Chương 64 + 65 + 66 + 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 64

"Bây giờ tâm tình của cha không tốt, ngươi đừng chọc giận." Hạ Vô Thiên một bên nhẹ giọng nói, còn Hạ Khô Thảo đi theo hắn ngoài trên bậc thang ngoài phòng, học một khóa giáo huấn rồi mời được vào, thái độ hòa hoãn không được bao lâu thì bị đuổi ra ngoài, mà bên trong phòng bây giờ chỉ còn sót lại mỗi Hiên Viên Công Duẫn và Hạ Trường Khanh.

"Lúc ta đi cha không có giận phải không." Hạ Khô Thảo lo lắng chuyện này nhất, phải biết là lúc chọn trốn đi y không có xin phép, nhắc đến khiến tâm y trống rỗng.

"Chỉ nổi giận lúc đầu, sau đó không biết phụ thân nói gì cha không giận nữa." Hạ Vô Thiên xoay đầu nhìn y, "Ngươi đi chơi ở đâu?"

Hạ Khô Thảo từ trên bậc thang đứng lên phủi bụi trên người nói, "Lang Gia quốc."

"Cái vương quốc băng giá kia á!" Hạ Vô Thiên từng nghe nói qua, có người nói ở đó rất đẹp.

"Ừm." Hạ Khô Thảo gật đầu, vì chăm sóc cho đồng hương, y còn ở đó làm việc tốt lỡ mất mấy tháng đó.

"Này! Ngươi định đi đâu!?" Hạ Vô Thiên thấy Hạ Khô Thảo nhấc chân đi, lập tức đứng lên chạy theo, " Không phải ngươi muốn chờ hai người họ đi ra sao?"

"Ta quay về phòng đổi bộ y phục khác thôi mà." Ngồi ở bên ngoài lâu sẽ lạnh, tốt xấu gì bây giờ cũng vào đông rồi, mặc dù không giống nhiệt độ thấp như Lang Gia quốc nhưng vẫn đang đông a.

Hạ Khô Thảo sau khi thay y phục dày thì quay lại, chỉ thấy cửa đã mở, mỗi Hạ Trường Khanh ngồi bên trong, còn Hiên Viên Công Duẫn không biết đã đi đâu, nhìn thấy Hạ Trường Khanh đen mặt, chắc chắn đấu không lại Hiên Viên Công Duẫn rồi, khoảnh khắc ấy, Hạ Khô Thảo lùi lại.

"Đi vào!" Hạ Trường Khanh sao không biết Hạ Khô Thảo trốn sau cửa, quay về cửa hô một tiếng thấy Hạ Khô Thảo di động chầm rì rì vào.

Bầu không khí trong phòng hơi căng thẳng, Hạ Khô Thảo cúi đầu nhìn xuống đất, một chút cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Hạ Trường Khanh, cứ như vậy hai người không ai nói câu gì, tiến vào trạng thái yên lặng.

"Xin lỗi cha..." Hạ Khô Thảo không chịu được bầu không khí như vậy, y vẫn chủ động nói chuyện thì tốt hơn.

Dù sao Hạ Trường Khanh là người hiểu rõ nhi tử nhà mình nhất, bất luận thế nào y cũng không sinh khí được, lần này y nổi giận cũng bởi câu nói kia của Hiên Viên Công Duẫn.

"Hi vọng Cốc chủ còn nhớ lời hứa năm đó." Lời hứa đó là nói cái gì, Hạ Trường Khanh làm sao có thể quên được, y đã nói, bất kể chuyện gì, Thần Y cốc đều có thể làm được, ấy vậy lần này, y lại nâng tảng đá đập vào chính bàn chân của mình, Hiên Viên Công Duẫn thật sự không tệ, nhưng mà bảo bối nhà y, Hạ Trường Khanh không muốn đưa bắp cải thảo nhà mình cho trư, huống hồ lần này Hiên Viên Công Duẫn quá kiêu ngạo rồi.

"Cha?" Hạ Khô Thảo thấy Hạ Trường Khanh mãi không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt y ngày càng đen, toàn bộ khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, "Hiên Viên Công Duẫn..."

