Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1. Quận chúa Triều Mộ.

Trong lúc ngủ mơ, A Chi luôn cảm thấy đầu có hơi đau, nhất là chỗ thái dương trái chếch lên trên, có luồng cảm giác đau âm ỉ như thiêu như đốt.

Nhưng ý thức của nàng mơ hồ hỗn loạn, giống như là sa vào trong cảnh mộng, ranh giới của tỉnh hay chưa tỉnh. Dẫu có cố gắng thế nào, mí mắt cũng như thể là bị hồ dán dính vào nhau, đều không làm sao mở ra được, tay chân nặng trĩu không nâng lên nổi.

Nàng đây là đã phát sốt?

Thế thì lại quá hiếm hoi rồi.

A Chi làm đại a hoàn mà Đậu Thái hậu một tay cất nhắc lên, cô cô mà đám nữ quan kính sợ nhất, người đã hầu hạ theo bên người khi Đậu Thái hậu còn là Hoàng Quý phi. Ngần ấy năm, có thể nói thân thể là khỏe bậc nhất, chưa bao giờ từng có tình trạng đau đầu váng óc.

Chính là thân thể tốt này, cho phép nàng đồng hành cùng Hoàng Quý phi khi đó, Đậu Thái hậu hiện tại, đánh giết ra được từ đấu đá cung đình, rồi đứng ở phía trên mọi người.

Năm trước, Hoàng Quý phi cuối cùng đã cày thành Thái hậu, mà A Chi tất nhiên 'nước lên thì thuyền lên' cùng, đã thành nữ quan cô cô mà ngay cả các phi tử thấy nàng cũng phải nói chuyện nhẹ nhàng nhã nhặn, thậm chí lén lút tặng quà nịnh bợ.

Làm được cái bước này, có thể nói là đỉnh cao cuộc đời của một a hoàn rồi.

A Chi thầm nghĩ, có lẽ là mấy năm trước tinh thần mình căng chặt quá, bây giờ thả lỏng ra được thì thân thể mới theo đó xuất hiện vấn đề.

Quả nhiên là lớn tuổi rồi mà.

A Chi -- người mới đầu hai mươi nghĩ như thế.

Chẳng qua thì thân phận của nàng hiện giờ không như khi xưa, lại cũng không cần cái kiểu làm trâu làm ngựa lại như chó như gà giống hồi mới vào cung kia, ngược lại có thể trộm lười tí, ngủ thêm một chốc, hoặc là xin nghỉ bệnh với người cô Thái hậu.

Không sai, Đậu Thái hậu là cô ruột của nàng.

Đáng tiếc, A Chi là đứa con gái riêng, thân phận phức tạp không thể công khai được, không được làm tiểu thư với mọi người, chỉ có thể đi theo bên cạnh người cô làm một a hoàn.

Cũng may là bây giờ cất đầu dậy khỏi đám bùn rồi.

A Chi không kiềm được lộ ra ý cười nơi khóe môi, người cũng nhẹ lâng lâng.

Mấy chục năm về sau, nàng chỉ cần ở trong cung dưỡng già ngắm hoa coi người ta bóp véo cãi cọ là được, không cần lo âu vì ăn mặc, càng không có ưu sầu về tính mạng cùng tiền tài.

A ~

Sung sướng biết bao ~

Liếc mắt một cái là có thể thấy ngày tháng tốt đẹp cuối đường, khiến A Chi chịu hết khổ đau hồi bé cảm thấy yên tâm thoải mái hơn nữa, thậm chí cảm thấy đầu cũng chẳng đau như thế.

Không đợi A Chi ngủ trở lại, liền nghe bên cạnh có người nhỏ giọng nói chuyện.

Giọng nói với âm thanh mềm mại, ngữ điệu chậm rì rì, dù là mang theo một tí nức nở nghẹn ngào, cũng làm người ta nghe thấy cảm giác giống khối bánh ngọt nhỏ, ngọt lịm như mềm tan trong tai.

A Chi buồn bực, cung nữ mới đã tới trong viện của nàng khi nào?

