đều phát ra âm thanh nghẹn ngào, đầu thì đau nhức nặng nề, cậu nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích. Đặc biệt là lúc Hạ Trường Khanh bưng bát thuốc tới, sau khi ngửi thấy được mùi vị của nó thì dạ dày của cậu liền bắt đầu sôi trào, cho nên cậu liền nhanh chóng giấu đầu ở trong chăn.

Hạ Trường Khanh kéo chăn, dĩ nhiên là không thể kéo xuống được, y không ngờ một người đang sinh bệnh lại có khí lực khí lớn như vậy. Hạ Trường Khanh đem thuốc để một bên rồi bế cậu lên, lột chăn xuống, "Không thể không uống thuốc được, thuốc đắng dã tật, rất có lợi cho bệnh."

"Đắng." Khi mới bắt đầu uống vào, mùi vị đắng chát kia liền tập kích toàn bộ vị giác.

"Uống tiếp đi." Hạ Trường Khanh lại múc một muỗng đặt ở bên mép Hạ Khô Thảo, cậu chỉ có thể chịu đựng mùi vị đáng sợ này mà từng miếng từng miếng uống cạn sạch một bát thuốc. Hạ Trường Khanh rất vui mừng, trực tiếp nhét một viên kẹo vào miệng Hạ Khô Thảo rồi đặt cậu nằm an ổn trên giường, "Tiếp tục nằm nghỉ ngơi đi."

"Ừm." Hạ Khô Thảo gật gật đầu, cậu lấy chăn trùm kín người rồi nhắm mắt lại.
Hạ Trường Khanh nhẹ nhàng vỗ lên phần lưng của Hạ Khô Thảo để dỗ cậu ngủ. Mãi đến khi hô hấp của đối phương đã đều đặn thì y mới đứng dậy thu dọn đồ đạc ra ngoài, Phục Uyên vẫn đứng ở cửa chờ Hạ Trường Khanh như trước.

"Đang ngủ sao?" Phục Uyên mở chiếc dù đang cầm trong tay ra rồi che lên đỉnh đầu Hạ Trường Khanh. Trận tuyết trên núi ngày càng lớn, cơ hồ là sắp chôn vùi thung lũng. Điều này sẽ gây ra một số trở ngại, chẳng hạn như đường sẽ không thông, đồng thời còn thiếu lương thực, vì thế nó sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cho sơn cốc của bọn họ. Thế nhưng đáng tiếc là những trở ngại trên sẽ không xảy ra vì đồ ăn đã được tích trữ tốt từ lâu, sân sau còn có rau dưa, dù muốn ăn thịt để đổi khẩu vị thì cũng có Bùi Phi Y lang bang bận bịu đi bắt giữ, căn bản là không cần lo lắng nhiều như vậy.

"Sau này đừng để nó chơi tuyết, sau lần bị thương kia thì thân thể của nó đã yếu hơn người bình thường một chút, vì thế nên không thể chịu nổi điều này." Y phủi tuyết trên người Phục Uyên, "Chúng ta ra ngoài cốc quan sát một chút đi."

"Lo lắng về những tên hắc y nhân kia sao?" Phục Uyên hỏi.

"Ừm." Hạ Trường Khanh nhìn thung lũng đã bị tuyết bao phủ, "Kỳ thực cũng không cần lo lắng tới vậy, có lẽ lão hoàng đế sẽ không chịu đựng nổi qua mùa đông này cho nên mới có thể làm ra những hành động táo bạo trong lúc tuyệt vọng như thế."

Hai người tới chỗ khu rừng ngoài cốc đã được sắp đặt trận pháp, bốn phía đã bị tuyết trắng bao trùm, đừng nói là giải trận, dù có muốn tìm đường cũng rất khó.

"Bên kia có người!" Hắc y nhân vẫn đang ở chỗ cũ mà tìm kiếm đột nhiên chú ý tới người vừa xuất hiện, dù sao trên thung lũng đã bị tuyết bao phủ trắng xóa, nếu bỗng nhiên xuất hiện màu xanh và màu xám như vậy thì hết sức dễ thấy.

"Nhất định là người trong cốc, hướng phía trước có thể đi vào!" Một người trong bọn chúng lên tiếng nói, tuy rằng hắn không thấy rõ dáng dấp của người nọ, nhưng mà hắn có thể dựa theo khoảng cách để đoán được vị trí của đối phương, vì vậy bọn chúng chậm rãi đi về phía đó.

