Chương 6: Nhật ký đau buồn của Souji

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Nhật ký đau buồn của Souji

Sau khi ăn bữa tối xong, Michina cùng mọi người ngồi trong phòng khách trò chuyện, khi Kouichi lảm nhảm việc Souichi cứ hay biến mất, Michina vẫn bình tĩnh nghĩ, "Không ai thấy mình cùng Souichi gặp mặt, mình còn cố ý dẫn Souichi đi vào sâu trong núi mới ra tay, Sayuri, Kouichi còn có Yuusuke đều cho là mình một mực ở trong phòng, không ai có thể hoài nghi mình."

Nhưng xác của Souichi phải làm sao bây giờ? Vào mùa hè, tốc độ thối rữa của xác chết sẽ nhanh hơn, mùi hôi sẽ dẫn chó săn hoặc là thú dữ tới đây, nếu làm mọi người chú ý thì sẽ rất phiền toái. Thợ săn thường đi lại trong núi, nói không chừng họ sẽ phát hiện cái bẫy không chuyên nghiệp của Michina, xác của Souichi bị phát hiện cũng sẽ được đưa vào nhà xác, bị bác sĩ pháp y kiểm tra nguyên nhân chết.

Thi thể là một điểm mấu chốt trong tất cả vụ án, cảnh sát một khi phát hiện ra thi thể liền có thể thành lập chuyên án, sau đó tiến tới điều tra chuyện này!

Buổi sáng lúc Souichi mất tích, không ai có thể chứng minh Michina ở đâu cũng không phải là bằng chứng có tác dụng trăm phần trăm. Kouichi, Sayuri, Yuusuke cùng nhau đi bơi, Misako ở nhà nấu cơm, mà chỉ có một mình Michina nằm trong phòng nghỉ ngơi, nếu bàn về ai bị tình nghi lớn nhất vậy khẳng định chính là Michina. Chỉ có đem thi thể xử lý sạch sẽ, như vậy Souichi liền có thể lấy danh nghĩa "mất tích" mà biến mất khỏi thế giới này!

Michina cũng biết điều này, nhưng cô qủa thật không có thời gian, thời gian từ buổi sáng đến buổi trưa chỉ đủ để cô hoàn thành bước đầu tiên, xử lý xác chết cần rất nhiều thời gian, cô căn bản không kịp thực hiện. Cho nên cô quyết định chờ tới ngày mai liền lén đi bầm nát xác của Souichi ra, sau đó ném vào trong sông, cá tôm sẽ giúp Michina xử lý việc còn lại.

Một mảnh bóng tối, chờ Souichi tỉnh cũng chỉ thấy một màu đen tăm tối.

Không có ánh đèn, không có thức ăn, chỉ có giá rét cùng tiếng sói hú chợt xa chợt gần. Souichi rất may mắn khi rơi xuống từ độ cao ba mét mà không bị gãy xương sườn hay gãy chân gì cả, chẳng qua là có chút não chấn động nhẹ, lỗ mũi cùng lỗ tai đều đổ máu, vết thương trên trán đã kết sẹo, vết thương nghiêm trọng nhất lại là chỗ đinh đâm xuyên má. Làm sao bây giờ? Nên xử lý như thế nào đây? Souichi hoàn toàn không biết.

Cậu không thể làm gì khác hơn là lấy tay kẹp chặt đầu đinh, sau đó từ từ dùng sức kéo ra, vết thương lại lần nữa đổ máu, nhưng Souichi cũng không có dừng tay, cậu nhịn đau rút cả cây đinh ra, tùy tay ném cây đinh dính máu sang một bên.

Kế tiếp còn có bốn cây đinh cần phải xử lý.

