32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai từng tưởng, cư nhiên là nhà giàu nuôi heo.
Nữ nhân viên hướng dẫn mua sắm cũng trợn tròn mắt.

Cô ta làm việc ở siêu thị, mỗi ngày dựa vào quan hệ để giữ cho mình thịt heo tốt nhất.

Làm sao cũng không nghĩ tới, thịt heo kia cư nhiên chính là xưởng chăn nuôi người ta trước mắt mình nhìn không nổi đi ra.

Siêu thị của bọn họ là siêu thị lớn, người bình thường không tư cách hợp tác.

Cho dù co hợp tác, cũng có thể sẽ luôn luôn bị tháy đổi.

Chỉ có thịt heo tươi quanh năm suốt tháng, đều là một nhà cung cấp.

Nghe nói còn ký hợp đồng.

Nữ nhân viên hướng dẫn mua sắm cười không nổi ——
“Các đối tác không thể thử quần áo khi họ đến trung tâm mua sắm của ông để mua quần áo? Nếu ghét bỏ chúng ta bẩn, vậy cũng không cần phải ăn thịt heo chúng ta nuôi, ngày sau hợp tác này dừng ở đây đi.”

Giọng điệu của Chu Thuật Hoài càng thêm lạnh lẽo.

Sắc mặt của quản lí Vương tái nhợt, ông ta chỉ là một cái quản lý, làm sao có thể thay siêu thị của bọn họ làm quyết định, nói nữa, ông chủ của siêu thị, nghe nói chiến hữu là đồng chí Chu, quan hệ của ông chủ và anh rất tốt.

Hơn nữa, thịt heo trong trung tâm thương mại của họ thường bán chạy nhất, họ biết rõ về nhau và giá cả cũng phải chăng.

Nếu là người ta không hợp tác, ông ta đi đâu tìm thịt heo thực dụng lại ngon bán cho mọi người.
Nếu bây giờ để ông chủ biết chuyện, ông ta cũng không cần đi làm nữa.

Lập tức giận dữ nói: “Cô cong đứng ngốc ở đó làm gì, mau qua đây xin lỗi!”

Không ngờ quản lý nổi giận, nữ nhân viên hướng dẫn bán hàng sợ tới mức chân mềm nhũn, vội vàng đi tới, cúi đầu khom lưng xin lỗi: “Xin, xin lỗi, tôi tôi không phải cố ý.”

“Đúng vậy, cô không phải cố ý, cô chỉ là đôi mắt có vấn đề mà thôi.”

Tư Vân trào phúng nói.

Khuôn mặt nữ nhân viên hướng dẫn bán hàng vừa xanh vừa trắng.

“Vị kia bác gái, thử hỏi, chúng ta còn có tư cách ở chỗ này dạo?” Tư Vân lại nhìn về phía người phụ nữ trào phúng bọn họ không tư cách.

Người phụ nữ sắc mặt xấu hổ lại khó coi, vội vàng kéo con gái xám xịt chạy mất.

Bộ dáng kia thật sự là làm cho người ta thống khoái!

Tư Vân giật lấy quần áo đưa cho Chu Việt Hàn:

“Thử xem, chúng ta có tiền mua.”

Chu Việt Hàn chưa chao giờ được người khác che chở như vậy, giờ khắc này cậu nhóc nhìn cha cậu nhóc bằng ánh mắt là vô cùng khiếp sợ, sùng bái.

Thì ra cha cậu nhóc lợi hại như vậy.

Hình ảnh Chu Thuật Hoài trong lòng cậu nhóc giờ phút này thay đổi kịch liệt, cao lớn uy nghiêm như núi.

Cậu nhóc đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn mặc vào quần áo, vừa vui vẻ vừa khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.

Đứa nhỏ trong gương, có chút gầy gò, nhưng cái áo khoác nhỏ màu xanh lá kia cực kỳ xinh đẹp.
Cậu nhóc có quần áo mới mặc, còn là quần áo mới đặc biệt xinh đẹp.

Sau này không cần hâm mộ người khác nữa.
Cậu nhóc còn có một người cha đặc biệt lợi hại, có cha ở bên cạnh, không ai dám khi dễ cậu nhóc.

Nếu mẹ kế vẫn luôn tốt như vậy thì tốt rồi...

Mua áo khoác, áo lót cho hai đứa trẻ, lại mua quần và giày thể thao.

Bao lớn bao nhỏ xách vài cái túi.

Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn tự mình mang theo đồ đạc của mình, trên mặt là dung quang tỏa sáng chưa từng có.

Tư Vân còn mua cho bọn họ hai khẩu súng đồ chơi, hai người yêu thích không buông tay ôm nhau.

Trẻ con xung quanh đi ngang qua bên cạnh hai người, nhìn súng đồ chơi bọn họ ôm, đều lộ ra biểu tình cực kỳ hâm mộ.

Đi tới cửa siêu thị, lại tốn một đồng cho ba đứa nhỏ cưỡi ngựa gỗ xoay tròn.

Vòng xoay ngựa gỗ vừa động, Chu Việt Hàn liền phát ra tiếng kêu kích động kích thích.

Chu Việt Đông khẩn trương ôm em gái, nghe tiếng cười khanh khách của em gái trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng xuống, khóe môi mang theo vài phần nụ cười nhu hòa.

Tư Vân cũng nhàm chán, tự mình ngồi ở phía sau.

Chu Thuật Hoài đương nhiên không có hứng thú gì, nhưng nhìn nụ cười của bọn họ, anh cảm thấy, thế giới tốt đẹp nhất không gì hơn cái này.

Tầm mắt thâm thúy của anh rơi xuống trên người xinh đẹp kia, tiếng cười trong trẻo của cô dễ nghe như chim oanh trong núi, nụ cười so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn, tựa hồ là cảm nhận được tầm mắt của anh, Tư Vân bỗng nhiên quay đầu, mỉm cười với anh.

