Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngày trôi qua, Hạ Khô Thảo cùng Hiên Viên Công Duẫn mới ra khỏi rừng cây, y phục trên người của cả hai đã rách tung tóe, trong rừng cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm, còn nhận được một tiểu sủng vật "Bạch nương tử" dẫn đường, bọn họ mới có thể thành công ra bên ngoài.

"Có nhà kìa!?" Hạ Khô Thảo mắt sắc phát hiệ cách đó không xa có nhà ở, kéo Hiên Viên Công Duẫn chạy đến thôn lạc kia.

"Đại nương, xin hỏi nơi này cách Hiên Viên thành có xa lắm không?" Chuyện may mắn nhất đó là có người thu lưu bọn họ, chính là vị đại nương gặp trên đường, mang theo hai bọn họ về nhà, đại khái thôn quá mức ẩn cư, rất ít thấy ngoại nhân, một đống người đều vây quanh ở phía ngoài xem hai người ngoại lai bọn họ, đặc biệt là Hạ Khô Thảo, dù sao người có tóc trắng rất hiếm khi thấy.

"Hiên Viên thành là nơi nào? Đời này ta chưa từng rời khỏi đây, không biết Hiên Viên Thành đó ở đâu?" Đại nương mang cháo đến cho hai người ăn một bữa no bụng.

"Thơm quá." Tuy rằng chỉ có năm ngày, nhưng luôn ăn quả dại cùng thịt, vả lại thịt còn không có hương vị, ai cũng không chịu được, cho nên, vừa nghe đến mùi thơm của cơm, Hạ Khô Thảo cảm thấy nước bọt chảy ra, thổi cho nguội nguội một chút, liền chậm rãi cầm chén uống.

"Không biết nơi này có đường đi ra ngoài không?" Hiên Viên Công Duẫn hỏi.

"Ta đây không biết, phải chờ trưởng thôn đến mới biết được, hắn là người biết rộng nhất." Đại nương cười ha ha nhìn Hạ Khô Thảo, đứa trẻ này tuy nói nhìn kỳ quái, nhưng rất ngoan ngoãn, nàng lần đầu nhìn thấy liền thích ngay, vội vàng mang người về nhà, "Ta đây còn có mấy bộ y phục của hài tử nhà ta, các ngươi thay đi, hắn đi săn trên núi còn trưa trở lại." Dù sao y phục của hai người đã rách nát toàn bộ, mặc lên người cũng không phù hợp.

Không thể không nói, hài tử mặc y phục tốt đều luôn dễ nhìn, tựa như Hiên Viên Công Duẫn, cho dù một thân vải thô nhá nhem cũng không ngăn được loại khí chất này, mà Hạ Khô Thảo, do y phục quá lớn, mặc trên người y rộng thùng thình, ngược lại mặc vào không chỉ có một loại cảm giác.

"Hai người này sinh ra thật tuấn tú a."

"Người ở phía ngoài đều có bộ dáng như thế này sao?"

"Đừng nói đừng nói, trưởng thôn đã tới!" Thời điểm mọi người còn đang bàn tán xôn xao, một thanh âm đánh gãy tất cả mọi người đang nói chuyện, chỉ thấy một cây trượng, lão đầu râu dài chậm rãi đi tới.

Có người trong nhà nghe được đối thoại bên ngoài, đại nương vội vàng đem trưởng thôn mời vào, Hạ Khô Thảo liền phát hiện trưởng thôn không giống như trong tưởng tượng của mình, ít nhất y còn chưa thấy qua trưởng thôn nào nghiêm túc như vậy.

"Hai người bọn họ chính là người bên ngoài." Thôn trưởng ngồi trên ghế đánh giá hai người này, nhìn khí chất cũng đủ để biết hai người bọn họ không phải là người bình thường.

Hiên Viên Công Duẫn cũng đánh giá vị thôn trưởng này một phen, có thể nhìn ra được vị thôn trưởng này từng tập qua võ, hỡn nữa còn là một cao thủ, có điều bây giờ đã ẩn cư thôi. "Vãn bối bị người mưu hại, từ vách đá rơi xuống, may mà dưới chân núi có một cái hồ, hai huynh đệ chúng ta mới có thể sống sót, hiện tại quấy rầy thôn trưởng là bất đất dĩ, chỉ muốn biết đường để ra bên ngoài thôi, mong thôn trưởng thông cảm."

