5 Phong vô nhai-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Vô Nhai (hb) chap 15

Nhai, làm cơm...

Nhai từ trong mê man tỉnh lại, phát hiện mình đang ghé sấp trên ngực Hoang Vô Trú.

Khuôn mặt không chút tỳ vết, hoàn mỹ như được điêu khắc của đối phương khiến hắn có chút ngẩn ngơ, eo bị cầm giữ trong tay y, thân thể kề sát, không có quần áo ngăn cách, Nhai cảm thấy rõ ràng cơ thịt kiên cường dẻo dai cùng nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể đối phương.

Hắn thấy khó chịu, muốn kéo y ra, nhưng đôi yêu đồng huyết sắc bỗng nhiên mở toang, lập tức dán vào nhìn hắn chòng chọc.

Hoang Vô Trú đã thức dậy.

".......... Bỏ ta ra."

Nhớ lại sự thất thố của mình hôm qua, sắc mặt Nhai trở nên rất u ám, thanh âm lại lạnh đến phun ra băng vụn.

Hắn chưa từng nghĩ mình cư nhiên lại bị làm tới phát khóc.

Mà nhìn sơ qua thì dường như nam nhân tóc trắng này căn bản mặc kệ mình, thậm chí không thèm liếc mình một cái, nhưng Nhai lại mơ hồ có cảm giác nhất cử nhất động của hắn đều nằm gọn trong lòng bàn tay đối phương.

Nghĩ nghĩ, Nhai không khỏi liếc nhìn nam nhân tóc trắng, nháy mắt, cái loại áp lực quen thuộc lại nảy lên trong lòng, nhất thời hơi mất bình tĩnh.

Hắn không thể không thừa nhận hầu như bất cứ lúc nào nam nhân này cũng có thể ảnh hưởng đến tâm tình hắn.

Chỉ cần ở cạnh y, hắn cảm thấy khó mà bình tĩnh, thậm chí sẽ có loại nôn nao tuyệt vọng.

Mà cái loại cảm giác này lại càng lúc càng mãnh liệt, làm hắn muốn chạy trốn...

Kẻ này cố ý giam mình bên người, rốt cuộc muốn làm gì ?

Trên người mình căn bản không có thứ đáng giá gì đủ để khiến một kẻ có địa vị cao như y giành giật.

Diện mạo, hắn không có.

Quyền thế, cũng không đáng nhắc tới.

Nghiêm khắc mà nói, hắn bất quá chỉ là một nam nhân trung niên bộ dạng bình thường, nếu vì nguyên nhân này mà bị nhốt, cũng không khỏi quá mức buồn cười.

Tuy hơi đắn đo, không rõ quan hệ của nam nhân và hắn, nhưng từ các loại dấu hiệu trước giờ, Nhai có thể đại khái đoán ra, quan hệ quá khứ của họ hẳn là chủ tớ.

Mặc dù đôi khi nam nhân này lại làm ra những chuyện vượt xa phạm vi chủ tớ với hắn.

Nghĩ như vậy, trong đầu Nhai không khỏi hiện lên hồi ức tận lực kiềm nén đêm qua, tiếng gầm trầm thấp của hùng sư, đầu lưỡi nóng ẩm liếm trên thân thể cùng với..... hầu như xuyên thủng cả người hắn.

Đủ rồi.

Sợ hãi mãnh liệt nháy mắt ngăn chặn hắn hồi tưởng, một cảm giác quái lạ khiến tim phát lạnh làm sắc mặt hắn một trận xanh tái, nên trong mắt cũng không khống chế được toát ra sát ý.

Nhưng rất nhanh lại bị hắn cương ngạnh đè xuống.

Hắn không phải loại người dễ dàng biểu lộ cảm xúc chân thật.

" Hôm nay khó có được hứng thú thế này, ngô sẽ điểm thêm một chút tiết mục."

Lúc này, Hoang Vô Trú lại đột nhiên mở miệng. Lời tuy tựa như nói với khách khứa, nhưng ánh mắt y lại nhắm thẳng ngay Nhai, dừng một chút, mới chậm rãi nói với một mình hắn.

" Đây là tiết mục chuẩn bị riêng cho ngươi, hảo hảo mà nhìn."

"..........."

Nhai nhíu mày, trong lòng dâng lên một dự cảm bất hảo vô danh.

Dưới ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ mong đợi của mọi người, đèn lồng nhỏ trên ngôi cao đột nhiên sáng lên rồi tối xuống theo một tiết tấu đặc thù nào đó. Mà hoa hồng đỏ cùng dạ minh châu xanh bảo thạch lại chậm rãi bắt đầu chớp tắt, nhất thời, không khí đại điện trở nên thần bí mà mị hoặc.

Tĩnh...

Tĩnh, không một chút tiếng động....

Thậm chí mọi người bắt đầu cảm thấy có thể nghe rõ tiếng tim mình đập bên tai.

Dần dần, trong không khí bắt đầu tràn ngập một mùi thơm thanh nhã mà thần bí. Loại hương thơm đạm đạm đặc biệt, có loại mê hoặc cám dỗ nhân tâm...

Bất đồng hoàn toàn với hương liệu thế tục, như chỉ được sinh ra bởi đất trời, mùi thơm tràn ngập thần bí cùng cấm kỵ.

" Đinh..."

