Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, đa tạ."

"Kỳ Quân, thắng!"

Cơ Ảnh Nguyệt không tin được mình đã thua, thua dưới tay một nam tử có tướng mạo yêu nghiệt, nhưng bất kể thua nàng vẫn không có một tia nản chí, thậm chí mang theo kiêu ngạo bước xuống lôi đài, không ít người vì yêu thích loại khí thái này, dồn dập khen ngợi.

"Còn ai muốn cùng ta tỷ thí không?" Trong tay Kỳ Quân nắm hai thanh loan đao, chuôi đao được làm từ hoàng kim, thân đao hàn quang bức người, mặt trên khảm rất nhiều bảo thạch, có thể nói đây là một vũ khí vừa hoa lệ mà còn vừa qúy giá, bình thường trong mắt người giang hồ, vũ khí không cần phải trang trí, một số người văn nhã cũng chỉ đem đao kiếm của mình phối dây tua* hoặc phối ngọc, nhìn thì giống như chỉ là hòa nhoáng bên ngoài, nhưng xem ra bọn họ đã sai rồi.

"Gia, Nhị gia hắn ngoạn thật vui vẻ a." Người đứng phía dưới đài cười nói với nam nhân bên cạnh. ( chém =)) )

Nam nhân, chính là Thác Bạt Hoắc, đôi mắt cực nóng nhìn chằm chằm nam tử xinh đẹp trên đài, "Nhìn xem y hôm nay so với trước kia có vẻ mê người hơn đi." Thác Bạt Hoắc lần đầu phát hiện khí thế lăng nhân của Kỳ Quân so với việc y ngang bướng còn mê người hơn hết. "Âu Mông, ngươi đêm nay chuẩn bị cho ta..."

Âu Mông che miệng cười khẽ, "Gia, Nhị gia sẽ tức giận."

"Y tuyệt đối sẽ rất hứng thú." Thác Bạt Hoắc cười nhìn Kỳ Quân đang đứng trên đài.

Lần này Kỳ Quân cùng Thác Bạt Hoắc đến Côn Sơn quốc là vì nhất thời cảm thấy mới mẻ, trước kia Thác Bạt Hoắc đến đây đều mang một ít đồ chơi nhỏ về cho y, lúc đầu thì thấy nó rất lạ mắt, song càng lâu thì lại thấy nó nhàm chán, cho nên thừa dịp này y cùng hắn đến đây.

"Ảnh Nguyệt, ngươi không sao chứ?" Hiên Viên Thiên Hữu vẫn luôn đi theo Cơ Ảnh Nguyệt, kỳ thực Cơ Ảnh Nguyệt so với người đứng trên đài kia rõ lợi hại hơn, nàng thua chính là do không có nhiều kinh nghiệm bằng, người kia nhìn thế nào cũng thập phần giảo hoạt, cách sử dụng đao pháp cũng vô cũng kỳ quái, các chiêu pháp bức người cùng đường, Cơ Ảnh Nguyệt chỉ hốt hoảng một chút liền thua.

Cơ Ảnh Nguyệt lắc lắc đầu, "Nhiệm vụ nhất minh kinh nhân* hoàn thành sẽ được phần thưởng, nhiệm vụ giành lấy danh hiệu đệ nhất đại hội võ lâm thất bại, Túc Chủ ngươi chuẩn bị nhận trừng phạt." Thời điểm nghe được thanh âm của Thất Hào, cả người Cơ Ảnh Nguyệt đông cứng, sắc mặt trắng bệch, rất nhanh nàng liền biết trừng phạt là cái gì.

* Có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc. Nay thường dùng để ví người bình thường chẳng chẳng có tiếng tăm gì, những bỗng nhiên có hàng động khiến mọi người phải kinh ngạc.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký-Hoạt kê liệt truyện".

