Thân Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hoàng cung, tất cả đã quá quen thuộc với việc cứ vài ngày là Vương Hậu lại chạy mất nguyên một ngày. Và ngày nào cũng nhè trúng ngày Hoàng Đế không ghé qua. Ngày hôm nay cũng như vậy. Vương Nguyên cho Tiểu Lam Lam ăn chút lương khô xong thì chạy khỏi tẩm cung của mình. Lại là một ngày chẳng thấy tăm hơi đâu.

Cậu ra ngoài thành nhưng chẳng bao giờ chạy qua cổng lớn, mà lại khinh công nhảy qua tường thành. Binh lính gác thành ban đầu còn bị giật mình, sau đó quen rồi thì cũng chỉ biết mắt điếc tai ngơ. Thậm chí cả việc Vương Hậu yếu đuối của bọn họ tại sao lại biết khinh công thì họ cũng không lôi ra bàn tán. Bởi lẽ họ biết, chuyện này mà tới tai bệ hạ, thì họ sẽ gặp chuyện không hay cho coi.

- Ai nha~ Không khí ngoài hoàng cung thật dễ chịu a. - Vương Nguyên đứng ở bìa rừng, dang rộng hai tay cảm thán một câu. Khuôn mặt mỉm cười nhìn nghiêng, từng đường nét dịu dàng, mềm mại. Gió thổi qua mái tóc dài buộc qua loa phía sau khiến chúng trở nên mất trật tự.

- Ngươi cũng ở trong hoàng cung ra? - tiếng nói trầm ấm vang bên tai, Vương Nguyên nghiêng đầu nhìn, thấy khuôn mặt đối với mình vô cùng quen thuộc thì suýt cắn phải lưỡi.

"Jackson?  Cậu ấy cũng xuyên không sao? Không. Không đúng. Jackson luôn cười, kể cả khi là trường hợp xấu nhất. Người này chỉ có khuôn mặt giống cậu ấy mà thôi. Đúng. Chính là như vậy."

- À...ừm. Ta từ trong cung ra. Ngươi nói cũng. Vậy không lẽ ngươi...

- Ta chỉ ở trong thành thôi. Phủ đệ của ta ở gần hoàng cung. Thế nào? Trốn đi nên sợ bị tóm ngược trở lại?

- Ta đâu có trốn. - Vương Nguyên bỏ đi trước, quay đầu nhìn người phía sau - Chạng vạng ta lại trở về hoàng cung. Nếu không về sẽ có người lo lắng a. Ai~~~~

- Ra vậy. Vậy ngươi xuất cung để làm gì?

- Ta thấy bệ hạ đêm nào cũng thức khuya duyệt tấu trương. Mà việc ấy cũng chỉ người làm, không ai giúp đỡ người. Ta hôm nay đi hái thuốc, để giúp người bớt mệt mỏi, tinh thần thư thái.

- Bệ hạ? Ngươi là người ở bên cạnh bệ hạ?

- Phải a. Có vấn đề gì sao?

- Ta trông cách ăn mặc của ngươi, hẳn không phải nô tài trong cung. Vậy ngươi là ai?

- Ta không là ai cả. Cũng không hẳn là không phải là ai. Thân Vương. Ngươi điều tra ta đấy à? - Vương Nguyên nhàn nhạt nói, lại bất ngờ nói ra thân phận của đối phương.

Người kia giật mình, không thể tin nhìn Vương Nguyên. Y còn chưa để lộ bất cứ chuyện gì, tại sao người này lại biết?

- Nhìn ta làm gì? Chỉ cần năm chữ "phủ đệ gần hoàng cung" của ngươi, ta đã liền biết ngươi là ai rồi. - Vương Nguyên rút ra dao găm, khắc một vết thật sâu lên thân cây bên cạnh - Phủ của các quan viên đều ở xa hoàng cung. Chỉ có phủ của Thân Vương gia là ở gần hoàng cung thôi. Dịch Dương Thiên Tỉ. Cháu trai cưng của Thái Hậu. Phò trợ Vương Tuấn Khải lật đổ cha mình sớm ngôi. Còn bức cha mình tự vẫn, cho tới hiện tại vẫn chưa nhìn thấy xác.

- Ngươi...

- Sau khi được phong tước Thân Vương, ngươi một năm sau đó đã phải lòng một thiếu nam, rồi trong tối làm ra "chuyện tốt", ngoài sáng danh chính ngôn thuận rước người ta về. - cậu dùng cây cuốc nhỏ, ngồi xổm xuống cào đám đất xung quanh - Lừa được người về nhưng lại yêu thương chiều chuộng hết mực. Không trăng hoa ong bướm. Không nạp thiếp. Một mình thiếu nam kia trở thành Vương Phi. Mấy năm nay, tuy đã rước người ta về tới phủ, nhưng ngoài nằm chung giường ngủ chung chăn kê đầu chung gối, ngươi một chút cũng chưa từng động tới người ta.

Vương Nguyên hai mắt cong cong, nhổ lên một chiếc rễ cây nhỏ nhỏ, nghiêng đầu nhìn sang Dịch Dương  Thiên Tỉ, khuôn mặt đã trở thành vô cảm.

- Ta có nói sai điều gì không?

- Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai? - biết tường tận y là ai, người này khẳng định không tầm thường. Nếu kẻ có tâm cơ sâu như vậy mà ở cùng hoàng huynh, người nhất định không an toàn.

- Ta là người. - Vương Nguyên lại rút ra dao găm, khắc mạnh lên một thân cây nữa - Là người ở bên cạnh bệ hạ. Yên tâm đi. Ta không làm gì người đâu.

Dịch Dương  Thiên Tỉ nhìn thấy Vương Nguyên mỗi lần nhắc tới Vương  Tuấn Khải, khuôn mặt nhu hòa đi không ít, thỉnh thoảng còn hơi nở nụ cười, liền đôi chút buông lỏng. Thế nhưng nghĩ tới việc người này biết về mình quá cặn kẽ, y lại thấy có chút khó chịu.

- Ta khi rảnh rỗi đèu đọc sử thư. Mà trong cung thiếu gì chuyện bát quái. Một đồn mười mười đồn thăm. Thậm chí ai là gian thần kẻ nào muốn tạo phản, ta cũng biết. Còn về vấn đề phòng the của ngươi... - cậu nhe răng cười - ...lần sau ta nói cho ngươi biết.

- Ngươi...

- Được rồi. Hôm nay có lẽ ta phải hồi cung sớm. Thuốc làm cho bệ hạ chưa nghiên cứu xong. - Vương Nguyên phủi đất cát trên y phục, đi tới bờ suối gần đó để rửa mặt.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Vương Nguyên. Nhưng trước mặt bệ hạ đừng gọi cái tên này. Ta sợ phải đôi co với người lắm. Ắt-xì...! Vậy nhé. Tạm biệt.

Dịch Dương  Thiên Tỉ nhìn bóng lưng Vương Nguyên chạy một quãng xa, mới chầm chậm trở về thành. Y rời phủ đã một tháng, không biết tiểu nương tử ở nhà có nhớ y không đây? Hoàng huynh cũng thật tốt số quá đi. Còn có người dụng tâm vì huynh mà điều chế thuốc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net