Vẻ mặt Hạ Trường Khanh lập tức thay đổi, tuy không phải hài lòng, nhưng rất bình thản nhìn y, "Chuyện này không cần nhắc lại, sau này nói tiếp."

Hạ Khô Thảo vừa nghe như thế, lại cúi đầu, đều do Hạ Trường Khanh rất đáng sợ, hiện tại Hạ Khô Thảo không dám tùy tiện mở miệng, một bàn tay lớn xoa đầu y, chỉ nghe thấy Hạ Trường Khanh ôn nhu nói, "Trở về rồi, mau đi gặp sư tổ cùng phụ thân ngươi."

"Vâng." Hạ Khô Thảo gật đầu theo Hạ Trường Khanh ra ngoài.

"Phụ thân?" Hiên Viên Công Duẫn vừa về đên nhà, thấy phụ thân hắn không phải nghênh đón không vẻ mặt tươi cười, mà là sầu dung, xem ra phụ thân hắn hình như gặp phải chuyện gì đặc biệt rồi.

Hiên Viên Khải nhìn đại nhi tử bước đến, vội vàng bảo người đến thư phòng, đóng kín cửa kỹ rồi mới mở miệng, "Người biết Cơ Ảnh Nguyệt bây giờ đang ở đâu không?"

Hiên Viên Công Duẫn lắc đầu, có lẽ Cơ Ảnh Nguyệt đã phát hiện có người theo dõi nàng, cũng không biết nàng dùng cách gì tránh ám bộ, nên Hiên Viên Công Duẫn không phân phó người theo nàng nữa.

"Ngươi biết chuyện Cơ Ảnh Nguyệt vào cung chưa?" Hiên Viên Khải hỏi.

"Chuyện khi nào?" Chuyện này Hiên Viên Công Duẫn xác thực không biết, thế nhưng kiếp trước Cơ Ảnh Nguyệt vào cung rất sớm, hơn nữa suýt chút đã lên làm hoàng hậu.

"Chính là ngày hôm nay, Cơ Ảnh Nguyệt lấy danh Thánh nữ Cơ gia tiến cung, tổ chức hoạt động tiếp tế." Đây là hôm nay ông nghe nói, "Ngươi cũng biết Cơ Ảnh Nguyệt đã từ bỏ vị trí Thánh nữ, hiện tại lại lấy danh Thánh nữ, không biết định làm gì? Nhưng người nhà họ Cơ đã chạy đến, mẫu thân ngươi hình cũng biết chuyện này."

Hiên Viên Công Duẫn biết, mẫu thân hắn là Thánh nữ đời trước, tuy sau đó thoái lui, nhưng ở Cơ gia vẫn rất được tôn kính, mà Cơ Ảnh Nguyệt lại không giống, nàng đã rút khỏi, vẫn như cũ cầm danh Thánh nữ tiến cung, khẳng định là có mục đích, còn làm sao điều tra chuyện này, hắn cũng chỉ có thể tiến cung một chuyến, "Phụ thân, chuyện này để ta đi điều tra, trước tiên ta muốn vào cung một chuyến."

"Chỉ mong nàng không gây họa loạn triều chính." Hiên Viên Khải cảm thấy Cơ Ảnh Nguyệt vô cùng kì quía, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã nảy sinh cảm giác này, song sau khi nghe phu nhân ông kể chuyện này ông vô cùng không tán thành, hiện tại Cơ gia phỏng chừng rối loạn không nhỏ.

Hiên Viên Công Duẫn rất nhanh tiến vào trong cung, lúc này Dụ Bác Thiên đang cùng Cô Vô Tâm chơi cờ trong Ngự hoa viên, hai người đang vô cùng chăm chú, mà Cơ Ảnh Nguyệt vừa tiến vào thì nhìn thấy hiện trường.

"Dân nữ tham kiến hoàng thượng." Cơ Ảnh Nguyệt đi lên trước hành lễ.