"Chúng không thể đến đây được." Hạ Trường Khanh cố ý chọn lựa chỗ dễ thấy nhất vì y muốn nhắc nhở họ rằng, dù các ngươi có nhìn thấy nơi này nhưng cũng đi không tiến vào.

Đám hắc y nhân đang dựa theo phương hướng của Hạ Trường Khanh mà đi tới, chúng cẩn thận tránh được các cơ quan, nhưng lại phát hiện khoảng cách giữa mình và đối phương chưa từng thay đổi, dù có rời khỏi phạm vi lúc đầu nhưng có cảm giác vẫn đứng ở một chỗ mà xoay vòng, trận pháp quỷ dị này đúng là ra thì dễ mà vào thì khó.

"Ta đã nói rồi, bọn chúng chỉ có thể nhìn về phía bên này." Trên khuôn mặt của Hạ Trường Khanh hiện lên một nụ cười giễu cợt, "Chúng ta đi thôi, chúng sắp rời khỏi đó rồi."

Mấy tên hắc y nhân nhìn thấy hai người rời khỏi thì phát hiện mình căn bản không thể nhìn về phía trước mà đi, cửa ra cũng càng ngày càng xa, "Không xong, chúng ta nhanh lui về!" Một người trong đó phát hiện một ít đầu mối, lập tức ngăn mọi người đi tiếp, sau đó tất cả mọi người liền lùi ra.

"Trận pháp này rất kỳ quái, càng vào sâu thì chỉ có thể kéo dài khoảng cách giữa mình với lối ra, nhưng lại không thể tiến vào trong cốc, huống hồ tuyết trắng xóa dễ dàng làm cho tầm mắt của người ta mơ hồ, không thể tùy ý tiến nhập." Có người lên tiếng nói.

"Vậy làm sao chúng ta tiến vào cốc, lão hoàng thượng kia..."

"Được rồi! Chuyện của hoàng thượng chúng ta có thể kéo dài một chút, lão đã bị bệnh đến giai đoạn cuối, dù thái tử vẫn chưa lập nhưng hậu cung thì lại có đến mười mấy hoàng tử, tất nhiên là sẽ có một trận đoạt vị, lúc này chúng ta cũng sẽ không bị trừng phạt." Một người trong đó nghiêm túc nói khiến mọi người không khỏi nghĩ sâu xa.

"Sau khi trở về liền bẩm báo việc này với thập tam hoàng tử!" Nói xong thì đám người liền rời đi.

Hiên Viên Công Duẫn chờ hắc y nhân rời đi xong liền lẻn vào cốc, nhưng đáng tiếc chính là lần này, hắn lại không phát hiện phía sau mình còn có một người đi theo.

"Hiên Viên ca ca!" Mắt thấy Hiên Viên Công Duẫn biến mất ở rừng cây, Cơ Ảnh Nguyệt không khỏi hô to một tiếng, nhưng đáng tiếc là Hiên Viên Công Duẫn đã không thấy đâu.

Cơ Ảnh Nguyệt đứng ở bên ngoài nhìn thung lũng trắng xóa, nàng khoác một cái mũ che màu trắng nên không thể nhìn ra trong lớp tuyết trắng này, nàng đi về phía trước từng bước, từng bước một, càng chạy càng sợ hãi.

"Tiểu cô nương, một mình cô vào núi này để làm gì?" Tronh không gian vắng lặng đột nhiên truyền tới một âm thanh, Cơ Ảnh Nguyệt bị dọa hết hồn, thời điểm quay đầu lại thì phát hiện ra một thanh niên tuấn mỹ mặc bạch y đứng ở đằng kia, mang theo một nụ cười ôn nhuận, nhìn rất dịu dàng, Cơ Ảnh Nguyệt không khỏi đỏ mặt.

"Ta..." Cơ Ảnh Nguyệt đã gặp qua rất nhiều loại nam nhân suất khí đẹp đẽ, thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam tử mang khí chất ôn nhuận như vậy nên đột nhiên có chút thẹn thùng.

