Chap 13: Bí mật của Bạch Uy Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         kết quả vote hình như k khả quan lắm v thì mk đành phải tự lực gánh sinh r dù sao thì vẫn mong mọi người ủng hộ!!

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

        - Tôi nói rằng nếu thế giới của cô mà không có cách chữa trị thì hãy đến đây sư phụ nhất định sẽ chữa khỏi cho cô

       - Hả thật sao? Thế sao Mặc Lâm lại nói với tôi là anh ta chỉ có thế phong ấn sức mạnh này chứ không giúp tôi hoàn toàn khống chế được nó.? Tôi ngạc nhiên tròn mắt nhìn Arthur.

       - Tôi không bao h nói dối chẳng qua sư phụ cũng chưa chắc chắn lắm nên chưa nói cho cô

      - ùm ra là vậy. Mà Mặc Lâm cũng không chắc chắn mà nói cho tôi thì sao cậu lại nói.

       - Tôi chỉ sợ cô quá ngốc nghếch không tìm được cách chữa rồi không biết đến đây lại làm hại người khác thôi (đỏ mặt)

       - Cái zè chứ cậu tưởng cậu thông minh lắm à nói với Lâm Linh thì được nhưng với tôi thì đừng hòng nhá .( Ahihi các bạn đọc thân mến phần lần trước chỉ là tui chém thui đó )

       - Điện hạ Thiên Băng hai người cũng ra đây à? Đột nhiên giọng Lancelot vang lên tôi lập tức quay đầu lại dáng vẻ ngoan ngoãn" Đúng vậy anh cũng không ngủ được à?"

       - Ừm anh thấy chưa quen.

      - Hai người sao lại xưng anh anh em em thân mật vậy chứ? Arthur ngạc nhiên liên tiếng tựa hồ có chút khó chịu.

     - a tôi chưa nói với cậu à? Chúng tôi quen nhau từ trước rồi.

      - Ồ...vâ..y h..ả thế hai người cứ ở đây nói chuyện tiếp đi tôi vào trước. Nói xong Arthur liền lạnh lùng quay đi. Tôi kéo tay Lancelot ra chỗ gốc cây ngồi" Lan Lan à em sắp phải rời đi rồi có thể sẽ không quay trở lại được nữa. A đúng rồi vết thương của anh có nặng không?"

- Hả tại sao vậy? Em đi đâu? Vết thương không nặng lắm em trả lời anh đi

- Ách không biết tại sao em bị một cỗ lực lượng xâm nhập vào cơ thể phải rời đi nơi khác nếu không sẽ làm tổn thương mọi người.

- Pháp sư Mặc Lâm nói vậy sao? Không có cách nào để chữa à?

- Cách thì có nhưng không chắc chắn nên em vẫn phải đi một thời gian, lúc đó em sẽ nhớ anh lắm đấy đúng rồi hay anh thổi kèn cho em nghe đi.

Lancelot dịu dàng nhìn tôi lấy một chiếc lá bắt đầu thổi. Âm thanh dịu dàng gió thổi hiu hiu tôi nghiêng người tựa vào Lancelot chỉ khi ở bên anh ấy tôi mới cảm thấy cực kỳ dễ chịu. 

     ------- Hồi tưởng lại  lúc Arthur ở trong phòng của Mặc Lâm sau khi Mặc Lâm nói chuyện với Thiên Băng (nè nè không phải đam mĩ đâu nhá ki ki)-----

      - Sư phụ rốt cuộc cô ấy bị sức mạnh gì khống chế vậy?

      Mặc Lâm thở dài tâm tư nặng trĩu: Cô ấy bị một sức mạnh rất kỳ quái của phương Đông ta vừa mới tra được trong sách cái này rất khó khống chế chỉ có thể tìm những dược liệu nấu thành thuốc thì có thể đưa sức mạnh đó chìm dần xuống trong vòng 1 tháng . Nhưng mà những dược liệu này cũng vô cùng chân quý chỉ có ở những nơi có nhiều thú dữ và những nơi tối tam ẩm thấp xem ra lần này phải nhờ vào số mệnh và bản thân của cô ấy rồi.

