Phá giải 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tứ gia là người sĩ diện, vì vậy sẽ không để cho người ngoài biết được chuyện xấu trong phủ nên ra lệnh các nô tài, nô tỳ và Lưu thái y đứng chờ ngoài phòng, đi vào phòng chỉ có Phúc Tấn, Tống thị, Tô Bối Thịnh, Tứ gia và người đang giả chết Trương Tử Thanh.


Đây là lần đầu tiên Tứ gia vào phòng của Trương Tử Thanh so với các cách cách khác trong phủ, phòng thường được trang trí cao nhã hoặc diễm lệ hay đơn giản đoan trang thì phòng Trương Tử Thanh tạo cho Tứ gia một cảm giác tràn đầy quy củ, vật phẩm trang sức trong phòng tất cả đều là vật định chế theo tư cách của một cách cách, ngay cả rèm cửa ra vào vẫn là màu sắc xanh xám và hồng cánh sen theo quy chế ban đầu. Bình thường các cách cách trong phủ ít ai thích màu sắc quê mùa này, hắn nhớ mang máng thì Tống thị ngay sau ngày được tấn phong thì đổi rèm thành màu sắc hồng đậm, làm hắn khó chịu một thời gian dài, ngay cả Võ thị nhìn như tùy ý thì chỉ sau 3 ngày tấn phong cũng đã thay đổi rèm cửa thành màu sắc yêu thích nhưng Trương thị này, đã tấn phong hơn 1 tháng vẫn không "thay hình đổi dạng" điều này làm cho Tứ gia có chút kinh ngạc.


Tứ gia là một người thích lấy việc nhỏ rồi suy đoán tính cách của người khác. Hắn thầm nghĩ, nhiều năm qua hắn chỉ biết Trương thị là một người ngây thơ vụng về, thật không ngờ cũng là một người biết tuân thủ bổn phận. Trong hoàng cung này, lòng người trắng đen khó phân biệt, nàng ta có tấm lòng son này cũng thật là khó tìm.


Tứ gia liền cho Trương Tử Thanh một ánh mắt tán thưởng. Nếu để Trương Tử Thanh biết được suy nghĩ của Tứ gia, cô sẽ kêu than, không ngờ Tứ gia cũng có ngày đem sói đói nhìn thành cừu trắng. Thật ra cô cũng đã sớm chán cách bài trí trong phòng, chẳng qua đây là hậu cung Đại Thanh, cô lại không biết hết quy củ trong cung, nếu lỡ may, cô sắp xếp lại phạm phải cấm kỵ, không phải là mất luôn cái mạng nhỏ này sao.


Sau khi vào phòng mọi người đều im lặng chờ chỉ thị từ Tứ gia.


"Tô Bối Thịnh, ngươi đi kiểm tra xem có thứ gì trong phòng không? Có thì trình lên cho Gia xem." Tứ gia nhíu mày nhìn người nằm trong lòng, rồi ngẩng đầu nhìn chiếc ghế dài trong phòng nói:


"Đầu tiên kiểm tra cái ghế dài kia"


Tứ gia đây là sau một thời gian dài ôm người nên mệt mỏi, muốn tìm một chỗ ngồi để ngồi nghỉ chân, nhưng Tô Bối Thịnh không cho hắn cơ hội đó.


Tô Bối Thịnh theo chỉ thị nhanh chóng bước lại chiếc ghế dài, theo thói quen nhấc chiếc gối đầu ra, thật không ngờ vật cần tìm đã hiện ra trước mắt.


Mặc dù hơi xa nhưng hình dáng mơ hồ của đồ vật kia cũng đủ ghê người.


Sắc mặt của Phúc Tấn khó coi nhất, dưới sự quản lý của cô mà để xảy ra sự việc bùa ngải thì cô cũng không thể thoát được tội.


Ánh mắt Tống thị chợt lóe, nhưng nhanh chóng cúi đầu vẻ mặt tỏ ra khiếp sợ, thân hình lung lay sắp đổ.


Khuôn mặt Tứ gia vẫn giữ sự bình tĩnh lạ thường nhìn Tô Bối Thịnh đang giơ con búp bê bị đâm đẩy ngân châm. Tô Bối Thịnh lặng lẽ lui về sau ba bước rồi quỳ xuống.


"Nô tài tìm được vật này ở dưới ghế của Trương chủ nhân, nô tài đáng chết! Dám trình vật này lên làm bẩn mắt Gia"


Tứ gia híp mắt, không lên tiếng cũng không biết đang suy nghĩ gì.