·

A Chi nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trên đầu còn đang quấn mảnh vải màu trắng, thái dương trái bên trên chỗ sát tóc có một ít vết máu mơ hồ thấm qua thuốc rướm ra bên ngoài, lấm tấm lốm đốm loang thành một cục, nhìn thì trông rất nghiêm trọng.

Đặc biệt là người đang ngủ thiêm thiếp, không rõ sống chết, nhìn thấy rồi càng làm cho người ta lo lắng.

Triều Mộ ngồi ở ghế đôn hoa lệ bên giường, đôi tay như búp hành xoắn chặt ở trước bụng dưới, đôi mắt nhìn dán vào người trên giường không chớp lấy một cái: "Sao A Chi còn chưa tỉnh......"

Tiếng nói chậm rì rì, nếu không phải vệt nước mắt đầy mặt nàng ấy, người khác chỉ nghe ngữ điệu còn thật sự tưởng rằng nàng ấy không sốt ruột đâu.

Trên vai Triều Mộ đang khoác tấm khăn áo choàng lông cáo trắng, mặc trên người áo váy kiểu Hán mùa đông hồng nhạt, trên đầu chải búi tóc thiếu nữ chưa gả. Một người trắng trắng hồng hồng, ngồi ngay ngắn nơi đó vốn dĩ giống bức họa xinh đẹp.

Nhưng hiện tại, 'bức họa xinh đẹp' này sắp khóc nhăn nheo mình rồi.

Một đôi mắt hạnh nhân long lanh xinh đẹp khóc đến đỏ bừng, nhìn cũng có chút sưng. Bởi vì lo lắng mà dường như khuôn mặt nhỏ trắng nõn có một lớp xám tro phủ lên, cũng chẳng còn rực sáng của trước kia. Đôi môi hồng mịn ấy thì da khô càng nổi lên, thoạt trông đáng thương tội nghiệp.

"Tiểu Quận chúa, người đừng khóc nữa kẻo thân thể kém đi." Đại phu cạnh bên đã khuyên một tiếng.

Trong nhà ông ấy thì cũng có con gái mà, tuổi tác nhìn trông lớn cỡ tầm tầm với tiểu Quận chúa, đều không quá 13-14 tuổi. Thấy tiểu Quận chúa buồn bã như vậy, đại phu không khỏi nhớ tới khuê nữ nhà mình.

Ông ấy thu cái tay bắt mạch về: "Mạch tượng của a hoàn này ổn định, vết thương trên đầu cũng không trí mạng, đoán chừng ngủ nửa canh giờ nữa thì chắc tỉnh rồi."

Đại phu cảm khái trong lòng, có chủ nhân lo lắng cho kiểu như tiểu Quận chúa đây, a hoàn này đúng là mệnh tốt.

Phải biết rằng, có bao nhiêu a hoàn gia đình giàu có, chết rồi nhà chủ cũng không chắc chắn là đau lòng, càng khỏi phải nói rơi nước mắt tình cảm chân thật như vậy nữa.

"A Chi là vì ta mới bị thương." Triều Mộ áy náy cực kỳ, duỗi tay kéo góc chăn về phía dưới người A Chi, thoáng nhét cẩn thận.

"Quận chúa người cũng không thể nghĩ như thế !" Tiểu Yến vừa nghe Quận chúa nói vậy, bèn vội vã phản bác, giọng nói cũng bất giác cất cao, tuyến âm của thiếu nữ lập tức có vẻ hơi chói tai.

"A Chi ả ta đó là tự mình nhất thời trượt chân đứng không vững, sao có thể là vì người đâu. Kiểu chuyện 'cứu chủ' như vậy, đồ ngốc như ả ta có thể không nghĩ đến."

Mọi người đều là làm a hoàn, tuyệt đối không thể nhường A Chi để lại ấn tượng tốt ở trước mặt tiểu Quận chúa trước.

Tiểu Quận chúa từ Giang Nam trở về Tề phủ, lại chẳng mang một người thân cận nào bên mình. Lúc này vào tới phủ trong kinh, bọn họ những a hoàn mới được mua vào đây đều đứng ở cùng vạch xuất phát, không lý nào để con đĩ A Chi này đoạt được trước.