Một giờ sau, Souichi kiệt sức cuộn người lại, cậu trầm mặc ngồi chồm hổm dưới đất, cả người run rẩy. Mặc dù hiện tại là mùa hè, nhưng nhiệt độ trong núi vào buổi tối so với bên ngoài lạnh rất nhiều, cậu cứ như vậy nằm sát vách hố mà ngủ. Trong lúc mơ màng cậu nghe được một tiếng chim hót sắt nhọn. Sau tiếng chim hót, bóng đêm cũng rời đi, sáng sớm rốt cuộc đến, trong hố cũng có vài tia sáng lọt qua cành lá chiếu vào. Mấy nhánh cây cùng bùn đất kia là Michina che lên hố để che giấu người khác.

.....Rắc rắc rắc rắc, tiếng bước chân càng ngày càng gần, có thứ gì đó đạp lá khô cùng nhánh cây đến gần hố bẫy, nghe tiếng bước chân, Souichi biết thứ đó đang đến gần, nhánh cây đắp trên cửa hố đột nhiên phát ra tiếng "rắc rắc".

"Woo~" Tiếng động vật kêu thảm thiết từ trên đầu Souichi vang lên, một con vật giãy giụa rớt xuống hố kèm theo một đống nhánh cây cùng bùn đất, phát ra tiếng vang lớn đánh thức Souichi đang ngủ say, cậu hoảng sợ nhìn chằm chằm vật trước mắt, giống như đó là quái vật vậy, thân thể của nó run rẩy mấy cái, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, nó sắp chết.

Đó là một con hươu trưởng thành!

......

Sáng hôm nay, sau khi ăn xong bữa sáng, Michina liền nói với mọi người thân thể mình không thoải mái, cô muốn ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, xin mọi người không cần vào quấy rầy. Sayuri vẻ mặt hiểu rõ pha lẫn thương hại nhìn Michina, nói thật, Michina không muốn nhận loại thương hại này chút nào.

Khi Michina lần nữa lén đi tới chỗ mình đào bẫy, cô nghĩ rất nhiều vấn đề, cô nghĩ xác của Souichi có thể hay không đã bốc mùi, có dòi bọ bò tới bò lui hay không, dù sao đây là lần đầu tiên cô giết người, cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần sát với thi thể, cho nên cô khó tránh sẽ suy nghĩ lung tung.

Michina làm một kẻ lần đầu tiên giết người thật ra đã rất thành công. Rất nhiều hung thủ lần đầu tiên giết người đều luôn khó tránh sẽ do dự, khẩn trương đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng chỉ cần chém xuống nhét thứ nhất, thì nhét thứ hai, thứ ba cũng sẽ không hề gì, đây là quá trình tâm lý thay đổi dẫn đến hành động cũng thay đổi.

Michina đã biểu hiện rất tốt. Dù sao cô còn biết cân nhắc đến việc chứng minh mình không ở tại chỗ vụ án xảy ra, nhân chứng, thủ pháp phạm tội, địa điểm giết người, như thế nào tiêu hủy xác chết cùng lựa chọn hung khí thích hợp.

Cô có lẽ là một tên tội phạm thiên tài, thế nhưng không có nghĩa là cô sẽ bình tĩnh trước việc thấy xác một con hươu chết thay thế thi thể Souichi nằm dưới hố.

Đầu óc Michina bắt đầu vận chuyển một cách nhanh chóng.

1. Xác của Souichi bị người đem đi.

2. Souichi vốn giả chết, nó đã bỏ trốn.

3. Souichi không có chết, nó bỏ trốn.

4. Souichi không chết, có người cứu nó.

5. Souichi thật ra là yêu quái, sau khi chết liền biến trở về nguyên hình.

Điều đầu tiên, Michina nghĩ người khác nhìn thấy thi thể không lập tức báo cảnh sát mà đem thi thể chở đi chính là rãnh rỗi không có gì làm, cho nên pass. Điều thứ hai: nếu nó giả chết thì một lần nữa giết chết là được. Điều thứ ba, giải quyết giống như trên. Điều thứ tư: người duy nhất có thể cứu tên khốn như Souichi rồi lại không đi báo cảnh sát chỉ có thể là Souji. Điều thứ năm: mẹ ơi! Mình cư nhiên giết một con yêu quái!