Cre:

"Ảnh Nguyệt ngươi!" Ngay lúc Cơ Ảnh Nguyệt ngã xuống, Hiên Viên Thiên Hữu ở sau nàng lập tức tiếp được, khi nhìn lại thì thấy sắc mặt của Cơ Ảnh Nguyệt tái nhợt, đôi môi tái tím, mới phát hiện sự tình không ổn, ngay tức khắc ôm nàng chạy đến y quán.

"Cơ Ảnh Nguyệt té xỉu?" Hạ Khô Thảo vừa mới nghe tin Cơ Ảnh Nguyệt thua, bây giờ Hiên Viên Công Duẫn nói với y Cơ Ảnh Nguyệt đột nhiên ở trên đường té xỉu, "Có khi nào mệt mỏi rồi té xỉu không?"

"Nếu như tiểu thư khuê các té xỉu ta còn tin, ngược lại Cơ Ảnh Nguyệt ta lại không tin được." Hiên Viên Công Duẫn biết tình trạng thân thể của Cơ Ảnh Nguyệt thế nào, lại nói nàng luôn tập luyện võ công, cả việc nàng không hề thụ thương sau trận đấu, thế nhưng lại đột nhiên té xỉu nhìn thế nào cũng cảm thấy kì quái.

"Nữ hài tử té xỉu có rất nhiều thứ, tỷ như bị say nắng, hạ đường huyết, hoặc là quỳ thủy, đều có thể dẫn đến té xỉu, ngươi nghĩ nhiều rồi." Hạ Khô Thảo cảm thấy Hiên Viên Công Duẫn cũng chuyện bé xé ra to quá đi, mặc dù hai người đều đề phòng Cơ Ảnh Nguyệt, nhưng không cần thiết vì những chuyện này mà xem nó như chuyện gì đó kinh động đến như thế.

"Ta tra ra được một ít tin tức về Cơ Ảnh Nguyệt, ngươi muốn biết không?" Hiên Viên Công Duẫn nhìn Hạ Khô Thảo cười nhẹ, "Có điều, tin tức này rất có ích với ngươi, tốt xấu gì cũng nên thương lượng chút đi." Hiên Viên Công Duẫn đem mặt mình đến gần.

"Ba!" Một bàn tay trực tiếp vỗ vào mặt Hiên Viên Công Duẫn, mà Hạ Khô Thảo cũng không dùng lực vỗ lên, chỉ nhẹ nhàng chạm một chút, "Không có hứng thú!"

Hiên Viên Công Duẫn nắm bàn tay đang chạm trên mặt mình, "Cơ Ảnh Nguyệt thường xuyên nhốt mình trong phòng không ra ngoài, ngay cả nha hoàn Cầm Âm nàng cũng có khi không cho phép vào, hơn nữa gần đây Cơ Ảnh Nguyệt biến hóa quá lớn, rất dễ làm cho người khác thấy hoài nghi, bất kể là tướng mạo hay sức mạnh."

"Ý của ngươi là, võ công cùng tướng mạo của Cơ Ảnh Nguyệt có biến hóa?" Hạ Khô Thảo thu hồi tay của mình, "Chuyện này nhìn thế nào cũng không xảy ra, sao lại có thể tin được, dù sao nữ mười tám đại biến, hơn nữa công phu của nàng ngày càng cao minh nghiễm nhiên có thể là do chính mình nổ lực mà có."

"Hôm nay ta phát hiện ngươi luôn nói tốt về Cơ Ảnh Nguyệt nhỉ." Hiên Viên Công Duẫn tiếu ý nhìn y, "Ngươi thích nàng?" ( ghen =)))) )

"Không có khả năng!" Nói y thích Cơ Ảnh Nguyệt, cả người Hạ Khô Thảo lập tức xù lông lên, "Ta xem như thích Dụ Tử Hàm cũng không muốn thích nàng."

"Dụ Tử Hàm?" Hiên Viên Công Duẫn vẫy vẫy tai cảm thấy cái tên này quen rất quen thuộc.