Tuy rằng thái độ của vợ chồng Tề tướng quân đối với tiểu Quận chúa không rõ ràng, nhiều năm qua nuôi ở nhà tổ, không lo không hỏi, nhưng chung quy thì thân phận nửa hoàng gia của tiểu Quận chúa còn bày ra đấy thôi.

Miễn là thích ứng thành đại a hoàn thân cận nhất bên người Quận chúa, còn lo trải qua ở trong phủ không tốt ư?

Nguyên nhân chính là vậy, bọn họ những a hoàn mới này lại đều đang chuẩn bị mài giũa đầu óc, sáp tới bên người Triều Mộ.

Cũng ỷ vào việc tiểu Quận chúa có tính tình tốt, không bao giờ làm khó dễ tôi tớ, bèn tranh giành muốn làm đại a hoàn bên cạnh tiểu Quận chúa.

Triều Mộ thoáng nhăn mặt xuống, nói ra sự thật với giọng chậm rãi tiếng thong thả: "Đấy cũng là nàng ấy làm đệm thịt cho ta, ta mới chưa té ngã."

Nếu nhìn kỹ càng, thì có thể nhìn thấy vạt váy hồng mềm của Triều Mộ bị dơ một miếng, trên đó có dấu vết nước tuyết sau khi tan, mang theo chút bùn, nhưng không rõ ràng.

Giọng nói của thiếu nữ ngọt êm, khi nghe tới tuy rằng không có khí thế gì, nhưng lại chỉ ra mạch lạc rõ ràng, nói trúng tim đen mấu chốt của vấn đề:

"Là ngươi lôi kéo với tiểu Tước, mới đã đụng vào ta cùng A Chi."

Lúc tiểu Quận chúa ngã về bên cạnh, vừa vặn A Chi cũng bị tiểu Yến cùng tiểu Tước đụng té, trước một bước khi Triều Mộ ngã xuống đất. Rồi sau đó Triều Mộ ngã, vừa lúc đã ngã ở trên người A Chi, có được giảm xóc vậy mới chẳng bị thương.

Đáng tiếc A Chi thì không may mắn được như vậy.

Bởi vì tuyết vừa rơi xong còn chưa kịp dọn sạch, dẫn đến khi A Chi nằm sấp xuống thì mặt bên trái đập vào hòn đá sắc nhọn dưới tuyết mỏng. Tuy không cắt thủng mặt, nhưng lại đã cắt qua da đầu, để lại vết thương dài nửa ngón tay.

Khi đại phu tới băng bó cho nàng, còn dùng kéo cắt đi tóc bên rìa miệng vết thương.

Phải biết rằng thân thể tóc da là cha mẹ cho, nhất là con gái càng quý trọng thân hình cùng mái tóc đẹp của mình. Bây giờ đột nhiên thiếu đi một miếng, cực kỳ khó coi, khi A Chi tỉnh lại nhìn thấy sợ là muốn khóc chết.

Tiểu Yến nghe xong thì mếu mỏ, ỷ vào mình đứng ở phía sau Triều Mộ, Triều Mộ nhìn không thấy cô ta, không hề khách khí mà thoáng đảo trắng mắt lông lốc một cái.

Khóc chết? Sợ là muốn cao hứng chết đi.

Dùng vài sợi tóc là có thể đổi lấy ấn tượng tốt của tiểu Quận chúa, ả A Chi ta quả đúng là đã vô mánh lớn.

Nếu sớm biết rằng như vậy có thể được tiểu Quận chúa coi trọng tiếp đãi, tiểu Yến hận rằng lúc ấy người nằm bò trên đất không là mình.

Cô ta tranh giành cấu xé với tiểu Tước tận mấy hôm rồi, ai biết lại là dọn sẵn mâm cho ả A Chi, đã để ả lượm đi sạch bách phần ngon này !

Ai nói A Chi là đồ ngốc? Đây là chuyện đứa ngốc thật thà khù khờ có thể làm ra được?

Tiểu Yến hối hận trong lòng mà dậm chân mãi, ruột cũng xanh hết cả.

