Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão Lý, ngươi lại xuống núi nhặt cái gì về a?"

"Cái gì gọi là nhặt! Đây là ta nhận nuôi!"

"Ít mang người dẫn về cốc, cẩn thận xảy ra vấn đề a."

"Ta biết ta biết, đây không phải do nữ oa này đáng thương sao, liền mang về."

Hướng Huyên Huyên nhìn hai người trò chuyện, tim không kiềm được đập nhanh, lão đầu tử râu tóc bạc kia ánh mắt quá ác liệt, trong lúc nhất thời Hướng Huyên Huyên còn tưởng rằng bản thân mình bị người xem thấu, bất quá thấy hai người chỉ nói chuyện một chút với nhau rồi thôi, lão đầu tử kia cũng rời đi ả mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sư phó, Thần Y cốc nơi này lợi hại đến vậy sao?" Lúc này Hướng Hương Huyên đã thay đổi gương mặt, chỉ là đơn thuần thanh tú khả ái, giống như một tiểu cô nương không rành sự thế, mặc áo gai vô cùng rẻ, một đôi mắt to trong veo như nước, trên sống mũi còn có vài đốm tàn nhang nhàn nhạt, nếu Cơ Ảnh Nguyệt mà xuất hiện hẳn cũng phải khiếp sợ Hướng Huyên sao có thể làm được.

Lý đại phu haha một chút, sờ hai cái sơn dương hồ, "Thần Y cốc chúng ta tuy nói không phải ai cũng biết, nhưng cũng là một thế ngoại đào viên, ta đảm bảo ngươi tuyệt đối thích nơi này."

Hướng Huyên Huyên nhìn lão đầu khen Thần Y cốc như vậy, ả càng muốn công kích dược phòng của Hạ Khô Thảo, "Nguyên lai Thần Y cốc lợi hại như vậy a."

"Đi thôi, cùng sư phó lên núi." Lý đại phu gọi một tiếng lớn như vậy, Hướng Huyên Huyên vác bọc quần áo tốt đi theo lão chậm chậm lên núi.

Hướng Huyên Huyên làm thế nào gặp được Lý đại phu này, thật ra đơn giản thôi, chỉ cần tìm một người đóng một tuồng kịch, cũng là loại kịch thông thường sơn tặc giết người cướp đồ vật, đã thế còn mất cha mẹ, Hướng Huyên Huyên vốn không cần để ý đến, bởi hai người này đã chết, ả sẽ để ý những thứ này sao? Có điều lão đầu tử này ngược lại dễ gạt, ả kể ra rất nhiều chỗ có sơ hở, kết quả lão không phát hiện ra, còn để ả như ý nguyện tiến vào Thần Y cốc, Hướng Huyên Huyên xem như vẫn còn vận khí tốt đi.

"Thiên vương lắp địa hổ!"

"..."

"Trong thôn có một cô nương tên là Tiểu Phương!"

"????"

"Ngươi có phải là người chuyển kiếp tới hay không?" Kỳ Quân đang ở tửu lâu uống trà, kết quả không nghĩ đến đột nhiện xuất hiện một cô gái kì quái, lại nói một ít ngôn ngữ kỳ quái.

"Chẳng lẽ y không phải chuyển kiếp?" Đăng Hân nghĩ hơi hoài nghi Kỳ Quân này, bất quá nhìn thấy người xung quanh nàng liền bỏ phần nghi ngờ xuống, dẫu sao người này cũng không phải một mình tới đây, là cô sơ sót, lại không nghĩ tới lúc y lạc đàn rồi hãy gặp hỏi y.

Bên này Đặng Hân còn đang nghi ngờ, Hạ Khô Thảo có thể nói rất kinh hãi, em gái này hẳn là nghe theo chỉ thị gì đi, đột nhiên chạy đến thông cáo thân phận của mình là người chuyển kiếp, thật không có vấn đề? Nếu như bị phần tử ngoài vòng pháp luật nghe được há chẳng phải chọc vào một đống phiền toái lớn sao? Còn có cô ta sao lại cảm thấy Kỳ Quân là người đổi kiếp, trên người y từ đầu đến cuối làm gì có khí tức người đổi kiếp.

