Chương 3: Mười tám, mười chín, hai mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Mười tám, mười chín, hai mươi

Cứ như bạn đang xem một phim thực tế ảo mà không có phụ đề vậy. Tôi nghe âm thanh từ hai tai với hai loại ngôn ngữ khác nhau. Chết tiệt, đáng lẽ phải lồng tiếng thay vì bản dịch như thế này. Tôi vỗ vỗ tai trái, phát hiện con chíp bên này tiêu rồi. Vừa hay, nghe song ngữ có thể giúp tôi học ngôn ngữ mới tốt hơn.

Ngơ ngác nhìn xung quanh, chứng kiến những người khác lạ nhào tới muốn chạm vào mình. Ôi trời, bàn tay họ bẩn khủng khiếp, cứ như mấy người làm vườn vậy. Móng tay dày, thô, không được cắt dũa và dính đầy đất đen. Tôi không có ý kỳ thị gì cả, nhưng thật sự là không quen được.

Bảng hợp xướng xuất phát từ vài chục người khiến tôi hoảng loạn. Âm thanh đang được nhân lên gấp đôi và tình hình có vẻ mất kiểm soát gấp bội. Tôi chuồn khỏi vị trí bệ cao, cố bươn qua những cánh tay chỉ muốn ôm lấy mình. Vị trí lối ra của khu du lịch tại sao lại biến thành đền thờ của hội tà giáo chứ.

Thông thường, những cổng nhập cảnh phải được giấu nơi heo hút, bí mật nhất. Du khách sẽ âm thầm tiếp cận cuộc sống cổ đại, nếm trọn hương vị hoang dã, và trải nghiệm thực tế sống động. Không có chuyện một vị thần giáng thế giữa ánh hào quan chói loà thế này được. Mọi người đang van xin tôi cho nhiều lương thực, chăm sóc đàn voi, tìm kiếm người mất tích ... và ngay cả việc hôn phối trong gia đình họ cũng cầu trợ đến thần linh.

“Họ sẽ xé xác mình khi nhận ra kẻ giả mạo!”

Bước đi đầu tiên vào cuộc đời mới khiến tôi căng thẳng. Có lẽ những cảnh sát ở thế giới tương lai sẽ lịch sự hơn đám người mê tín kỳ quặc này. Có tiếng dộng thùm thụp vang lên càng lúc càng lớn. Mọi người bắt đầu trật tự hơn và sau đó thật sự im lặng.

Khi họ  tách ra, tôi nhận thấy phía trên bục cao mà mình vừa rời đi đã có người thay thế. Một ông lão còm nhom như quả xí muội khô, ăn mặc tràn ngập lông lá các loại. Những sợi chuỗi kết bằng hột và một số vật trên lủng lẳng khắp đai lưng. Có thể gọi ông ta bằng chức danh thầy pháp hay phù thuỷ của bộ lạc cũng được. Tuy mới đến nơi đây được vài phút nhưng tôi cũng có kiến thức nhất định về thời tiền sử. Một lão già ăn mặc diêm dúa, được mọi người kính trọng thì nhất định là già làng rồi.

-       Cô từ đâu tới? - Ông ta hỏi chính xác bằng thứ ngôn ngữ mà tôi hiểu rõ.

-       Ôi trời, may quá, tôi mới đến thôi và không biết vì sao lại thu hút sự chú ý thế này. Chắc là sự hiểu lầm ... - Tôi thở phào. - Ông chỉ cho tôi hướng dẫn viên du lịch của cổng này ở đâu không.

Ông già nhăn nheo chống gậy lập cập đi xuống từng bậc cấp. Trông ông ta cứ như một gã người lùn lạc giữa đám người vạm vỡ đứng xung quanh..

-       Tôi là Que Chỉ Đường Thông Thái, hướng dẫn viên của cô đây. - Ông ta nói một câu làm tôi choáng váng hồi lâu.

-       Không phải chứ. - Tôi kêu lên bất ngờ.

Vụ hạ cấp từ năm sao xuống ba sao, bóc lột khách hàng bằng mớ trang bị đắt đỏ còn chưa đủ, công ty du lịch lại còn phân công loại hướng dẫn viên gần đất xa trời này giữ trạm. Trông như thể ông ta không không nhớ nhà vệ sinh ở chỗ nào chứ nói chi đến hướng  dẫn tôi tham quan khắp nơi.

-       Cụ ơi, cụ bao nhiêu tuổi rồi? - Tôi lịch sự hỏi.

-       Mười tám!

Trời ơi, muốn dấu tuổi cũng không cần nói quá như vậy. Ông ta nói mình tám mươi tôi cũng nghi ngờ, chứ cần gì đến mười tám. Ở tương lai, những ông lão lụm khụm cỡ này đều ngoài một trăm hết rồi. Chắc ông ấy phải bằng tuổi cụ cố của tôi ấy chứ.

-       Dạ vâng, thưa nội.

Người kế sát bên cạnh cất tiếng khiến tôi hoảng hốt. Lúc nhìn thấy khuôn mặt anh ta, tôi còn kinh ngạc hơn gấp bội. Đôi mắt sâu đa tình nấp dưới hàng chân mày rậm. Chiếc mũi cao như một công trình kiến trúc kỳ công. Khoé môi lúc nào cũng cong sẵn, như thể đã sẵn sàng phát ra nụ cười.

-       Lance, sao anh ở đây? - Tôi sợ hãi hỏi.