Chờ chút.... Michina nghĩ thầm, nếu Souichi thật là yêu quái hươu thì mình trực tiếp gánh xác nó trở về để mọi người ăn hết chẳng phải là xong sao?

Tổng hợp các loại ý tưởng ở trên, Michina cho rằng điều thứ tư tương đối thực tế, cho nên có thể Souji đã cứu Souichi, sau đó giấu nó đi. Mặc dù cô tương đối khuynh hướng điều thứ năm.

Vừa nghĩ như vậy, Michina liền cất đi túi đựng công cụ mình mang tới, lần nữa lén lút về nhà bác. Cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy có ngày mình cũng sẽ thành ninja.

Đi tới trước phòng Souji, cô gõ cửa lại không thấy ai đáp lại. Michina nghĩ thầm, "Tốt quá, Souji không có trong phòng!" sau đó trộm vào phòng Souji.

Phòng của Souji rất sạch sẽ, hoàn toàn bất đồng với căn phòng quỷ dị của Souichi, nhưng khi Michina đồng thời mở ra hai hộc tủ bàn học lại thấy một đống dao sắc bén sắp hàng ngay ngắn, cô hoàn toàn im lặng, nhanh tay đóng tủ lại. Cô nghĩ vẫn là kiểm tra tủ quần áo trước đi. Lúc cô mở cửa tủ quần áo, cô một lần nữa suýt bị mù mắt bởi một đống roi vừa dài vừa to trong tủ!

Trời ạ! Phòng của con trai đều là như vậy sao? Michina nghĩ thầm.

Sau khi bận rộn một trận, Michina vẫn không phát hiện gì, lúc chuẩn bị rời đi cô đột nhiên liếc nhìn thấy một quyển vở kẹp giữa bàn học cùng góc tường. "Chờ chút, tại sao cùng chỗ Souichi giấu nhật ký giống nhau như vậy?" vừa lấy ra xem, trên bìa vở viết "ghi chép bởi Souji nhật ký của Souji".

Michina "......" suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là không thắng được lòng hiếu kỳ của mình mà mở ra xem

Gợi ý: Trong () là suy nghĩ của Michina.

Ta phải nói trước, nếu không trải qua sự đồng ý của ta mà tự tiện đọc quyển nhật ký này thì sẽ có nguy hiểm tánh mạng đó nha, cho nên không nghĩ kỹ một chút nữa sao~★

Được rồi, ta đã biết câu trả lời của mi rồi, hy vọng mi sẽ không hối hận khi chia xẻ bí mật của ta.

(Trang thứ nhất đến thứ mười bảy đều bị xé hết, tại sao muốn xé bỏ chứ.)

Trang mười tám

Ha ha ha, hôm nay ở nhà Souichi phun đinh vào người mình, kết quả bị mình dùng mâm đỡ lấy, đinh bắn ngược lại, trúng ngay hồng tâm! Souichi đúng là ngốc, đại nhân Souji mới sẽ không dễ dàng liền bị một tên vô dụng chỉ biết phun đinh cùng nguyền rủa ức hiếp đâu! Đại nhân Souji biết chúc phúc nha ~★ nhưng mà thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán.

Thế giới này thật nhàm chán, tại sao vẫn còn tồn tại......

(Cái gì! Chẳng lẽ cậu còn muốn hủy diệt thế giới.)

Trang mười chín

Hôm nay có khách ghé thăm, Souji nên chơi gì mới tốt đây, nên chơi khách vẫn là chơi khách vẫn là chơi khách vẫn là chơi khách đây, cuối cùng quyết định còn là chơi khách đi, mình sớm chơi Souichi đến phát chán.

(Hết hồn! Souji như vậy đáng sợ lại thật nam tính!)