"Thôi, nói với ngươi ngươi cũng không rõ." Hạ Khô Thảo bắt đầu thu thập hòm thuốc của mình, chuẩn bị chốc nữa ra ngoài sân giúp mọi người trị thương, tuy rằng nói lần này thi đấu đến đây đã kết thúc, nhưng khó trách sẽ có người bị ngộ thương, còn có một vài cừu nhân vừa gặp mặt đã hết sức chói mắt, xuống tay cũng rất mạnh, vốn là chuẩn bị đi tìm đại phu đến, song Hạ Khô Thảo chủ động đi tới tiếp lấy nhiệm vụ, Hạ Trường Khanh cũng không ngăn cản, thế nên trọng trách liền rơi xuống trên vai y.

"Có muốn ta ra ngoài cùng ngươi hay không?" Thấy Hạ Khô Thảo đã thu thập xong, Hiên Viên Công Duẫn lập tức đứng lên mang hòm thuốc giúp y.

Hạ Khô Thảo vỗ bàn tay của hắn, "Muốn cha phát hiện quan hệ của ta với ngươi, cha ta sẽ giết ngươi mất." Hai người vẫn luôn giấu diếm không để ai biết quan hệ của họ, Hiên Viên Công Duẫn thì muốn, còn Hạ Khô Thảo gan thỏ đương nhiên sẽ không dám, thứ nhất y sợ chính là bị cha phát hiện, thứ hai chính là Cơ Ảnh Nguyệt.

"Ngươi cứ như vậy sợ cha của ngươi?" Hiên Viên Công Duẫn không cần phải biết Hạ Trường Khanh đối với hắn thế nào, dù sao Hạ Trường Khanh nợ ơn hắn nhiều lắm.

Hạ Khô Thảo ôm tốt hòm thuốc, "Nếu như ngươi nói chuyện này với cha ta thì nói xong liền chạy, mang ta cùng nhau bỏ chạy." Miễn cho tai họa tới vô tội.

Thấy tai Hạ Khô Thảo ửng hồng, Hiên Viên Công Duẫn ôm người hôn lên má y, "Đến lúc đó mang ngươi ra ngoài du ngoạn, muốn đi đâu đều có thể."

"Chính ngươi nói." Đẩy Hiên Viên Công Duẫn ra, xoa xoa má, "Đến lúc đó không được bị cha ta dọa mềm nhũn chân." Hạ Khô Thảo làm amwjt quỷ rồi chạy ra ngoài.

Những người bên ngoại thụ thương không tính là nghiêm trọng, chỉ do vũ khí xước nhẹ hoặc do ngã xuống đất trầy da, rắc thuốc bột cầm máu một chút là xong, tuy nhiên, Hạ Khô Thảo phát hiện một vấn đề, càng đi về sau thì người bị thương tình huống càng nghiêm trọng, mãi đến lúc có người đưa đến một người bị chém mất một cánh tay, Hạ Khô Thảo mới phát giác đại sự không ổn.

"Bên ngoài có người nổi điên!!!" Người chạy vào thông báo trên mặt máu me mang theo hốt hoảng, Hạ Khô Thảo chuẩn bị ra xem bị Phục Kiềm giữ lại.

"Không nên ra ngoài." Dặn dò Hạ Khô Thảo xong, Phục Kiềm tự mình đi ra ngoài.

Ở phía bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền đến một vài tiếng gào thét, còn có thanh âm đao kiếm chạm vào nhau, chắc chắn một điều bên ngoài đánh nhau vô cùng kịch liệt, nếu như Phục Kiềm không phân phố để y ra ngoài, có khả năng y thật sự hiếu kì chạy đi xem.

Cũng rất nhanh phía ngoài ấy bắt đầu giảm nhẹ thanh âm đao kiếm chạm nhau, cửa bị người mở ra, đi trước là Phục Uyên, toàn thân mang hơi thở chết chóc, Trường Đao trong đây tích đầy huyết, khắp người hòa cùng với gương mặt vết sẹo đều là máu, cảm giác như Tu La bước ra từ địa ngục.