Nhưng ánh nhìn tò mò của anh ta khiến tôi bình tĩnh hơn. Đây là một người lạ chưa từng gặp tôi trong đời. Anh ta có mái tóc xoăn rũ ngang vai chứ không chuốt gel chải kiểu bảy ba như Lance. Thân thể anh ta là thành quả của những năm tháng tập gym miệt mài đáng tự hào. Màu da đỏ đồng đó phải phơi biết bao mùa nắng mới có được. Giám đốc một công ty như Lance không bao giờ có được ngoại hình cỡ này. Thậm chí những năm gần đây bụng anh ta đã béo lên do rượu bia. Sáu múi ư? Quả là con số trong mơ.

-       Mười tám, đây là khách mà nội từng kể đấy. - Ông Que Chỉ Đường Thông Thái nói bằng chất giọng khàn khàn của người cao tuổi. - Mày thấy chưa, ông không xạo bao giờ.

-       Nhưng cháu cứ ngỡ. - Anh ta lắp bắp ...

-       Chứ mày nghĩ những thứ thực phẩm và vật dụng săn bắn làng ta nhận được từ đâu?

-       Ông nói là thần linh ban cho.

-       Đúng vậy, những người sáng đưa đồ cho chúng ta, đổi lại là sự tiếp đón nồng hậu khi họ gửi khách đến. Và đây là vị khách đầu tiên trong bốn mươi năm qua. Ông đã chờ đợi quá lâu rồi.

Chỉ có hai ông cháu trưởng làng nói được ngôn ngữ hiện đại. Những người xung quanh cứ tiếp tục láp dáp về người phụ nữ xuất hiện trên bệ thờ và cố giục Que Chỉ Đường Thông Thái giải thích. Một người nói sẽ có hai âm thành trong đầu tôi. Một trăm người trong phòng sẽ bị khuếch đại thành hai trăm người cùng nói. Thật chịu không nổi.

-       Làm ơn, đến nơi khác trò chuyện được không? - Tôi cúi xuống van nài.

-       Mười Tám, mau dẫn khách về nhà lớn. Chuyện ở đây để nội xử lý.

Chàng trai vạm vỡ giống Lance ngay lập tức bật dậy như lò xo. Tôi có thể nhận thấy anh ta rất nghe lời ông nội.

-       Thưa cô, xin đi lối này. - Mười Tám giơ tay ra.

-       Ồ ... anh nói chuẩn lắm. Học bao lâu mới được vậy? - Tôi thích thú  nắm tay anh ta.

-       Cả đời rồi thưa cô.

-       Anh bao nhiêu tuổi?

-       Mười chín.

-       May quá, chỗ chúng tôi không tiếp nhận lao động vị thành niên. - Tôi cười ngờ nghệch.

Cái quái gì thế này? Một thằng nhóc mười chín tuổi khiến tôi nhìn mà muốn chảy nước miếng. Nếu giống Lance, lẽ ra anh ta phải hai mươi chín rồi mới phải. Sao người tiền sử lại mau già thế? Làm tôi lỡ gọi Mười Chín là anh rồi. Bậy ... bậy nào, phải là Mười Tám đấy chứ.

-       Sang năm anh có đổi tên thành Hai Mươi không? - Tôi bất chợt hỏi.

Mười Tám vẫn tiếp tục kéo tôi nhanh chóng thoát khỏi đền thờ kỳ quái. Bên ngoài còn rất nhiều người đứng trong sân, họ đều giương đôi mắt kinh ngạc nhìn chúng tôi.

-       Tại sao phải đổi tên? - Mười Tám hỏi lại.

-       Mọi người đặt tên theo số tuổi à?

-       Đâu có.

-       Vậy mười tám là thứ tự của anh trong gia đình? - Tôi tò mò đoán tiếp.

-       Không phải.

-       Vậy tại sao anh lại tên Mười Tám.

Anh ta nhìn tôi rất kỳ quái.

-       Máy thông dịch của cô có vấn đề sao? Tên của tôi là Liam.

Khi anh ta nhắc đến từ này, tôi chăm chú nghe thật kỹ. Hoá ra âm thanh đến từ hai ngôn ngữ khác nhau lại chồng lên lại khiến tôi nghe thành một âm tiết khác. Anh ta tên là Liam, chứ không Mười Tám. Tôi đã ngờ ngợ rồi mà, ai lại mang cái tên kỳ cục như vậy.

-       Thế ông nội anh tên gì? Tôi cứ nghe thành Que Chỉ Đường Thông Thái.

-       Đúng vậy, tên ông là Que Chỉ Đường Thông Thái. Có vấn đề gì không, thưa cô?

Chẳng thể hiểu nổi lý luận của mấy người này. Thế giới cổ đại đúng là cổ đại, cả đặt tên người cũng không theo quy luật nào hết. Tôi thở dài, chẳng biết bản thân sẽ phải đội mặt với thứ gì tiếp theo.

^_^

Mười Tám dẫn tôi đến trước một hang động tối om rồi dừng lại.

-       Đến nơi rồi, thưa cô.

-       Chỗ nào đây?

-       Nhà lớn, nơi tốt nhất trong làng, từ lâu đã được chuẩn bị để dành cho khách.

-       Lần cuối cùng có người ở là khi nào?

-       Ông tôi tiếp xúc với người sáng khoảng bốn mươi năm trước. Họ cho chúng tôi thực phẩm và vật dụng đi săn, bù lại bằng việc làng phải đón những vị khách phương xa. Từ đó đến nay họ mới gửi cô là người đầu tiên đến. Vì vậy nếu có sơ sót gì, xin tha thứ cho chúng tôi, thưa cô.

-       Bốn mươi năm. - Tôi lẩm bẩm theo lời của người dẫn đường.

“Bốn mươi năm” Tôi gào thét trong lòng. “Công ty du lịch lừa đảo, mau trả tiền lại đây!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net