"Thung lũng này đã bị phong toả, sợ rằng không vào được, nếu như muốn cầu thuốc, ta nghĩ cô nương nên chờ tuyết tan rồi hẵng trở lại." Bùi Phi Y thấy quần áo của cô bé này rất đắt tiền, có vẻ như không phải là người kỳ quái cho nên cũng không hề để ý đến thân phận của nàngn

"Cái kia! Công tử có nhìn thấy một nam nhân nào đó vừa tiến vào không?" Cơ Ảnh Nguyệt thận trọng hỏi.

"Nam nhân?" Bùi Phi Y không khỏi cười nói, "Bên trong sơn cốc này toàn bộ đều là con trai của ta, có người tiến vào tự ta sẽ biết, sợ là cô nương hoa mắt rồi." Nói xong, một con sói lớn màu trắng xuất hiện ở phía sau hắn, Cơ Ảnh Nguyệt nhìn thấy nó thì trong nháy mặt, vẻ mặt liền cứng đờ.

Bùi Phi Y cảm thấy phản ứng của cô nương này thật đáng yêu, vỗ vỗ đầu của Đại Bạch, "Cô nương vẫn nên rời đi đi, con trai(1) nhà ta gặp người lạ sẽ không vui."

"Đúng. . . Đúng. . . Xin lỗi!" Cơ Ảnh Nguyệt được giáo dục rất tốt, nói xin lỗi xong liền chạy đi.

"Nam nhân?" Bùi Phi Y biết cô nương này sẽ không nói khoác, ngẫm nghĩ, đại khái là đã sáng tỏ ra điều gì đó, "Xem ra người đưa lệnh bài có thể vào đây được."

Hiên Viên Công Duẫn lén đi tới phòng của Hạ Khô Thảo, gõ cửa một cái, thấy không có ai đáp lại liền đẩy cửa ra thì phát hiện trong phòng cũng không có một bóng người. Tuy vậy, trên giường lại có một vật thể kỳ lạ, mùi thuốc nhàn nhạt truyền vào trong mũi, Hiên Viên Công Duẫn biết rằng có thể là Hạ Khô Thảo đã bị bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lặng lẽ đi tới trước giường của cậu.

"A..." Chóp mũi đột nhiên ngứa một chút, Hạ Khô Thảo vốn đang ngủ ở trên giường sờ sờ mũi, khẽ hừ một tiếng xong liền tiếp tục ngủ .

Hiên Viên Công Duẫn không khỏi muốn cười, Hạ Khô Thảo đời trước ngủ vô cùng quy củ, một tư thế không hề thay đổi, sẽ không giống như Hạ Khô Thảo lúc này, tư thế ngủ của cậu vô cùng hồn nhiên lại hết sức đáng yêu. Hiên Viên Công Duẫn không ngờ rằng lại có một ngày, hắn chỉ cần ngồi xổm ở bên giường của một người, nhìn người nọ ngủ thì liền có cảm giác thỏa mãn như thế.

Hạ Khô Thảo dù có ngủ như chết thì cũng phải có cảm giác bên giường mình có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu, cho nên mới vừa mở mắt ra thì phát hiện một khuôn mặt khuếch đại xuất hiện ngay trước mắt.

Nhìn nhau hai giây, sau đó cậu liền mạnh mẽ bừng tỉnh, cả người đều thối lui về phía sau, một bàn tay lớn trực tiếp che sau gáy cậu. Lúc đó, Hạ Khô Thảo mới ý thức được rằng, mình suýt chút nữa là đụng phải vách tường phía sau!

"Sao lại không cẩn thận như vậy." Nghe thấy loại âm thanh cưng chiều kia của Hiên Viên Công Duẫn, cả người Hạ Khô Thảo liền nổi da gà, đồng thời tư thế từ trên cao nhìn xuống của đối phương cũng khiến cho cậu cảm thấy nguy hiểm.

"Sao ngươi lại đến nữa?" Thân thể của của Hạ Khô Thảo hơi co lại, dùng chăn gói mình kỹ lưỡng, chỉ để lộ ra một cái đầu.

"Tới thăm ngươi một chút." Dường như đối phương có chút chống cự mình, nhưng Hiên Viên Công Duẫn vẫn không để ý, "Có phải ngươi bị bệnh hay không?" Bàn tay có chút hơi lạnh đặt lên trán cậu.