      - Hãy để con đi tìm những thứ ấy người hãy chỉ nơi chúng sinh sống cho con đi, con cũng cần phải rèn luyện thêm và phải biết cứu giúp đồng bạn của mình thì mới xứng đáng với ngôi vị đức vua được.(giọng cương quyết)

      Thoạt đầu Mặc Lâm khá ngạc nhiên nhưng r bình thường trở lại: được rồi ta sẽ chỉ cho con nhưng phải xuất phát càng nhanh càng tốt ngày mai Thiên Băng và Lâm Linh sẽ quay về thế giới của bọn họ rồi, rất có thể Thiên Băng sẽ sớm quay lại đây nên ngày mai con cũng đi tìm chúng luôn đi

      - Vâng. Vậy con về phòng đây. A đúng rồi sư phụ lúc trước khi trên đường tìm Lancelot lúc cô ấy bắn vào mắt của tên quái vật đột nhiên có luồn khí đỏ rực nhập vào cô ấy, một đêm cô ấy cũng bị mất khống chế vào lao vào chém giết như lúc đó.

     - Có chuyện như vậy sao? Được rồi con cứ về phòng nghỉ ngơi đi ta sẽ đều tra

       - Ùm

kết thúc hồi tưởng

--------------------O0O------------------------

         Sáng sớm hôm sau tôi cùng mọi người ăn bữa sáng không biết có phải cuối cùng hay không tâm trạng của mọi người khá trầm, mặt của ai đó đen thui, hôm nay tôi sẽ về thế giới của mình rồi Lancelot và Kai còn dặn dò tôi rất nhiều

-' Thiên Băng, Lâm Linh à nhớ phải giữ sức khỏe đó đừng có quên bọn tôi nha'

'có chết tôi cũng không quên a tra tấn lỗ tai tôi như thế nào đâu' tôi gằn từng chữ nhìn Kai tỏa đằng đằng sát khí nở một nụ cười âm hiểm' Kai à sau này cậu sẽ phải hối hận về điều này đấy"

- Hả móe móe Thiên Băng cô đừng nói vậy chứ

-Ha ha. cả bàn ăn bỗng chốc trở lên vui vẻ như có phép màu vậy

Sau khi ăn xong tất cả mọi người đều tiễn tôi và Lâm Linh đến sân :

- Lâm Linh, Thiên Băng bảo trọng mong có thể sớm được gặp nhau. Lancelot nở một nụ cười ôn nhu về phía chúng tôi...muốn ôm ô ô( ôi tim tôi muốn nhảy ra ngoài mất thôi ực ...ực chói mắt, tâm hồn bay bổng . Nếu không phải có sóng điện từ ở đây tôi cũng không mún xa dàn soái ca này đâu hức hức)

-Uk mọi người cũng ở lại bảo trọng nha.Lancelot anh nhớ sông tốt nha mọi người ở đây rất tốt thích nghi với cuộc sống ở đây sẽ nhanh thôi. Nói xong tôi hướng về Arthur: Nè tên khó ưa không có lời gì để nói với chúng tôi a.....k. Chưa nói hết câu Arthur đã đi vào trong đôi môi mấp máy như nói điều gì, vẻ mặt không biến dạng như mặt quan tài a thật đáng ghét. (ps chỗ này Arthur nói là : Nhất định phải quay lại đấy <ahihi động lòng rồi>).Tôi quay về phía mọi người vẫy tay tạm biệt đọc thần chú mà Mặc Lâm dạy tôi chiếc vòng bắt đầu phát sáng thân ảnh của tôi dần biến mất ý thức cũng trở nên mơ hồ rồi mất hẳn: Tạm biệt dàn oái a ổ ại a.( tạm biệt dàn soái ca cổ đại a)

    Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đã đang ở trong một căn phòng lạ vô cùng đẹp ,sang trọng, cảm thấy rất đau đầu. Đột nhiên cửa phòng mở ra một người bước vào tôi ngạc nhiên : -Phong sao cậu lại ở đây cả tôi nữa rõ ràng tôi đang ở trên đường mà.