Trang hai mươi

Hôm nay Souichi thiếu chút nữa sẽ chết, Michina, chị tại sao lại tốt bụng như vậy hả? Chị có biết vì chị mà tôi đã phải bỏ lỡ cơ hội tốt nhất trong đời không!

(? ? ?)

Trang hai mươi mốt

Hôm nay Michina sẽ lại ghé chơi, nếu chị hại tôi bỏ lỡ cơ hội lần trước, vậy lần này để chị bồi thường cho tôi được không? Tôi rất hiền lành đi, không cần cảm ơn tôi đâu.

Souichi liền giao cho chị xử lý đấy~★ Xin cứ tự nhiên giải quyết hắn đi~★ Hoàn toàn không cần lo lắng~★ Tôi sẽ không báo cảnh sát chị giết người đâu~★

Nghi thức bắt đầu

Ta ở đây chúc phúc: chúc mi biết rõ mặt trái của mình, không bị đạo đức bó buộc, nghe theo ý tưởng tà ác nhất trong nội tâm, hoàn mỹ thể hiện tính cách của chính mình!

Xin Hisoke Michina ở Tokyo nhận lấy lời chúc phúc của ta đi~☆

Nghi thức hoàn thành.

Đầu óc Michina trở nên lộn xộn, Souji có ý gì? Giao Souichi cho mình xử lý! Đây là nghiêm túc sao? Cậu ta biết mình đã làm gì! Còn có những lời chúc phúc kia nữa.

Cô đột nhiên toát ra một ý tưởng khó tin.

"Souichi cùng Souji là anh em sinh đôi, nếu năng lực của Souichi là nguyền rủa, vậy năng lực của Souji chính là chúc phúc!"

Cho nên..... việc này...... hết thảy đều là vì Souji chúc phúc. Ngày hôm trước mình còn là một người ngay cả nói láo cũng sẽ muốn xin lỗi, chỉ qua hai ngày lại dám giết người......

Michina quỳ ngồi dưới đất suy tư.

"Chị đang lo lắng chuyện gì vậy?" sau lưng đột nhiên truyền tới giọng của Souji, Michina cả người đều nổi da gà, Souji vào phòng lúc nào! Tại sao mình không nghe được tiếng bước chân của nó!
 
Cô lập tức đứng lên, vẻ mặt đề phòng chất vấn Souji "Đây là thật sao!"

Souji cười tươi tắn trả lời: "Chị đang nói chuyện gì? là chuyện để chị tùy tiện xử lý Souichi~★ Hay là chuyện chúc phúc, còn là chuyện không báo cảnh sát~★"

"Phía trên viết đều là thật sao?"

"Tôi rất hạnh phúc nói cho chị biết, đều là thật đấy."

"Tại sao...... lại....." Michina nhất thời không thể tiếp nhận.

"He he he he...... đừng tỏ ra như vậy, tôi chẳng qua để cho các người nhận rõ bản chất thật của mình mà thôi." Cậu cười khẽ, thanh âm càng lúc càng lớn, ngón tay vuốt ve môi mình, giọng nói âm trầm, "Nhận biết tội lỗi của mình! Nhận biết dục vọng của mình! Nhận biết sự tà ác của mình! Con người từ lúc ra đời chẳng phải luôn tìm kiếm bản ngã của mình sao?"

Souji mở to mắt nhìn Michina đang im lặng, đè thấp giọng nói, "Cho nên để chị từ một góc độ khác nhận biết sự tà ác của mình thì có lỗi gì. Nếu chị chối bỏ mặt tà ác của mình vậy khác gì chị cũng chối bỏ mặt thiện lương của mình đúng không? Mà tôi, chẳng qua là giải phóng tội lỗi của chị ra mà thôi. Kẻ giết người không phải người khác mà là chính chị. Michina, hiện tại chị một chút cũng không bình thường, chị rất là chói mắt~★"

Michina không nói gì, cô biết được mình đã làm ra những chuyện tội lỗi như vậy, nếu trở lại bản chất thiện lương như trước, lúc đó cô nhất định sẽ không cách nào tha thứ cho chính mình được, cô sẽ đau khổ sống trong cảm giác tội lỗi cả đời.

