1. Chốn phồn hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Thực ra chưa biết có H hay không nhưng mà cứ rào trước cái đã=))) Nên là ai không hợp cân nhắc nhé.

__________

Thượng Hải, Trung Quốc.

Mùi máu tanh, ẩm mốc bốc lên khiến đầu mũi khó chịu. Giữa những tầng lớp thượng đẳng ở chốn phồn hoa này thì những cuộc ẩu đả dường như trở nên quen thuộc. Đặc biệt là với những tổ chức ngầm thì ẩn sâu trong bóng tối lại càng là biệt tài.

Sống ở cái mảnh đất mà đâu đâu cũng là tòa nhà cao chọc trời, lô nhô như những cây cọc cắm sâu vào đất. Trương Chiêu hiểu rõ, ở đây tiền là thứ được đặt lên hàng đầu. Những thế lực khác muốn ngăn cản con đường thăng tiến của họ đều phải bước qua bức tường cám dỗ. Bước qua rồi lại phải đối mặt với vô số thử thách khác, may mắn lắm mới chống phá được họ.

Tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu, lại còn là quý tử gia tộc họ Trương. Trương Chiêu cảm thấy hứng thú với những thú vui của xã hội. Chẳng ngần ngại mà thử qua những điếu thuốc. Chúng đắng, đắng vô cùng. Nhưng cậu thấy ổn, thậm chí còn tìm đến chúng mỗi khi gặp căng thẳng.

Mấy tháng trước, gia tộc Trương vừa thực hiện phi vụ làm ăn với gia tộc Vương. Hai gia tộc lớn nhất nhì Thượng Hải, tất nhiên sẽ có nhiều kẻ dòm ngó nhưng trình độ người của họ cũng chẳng phải thấp. Chẳng mấy chốc mà đã trót lọt vượt qua tai mắt của mấy gã cảnh sát quèn.

Nghĩ lại đêm đó sau khi thực hiện xong, Trương Chiêu còn thấy Vương Sâm Húc bực dọc chuyện gì đó mà đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn cậu. Mà cậu cũng chẳng thèm bận tâm. Vốn chỉ là bạn thân cũ, bây giờ đường ai nấy đi. Cậu ta cũng sắp trở thành người thừa kế gia sản. Chắc sau này muốn nhìn cậu cũng phải cúi xuống thôi, vì giờ cậu và hắn ta đã chẳng cùng đẳng cấp nữa.

Nhìn xuống mặt đường ẩm ướt vì máu tanh, Trương Chiêu rút thêm một điếu thuốc nữa từ túi quần. Tìm một hồi không thấy bật lửa thì bất ngờ một bàn tay đưa lên trước đang bật ngọn lửa nhỏ nhưng đủ để thắp sáng con ngõ chật hẹp này. Trương Chiêu nhìn người trước mặt nhếch mép cười. Đoạn đưa điếu thuốc lên trước bắt lửa. Cảm thấy đã khói đã bốc lên thì mới đưa lên miệng rít một hơi rồi nhả khói ra. Lúc này cậu mới chịu lên tiếng.

"Cảm ơn"

"Em thắp cho anh mà anh chỉ nói cảm ơn thôi à?"

"Phải nói cảm ơn em yêu chứuuu"

Trương Chiêu nghe xong không nhịn được mà bật cười.

Trịnh Vĩnh Khang vẫn luôn hài hước như vậy. Mặc dù mới gặp và quen nhau được 4 năm nhưng hai người đã thân thiết tới nỗi chẳng khác gì anh em ruột. Nói về Trịnh Vĩnh Khang, gia đình cậu ta không lớn mà cũng chẳng bé. Nói chung khi nhắc đến gia đình họ Trịnh thì người đời vẫn biết. Vì gia đình cậu ta là làm ăn "chân chính", chứ chẳng phải là những thế lực ngầm chuyên buôn bán ma túy và các loại vũ khí như gia tộc họ Trương và họ Vương. Nói là làm ăn "chân chính" vậy thôi chứ gia đình cậu ta chính là bên đầu quân việc sản xuất vũ khí cho các gia tộc khác buôn bán. Có lẽ vì các xưởng sản xuất thường chỉ xuất hiện nhỏ lẻ nên đám cảnh sát chẳng phát giác ra. Mà những xưởng nhỏ lẻ này lại được khoác thêm lớp sơn màu mè sặc sỡ, đóng vai làm những cửa hàng đồ ăn vặt làm sao mà họ phát hiện ra được.

"Sao mày tới đây?"

"Anh bảo em tới chơi cùng mà"

"À. Đói không?"

"Có, em đói. Em ăn Chiêu ca được không?"

"Mày đùa à, tao không yêu con trai. Nhưng mà là mày chắc tao sẽ nghĩ lại đấy."