   - Cậu bị ngất trên đường là tôi đưa cậu về đây. Thật sự nó đến nhanh hơn tôi nghĩ đấy. Uy Phong nói với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

   - Hơ sao cậu lại nói như vậy ...khoan đã-đầu tôi lúc này đang vận dụng hết lưu lượng để tìm ra một điều gì đó" không lẽ nào , lần trước giọng điệu của cậu ấy cũng rất lạ chẳng lẽ cậu ấy biết gì đó về nguồn sức mạnh bí ẩn kia." Phong cậu rốt cuộc có thân phận gì, có phải cậu biết hết tất cả mọi chuyện đúng không?"

    - Ừm đến nước này thì tôi cũng sẽ không giấu cậu nữa thật ra tôi là người đã đưa cậu vào thế giới trong truyện kia để cậu có thể rèn giũa bản thân sớm nhất có thể cũng là để khống chế được sức mạnh kia. Thực ra thì cậu chỉ có một nửa nguồn sức mạnh thôi còn một nửa còn lại là ở trong cơ thể của tôi nhưng vì có một vị cao nhân đã phong ấn lại sức mạnh đó trong tôi rồi nên giờ tôi chỉ là người bình thường. Tôi cũng đã vào trong truyện rồi vì vậy nên tôi đã gặp người đó nhưng bây giời thì không còn biết tung tích nữa rồi. Hiện tại tôi sẽ chỉ giúp cậu phong ấn nó lại trong thời gian 1 năm sẽ không phát tác nhưng sức mạnh ấy là lấy từ thù oán con người nên cậu nhất định không được để tâm trạng kính động mạnh nếu không sẽ rất dễ bộc phát và bị người khác thao túng với lại điều này tuyệt đối không được để cho ai biết cả đặc biệt phe hắc công tước và mọi người ngoài đời thực biết được cậu hiểu chưa.

  Tôi đứng hình 10s khi nghe Uy Phong nói. Thì ra cậu ta biết nhiều như vậy mà vẫn luôn giấu tôi mà cái sức mạnh kia phiền toái thật còn bị thao túng nữa thì chịu rồi nhưng..., tôi liền hỏi Uy Phong: Vậy tại sao hai chúng ta lại bị sức mạnh đó nhập vào chứ?

    - Phong liền thở dài rồi nói tiếp : Cậu còn nhớ lúc chúng ta bị bắt cóc hồi bé không , bọn bắt cóc đó đã cài lên chúng ta hai con chip, có thể thu thập toàn bộ sức mạnh bị thất lạc đó. Tên đầu đảng thực chất là ông trùm của Mafia chỉ muốn có sức mạnh đó chứ không phải tiền như chúng ta nghĩ tôi đã âm thầm điều tra rất lâu mới biết được điều này còn về hai nguồn sức mạnh kia từ đâu mà có thì hãy đón xem chương ngoại truyện.

  -Hả đáng sợ như vậy sao chẳng lẽ cái tên Mafia đó chẳng lẽ còn có ước mơ thống trị thế giới luôn à. Tôi ngạc nhiên " hả" tới muốn rớt cả cằm luôn.

- Tôi cũng không chắc . Thôi giời cậu hãy trở về đi ngày mai đến nhà tôi dùng thuốc sau đó cả hai chúng ta sẽ vào thế giới trong truyện trợ giúp vua Arthur và tìm người có thể giúp cậu phong ấn mãi mãi sức mạnh này .

 - ùm tôi biết rồi vậy tôi về trước nha, bye bye. Tôi đứng dậy rồi trở về nhà mình đầu óc miên man suy nghĩ : Thật không ngờ mình lại bị cuốn vào mớ rắc rối này , haizz đâm lao phải phóng theo lao rồi bổn cô nương nhất định sẽ phải trả thù hết lũ Mafia mấy ngươi bằng chính sức mạnh mà các ngươi muốn lợi dụng bọn ta để có ha ha...ta sẽ là bá chủ thiên hạ. Tôi vừa đi vừa cười làm cho người khác còn tưởng tôi là người bị tâm thần nếu không có bộ đồng phục và cặp sách. Mọi ánh mắt đều nhìn về phía tôi." à ha ha xin lỗi mọi người , mọi người cứ tiếp tục công việc của mình đi ha " Tôi ngại ngùng chạy thẳng một mạch về nhà.