Phúc Tấn cả người rét run, sau đó nhanh chóng quỳ xuống nói.


"Thần thiếp quản lý hậu viện mà để xảy ra việc này là do thần thiếp quản lý sơ hở, bất lực, thần thiếp cam chịu lĩnh tội"


Tứ gia cười lạnh cướp con búp bê trên tay Tô Bối Thịnh.


Phúc Tấn cùng Tô Bối Thịnh đều la lên


"Gia! Không được"


Tứ gia không để ý, mà thong thả ôm Trương Tử Thanh bước đến cái ghế dài đặt cô ngồi chỉnh tề, rồi lật tờ giấy ố vàng trên người búp bê lên nhìn dòng ngày tháng năm đầy đăm chiêu.


Lúc Tô Bối Thịnh dâng con búp bê lên thì Tống thị trong lòng càng an tâm, Hàn ma ma quả nhiên không phụ sự tin tưởng của cô, bây giờ bằng chứng và vật chứng đều có, Trương thị cho dù mọc cánh cũng không thể thoát được tội, không chỉ Trương thị mà ngay cả Phúc Tấn cũng bị đả kích uy nghiêm và người cười cuối cùng chính là cô.


Tống Thị giận dữ lao thẳng đến chỗ Trương Tử Thanh dùng hết sức lực đấm lên người Trương Tử Thanh, la khóc đúng chuẩn một người mẹ vì con.


"Trương Tử Thanh cái đồ tiện nhân nhà ngươi, uổng công Tống Xa ta coi ngươi như em gái ruột, vậy mà ngươi dám hại Đại cách cách của ta, thì ra thân thể ốm yếu từ nhỏ của Đại cách cách là do độc phụ nhà ngươi hãm hại. Nếu ngươi hận ta tại sao không hại ta, Đại cách cách chỉ là một đứa trẻ! Ngươi tại sao có thể ác độc mà ra tay được chứ?".


Đừng nhìn tay Tống thị nhỏ bé nhưng lực đánh không khác gì muốn lấy mạng cô, sau lưng cô bây giờ chắc cũng đã bầm tím rồi, không được rồi! Cô phải tỉnh lại thôi! Nếu không, nằm yên thế này chắc bị Tống thị đánh cho nội thương mất.


Nhưng Trương Tử Thanh chưa kịp tỉnh lại thì người trong phòng cũng đã hoàn hồn, Tứ gia trán nổi gân xanh quát khẽ:


"Tô Bối Thịnh, cẩu nô tài nhà ngươi, còn đứng đó làm gì kéo nàng ta ra."


Tô Bối Thịnh không dám chậm trễ nhanh chóng bước lên kéo Tống Thị ra, Tống Thị quỳ dưới đất dùng âm thanh bén nhọn hận không thể làm cho toàn bộ hoàng cung đều nghe được.


"Tứ gia, ngài phải làm chủ cho Đại cách cách"


"Tô Bối Thịnh"


Tô Bối Thịnh vội dùng tay che miệng Tống thị lại. Tống Thị đang diễn nhập tâm làm sao chịu bị che miệng, cô ta lập tức dùng răng cắn mạnh nhưng Tô Bối Thịnh vẫn kiên trì chịu đau không buông tay.


Tứ gia nhìn tay Tô Bối Thịnh bị cắm đến máu chảy đầm đìa thì khuôn mặt càng trở nên lạnh lẽo. Tống thị thấy Tứ gia càng phẫn nộ thì cô ta càng vui mừng, cô ta đoán kết cục của Trương Tử Thanh sẽ càng thảm đây. Vì vậy cô ta càng ra sức diễn.


"Tống Thị! Dừng ngay! Đừng giở trò trước mặt Gia nữa"


Tống Thị cả người run rẩy, mắt mở to không dám tin nhìn Tứ gia, ra sức đẩy tay Tô Bối Thịnh ra bò đến trước mặt Từ gia khóc nói:


"Gia, thần thiếp sai rồi! Thần thiếp không cố ý đánh mất quy củ, cấp bậc lễ nghĩa nhưng nhớ đến Đại cách cách phải chịu khổ, thì làm một người mẹ, thần thiếp thật sự là đau đớn phẫn nộ, khó làm chủ được chính mình, mong Gia có thể hiểu tâm tình hiện tại của thân thiếp."


"Hay cho câu! Khó có thể làm chủ chính mình!"