Bị người ngắt ngang suy nghĩ, Cô Vô Tâm nhíu mày, mà Dụ Bác Thiên, đối với Cơ Ảnh Nguyệt không có ấn tượng gì tốt, đặc biệt nữ nhân này lại còn biết Cô Vô Tâm, nhưng vì hiện tại nàng đang là Thánh nữ làm lễ Tế Tự, hắn không thể đối với nàng ta làm gì được.

"Miễn lễ bình sinh." Dụ Bác Thiên không để ý đến nàng, lúc nói câu nói kia ánh mắt cũng không rời khỏi bàn cờ. Phản ứng không để ý của Dụ Bác Thiên khiến Cơ Ảnh Nguyệt rất ngạc nhiên, dù sao tướng mạo của hoàng đế đoan chính, nên sẽ không xem trọng vẻ đẹp, nhưng nàng tin tưởng, dung mạo của mình tuyệt đối nghiêng nước nghiêng thành, bao nhiêu nam nhân đều vì tướng mạo của nàng mà thèm nhỏ dãi, đương nhiên cũng sẽ có trường hợp đặc thù khác.

Cơ Ảnh Nguyệt đứng một bên không nói lời nào, thế nhưng ánh mắt lại dừng lại trên bàn cờ, người đàn ông ngồi đối dêện hoàng thượng này nàng có chút ký ức, tiểu công tử Cô gia, Cô Vô Tâm, cũng là tài tử nổi danh, nhưng không biết tại sao lại cùng hoàng đế thân thiết như thế, nàng còn biết người này cùng Hiên Viên Công Duẫn giao tình cũng rất tốt.

"Sao ngươi còn chưa lui xuống." Dụ Bác Thiên có chút bực, mặc kệ người nào đứng bên cạnh nhìn chằm chằm chỗ này đều là quấy rối hắn.

Cơ Ảnh Nguyệt nghe ra trong lời nói của Dụ Bác Thiên rất mất kiên nhẫn, lập tức quỳ xuống, "Hoàng thượng tha tội, dân nữ chỉ xem cờ đến mê mẩn, nên quên mất chuyện phải lui ra."

Dụ Bác Thiên đối với cái cớ này rất buồn cười, cờ đen trong tay nhje nhàng đáp xuống mặt bàn, phát ra âm thanh nhịp nhàng, "Ô, ngươi nói xem cờ dưới tay ta đi như nào?"

Cô Vô Tâm có chút không hiểu, rõ ràng Dụ Bác Thiên không thích Cơ Ảnh Nguyệt, sao còn nói ra câu này đây?

"Vô Tâm ca ca,: Cơ Ảnh Nguyệt sau khi đứng lên hướng Cô Vô Tâm gọi một tiếng, rất thân thiết mà chào hỏi, mà một tiếng Vô Tâm ca ca đánh vào tâm Dụ Bác Thiên làm quân cờ trong tay khựng lại một chút.

"Ảnh Nguyệt." Cô Vô Tâm rất lễ độ đáp lại, nói xong liền đứng lên nhường chỗ.

Cơ Ảnh Nguyệt tự mình ngồi xuống, cầm cờ trắng trong hộp lên, mặc dù là động tác thủ thế nhưng có thể thấy rằng đối phương có học chơi cờ, quân cờ nhe nhàng thả xuống, Dụ Bác Thiên nâận ra quân cờ trắng bị mình chặt chẽ vây đi có thêm đường sống, hắn tiếp tục ngăn cản đường đi của cờ trắng, hai người một đi một tiến, cuối cùng chỉ thấy bạch kỳ lần hai hạ xuống, toàn bộ bàn cờ đã định rõ, Dụ Bác Thiên thua.

"Kỳ thuật rất tốt." Thế nhưng diễn quá kém.

"Hoàng thượng quá khen rồi, dân nữ chơi cờ cũng bình thường thôi." Được khích lệ là chứng minh hoàng thượng đối với nàng có một tia hảo cảm, chỉ cần tiếp tục tăng độ yêu thích với hoàng thượng, nhất định có thể bắt được người trong tay.