"Chỉ là phong hàn mà thôi, đã uống thuốc rồi." Hạ Khô Thảo tránh né tay của đối phương, "Ngươi rời khỏi đây nhanh đi, phụ thân ta sắp tới." Vừa dứt lời, Hạ Khô Thảo lập tức khựng lại, lúc nói câu này ra sao cậu lại có cảm giác như mình đang yêu đương vụng trộm vậy.

"Ngươi đang quan tâm ta sao?" Hiên Viên Công Duẫn thì ngược lại, hắn không có nghĩ nhiều như thế, chỉ cảm thấy câu nói của Hạ Khô Thảo giống như là đang quan tâm hắn.

"..." Hạ Khô Thảo trực tiếp lấy chăn che lại để không nhìn thấy người này.

"Nào! Mau ra đây đi, ta mang đồ ăn tới cho ngươi này." Hiên Viên Công Duẫn nhìn động tác như tiểu hài tử của Khô Thảo thì không khỏi bật cười, lúc kéo chăn ra thì phát hiện đối phương đang nắm chặt chăn.

"Trong khoảng thời gian này không thể xuống núi, ta khẳng định là ngươi rất muốn ăn thứ gì đó ở dưới núi có đúng không?"

"Ta không ăn." Hạ Khô Thảo mới không thèm để ý tới hắn đâu.

"Nhưng ta có mang cho ngươi một ít bánh ngọt, đều là những thứ mà trong cốc không có." Hiên Viên Công Duẫn dụ dỗ Hạ Khô Thảo, "Là bánh Phù Dung(2) đó, loại được làm từ gạo nếp, mềm mềm, ngọt ngọt, đồng thời còn có rất nhiều mùi vị, đặc biệt là loại bánh Phù Dung vị táo, vừa chua vừa thanh đạm, ăn rất ngon." Dứt lời, hắn lấy một bọc giấy được đóng gói cẩn thận ra, bên trong có rất nhiều miếng bánh ngọt, màu sắc lại vô cùng phong phú, bánh ngọt óng ánh long lanh, nhìn hết sức mỹ vị.

Hạ Khô Thảo đã ngửi thấy được một vị ngọt nhàn nhạt, cái bụng không hăng hái bỗng nhiên ùng ục kêu lên. Nghe thấy bên ngoài có một tiếng cười truyền tới, Hạ Khô Thảo đỏ mặt xốc chăn lên, "Cho ta."

Sau khi sinh bệnh thì cậu vẫn chưa được ăn thứ gì khác, từ sáng sớm đến bây giờ cậu chỉ ăn một bát cháo và uống một chén thuốc, có thể không đói bụng sao?

"Từ từ ăn đi." Hiên Viên Công Duẫn đưa bánh ngọt cho Hạ Khô Thảo rồi nhìn cậu ăn từng miếng từng miếng, loại cảm giác tràn đầy thỏa mãn này khiến cho cả người hắn đều vui vẻ.

Sau khi ăn xong cái bánh cuối cùng, Hạ Khô Thảo liếm liếm ngón tay, ợ một tiếng no nê, nói với Hiên Viên Công Duẫn, "Ta ăn xong rồi, ngươi có thể đi."

"Ăn xong rồi liền đuổi người đi sao." Hiên Viên Công Duẫn sờ sờ tóc của cậu, hắn tin rằng chỉ cần tiếp xúc với Hạ Khô Thảo từ từ thì sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu ấy có thể tiếp nhận hắn.

"Ngươi đi nhanh đi!" Hạ Khô Thảo cuống lên, hiện tại phỏng chừng là đã tới thời gian ăn cơm trưa, cha cậu tuyệt đối sẽ đến đây.

"Được được được, " Hiên Viên Công Duẫn ấn một cái hôn xuống môi Hạ Khô Thảo, "Ngày mai ta sẽ trở lại thăm ngươi." Sau đó liền nhanh chóng rời khỏi phòng, còn Hạ Khô Thảo thì hóa đá.

Đậu má! ! ! Lúc nãy cậu lại bị hắn chiếm tiện nghi rồi! !

*Chú thích:

(1) Con trai ở đây ý chỉ sói của Bùi Y Phi.

(2) Bánh Phù Dung (Bánh có hình giống như hoa sen)/ 芙蓉糕:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net