Thôn trưởng thấy lời Hiên Viên Công Duẫn nói ra đều mang theo kính ngữ, sờ sờ râu mép, "Thôn chúng ta không ai tiếp xúc với bên ngoài, hầu như chưa từng có ai khỏi đây, có điều đường ra bên ngoài thì ta biết, một lát nữa các ngươi đi theo ta, nhưng ta hi vọng một việc, các ngươi không nên quay lại nơi này, cũng không cần đem nơi này tiết lộ."

"Vãn bối nhất định sẽ giữ lời." Nếu thôn trưởng thần bí có nỗi niềm khó nói, bọn họ cũng không phải loại người bát quái, sẽ không hỏi qua những thứ này.

Thời điểm hai người rời thôn đi lên đường nhỏ, có một loại cảm giác không thể nói nên lời, trên đường chỉ có bọn họ, đường nhỏ lại vắng vẻ, đại khái rất lâu rồi không có người đi lại, tất cả bốn phía đều là cỏ dại, đi bên trong cũng cảm thấy cỏ dại ma sát y phục trên người phát ra âm thanh.

Hiên Viên Công Duẫn cầm tay Hạ Khô Thảo, "Cẩn thận một chút."

Cặp mắt kia tất cả đều tràn đầy ý cười, tay bị nắm vô cùng ấm áp, Hạ Khô Thảo đem tay nắm lại, hai người cứ như vậy nắm tay nhau đi ra bên ngoài, giống như đã nghĩ thông suốt rồi, y cũng sẽ không như trước kia lẩn quẩn trong góc chết, ngược lại làm khó mình.

"Muốn ra ngoài chơi sao?" Hiên Viên Công Duẫn đi ở phía trước mở đường, tiểu tâm dực dực dẫn Hạ Khô Thảo đi về phía trước, thỉnh thoảng quay lại nói với nhau đôi câu.

"Chúng ta bây giờ không phải đang ở bên ngoài sao?" Hạ Khô Thảo không biết cha y biết y rơi xuống vách đá không? Có hay không cuống cuống đi chung quanh tìm người, về nhà nhất định sẽ bị mắng.

"Ta là nói, chúng ta đi ra ngoài du ngoạn, ngươi giống như rất thích tuyết, ta dẫn ngươi đi Lang Gia quốc xem một chút, nơi ấy một năm bốn mùa đều là mùa đông, hằng năm bông tuyết bao trùm, đó là ngọn núi nổi danh tê Băng Thành." Lang Gia quốc là một quốc gia lớn là nơi mà đời trước Hiên Viên Công Duẫn đã đi qua, đi qua một lần hắn vẫn không quên được vẻ đẹp ấy, cứ như là một thế giới tràn đầy màu trắng, xinh đẹp thuần khiết vô hạ, không nhiễm một tia bụi trần.

Được rồi, Hạ Khô Thảo thích tuyết vì đời trước y là ngươi phương Nam, rất ít nhìn thấy tuyết rơi, mà Hiên Viên thành lại nghiêng về phương Bắc, tự nhiên có rất nhiều tuyết, hoàn toàn đủ để ngắm, y thể chất thiên hàn, mùa đông sẽ không sợ lạnh, nhưng mùa hạ có chút không chịu được, song nơi Hiên Viên Công Duẫn nói đến y từng nhìn thấy trong sách, hơn nữa quốc sư của Lang Gia quốc này bị Cơ Ảnh Nguyệt tóm được sau đó quân chủ của quốc gia này bị tước mất ngôi vị hoàng đế, vì Cơ Ảnh Nguyệt dâng Lang Gia quốc, cho nên nói, quốc sư của cái Lang Gia quốc này là nhân vật rất lợi hại.

"Sao lại ngẩn người rồi?" Đi đường cũng có thể ngẩn người, Hiên Viên Công Duẫn có chút không biết nói thế nào.