"Ta tên Đặng Hân, nói chuyện cùng ngươi rất thú vị." Đặng Hân vì Kỳ Quân không bại lộ thân phận, lập tức chuẩn chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nhét cho Kỳ Quân một tờ giấy, đó là phương thức liên lạc với cô.

Đặng Hân nghĩ rằng bởi vì có nhiều người ở đây nên không tiện giải thích thân phận chuyển kiếp của mình, nhét mảnh giấy cho Kỳ Quân là mong người có thể sớm gặp cô, dẫu sao đều là người đổi kiếp, chỉ cần không gây ảnh hưởng, tội gì phải làm khó đối phương, đáng tiếc là, Kỳ Quân không phải người đổi kiếp, Đặng Hân không nghĩ đến nàng vừa rời đi Kỳ Quân cũng lấy tờ giấy ra, cùng Hạ Khô Thảo hai người nhìn xem.

"Ngũ độc giáo? Là đồ vật gì?" Kỳ Quân không biết chuyện các môn phái, y cảm thấy nữ nhân này đầu hình như có chút vấn đề, nếu không sao lại không biết lớn nhỏ nói một đống lời lung tung ra.

Hạ Khô Thảo dở khóc dở cười, tờ giáy này, rõ ràng chính là một tấm danh thiếp, phía trên trừ Ngũ độc giáo, còn có vị trí môn phái bọn họ, Hạ Khô Thảo cũng không biết cô gái này rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì, làm ra cái này là hận không được muốn hướng toàn thiên hạ thân phận mình là người đổi kiếp sao?

"Thái Thúc, đem vật này ném đi." Kỳ Quân đối với chuyện không muốn để ý đều trực tiếp coi thường.

"Vật này được a, cho ta đi." Hạ Khô Thảo đoạt thấy tấm thiếp này, y cũng chẳng phải muốn gặp mặt người đổi kiếp, có câu nói rất hay, một núi không thể có hai hổ, trừ phi cùng chung một mẹ, bọn họ mặc dù giới tính bất đồng, nhưng tính hướng giống nhau a, huống chí nếu cố gái này não tàn như Hướng Huyên Huyên, vậy chẳng phải là gây phiền toái cho mình sao.

Kỳ Quân nhìn danh thiếp giễu cợt, "Nữ nhân này đầu óc có vấn đề phải không?"

"Chẳng qua vật này ta nhìn vui mà thôi." Hạ Khô Thảo thu danh thiếp cất đi rồi nhìn về phía Thái Thúc Vũ Tuyên đứng bên kia, "Hôm nay ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Đó là tướng quân Khương Vu quốc của chúng ta, có thể nói cùng Chiến thần năm đó ngang nhau." Kỳ Quân nhỏ giọng nói, "Hắn mới vừa đảm nhận chức Chiến thần, so với cha ngươi còn kinh khủng hơn."

Vừa nói thế Hạ Khô Thảo đưa mắt về phía Thái Thúc Vũ Tuyên, kết quả Thái Thúc Vũ Tuyên cũng đang nhìn y ngược lại, còn cười với y một chút, nụ cười kia có thể nói hơi đáng sợ, "Hắn đối với ca ta có ý kiến phải không?"

"Ca ngươi? Ai?" Kỳ Quân đến bây giờ trừ biết cha y cùng y, cơ bản những người nhà khác Kỳ Quân chưa tìm hiểu qua.

"Ca ta nói ngày hôm qua cứu một người, ta cảm giác là ngươi, mặc dù đó là hiểu lầm." Hạ Khô Thảo tận lực nói kín đáo một chút, để tránh đối phương cho ca y là rễ cây.

Kỳ Quân nhớ lại ngày hôm đó gặp phải tiểu ngốc tử kia, "Là tiểu ngốc tử đầu thiễu rễ a."

Được rồi, ca y không phải là một gốc rễ, mà là ít đi một ít rễ.

*一根筋: ai biết ba chữ này không? Đại khái chỉ mấy người không linh hoạt, nhưng tra mãi không biết nên nói thế nào cho hay T_T

"Chuyện sau đó ta cũng không biết." Kỳ Quân uống một hớp trà, hướng về phía Thái Thúc Vũ Tuyên ánh mắt, sau đó người cao to này rời đi, "Hắn phụ trách bảo vệ ta, Thác Bạt Hoắc đi rồi, một mình ta ở đây không tiện, mặc dù ta không biết tại sao lại đưa hắn đến đây?"