Một tên tiểu thái giám đi tới bên tai Dụ Bác Thiên nói vài câu, Dụ Bác Thiên khẽ mỉm cười, nhìn về phía Cô Vô Tâm, "Vô Tâm, theo ta về thư phòng."

Sau khi hoàng thượng rời đi Cơ Ảnh Nguyệt cũng thu hồi nụ cười lại, "Thất Hào, ngươi nói hoàng thương cùng tiểu công tử Cô gia này hai người là quan hệ gì, ngươi có thể tra được không?"

"Sự tình nằm ngoài nhiệm vụ không thể vượt qua." Ý tứ chính là ta không thể giúp ngươi.

Cơ Ảnh Nguyệt chỉ hiếu kì một chút, dù sao thì cách nhìn của hoàng thượng khi nhìn Cô Vô Tâm so với nhìn nàng thì ôn nhu hơn vài phần, điều này làm cho nàng rất muốn biết cụ thể quan hệ của hai người.

Có lẽ Cơ Ảnh Nguyệt vẫn không biết được rằng, nam nhân tại sao không có cảm giác với nàng, bởi vì bọn họ đều cong (nguyên văn nha), tại sao nàng lại muốn có được nam nhân lại yêu một nam nhân khác? Bởi vì nàng không biết trên thế giới này còn có một loại danh hiệu gọi là, "Loan tử mã đầu."*

"Vô Tâm, đã lâu không gặp." Hiên Viên Công Duẫn nhìn thấy Cô Vô Tâm rất là kinh ngạc, không nghĩ đến người này lại ở trong cung, còn bồi hoàng thượng cùng nhau đến.

Đối với huynh đệ vì vợ mà quên người, Cô Vô Tâm không biết nói gì, liên tiếp biến mất mấy tháng không có tin tức, đùng một phát lại trở về cũng không có thư gì, nếu không phải y đi hỏi Hiên Viên bá bá, e là chính mình cho rằng hắn mất tích.

"Ôn chuyện thì nói sau đã, trước tiên có chuyện muốn nói với ngươi." Dụ Bác Thiên không chịu nổi được Cô Vô Tâm đối với những nam nhân khác lộ ra vẻ mặt kích động, "Ngươi muốn nói chuyện Thánh nữ Cơ gia với chuyện này thì có liên quan gì?"

Hiên Viên Công Duẫn đem tất cả chuyện mà hắn biết nói ra, Dụ Bác Thiên cũng rất hiếu kì, trên người Cơ Ảnh Nguyệt này có rất nhiều bí mật, không riêng gì tướng mạo, mà còn có tính cách.

"Trẫm sẽ chú ý, ngươi cũng nên để ý động thái của Cơ Ảnh Nguyệt." Dù sao khinh công của Hiên Viên Công Duẫn rất cao, rất khó để người khác phát hiện ra hành tung của hắn.

Hiên Viên Công Duẫn xin cáo lui, bên trong thư phòng bây giờ cũng chỉ còn có hai người Dụ Bác Thiên và Cô Vô Tâm, Cô Vô Tâm chỉ cảm thấy tim mình đập không theo quy luật nữa, mơi vừa quay đầu lại thì thấy Dụ Bác Thiên nhìn mình chằm chằm không chơp mắt, điều này làm cho phía sau lưng Cô Vô Tâm tê dại.

"Khụ...Nếu như không có chuyện gì vậy ta a..." Lời còn chưa nói xong, Dụ Bác Thiên đã ra hôn xuống, chỉ thấy hắn nhắm hai mắt, đầu lưỡi cũng nhân cơ hội luồng vào trong miệng.

Lúc Dụ Bác Thiên thả ra Cô Vô Tâm ra, y thở hổn hển, "Chuyện lúc trước, cân nhắc thế nào rồi?"

Cân nhắc chuyện gì? Nói đến chuyện này làm cho Cô Vô Tâm ngổn ngang, lúc trước Dụ Bác Thiên đột nhiên tìm đến y, muốn y làm hoàng hậu, hơn nữa chỉ cho y thời gian ba ngày suy nghĩ, thái độ vô cùng cứng rắn, Cô Vô Tâm cũng đã từ chối, nhưng lại phát hiện từ chối không được, rõ ràng đều là nam nhân, tại sao...

