Chương 1: Gặp Dì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tấm bị đau mà tỉnh dậy. Bên tai vừa nghe tiếng huỵch, thân người đã cảm nhận đau nhói. Đau là vậy, Tấm lại không thể phân biệt được mình đang ở thực tại hay vẫn còn trong mộng say. Đầu rõ ràng đã hết cảm giác chếnh choáng, nhưng trì trệ đến kỳ lạ. Không rõ tình hình, Tấm cũng không dám làm ra hành động gì đột ngột. Cô gượng lắc nhẹ cái cổ tay vừa tỳ xuống, thật may mắn không bị trật khớp, lại kín đáo đảo mắt thăm dò xung quanh . 

Đã quen với bóng tối, mọi thứ hiện lên dần rõ hơn. Có một cái giường gỗ thô ngay cạnh chỗ Tấm nằm. Tấm nghĩ khả năng lớn cô vừa bị ngã từ trên đó xuống. 

Cố dịch thêm một chút, Tấm co được người lại. Cô vòng hai tay ôm chặt đầu gối, tự xiết mình  trong tư thế bào thai, lồng ngực đập dồn dập một nỗi sợ, nỗi đau đớn và hoang mang như ngựa phi nước đại.

Cô không biết mình đang ở đâu nữa, ngoài đau đớn do bị ngã, bên dưới thân mình không có gì khác lạ. Hay là gã suy nghĩ lại mà tha cho cô? Hay là gã chê cô say khướt nên vứt cô ra chỗ này? Hay là cô bị giam cầm rồi?

Ngàn câu hỏi lũ lượt kéo đến làm nghẹn đầu óc Tấm. Cũng chỉ tại cô quá ngu ngốc, đi tin vào khả năng uống rượu bất bại của mình.

Thực tế, lúc trưa cô mới chỉ uống chừng ba chén, chẳng thể say nếu không phải vì cô đã dại dột uống với một cái dạ dày trống rỗng. Lúc biết say rồi, cô còn không cho là chuyện gì ghê gớm, còn an tâm vì có hai cô bạn gái nữa đi cùng. 

Khung cảnh nhập nhèm, hai cô bạn bỗng dưng biến mất, rồi cô bị gã đàn ông duy nhất trong nhóm dìu đi.

Tấm khi ấy ngấm rượu, người lả đi như cọng bún, không còn điều khiển nổi suy nghĩ lẫn thân thể của mình. Cô chỉ còn nhớ mình bị quăng lên một cái giường đệm trong căn phòng trên gác, vì gã kia đã phải vận sức vừa lôi vừa bế cô leo lên những bậc thang dài lê thê.

Vậy thì không phải là căn phòng toàn mùi đất như khu thôn dã thế này.

Sau đó, trong mê man, cô nghe thấy tiếng ma sát của da thuộc và tiếng lạch cạch của kim loại - tiếng gã cởi thắt lưng. Rồi gã tụt quần cô. Cô đã muốn hét lên, nhưng không thể hét được. Cô như chìm vào cơn ác mộng tệ hại, muốn trốn chạy mà hai chân bất lực đông cứng. Trong một khoảnh khắc trước khi lịm hẳn, cô đã ước gì mình được chết luôn đi.

- Khụ khụ... - Âm thanh bất chợt vang lên rất gần làm Tấm giật bắn mình. Quên cả suy tính, cô ngẩng phắt quay về hướng phát ra tiếng theo bản năng.  Trong nhá nhem, chỉ trông thấy một bóng người tóc dài đang ngồi dậy. Tiếng ho dồn dập đến xé họng cũng khiến Tấm khẳng định đây là một người phụ nữ. Đánh liều nhìn kỹ hơn, Tấm cảm giác, dường như người ấy cũng đang nhìn mình. 

- Tấm đấy hả? - Người phụ nữ cất lời hỏi.

- A! - Tấm bộc phát kêu lên rồi hầu như ngay lập tức tự bụm miệng mình lại. "Thôi chết, mình lỡ miệng mất rồi!"

- A cái gì, lại lấy cho tao miếng nước - Người phụ nữ lên giọng.

- Bà là ai? - Tấm không thể tiếp tục giả vờ, vừa thận trọng cất tiếng hỏi vừa ngồi dậy. Lúc xác nhận người đang ở cùng mình không phải gã đàn ông khốn nạn đó, cô đã kín đáo thở ra. 

- Mày ngã ngu đầu đi rồi hở con? Tao còn là ai được nữa! - Người phụ nữ có vẻ tức giận, gân giọng quát khiến cơn ho dữ dội ập đến. Vừa dứt, bà ta vẻ khó khăn vịn giường đứng dậy, dùng âm thanh lục cục như tiếng guốc gỗ rất ồn đi đến chỗ cô. 

Dừng trước mặt Tấm, bà ta ghé xuống:

- Sao nào, mày định chống đối tao đấy phỏng ?

Trời đã về sáng, kèm theo tiếng gà gáy râm ran, cái nhìn uy hiếp của người phụ nữ lạ làm Tấm sững người. 

Đây rõ ràng là vùng thôn quê, quê từ cái mùi đất, mùi rơm rạ và hình dáng của người phụ nữ này... 

Bà ta có khuôn mặt sắc nét với hai gò má cao, mái tóc hãy còn đen, dài, lơ thơ đổ về trước ngực. Tấm đoán bà ta chỉ tầm ngoài 40 tuổi, nhưng lại mặc một bộ đồ xưa cũ đến nỗi bây giờ ở quê các bà già cũng không còn mặc nữa. 

Trong giây lát Tấm ngây người, bà ta chợt vung tay tát mạnh vào má cô một cái. Đau thật là đau, nhưng cũng thành công làm thần kinh cô vụt thoát khỏi sự ngưng trệ.

-Sao Bà lại đánh tôi? - Tấm gần như hét lên.

- À, con này giỏi! Cám, con Cám đâu? - Cùng với tiếng kẽo kẹt từ cái giường ngay cạnh Tấm, giọng nhừa nhựa của một cô gái trẻ vang lên:

- Điên chết mất, người ta còn muốn ngủ.

Sau đó, chẳng để cho Tấm có cơ hội mở miệng, người phụ nữ bắt đầu vật người diễn màn gào khóc, kể lể, từ xưa chí nay, dai dẳng cho đến tận khi trời sáng bảnh.

Cảnh sắc dần rõ ràng, nội dung câu chuyện thì thật kích thích, rốt cuộc Tấm cũng khẳng định một điều, không phải cô bị giam cầm mà đã bất ngờ lọt vào một hoàn cảnh hoang đường, không tưởng nổi - trở thành con của người phụ nữ này, chị của cái cô gái tên Cám trên giường kia, bố cả hai thì đã mất. Hiện cả ba mẹ con đang sống tại một căn nhà lợp tranh nền đất vách đất, nghèo túng đến nỗi ngoài hai cái giường đơn trông rất thô ra, cũng chỉ còn một cái bàn sập xệ với vài cái chén sứt sẹo bên cạnh cái tích cũ mất quai. 

Tấm cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay lấm đất, xuống cái váy đụp vá chằng chịt đang phủ lên chân mình và nền đất cứng lạnh lẫn cả rơm khô xung quanh, hít một hơi thật sâu chấp nhận sự thật.

 Liệu có phải cô nên thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi cơn ác mộng bị cưỡng bức, hay là bi ai khi rất có thể cô đã xuyên qua thời không về một câu chuyện "ngày xửa, ngày xưa'' đầy bi kịch hoang đường đây!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net