"Nhưng cha ta nhất định sẽ không để ta ra bên ngoài." Hạ Trường Khanh là một người hộ tể*, huống chi đối với y như một đứa trẻ mà khống chế, không muốn nhi tử của mình cách xa mình quá, đi ra ngoài rèn luyện thì có thể, nhưng tuyệt đối sẽ không cho y cùng Hiên Viên Công Duẫn hai người rời đi, "Nếu như cha ta biết ta và ngươi ở cùng một chỗ có tức giận hay không?"

*hộ tể: bảo hộ con của mình

Hạ Trường Khanh nhất định tức giận, còn có thể trực tiếp giết chết Hiên Viên Công Duẫn, song, Hiên Viên Công Duẫn không hề lo lắng việc này, hắn cũng chỉ cười một cái, "Ta tự nhiên sẽ có biện pháp."

Hạ Khô Thảo cùng Hiên Viên Công Duẫn đang hướng đường ra bên ngoài, bên kia, Hạ Trường Khanh và Vệ Trung Hiền nghênh đón hai vị cực kì quan trọng, hai người này xuất hiện, Vệ Trung Hiền luôn luôn kiêu ngạo bất tuần thoáng cái thay đổi người, thập phần hữu lễ, hướng về phía hai người thái độ vô cùng cung kính.

"Đại sư phụ, Nhị sư phụ." Tiêu Tương Tử cùng ái nhân của hắn Phục Kiềm tiêu dao biến mất nhiều năm như vậy hôm nay đột nhiên xuất hiện.

Hai người dựa theo tính toán thì cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, nhưng vừa nhìn hai ngươi, ngược lại giống như có thuật trú nhan, nhìn tướng mạo cùng bộ dạng cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, tóc đen nhánh không nhiễm một sợi bạc, phảng phất giống như là thời gian ngừng lại, cùng với các lão nhân khác thật sự sai biệt nhiều lắm.

Đột nhiên hai người Phục Kiềm cùng Tiêu Tương Tử trở lại làm mọi người ai cũng bất ngờ, trong nháy mắt toàn bộ có chút khẩn trương lên, hai ngươi ngồi ở đại sảnh chậm rãi uống trà, hoàn toàn không để ý người xung quanh.

"Trường Khanh, nghe nói tiểu bảo bối biến mất?" Phục Kiềm để chén trà trong tay xuống, nhìn về phía Hạ Trường Khanh, cặp mắt hoa đào hẹp dài kia làm cho Hạ Trưởng Khanh trong lúc nhất thời tim có chút đập nhanh.

"Là ta sơ suất, không chú ý đến y, làm hại y..." Câu nói kế tiếp Hạ Trường Khanh không nói nữa, vách đá kia sâu không thấy đáy, bọn họ đã thử qua rất nhiều biện pháp, cuối cùng cũng chỉ tay không thu về, sau đó y cũng chỉ có thể buông tha, nhưng Hạ Trường Khanh biết, bảo bối của y không có việc gì.

Phục Kiềm thở dài, "Ngươi không cần tự trách, y là cát nhân thiên tướng, tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện." Phục Kiềm lần đầu tiên nhìn thấy tiểu bảo bối là thời điểm Hạ Khô Thảo vẫn còn quấn tả, nộn nộn, phấn phấn, thoạt nhìn vô cùng khả ái, dược sinh tử kia chính là do hắn làm, đồ đề của hắn lại vô cùng lớn mật, lần đầu dùng dược sinh tử đã có Hạ Vô Thiên, không nghĩ tới qua mấy năm y lại dùng tiếp, có điều cũng xem như tốt, không có chuyện gì xảy ra, bất quá dược sinh tử này hắn đã cấm chỉ sử dụng, dù sao không phải ai cũng có thể chất giống như Hạ Trường Khanh.

"Trường Khanh, yên tâm đi, y rất nhanh sẽ quay trở lại." Tiêu Tưởng Tử vẫn trầm mặt không mở miệng đến cùng cũng nói một câu.