Nụ cười này, khắc sâu vào trong đầu Chu Thuật Hoài, một cái chính là cả đời.
**
“Anh cả, anh đứng đây làm gì? Nhanh lên, chúng ta đi nhà ma.”

Phó Thiên Thiên trong miệng ngậm kẹo bông gòn, trên tay còn ôm một thùng bỏng ngô, xô đẩy Phó Dương đang đứng ngây ngốc nói.

Phó Dương nhíu mày thu hồi ánh mắt, âm thanh không kiên nhẫn: “Chính mình đi, thiếu phiền anh đi.”

“Này, anh không phải đáp ứng tốt rồi cùng đi với em sao, một mình em không dám đi!” Nghe được lời này, Phó Thiên Thiên nổi giận, hung hăng nhéo anh ta một cái: “Em mới vừa đi mua vé vào cửa, nếu như anh không đi, anh chơi em hả, em muốn nói cho mẹ!”

Nghe tiết mục trăm lần thử không chán của cô ta, Phó Dương có chút bực bội.

Anh ta bóp tắt điếu thuốc trong tay, nếu không là Trịnh phu nhân nhất định muốn anh ta mang Phó Thiên Thiên tới, anh ta mới không muốn lãng phí thời gian nghỉ ngơi khó có được.

Càng không nghĩ tới, lại ở chỗ này nhìn thấy Tư Vân.

Nhìn thấy nụ cười giống như trẻ con của cô, đã từng vô số lần xuất hiện trước mặt mình, nhưng bây giờ lại đối diện với một người đàn ông khác...

Giờ khắc này, Phó Dương cảm giác, chính mình trong lòng như là có cái gì quan trọng đồ vật ở nhanh chóng xói mòn.

Giờ khắc này, Phó Dương cảm giác, trong lòng mình giống như có thứ gì đó quan trọng đang nhanh chóng xói mòn.

Thật sự là thấy quỷ, mình cho tới bây giờ cũng không đem cô để ở trong lòng, làm sao có thể bởi vậy mà mất mát.

Nhất định là gần đây công việc quá bận rộn, có chút mệt mỏi, đúng vậy chắc chắn là như vậy.
**
Chơi một ngày, lúc trở về, đã là buổi chiều.

Người một nhà ngồi trên xe buýt về thôn, Chu Việt Hàn còn đang hăng hái bừng bừng cùng anh trai nói chuyện ngựa gỗ xoay tròn.

Oánh Oánh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, nho nhỏ một cái ổ ở Chu Thuật Hoài trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng, đáng yêu vô cùng.

Tư Vân cũng có chút mệt mỏi, xe lung lay lắc lư, nghe tiểu lão nhị ngồi phía trước thì thầm hưng phấn, ngáp một cái.

Vốn đã bị thương, lại lăn qua lăn lại như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Trên vai bỗng nhiên nặng nề, sống lưng Chu Thuật Hoài cứng ngắc, mặc cho người phụ nữ bên cạnh nhẹ nhàng tựa vào vai ngủ say.

Anh trắc nghiêng đầu, chỉ có thể nhìn thấy mặt mày buông xuống của người phụ nữ.

Trán no đủ, lông mi thon dài giống như cánh bướm, da trắng nõn nà, nhan sắc như hoa...

Sự mềm mại của phụ nữ khác với trẻ con, hương thơm nhàn nhạt của phụ nữ tràn vào lỗ mũi anh, không phải mùi nước hoa kém chất lượng mà là mùi dầu gội đầu nhàn nhạt, sạch sẽ, khiến hô hấp của anh chậm lại trong nửa nhịp.
**
Lưu gia đã nghiêng trời, vốn dĩ dựa vào thím Lưu ở Chu gia ở Chu gia hỗ trợ trông con, một tháng có thể kiếm không ít tiền.

Kết quả thím Lưu tìm đường chết, lại bị đuổi đi, bây giờ còn đi trộm đồ của Tư Vân người ta, bây giờ thì tốt rồi, bị người ta kiện đến cục cảnh sát.

Lưu gia lúc này mới luống cuống, vội vàng tới cửa cầu xin tha thứ.

Đương nhiên bọn họ cũng không phải quan hệ với thím Lưu tốt bao nhiêu, mà là nếu trong nhà thiếu một người như thím Lưu, vậy công việc của bà ngày sau ai tới làm!

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu Lưu gia cũng không tốt như vậy, nhưng chính thím Lưu cũng không phải thứ tốt lành gì, dù sao cả nhà này đều là tám lạng nửa cân.

Cha mẹ chồng thím Lưu đã hơn bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, mặt mày dài nhỏ, mỏ khỉ mõm nhọn, vừa nhìn đã biết diện mạo cay nghiệt.

Lúc này con dâu bị bắt, bọn họ đương nhiên sốt ruột.

Cháu trai và cháu trai lớn bọn họ là người muốn thi chính quy, ngày sau đi ra ngoài là muốn làm nhân viên công vụ.

Nếu bà ta có tiền án, vậy không phải toàn bộ bị hủy hoại sao!

Sau khi biết được tính nghiêm trọng của mọi chuyện, hai ông bà cũng tự mình tìm tới cửa. Đọc tại fb Lychee Mận Đỏ.

Ai cũng không nghĩ chờ đợi như vậy chính là một ngày.

“Không phải là bị đẩy một phen sao, cũng không phải sẽ chết, người thành phố chính là yếu ớt, lại còn nháo lớn như vậy!”

“Phụ nữ trong thôn cãi nhau ầm ĩ cũng không phải lần đầu, chỉ có cô ta già mồm cãi láo.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net