"Ta...Ta còn chưa nghĩ thông suốt." Cô Vô Tâm không muoosnd dắc tội haofng thượng, nhưng cũng không muốn bị giam giữ trong lồng.

"Câu này ngươi nói được gần một tháng rồi," Dụ Bác Thiên mang người đặt trên long ỷ, mặc dù là long ỷ ở thư phòng, nhưng vẫn mang tượng trung của ngôi vị hoàng đê, Cô Vô Tâm ngồi trên long ỷ nhìn hắn/

"Hoàng...Hoàng....Hoàng thương, chuyện này không hợp lý!" Y ngồi là ngồi trên long ỷ, trong nháy mắt Cô Vô Tâm cảm thấy mình đang ngồi trên cây đinh, có chút đứng ngồi không yên.

"Ngươi nguyện ý cùng ta nắm giữ giang sơn này không?" Dụ Bác Thiên nói câu này xong cả người Cô Vô Tâm đều cứng ngắc, phảng phất như nghe được cái gì ghê gớm lắm.

Dụ Bác Thiên ấn nụ hôn trên trán Cô Vô Tâm, "Ta chờ người trả lời, cũng không đem ngươi giam giữ bên người, nếu ngươi không muốn, việc này cũng chấm dứt ở đây thôi."

Cứ như vậy, Cô Vô Tâm ngơ ngác về đến nhà, trong đầu y vẫn vờn mãi câu nói kia, "Ngươi có nguyện ý cùng ta nắm giữ giang sơn này không?"

Chương 65

NOTE: MÌNH CHƯA CHỈNH SỬA ĐÂU HIC

"Ngươi lại muốn lén lút trốn đi nữa sao?" Hạ Khô Thảo nghi ngờ nhìn Hiên Viên Công Duẫn đang ôm y, cũng không biết người này lên cơn điên gì, hơn nửa đêm đột nhiên chạy đến trước giường y, không nói lời nào đem y phục mặc vào rồi mang y ra ngoài Thần Y cốc, bây giờ lại mang y ngồi xổm ở trên mái hoàng cung nhìn trộm.

"Mang ngươi đi xem Cơ Ảnh Nguyệt." Hiên Viên Công Duẫn nhẹ nhàng rút một viên gạch ngói trên nóc ra, để Hạ Khô Thảo nằm nhoài trên nóc cẩn thẩn xem tình huống bên trong.

"..." Mịa nó! Đi xem người khác ngủ a, hơn nửa đêm nghĩ ai chạy đến đây gây sự a!

Thế nhưng Hạ Khô Thảo sai rồi, Cơ Ảnh Nguyệt còn chưa đi ngủ, trên mặc mặc một thân tiết y đứng trước bàn, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, sau đó chỉ thấy Cơ Ảnh Nguyệt rút ra một cây chủy thủ, trên cánh tay rạch một đường rất ghê rợn, tiếp theo trong phòng xuất hiện thêm một người áo đen, Cơ Ảnh Nguyệt mang huyết chủ thủ đưa cho gã, thoáng chốc người đã biến mất, Cơ Ảnh Nguyệt lại đem phòng làm loạn lên, cầm bình hoa ném hắc y nhân, tiếng vang thanh thúy vang lên kinh động thị vệ tuần tra gần đó.

"Có thích khách." Cơ Ảnh Nguyệt hét toáng lên, thị vệ nhanh chóng tiến vào, Cơ Ảnh Nguyệt đã cùng hắc y nhân trao đổi cố ý đánh nhau để tạo thêm mấy vết thương, nên bọn người thị vệ chỉ thấy hắc y nhân cầm chụy thủ đâm về phía Cơ Ảnh Nguyệt, tất cả mọi người hét to không ổn, lập tức vây quanh ngăm lại hắc y nhân, bên trong phòng ngày càng hổn loạn.

Con ngươi của Hạ Khô Thảo muốn rớt ra bên ngoài, y chưa từng nghĩ đến, Cơ Ảnh Nguyệt vậy mà lại tự ngược, y cơ bản đã quyên mất một chuyện, còn hắc y nhân kia như thế nào lại xuất hiện?