=))))))))))))

Khang Khang cười tít mắt dẫn Trương Chiêu đến nhà hàng Hadilao, để lại đống tàn dư sau lưng cho đàn em dọn dẹp.

Trên đường đi Trương Chiêu thường xuyên đánh mắt qua những bảng hiệu bên ngoài kia. Cậu thích nhìn ngắm thế giới này, có quá nhiều điều để học hỏi, Trương Chiêu từ bé đã được chiều chuộng, thích đi đâu thì đi, thích học gì thì học, họ luôn tôn trọng ý kiến của cậu. Tính cách từ đây cũng trở nên nhu nhược. Mà cậu nhu nhược nhưng cũng chẳng phải là khó bảo. Gia đình chiều cậu là thế nhưng cậu cũng rất hiểu chuyện mà thường xuyên rèn luyện thể lực cũng như trí óc của mình. Ngày thường cậu hay tham gia vào những buổi huấn luyện của các vệ sĩ mới mà học hỏi. Trương Chiêu bướng bỉnh lắm, muốn làm gì thì chắc chắn phải làm bằng được. Có những ngày cậu luyện động tác phòng vệ cho tới tận đêm khuya mới chịu đi ngủ. Vì vậy nên dù mới ở tuổi 17 nhưng cậu đã đủ khả năng để tham gia vào một số phi vụ lớn của gia tộc.

Những tấm bảng hiệu màu mè kia bắt mắt thật đấy, nhưng biết đâu được sau này chúng sẽ chỉ còn màu tối đen?

Đến nhà hàng họ cứ vậy mà đường đường chính chính bước vào. Có gia thế, gia đình làm ăn lớn nên được tiếp đón rất nồng nhiệt. Mà họ làm ăn bất hợp pháp nhưng không đi đường vòng lại hiên ngang như vậy cũng là do gia đình che giấu quá tốt thôi. Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ biết họ là con nhà gia giáo, có học thức, giàu có và cũng chỉ thế chẳng biết gì nhiều hơn. Đám cảnh sát kia vốn rảnh hơi nên tìm hiểu mới biết họ làm ăn bất hợp pháp làm những phi vụ của họ dần về sau phải thực hiện trong im lặng và cảnh giác cao độ mà thôi. Trương Chiêu vốn chẳng ham món này đâu, nhưng Khang Khang thì có vẻ thích lắm. Mà bây giờ cũng đói bụng nên ăn món gì dở cũng thành ngon.

No bụng rồi cũng là lúc đôi mắt díu hết lại với nhau. Chiêu Chiêu không nhịn được ngáp một cái.

"Anh buồn ngủ à? Về nhà em ngủ đi."

"Điên, tính dụ tao hay gì tao tự về ngủ. Mà mày làm bài tập chưa? Mới tí tuổi mà ăn chơi quá, sau này không biết ông bà nhà mày có trông đợi được gì ở mày không nữa."

"Thôi nha! Nhìn vậy chứ em cũng có võ lắm đó" - Khang Khang nói xong liền hất cằm tự đắc.

"Rồi rồi về học đi, anh mày về ngủ đây."

Cuối cùng Trương Chiêu vẫn phải để Khang Khang đưa về vì giữa đường cậu lại đòi vào quán bar. Quán bar này được nhiều cậu ấm cô chiêu ưa chuộng mà thường xuyên lui tới. Từ lâu Trương Chiêu đã trở thành vị khách Vip của nơi này.

Vừa tới cậu đã được nhân viên pha chế tiếp đón bằng ly Espresso Martini, loại đồ uống chứa cả caffeine. Nhưng nó không có tác dụng với Trương Chiêu mà ngược lại làm cậu muốn ngủ hơn. Nhờ vị đắng của cà phê, vị cay của rượu pha quyện với vị ngọt ngào của đường làm vị giác như được "khai mở". Mùi thơm thoang thoảng trong không khí, mời gọi Trương Chiêu chìm đắm xuống thứ chất lỏng cuốn hút này.

Hết ly này tới ly khác chẳng thể ngừng lại.

Khang Khang dù có níu kéo tới đâu cậu cũng nhất quyết không chịu về nhà. Thật đúng là con người đa nhân cách, rượu vào là khác hẳn. Khi nãy một mực đòi về, giờ Khang Khang phải lôi lôi kéo kéo mới về được tới nhà.

Trương Chiêu về tới nhà thì không chịu cởi giày dép ra mà tự động tới bên giường nằm phịch xuống ngủ khiến đứa em kia phải nai lưng ra giúp.

Thật quá bất công với Khang Khang đi thôi. Cậu còn bài tập đang đợi ở nhà nữa đó.

__________

Chắc mấy chap đầu chủ yếu sẽ kể về gia thế ba người này nên sẽ hơi chán á. Mà chắc cũng do văn phong của tui làm nó chán nữa=))

Non-beta reader nên mọi người thoải mái góp ý mình sẽ sửa lại nhe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net