Tứ gia ném mạnh vật trong tay về hướng Tống thị.


"Tống Thị! Nếu sau này muốn hãm hại người thì nên chọn một nô tài thông minh chút, đừng để phạm phải sai lầm ngu ngốc làm người khác phải bật cười này."


Tống thị lảo đảo vì bị đồ vật bay tới đập trúng, còn kinh ngạc bởi lời nói của Tứ gia, tay run rẩy cầm con búp bê bị dính trên quần áo xuống, ánh mắt nhìn thấy tờ giấy quen thuộc và hàng chữ cô ta có thể thuộc làu làu kia thì hai mắt mở to như nhìn thấy quỷ, hét lên ném con búp bê đi.


Phúc Tấn nhìn toàn bộ sự việc, mơ hồ hiểu ra gì đó, nắm chặt khăn tay, không lên tiếng mà lựa chọn im lặng xem xét.


Tứ gia cười lạnh không thèm liếc cô ta một cái, nghiêng mặt phân phó Phúc Tấn:


"Tống thị tâm tư hiểm ác, gian trá. Mấy năm gần đây luôn gây sóng gió. Phúc Tấn, xem ra để nàng ta tu tâm dưỡng tính thôi chưa đủ. Ngươi cho người làm một Phật đường (phòng thờ đạo phật) để Phật tổ đến dạy nàng ta thế nào là tu tâm dưỡng tính."


"Không" Tống thị khóc lớn cầu xin


"Gia, hãy để thần thiếp giải thích.."


"Giải thích? Ngươi nghĩ mắt Gia bị mù? Không nhìn ra được con búp bê kia giống Trương thị đến 3 phần sao? Tống thị mau ngậm miệng lại, nếu không phải xưa nay Gia là người không tin có ma quỷ, thì việc làm hôm nay của ngươi cho dù có một trăm cái mạng cũng không thể hết tội."


Tống thị lập tức ngậm miệng, tâm như tro tàn ngồi bệt trên mặt đất, rơi lệ đầy mặt.


Phúc Tấn bước lên trước, chần chờ nói:


"Gia, bây giờ chúng ta vẫn ở trong cung, làm một Phật đường sẽ gây chú ý không đáng có, chuyện này.."


"Vậy thì chờ sau khi ra cung, mở phủ lại thi hành. Tống Thị không đủ tư cách làm cách cách, hạ phân vị xuống làm thị thiếp, tìm một viện thanh tịnh nhốt nàng ta lại, về phần các nô tài có liên quan liền xử tử đi." Từ gia phân phó.


Phúc Tấn cúi người, bộ dáng phục tùng nói:


"Thần thiếp tuân mệnh" cô biết Tống thị sau việc này xem như xong rồi.


Sau khi nghe xong chỉ thị của Tứ gia. Tô Bối Thịnh che miệng Tống thị lại kéo ra ngoài, Phúc Tấn cũng không dám trì hoãn việc Tứ gia giao cho liền xin phép lui xuống để xử lý.


Hiện tại trong phòng chỉ còn hai người, không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.


Trương Tử Thanh càng không dám tỉnh, vì tỉnh lại cô không biết nói gì với vị Ung Chính tương lai này. Cô điều chỉnh hô hấp tự trấn an mình.


Tử Thanh! Tử Thanh! Mặc dù mày đang ngồi trên đùi của vị vua tương lai, mặc dù lưng mày đang được cánh tay cao quý kia ôm thì mày càng phải giữ bình tĩnh, bình tĩnh..


Tứ gia đứng dậy, ôm Trương Tử Thanh đặt trên giường, kêu Lưu thái y tiến vào xem bệnh cho Trương thị. Còn hắn thì khoanh tay cau mày, nghĩ đến các việc không tốt xảy ra gần đây. Từ việc trên triều không thuận lợi, đến thái độ của Thái Tử gần đây đối với hắn cũng không còn sự tin tưởng tuyệt đối như trước kia nữa, chắc chắn là bị người cậu Tác Ngạch Đồ xúi giục rồi.


Còn cả Đại A Ca Dận Thì xưa nay luôn đối đầu với Thái Tử, mà hắn lại theo phe của Thái Tử nên cũng thường bị lão khiêu khích. Hồi trước hắn còn được Thái Tử giúp đỡ mỗi lần bị khiêu khích nên không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng bây giờ Thái Tử lại lạnh nhạt với hắn, làm hắn có chút chống lại không nổi sức ép từ Đại A Ca.