"Hoàng thượng..." Phía trước thoáng xuất hiện bóng người, Cơ Ảnh Nguyệt rên lên một tiếng rồi ngất xỉu trên mặt đất, mấy người thị về chung quy không chế phục được hắc y nhân, để gã bỏ trốn.

"Tuyên ngự y!" Dụ Bác Thiên bình tĩnh điềm nhiên không như vẻ mặt lo lắng mà Cơ Ảnh Nguyệt dự đón, lại vô cũng thản nhiên nói một câu rồi rời đi, màn diễn này của Cơ Ảnh Nguyệt mẫu hậu hắn năm đó đã chơi qua, thế mới nói, có thay đổi thân thể hay không, cũng dễ dàng chứng minh Cơ Ảnh Nguyệt kì thực rất não tàn.

"Chúng ta trở về thôi." Hiên Viên Công Duẫn đứng lên, nhìn lại Hạ Khô Thảo vẫn thấy y nằm đấy không nhúc nhích, "Sao còn nằm úp sấp ở đấy?"

Hạ Khô Thảo khóc không ra nước mắt nhìn hắn, "...Người ta tê rần rồi."

Hiên Viên Công Duẫn cảm thấy buồn cười, vội đem người ôm lên, lại phát hiện Hạ Khô Thảo cả người vừa run vừa không đứng vững được, "Ngươi nha, phải rèn luyện thân thể nhiều hơn một chút." Mới nằm như thế thôi đã cả người tê rần, thì tưởng tượng thân thể này quá kém đi được.

"Phí lời!" Hạ Khô Thảo lườm một cái, y nằm ở đó, bên trên còn bị đè, tuy không có dùng lực, nhưng cũng rất khó chịu nha.

Bởi vì đêm đã khuya, bây giờ mà Hạ Khô Thảo quay về cũng rất phiền phức, cứ như vậy bị Hiên Viên Công Duẫn mang về nhà của hắn, gọi người mang mộc dũng vào tắm sạch sẽ rồi nằm trên giường.

"Ngươi định không nói chuyện đó sao?" Hạ Khô Thảo nhìn Hiên Viên Công Duẫn, dù sao hôm nay là hắn mang theo y đi đến đấy nhìn một màn vui đùa tự ngược kia.

"Cơ Ảnh Nguyệt muốn dựa vào hoàng thượng để chiếm thứ gì đó." Cụ thể là gì hắn vẫn còn đang điều tra, nhưng tra không ra kết quả, tuy thế Hiên Viên Công Duẫn lại khẳng định rõ ràng, Cơ Ảnh Nguyệt đã thay đổi thành một người mới, "Ngươi tin chuyện linh hồn có thể hoán đổi hay không?" Hiên Viên Công Duẫn hỏi, cả người Hạ Khô Thảo thoáng chốc cứng ngắt, Hiên Viên Công Duẫn vỗ vỗ lưng y, "Ta có nói ngươi đâu, mà là Cơ Ảnh Nguyệt, có khả năng nàng bị người ta đoạt xác."

"Vì sao lại nghĩ như thế?" Bất luận thế nào đi nữa Cơ Ảnh Nguyệt chỗ nào cũng có điểm khiến người hoài nghi, còn xét về cách cư xử kì quái của Cơ Ảnh nguyệt, chỉ có thể nói rằng nữ nhân kia tâm tư khó mà dò thấu được.

"Cái gì Cơ Ảnh Nguyệt cũng có thể làm ra vài vật quái lạ, còn tướng mạo của nàng nữa, tuy rằng nhìn thì không có gì, nhưng loại cảm giác biến hóa vô cùng lớn, nhất là tâm tư của nàng ta, nếu như trước đây có thể nói Cơ Ảnh Nguyệt là nữ hài tử tính tình đơn thuần, thì bây giờ, người thấy chuyện đêm nay thế nào?" Hiên Viên Công Duẫn cười nhìn sang Hạ Khô Thảo.