"Người này rất lợi hại phải không?" So với cha y có thể sánh ngang Chiến thần, nói thật, Hạ Khô Thảo vẫn muốn biết một chút.

"Cho một cái ví dụ, cha ngươi là Chiến thần sát lục, tức là phụ trách giết người, giết người xong xem như chẳng có gì, mà người kia phải kinh khủng hơn nhiều, hắn là khát máu, rất thích cảm giác máu đổ ba thước khi giết người, còn thích đem máu của địch nhân vấy lên người của mình." Kỳ Quân thấy người này một lần trên chiến trường, giống như người điên vậy.

Hạ Khô Thảo đột nhiên nghĩ đến ánh mắt của hắn, là màu đỏ, có chút tương tự với màu sắc của máu, chẳng lẽ bởi vì giết người quá nhiều, ánh mắt đều biến đỏ sao?

"Nếu hắn theo dõi ca ngươi, vậy thì ca ngươi thật thảm." Kỳ Quân nói, "Hắn rất cố chấp, chỉ sợ đến lúc đó người khổ là ca ngươi."

"Được rồi, ta sẽ để ca ta cách xa hắn chút." Dẫu sao qua một đoạn thời gian bọn họ phải rời khỏi, đến lúc đó ca y cũng sẽ không tiếp xúc với người này, nghĩ như vậy Hạ Khô Thảo hoàn toàn yên tâm.

Nhưng Hạ Khô Thảo đánh lầm tình toán của mình rồi, Thái Thúc Vũ Tuyên căn bản không cùng Kỳ Quân trở về, mà tiếp tục ở lại Hiên Viên thành, mỗi ngày như cũ đi theo ca y, lúc bắt đầu Hạ Vô Thiên bắt đầu lo lắng sợ hãi cong bây giờ biến thành nhắm mắt làm ngơ, dẫu sao người này cũng không làm ra chuyện gì, hắn căn bản không cần sợ người này như trước.

Bên đây đại hộ võ lâm kết thúc, người chiến thắng là Hiên Viên Thiên Hữu, Vệ Trung Hiền rất coi trọng tên tiểu tử này, tính cách không tê, công phu cũng thế, đích xác có thể tiếp nhận vị trí của y, người đều rời đi, Hiên Viên thành cũng lâm vào khuôn mẫu của dĩ vãng, Dụ Tử Hàm cũng quay lại cung.

"Hoàng huynh, người ta thích hắn, ngươi hạ chỉ tứ hôn có được không, hơn nữa hắn sẽ trở thành thành chủ tương lai của Hiên Viên thành, đối với chúng ta có chỗ tốt không phải sao?" Dụ Tử Hàm làm nũng với Dụ Bác Thiên, rất muốn để Dụ Bác Thiên đáp ứng thỉnh cầu của nàng.

Dụ Bác Thiên đối với hoàng muội này thật ra không hề yêu thích, năm đó bởi vì mẫu phi phụ hoàng hết sức yêu thích, cho nên dính dáng tới nàng cũng là vì đại hồng nhân bên người phụ hoàng, chờ hắn sau này kế vị, Dụ Tử Hàm cũng không giống trước kia làm nũng mà tị khổng, ngược lại một mực thận trọng lấy lòng hắn, giống như muốn nịnh nọt hắn.

"Hoàng tỷ, ngày hôm nay hoàng huynh còn chưa nghỉ ngơi, đừng yêu cầu hắn quá." Dụ Ấu Quân nhìn thấy biểu tình hoàng huynh nàng thay đổi, lập tức chặn hành động kế tiếp của Dụ Tử Hàm.

Dụ Tử Hàm biểu tình cứng đờ, lập tức ngừng miệng, bây giờ nàng với mẫu thân chỉ có thể dựa vào Dụ Bac Thiên, nàng tuyệt đối không thể chọc giận người này, ngược lại còn lấy lòng hắn, năm đó Dụ Bác Thiên vì những thứ kia mà bị nhốt lại, nàng khá ổn chẳng qua có chê Dụ Bác Thiên, cũng không làm ra chuyện gì khác thường, mới tránh khỏi khó khăn.