Nhưng nếu mình giết người nữa thì phải làm sao đây, nếu như mình bị cảnh sát bắt thì anh hai phải làm thế nào? Anh hai cùng ba mẹ sẽ bị người khác nói thế nào? Mình hiện tại hoàn toàn không khống chế được bản thân, chỉ cần muốn giết người sẽ ra tay, mình đối với Souichi chính là như vậy. Tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng bị người khác phát hiện, mình sẽ bị người nhà vứt bỏ, xã hội này sẽ không tha thứ cho mình, đời mình sẽ kết thúc!

"Cậu biết Souichi ở đâu sao?" Michina đột nhiên hỏi Souji một vấn đề nhìn như không quan hệ gì.

"Tôi làm sao biết được, chị còn chưa giết hắn à."

Michina cười khó xử, nói: "Tôi nghĩ rằng mình đã giết chết nó, nhưng hiện tại xem ra nó vẫn chưa chết." Nhưng là không thể để Souichi tiếp tục sống, nó nếu như còn sống nhất định sẽ trả thù mình cùng anh hai.

"Sau khi tôi giết chết Souichi, làm ơn biến tôi trở về Michina trước kia đi!" Cô đối Souji trịnh trọng thỉnh cầu.

"Không thành vấn đề~★" Souji mỉm cười lừa gạt Michina, căn bản không có phương pháp trở về như cũ, nguyền rủa có thể phá giải nhưng chúc phúc lại không có cách nào thu hồi.

Michina lại đi trở về chỗ hố bẫy. Nhưng bất kể nhìn thế nào đi nữa cũng chỉ có một con hươu chết nằm dưới hố, đừng chơi tôi như vậy được không?

Cô đột nhiên trợn to mắt, không thể tin nhìn xác con hươu kia. "Tại sao trên mặt của nó lại cắm đinh chứ! Đừng ép tôi tiếp nhận cái thực tế tàn khốc này được không!" Michina vừa tuyệt vọng vừa lải nhải cầm dây thừng cột chặt vào thân cây to gần đó, sau đó nắm chặt dây bò xuống.

Cô cẩn thận đi hướng cái xác động vật khổng lồ kia, bàn tay run rẩy sờ hướng mũi nó, muốn thử xem nó rốt cuộc có chết hẳn hay chưa.

Đầu hươu đang nằm rũ dưới đất đột nhiên cử động, nó quay lại nhìn chòng chọc Michina một giây, sau đó cả người nhào hướng cô!

"Đậu xanh rau má! ! ! Souichi thật sự là yêu quái! ! ! Cứu mạng! ! !" Cô đời này cũng không có so lần này mất thể diện mà lớn tiếng thét chói tai.

Michina sợ đến toàn thân như nhũn ra, cả người vô lực bị con hươu chết rồi sống lại này đè trên đất, dùng thân thể của mình cảm thụ lớp lông mềm mại, thân thể rắn chắc cùng "mùi thơm" nồng nặc kia, quả thật là muốn đi chết cho xong.

Lúc này cô từ chỗ dán chặc bụng hươu cảm nhận được có gì đó bên trong đang động đậy, Michina hoảng sợ, liều mạng muốn đẩy con hươu đang đè trên người mình xuống, sau mấy giây cô liền tận mắt thấy một con quái vật cả người đầy máu chui ra từ bên trong bụng hươu!

"Mẹ nó! Lại còn có thể sinh con! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Cô lần nữa phát ra tiếng thét chói tai gấp hai lần trước.

Con quái vật đáng sợ này dưới tiếng thét chói tai của Michina nhanh như chớp xông về phía sau lưng cô, bắt lấy dây thừng nhanh nhẹn leo lên.

Michina: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net