Nghĩ như thế cũng đúng, gây ra thương tổn cho bản thân mình để đổi lấy sự quan tâm của hoàng thượng, đây không phải là chuyện mà các phi tử trong cung dùng thủt đoạn tranh giành tình nhân hay sao? Còn một chuyện nữa, Hạ Khô Thảo đã để ý, "Hắc y nhân bên người Cơ Ảnh Nguyệt kia từ đâu chạy đến, ta cảm giác nàng có rất nhiều hắc y nhân, từ lần rơi xuống vách núi kia, buổi đấu giá hôm nọ, hiện tại hôm nay lại bay ra một người nữa, y có cảm giác những tên hắc y nhân này cứ như rau cải trắng ấy, tiện tay thì nhổ một cây ra hỗ trợ."

"Có nhớ chuyện lần trước ta nói với ngươi không? Ta nhìn thấy Cơ Ảnh Nguyệt lấy tay vẽ gì đó trên không trung, cảm giác giống như có một món đồ gì đó ở trước mặt vậy, chỉ là ta vẫn không tra ra được manh mối." Chuyện này cứ day dứt mãi trong đầu Hiên Viên Công Duẫn, bí mật trên người Cơ Ảnh Nguyệt quá nhiều, càng nhiều hơn là hắn biết, Cơ Ảnh Nguyệt hại chết Hạ Khô Thảo, vừa nghĩ đến chuyện đó Hiên Viên Công Duẫn ôm chặt lấy Hạ Khô Thảo.

"Ngươi làm đau ta." Hạ Khô Thảo phát giác được cánh tay ôm mình dùng lực nhiều hơn, vội đẩy người ra một chút.

"Xin lỗi." Hiên Viên Công Duẫn vội buông tay ra.

"Dựa theo những gì ta biết, thì ở thế giới của ta, có một thứ gọi là tiểu thuyết, tương đương với thoại bản ở đây, mà loại tiểu thuyết này, gọi là hệ thống văn, ý nói bên trong hệ thống văn sẽ có một cái hệ thống, nó sẽ ra nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đưa ra phần thưởng tương tự." Đối với hệ thống văn đời trước Hạ Khô Thảo đọc không ít, thế nên dựa vào những gì Hiên Viên Công Duẫn nói, khả năng trên người Cơ Ảnh Nguyệt mang theo hệ thống là rất cao." Đúng rồi, ngươi đi điều tra xem trên người nàng ta có bớt hoặc trang sức hay không, vật kia có thể mở ra hệ thống đó."

"Ta?" Hiên Viên Công Duẫn rất muốn cười, "Ta là một nam tử sao tiếp xúc đối phương được, việc này giao cho người khác a."

Cái gọi là người khác, ý nói Dụ Bác Thiên, ngày thứ hai Hiên Viên Công Duẫn thu được mật thư, Dụ Bác Thiên chỉ biết cười lạnh, trong thư trước nói Cơ Ảnh Nguyệt cố ý tìm thích khách làm mình bị thương sau thì nhắc đến việc đoạt xá, chuyện hệ thống vẫn chưa thể nói, mặc dù đoạt xá khá giống nói mơ giữa ban ngày, nhưng Dụ Bác Thiên vẫn tin tưởng, dù sao nữ nhân này thủ đoạn cao cường, cho dù bị thương vẫn còn kiên trì rời giường đến thỉnh an thái hậu, mục đích này hắn có thể nhìn ra được.

"Vô Tâm ca ca, ngươi sao lại ở đây!?" Cơ Ảnh Nguyệt vì muốn tăng độ thiện cảm với Thái hậu nương nương, có thể nói là dùng hết tâm tư, thế nên mặc dù một thân thương thế nhưng nàng vẫn chạy đến chỗ Thái hậu cầu phúc, lại không nghĩ tới hôm nay Cô Vô Tâm lại xuất hiện sớm hơn cả nàng.

"Khụ! Là Thái hậu triệu ta đến." Kỳ thực Cô Vô Tâm là vì trốn Dụ Bác Thiên mới chạy sang này, dù sao ở cạnh Thái hậu Dụ Bác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net