"Tử Hàm, Thái thượng hoàng có mệnh lệnh, hết thảy tất cả chuyện của hoàng gia không được quấy nhiễu gia tộc Hiên Viên, lần này tứ hôn e rằng không ổn." Hắn làm sao không biết Hiên Viên Công Duẫn có người yêu, còn Dụ Tử Hàm không biết tại sao lại vừa ý người này.

"Nhưng ta thật sự rất thích hắn." Vừa nói thế, ánh mắt Dụ Tử Hàm đỏ lên, phảng phất ủy khuất vạn phần.

"Ngươi muốn lấy ai ta cũng sẽ không phản đối, nhưng gia tộc Hiên Viên, ngươi nên vứt bỏ tâm tư đi." Dụ Bác Thiên trong tâm chỉ có một muội muội, đó là Dụ Ấu Quân, những người khác tình huống thế nào hắn sẽ chẳng quan tâm đến.

Bị Dụ Bác Thiên vô tình cự tuyệt, Dụ Tử Ham hơi nổi giận, rõ ràng đều là muội muội như nhau, tại sao hắn có thể đáp ứng Dụ Ấu Quân bất cứ chuyện!

"Ta còn có việc cần xử lí, các ngươi lui ra đi." Dụ Bác Thiên làm sao không nhìn thấy hận ý trong mắt Dụ Tử Hàm, nếu nàng muốn láy người vậy thì tứ hôn cho nàng.

Vì vậy ngày thứ hai, Dụ Tử Hàm nhận được thánh chỉ tứ ôn, lòng tràn đầy vui vẻ nghe thánh chỉ, nhưng khi nghe nội dung thánh chỉ xong, sắc mặt Dụ Tử Hàm phút chốc trắng bệt.

"Công chúa, còn không tiếp chỉ?" Triệu công công hài hước nhìn công chúa nắm váy. "Đây chính là một hôn sự thiên đại, công chúa như thế nào thấy dáng vẻ không vui?"

Tại sao một thái giám như này cũng dám đối vói nàng lộ ra nụ cười như thế, nàng thật muốn mắt hắn móc ra, đầu cắt lưỡi, làm thành nhân côn, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, bây giờ nàng biết mình ở trong cung đặt ở vị trí nào, Dụ Bác Thiên căn bản chẳng để ý đến nàng, nàng bất quá cũng chỉ là một phụ chúc phẩm mà thôi.

Hai tay có chút run rẩy nhận thánh chỉ, phảng phất có ngàn cân nặng cầm ở trên tay, Dụ Tử hàm phải đi Tiên Bi quốc kết thân, tứ hôn có nghĩa là lên vương của phế vật tam hoàng tử, nắm thành chỉ thật chặt trong tay, trong mắt Dụ tử hàm tràn đầy hạn ý, nếu để nàng tứ hon, nàng thật vẫn chưa muốn xuất giá, Dụ Tử hàm đã suy nghĩ phải thế nào để vượt chướng ngại ở núi Côn Sơn quốc.

Dụ Tử Hàm chuẩn bị chạy ra khỏi bên ngoài hoàng cung, nhưng nàng suy nghĩ chạy rồi có thể trốn đi sao? Còn chưa ra cửa cung đã bị bắt trở lại, nhốt ở hành cung của nàng chuẩn bị xuất giá, mà mẫu phi nàng, cùng quý nhân năm đó lúc này đang anh anh khóc thút thít, ở bên ngoài ngự thư phòng Dụ Bác Thiên náo loạn đòi công bằng cho con gái mình.

"Cho người ra ngoài cửa nói, nếu không muốn bị đưa vào lãnh cũng hoặc cùng phụ hoàng ta chôn theo, lập tức rời đi, ta không umoosn hnifn thấy nữa." Dụ Bác Thiên nói với tiểu thái giám bên người phân phó.

Rất nhanh, ngoài phòng không còn âm thanh huyên náo, coi như hai người này hiểu chuyện, ít nhất nàng còn biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Dụ Tử Hàm xuất giá, cùng Tiên Bi quốc kết thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net