Nếu như sớm biết rằng A Chi có tâm cơ như vậy, sao cô ta có thể chỉ đề phòng cái con tiện tì tiểu Tước kia !

"Quận chúa tha tội, nô tỳ cùng tiểu Tước lần đầu nhìn thấy tuyết lớn như vậy, lòng nô đùa ầm ĩ đã nổi lên mới chơi giỡn điên cuồng hết một chốc vậy, chẳng ngờ lại thành đụng phải vào người, là nô tỳ đáng chết." tiểu Yến nói rồi quỳ xuống.

Cái giọng điệu trong miệng cô ta nơm nớp lo sợ, nghe giống như là áy náy cực kỳ, thật ra trong lòng hoàn toàn chẳng cho là nghiêm trọng.

Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, ai ở trong phủ mà không biết tiểu Quận chúa Triều Mộ nhẹ dạ cả tin, là một chủ nhân mềm bông bông như bánh, không biết nổi giận.

Nếu không phải tiểu Quận chúa có tính tình yếu đuối tính khí nhu hòa, mấy người bọn tiểu Yến họ cũng không dám làm càn như vậy nha.

Quả nhiên, Triều Mộ mím đôi môi khô da, nghiêng đầu thoáng nhìn cô ta một cái, hàng mi cong dài dày đậm chầm chậm rủ xuống, tựa như không biết nổi nóng, nói thỏ thẻ: "Lần này thì thôi vậy, nhưng chờ khi A Chi tỉnh lại, các ngươi phải nhận lỗi đàng hoàng với nàng ấy."

Tiểu Yến nuốt xuống sự không cam lòng đầy trong miệng, cụp mi rũ mắt đáp lại: "Vâng."

Đối thoại của hai người chủ tớ đều rơi vào trong tai đại phu. Đại phu rũ mắt, ngồi ở bên bàn viết đơn thuốc, như thể là cũng chẳng nghe được cái gì cũng chưa nhìn thấy gì hết.

Chuyện trong phủ gia đình giàu có, nào đâu là thứ mà một dân thường như ông ấy có thể phê bình.

Chỉ là đại phu không nhịn được suy tính ở trong lòng, lòng người ở Tề phủ, sợ là không chỉnh tề giống như tên phủ thế kia.

Tiểu Quận chúa vẫn luôn được nuôi ở nhà tổ Tề phủ Giang Nam, theo lý mà nói thì lần này về kinh ở luôn, nên mang theo bên mình a hoàn tôi tớ quen dùng hoặc là mấy người thân tín, thế mà không có.

Tiểu quận chúa gần như một mình tới kinh vào Tề phủ ở, đến cả một người có thể dùng tiện tay ở bên mình cũng chẳng mang.

Đây là một trong những nguyên nhân dẫn tới a hoàn bên người kình nhau.

Thứ hai thì xuất phát từ a hoàn.

Tiểu Quận chúa Triều Mộ là con gái duy nhất của đại trưởng Công chúa đã tạ thế, cũng là con gái út của Tề đại tướng quân. Vì mẹ mất khi còn nhỏ, Hoàng thượng liền đã phong nàng ấy khi còn đeo tã kia làm Quận chúa, ban cho tước hiệu Phúc Giai, theo họ của hoàng gia họ Triều, yêu thương có thể thấy.

Sợ tiểu Quận chúa cảm thấy bản thân bơ vơ côi cút, khi nàng ấy mới vừa đầy tháng, Hoàng thượng thậm chí liền chỉ hôn nàng ấy cho con trai nhỏ của Quý phi, lục Hoàng tử Triều Hoằng Tế lúc đó mới hai tuổi.

Nói là chờ sau khi tiểu Quận chúa đến tuổi cưới gả thì liền để nàng ấy gả cho lục Hoàng tử làm lục Hoàng phi.

Thân thế như vậy, có thể nói là đời này không còn ưu sầu nữa.