"Phụ thân, có bị thương không?" Hạ Khô Thảo tức khắc chạy đến kiểm tra Phục Uyên, trừ y phục có chút tổn hại ngoài ra không có vết thương nào, hẳn máu này là của người khác.

"Đi nhìn xem Vệ bá bá của ngươi, hắn bị thương một chút." Phục Uyên vốn định vỗ vỗ đầu Hạ Khô Thảo, lại phát hiện trong tay mình chỉ toàn máu, lại thu tay trở về.

"Vệ bá bá!" Ngay tức khắc Hạ Khô Thảo vụt chạy qua.

"Bảo bối, đè chặt* giúp ta!" Hiện tại Vệ Trung Hiền đã hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng phía sau lưng thủy chung máu vẫn chưa từng ngừng, y phục hồng sắc dường như xen lẫn với máu hòa trộn vào nhau. ( chỗ này 把银针 QT dịch là cây ngân châm, mình xem nghĩa thì bảo là ôm khư khư, dùng cho động tác tay, nhưng phía dưới lại nhắc đên dùng ngân châm châm huyệt đạo nên mình cũng không biết sao luôn huhu vậy nên mấy bạn có thể hiểu khác là "bảo bối, mang ngân châm đến cho ta" nhé )

Hạ Trường Khanh dùng ngân châm phong huyệt đạo trên người Vệ Trung Hiền lại, tiếp đó ôm người vào bên trong nhà, về phần những người thụ thương còn lại Hạ Khô Thảo đảm nhiệm.

Đợi đến lúc mọi chuyện đã giải quyết xong, sắc trời đã xuống tối, quản gia gọi người đến dọn dẹp vết máu ngoài lôi đài, còn thi thể những người đã chết, cũng được mang đi xử lí.

"Cha, Vệ bá bá thế nào rồi?" Hạ Khô Thảo mang dược vào trong phòng, chỉ tiếc là Vệ Trung Hiền vẫn còn đang hôn mê.

"Tạm thời không có gì đáng ngại." Bây giờ Hạ Trường Khanh mới phát giác sau lưng mình đổ một tầng mồ hôi, "Lần này phía sau lưng miệng vết thương có chút sâu, phía trên không có gì quá đáng lo, chỉ là kiếm của người kia thoa độc dược, may mắn độc này không quá mạnh, đã xử lí tốt rồi, khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi."

"Vậy đến cùng bên ngoài có chuyện gì xảy ra?" Phục Kiềm không cho y đi ra, y chỉ biết có người báo bên ngoài có người nổi điên, ngoài ra cái gì cũng không rõ.

"Có mười mấy nhân sĩ giang hồ, đột nhiên hai mắt đỏ lên, thấy người liền giết, tình trạng mười phần là do phát rồ, hơn nữa sức lực của những người này lại lớn hơn so với thường ngày, giết cũng không chết, phụ thân ngươi lúc đó giết đến cả mắt đều đỏ lên, đem những người này chém bay đầu mới chịu chết đi." Hạ Khô Thảo có thể tưởng tượng được khi ấy đẫm máu như thế nào.

"Ta nhìn thấy thi thể một người trong đó bò ra một con trùng, tuy nhiên rất nhanh con trùng ấy liền hóa thành một vũng máu, biến mất không thấy." Hạ Trường Khanh đã hoài nghi việc này liên quan đến cổ trùng, đoán chừng là do người Miêu Cương làm.

"Cổ trùng?" Hạ Khô Thảo hiển nhiên cũng nghĩ đến chỗ ấy.

"Thật sự là phiền toái lớn tới." Hạ Trường Khanh lo lắng nhìn Vệ Trung Hiền, trùng chính là từ trên người Vệ Trung Hiền ra, xem ra hắn trước sau thủy chung không thoát khỏi thứ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net