Bàn tay sau lưng của Tứ gia khẽ nắm chặt, hắn không thể tưởng nổi hắn hết lòng làm việc cho Thái Tử, vậy mà lại nhận được kết quả bị kiêng kị, lạnh nhạt từ Thái Tử, thế hắn tại sao còn phải hết sức trợ giúp chứ? Còn tên cáo già Tác Ngạch Đồ, suốt ngày tìm việc xấu xui khiến Thái Tử, hồi trước Thái Tử nhờ có sự tự tay dạy bảo của phụ hoàng mà ra dáng của một vị minh quân, nhưng hai năm gần đây lại sinh ra vài phần kiêu căng, bạo ngược. Vài ngày trước hắn còn nhận được tin tức, tên Tác Ngạch Đồ kia lén lút tặng Thái Tử vài người nam nhân để chơi. Mày Tứ gia nhíu chặt, nếu để lão già kia dạy Thái Tử thêm vài năm nữa, chỉ sợ Thái Tử sẽ hư mất, sau này sẽ ảnh hưởng đến an nguy Đại Thanh!


Việc trên triều không thuận lợi thì thôi đi, về phủ thì các nữ nhân luôn chọc hắn phiền lòng, day day trán Tứ gia bực bội trong lòng, không biết việc này bị truyền vào tai các vị trong cung kia bao nhiêu phần rồi, việc của hậu viện mình đều không giữ an ổn nổi, chỉ sợ Hoàng A Mã lại thất vọng về hắn rồi..


Hắn phiền chán liếc cây sồi xanh nửa sống nửa chết ở ngoài cửa sổ, không khỏi giận chó đánh mèo, Trương thị này đúng là vô năng, ngu xuẩn, thân thể không biết dưỡng để bệnh tật, gầy yếu như bộ xương. Vậy cũng không nói làm gì, đến ngay cả cây sồi xanh xưa nay là cây có thể bất chấp mưa tuyết đều có thể sinh khí bừng bừng, mà cô ta lại dưỡng thành bộ dạng nửa sống nửa chết này! Quả nhiên không phải là người có phúc, chả trách hai lần mang thai rồi mà còn không giữ lại nổi.


Mà lúc này Trương Tử Thanh cảm nhận được sự vui sướng từ trên người thái y truyền tới, cô không cần đoán cũng biết lý do, chắc chắn thái y sẽ nghĩ mình quả là thần y, chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi uống thuốc của hắn mà độc tố trong cơ thể của cô đã bị đẩy lùi đi.


Lưu thái y quả thật suy nghĩ như vậy, hắn còn nhớ như in hình ảnh đầu tiên khi gặp Trương thị, cả người cô ta vàng vọt, còn cả vết sạm đậm trên mặt mà bây giờ đã biến mất, màu da gần hồi phục như ban đầu, thuốc của hắn kì diệu như vậy còn không xứng làm thần y thì còn ai dám làm?


Lưu thái y đứng dậy, kính cẩn bẩm báo:


"Bẩm Tứ gia, bệnh tình của cách cách đã tốt lên không ít nhưng thân thể vẫn còn yếu, chỉ cần uống thêm 2 ngày dược nữa là được, sau này chỉ cần nghỉ ngơi và điều chỉnh ăn uống sẽ khỏe mạnh như thường." Giọng nói của Lưu thái y có mang theo chút tự đắc.


Nghe vậy Tứ gia có chút kinh ngạc, hắn biết Trương thị trúng độc nhiều năm, phải cần vài ba năm trị liệu là không tránh khỏi, vậy mà chỉ mới vài ngày đã giải hết độc tố trong cơ thể thì làm hắn có chút khó tin.


Cái này cũng đúng thôi, vì từ lúc Trương Tử Thanh sẩy thai đến nay, thì đây là lần đầu tiên Tứ gia gặp lại, trong ấn tượng của Tứ gia chỉ lưu lại hình dạng màu da bình thường của Trương Tử Thanh lúc chưa phát bệnh, chứ không nhìn thấy bộ dạng tàn tạ do độc tố bộc phát và sau sẩy thai gây ra. Nên làm sao Tứ gia có thể hiểu được cảm giác "rung động" của Lưu thái y. Hơn nữa hắn mới gặp Trương thị nôn ra máu, thân thể còn gầy trơ xương, vậy mà chỉ cần uống thuốc thêm 2 ngày là khỏi thì càng hoài nghi Lưu thái y muốn tranh công mà nói quá lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net