Mà tiểu Quận chúa vốn dĩ hẳn là lớn lên dưới sự yêu thương nuông chiều gấp đôi từ hoàng cung cùng Tề phủ, chỉ là vì chiến sự, Tề đại tướng quân quanh năm đóng quân ở biên cương hiếm khi về kinh, hơn nữa môi trường Tái Bắc ác liệt, nghĩ tiểu Quận chúa nhỏ tuổi không chịu được khổ, bèn đưa nàng ấy về Tề gia ở Giang Nam, do Tề lão thái thái mẫu thân Tề đại tướng quân nuôi nấng trưởng thành.

Hiện giờ tiểu Quận chúa chẵn tròn mười bốn tuổi, mắt thấy cách tuổi lấy chồng thời gian còn chưa đến một năm, lúc này Triều Mộ mới rời khỏi Giang Nam, vào kinh ở thường trước.

Người ngoài đều cho rằng nàng ấy về kinh là xây đắp tình cảm với lục Hoàng tử, đặng để sau cập kê thì thành thân. Trên thực tế ư, là bảo nàng ấy trở về sớm học tập quy củ cùng lễ nghi trong cung, làm một lục Hoàng phi đạt chuẩn.

Sau khi Triều Mộ về kinh thì không ở hoàng cung, mà là ở Tề phủ.

Có điều là khi nàng ấy trở về, Tề tướng quân cùng này phu nhân đều không ở trong kinh, toàn bộ Tề phủ chỉ có quản gia trông giữ, có thể được coi là trong phủ vô chủ.

Trong phủ quanh năm không có chủ nhân ở, tất nhiên không cần nhiều a hoàn bà hầu già phục dịch như vậy.

Hiện tại có thêm một Triều Mộ, quản gia mới đã một lần nữa mua chút tôi tớ vào đây hầu hạ.

Thông thường, khi chọn a hoàn cho đại tiểu thư nơi khuê phòng thì sẽ lựa những a hoàn gia thế trong sạch yên phận thành thật kia, tốt nhất là những ai trước đó chưa từng làm ở trong phủ nhà khác.

Nếu như vậy thì a hoàn được chọn vào không biết dùng mánh lới, càng sẽ không ỷ bản thân có lai lịch mà nói như rồng leo làm như mèo mửa, nô điêu át chủ.

Nhưng khi quản gia Tề phủ chọn a hoàn cho tiểu Quận chúa, người tuyển vào đến đều không phải "tay mới", nói hoa mỹ rằng:

Họ đều có kinh nghiệm trong hầu hạ chủ nhân, tiểu Quận chúa dùng tới cũng càng thêm thuận tay, tiết kiệm được thời gian tự mình dạy dỗ.

Tiểu Yến trong phòng cùng tiểu Tước thấy mặt qua một lần vừa rồi kia là hai con bé có số má nhất trong đám a hoàn này, cũng là đứa "điêu" nhất, ai cũng không nhường ai.

Tuổi tác 15-16 tuổi, chỉ thiếu viết lòng dạ "tranh" ở trên mặt rồi.

Y thuật của đại phu không tệ, từng đi vào không ít nhà quan lớn, gặp qua không ít a hoàn tôi tớ, không có con bé nữ hầu nhà nào dám nắm đầu túm tóc trên nền đất tuyết, cuối cùng đụng chủ ngã mất.

Tề phủ, nhà đầu tiên.

Tiểu Quận chúa mới về kinh, tính tình lại mềm yếu, bên cạnh còn không có người có thể dùng......

Đại phu thở dài.

Nàng ấy làm sao thu phục được bầy yêu ma quỷ quái này.

---------

Chú thích thêm:

Triều Mộ (朝慕):

朝: sớm mai.

慕: ngưỡng mộ, quyến luyến.

A Chi (阿栀): cây dành dành

Nữ quan: cung nữ cấp cao.

Khuê nữ: con gái chưa chồng.

Tái Bắc: Cửa ải/Nút chặn phía Bắc.

Mạch tượng: tình trạng hoặc loại mạch (trong y học Trung Quốc).

1 thời canh/canh giờ (时辰, shi chen) = 8 khắc = 2 giờ. 1 khắc (刻, ke) = 60 phân = 15 phút.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/365361968)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net