*Ở một góc tối : Thưa chủ nhân máy dò đã phát hiện con bé đó đã thu thập được sức mạnh rồi ạ" Một tên áo đen nói trước bộ đàm

 - Hãy theo sát nó đừng để mất dấu nó nhưng đừng bắt vội" - một giọng nói lạnh lùng phát ra từ máy bộ đàm.

 - Vâng.

------------------------OoO---------------------------

     Vì sáng hôm sau là chủ nhật nên tôi có thói quen ngủ nướng, bố mẹ tôi cũng không làm gì được . A ha ha tôi đang ngủ ngon thì bỗng tiếng điện thoại reo " hiazz thật bực mình quá đi , người ta đang ngủ mà " thế rồi tôi tắt điện thoại rồi quẳng nó sang một bên. Tức thì nó lại reo lên tiếp" quá đáng lắm rồi đấy" tôi liên lấy điện thoại nghe rồi quát to " Để tôi ngủ yên" trong điên thoại lại vang lên tiếng tức tối hơn nữa: Cậu có biết bây giờ là mấy giời không mà còn ngủ tôi cho cậu 30p nữa mà cậu không đến nhà tôi thì đừng hòng phóng ấn lại sức mạnh đó nhá......tút....tút...tút"Đầu dây bên kia tắt máy tôi sũng sờ một lúc rồi cuống cuồng lên" thôi chết rồi hôm nay mik có hẹn với Phong mà sao lại quên nhỉ trời ơi là trời" Tôi nhanh chóng dọn dẹp vệ sinh cá nhân xuống dưới nhà ăn sáng rồi tức tốc chạy ngay đến nhà Uy Phong, vì nhà cậu ấy cũng không xa lắm nên tôi đi xe đạp cũng không mất nhiều thời gian lắm ". Đến trước cổng nhà họ Bạch tôi thở hổn hển ròi bấm chuông. Phong ra mở cửa cho tôi với vẻ mặt rất tức giận " Tôi còn tưởng cậu không đến nữa hả?"

- Xin lỗi tại tui quên hôm nay có hẹn với ông...thôi đừng giận nữa mà. Tôi nhún nhường nói những từ mà tôi nghe cũng thấy ớn.

- Thôi... thôi...thấy ớn lắm đó nhanh vào nhà đi . 

-Ùm. Thế là chúng tôi vào nhà , bố mẹ Uy Phong có việc nên cậu ấy ở nhà một mình cũng đỡ bị các bác trêu đùa , haizz lần nào đến cũng vậy, hôm nay thiệt may . Tôi cúng Uy Phong lên lầu tôi phải há hốc miệng trước phòng thí nghiệm của cậu ấy thốt lên một câu " Thặc vi diệu" 

 - Đứng có đứng nhìn đó nữa vào uống thuốc đi tôi để ly trên bàn đó uống xong tôi và cậu cùng vào thế giới trong truyện. Uy Phong nghiêm mặt .

 - Ùm tôi biết rồi. Tôi nhanh chóng lấy ly thuốc trên bàn uống một nèo hết sạch , may mà thuốc này không đắng lắm nếu không tôi phun hết ra mất." nà tôi uống xong rồi chúng ta đi thôi"

  - Umk - nói xong cậu ấy cũng lấy ra một chiếc vòng giống hệt của tôi , khóa cửa phòng rồi bắt đầu niệm chú tôi cũng  niệm theo vậy là chúng tôi biến mất khỏi gian phòng " soái ca chúng ta lại có thể gặp nhau rồi"

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vậy là cả Uy Phong và Thiên Băng đều vào thế giới trong truyện rồi mong các bác ủng hộ ta nhiều hơn< đọc giải thích của Uy Phong phía trên có hơi lủng củng vì ta còn non tay nhưng ta sẽ edit lại sau > **cúi đầu**  ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net