Lời nói của Tiêu Tương Tử như một cây châm dược xuyên vào tâm của y, tảng đá trong lòng Hạ Trường Khanh như được trút khỏi, thở phào nhẹ nhõm, "Không biết lần này sư phụ trở về có việc gì không?"

Tiêu Tương Tử nhìn Vệ Trung Hiền một chút, "Gần đây bói toán, phát hiện quái tượng hết sức kì lạ, liền quay về đây, gần đây có rất nhiều đại sự phát sinh sao?"

Đại sự thì không nhiều lắm, nhưng việc nhỏ thì ngược lại một đống lớn, bọn họ cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Tương Tử, Vệ Trung Hiền an bài gian phòng cho hai người, để hai người ở trong gian phòng hắn mới tự mình phục hồi.

"Nhóm sư phó đã trở lại nói vậy thật sự có đại sự xảy ra đi." Vệ Trung Hiền biết đại sư phụ hắn vẫn thường xem bói toán, so với Trường Hạc chân nhân kia thì cao hơn một bậc, "Nếu sư phụ nói Hạ Khô Thảo bình an trở lại, ngươi liền yên lòng đi, nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Sư huynh, ta không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ta cảm giác được có chút kì lạ." Không nói chuyện của Hạ Khô Thảo, sư phụ y Tiêu Tương Tử cùng Phục Kiềm đột nhiên trở lại có chút kì lạ, hi vọng sau này không có chuyện gì phát sinh.

"Không nên suy nghĩ nhiều quá." Vệ Trung Hiền cảm thấy hai ngày này Hạ Trường Khanh lo lắng đủ cho chuyện của Hạ Khô Thảo rồi, hiện tại không nghỉ ngơi tốt một chút hẳn là sẽ bị bệnh.

Hai người Hiên Viên Công Duẫn cùng Hạ Khô Thảo đã ra khỏi con đường nhỏ kia, cũng chẳng biết đi bao lâu rồi, mới phát hiện một cái trấn nhỏ, trên người Hiên Viên Công Duẫn còn chút bạc, đủ để hai người ứng phó vài ngày, hỏi địa điểm một lát, thì ra nơi này là biên giới Côn Sơn quốc, đại khái hai người còn phải chậm trễ một hai ngày mới đến được Hiên Viên thành.

"..." Hạ Khô Thảo nhìn chằm chằm vào bức màn trước mắt mà ngẩn người, sau khi tắm rửa một phen thì y một mực trên vách tường quằn quại, cảm giác chỉ có một mình không ngủ được, rõ ràng mới cùng Hiên Viên Công Duẫn ở chung một chỗ mấy ngày nay y có cảm giác không muốn tách ra, thiếu người bên cạnh thật sự có chút không ngủ được.

"Người nào?" Cửa vang lên tiếng gõ, Hiên Viên Công Duẫn vẫn chưa ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa hắn còn tưởng tiểu nhị có việc.

"Một mình ta ngủ không được." Hạ Khô Thảo ở ngoài cửa nhỏ giọng, nhưng mà bên trong Hiên Viên Công Duẫn vẫn nghe được, hắn đi tới mở cửa liền thấy Hạ Khô Thảo đứng ở đó.

Sau khi an an tâm tâm nằm ở trên giường, bên cạnh truyền đến nhiệt độ ấm áp quen thuộc Hạ Khô Thảo mới thở phào nhẹ nhõm, dần dần cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đánh một cái ngáp lớn rồi nhắm hai mắt lại.

Hiên Viên Công Duẫn hôn lên trán Hạ Khô Thảo, "Ngủ ngon." Đưa một tay chưởng tắt ánh nến, ôm Hạ Khô Thảo chuẩn bị đi ngủ.

Đến nửa đêm, bên trong phòng Hiên Viên Công Duẫn truyền tiếng vang kì quái rất nhỏ, giống như thứ gì đó ma sát trên mặt đất, phát ra âm thanh tê tê, Hiên Viên Công Duẫn mở hai mắt ra, sau đó đối với đôi mắt phát ra ánh sáng lục quang thật to nhìn nhua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net