Tiếng chuông réo rắt như lông vũ trêu chọc lòng người nhẹ vang trong mảnh u ám.

Một bóng người thon dài, chân trần, mặc áo choàng trùm đầu không rõ bộ dạng từ ngoài điện chậm rãi đi tới.

Hắn đi rất chậm, nhưng có một nhịp điệu riêng nào đó phảng phất như đến từ viễn cổ.

Mà với mỗi bước đi, chân lỏa trắng như tuyết thắt lên một cái lục lạc lại mơ hồ lộ ra từ vạt áo tơ tằm. Ngón chân thon dài cân xứng trắng nõn. Như một tuyệt tác hoàn mỹ, trong khung cảnh u ám vẫn tản ra một loại ánh sáng nhu hòa mông lung.

Khách ngồi hai bên đại điện cũng nhìn người mới tới không chớp mắt. Thậm chí mấy kẻ định lực kém cũng há miệng ra, cả người ngây ngốc.

Nhưng bộ phận người có địa vị cao trong đó đã đoán ra lai lịch kẻ thần bí này. Ánh mắt họ cũng không khỏi nóng lên, dục vọng chiếm đoạt mãnh liệt trào dâng cơ hồ không áp chế được...

Chủng tộc thần bí như trong truyền thuyết....

Tại sơn cốc này, tuy mỗi người nam nữ đều rất đẹp, nhưng trong số họ có một số người sinh ra bởi phương thức đặc biệt. Những người này hoàn toàn bất đồng. Tự thân có khí tức mê hoặc người khác. Nghe nói chỉ cần đối diện, nhìn thật sâu vào những người đó thì sẽ bị đoạt lấy linh hồn. Truyền thuyết mặc dù có chỗ khuếch đại, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.

Họ tuy cũng nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

Người mới tới đứng trong đại điện, khi hắn khẽ vén áo choàng đen lên một chút, hoa văn tím hồng hoa lệ cũng dần lộ rõ. Như mạn đà la nở rộ ven bờ, tuyệt mỹ, hoàn hảo và thê diễm.

Sau đó, cánh môi thanh tú bán lộ dưới mũ choàng gợi nhẹ lên một mạt cười nhạt quyến rũ, nháy mắt, mọi thứ xung quanh như mất sắc, chỉ vì một mạt hoa lệ giữa cánh môi hắn.

Thậm chí Nhai xưa nay vốn lãnh đạm cũng không khỏi rung động.

Nhưng cảm giác của hắn không chỉ có kinh diễm, còn một chút căm ghét mâu thuẫn nói không nên lời rất quen thuộc.

Một bàn tay.

Bỗng dưng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, lòng bàn tay hướng lên, tựa hồ còn nắm cái gì.

Nhẹ nhàng tinh tế như nâng bạch ngọc, ống tay áo rộng mở chậm rãi chảy xuống dọc theo da thịt nhẵn nhụi, dù đang trong bóng tối u ám nơi đại điện cũng không thể che lấp thứ trắng bóng như ngọc kia.

Sau đó dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, năm ngón tay tinh xảo màu hồng phấn anh đào chậm rãi mở ra, trước mắt mọi người, đóa hoa màu trắng nảy ra giữa lòng bàn tay, tựa quang hoa trắng noãn tản ra từ ánh trăng tròn.

Hầu như ngay tức khắc, cánh hoa màu trắng như bị một cơn gió lốc nhu hòa nhẹ nhàng cuộn xoáy, nổi lơ lửng xoay quanh khách nhân bốn phía.

Một lát sau, đóa hoa thoạt nhìn hơn mười cánh lại dần lay động, cuối cùng hóa thành hơn ngàn vạn, như đom đóm nhu hòa bay xuống khắp nơi.

Trong nháy mắt, đài mây được trang trí bởi vô số cành cây cùng đèn lồng giăng giăng mây mù hư ảo, như tiên cảnh nhân gian, như mộng huyễn vô thực.

Nhiệt độ chung quanh tựa hồ có chút dâng cao, những mảnh sáng trên mặt đất lại dần hóa thành sương mù tứ tán, bốc hơi lượn lờ, nhanh chóng tràn ngập đại điện.

Sau đó, trong tiếng kinh ngạc của mọi người, xung quanh người nọ thình lình vô thanh vô tức xuất hiện bốn thân ảnh trang phục giống nhau như đúc. Nhưng thân thể hình như nhỏ xinh hơn một chút.

Mà trong tay họ đều cầm nhạc khí tinh xảo hiếm thấy.

Mười ngón tay thon dài lướt động trên dây đàn, tiếng nhạc du dương vang lên, như gió xuân thổi tan băng tuyết, một cỗ ấm áp tựa sóng lớn tầng tầng tràn ngập đại điện, như có thể thấm vào linh hồn, âm nhạc hóa thành men say mê hoặc lòng người, phối hợp với khí tức thần bí mà hấp dẫn của năm người nọ, không khí lập tức trở nên ái muội biếng nhác.

Ánh sáng mê huyễn xung quanh như được rót vào sinh mệnh mà nhẹ nhàng lay động, năm thân hình cũng diễm lệ di chuyển theo.

Nhạc công bốn bên cũng theo động tác khởi vũ của vũ giả, như trăm điểu hướng phượng hoàng thiết tha quay quanh hắn. Mà dù cách trường bào, vòng eo mảnh khảnh vẫn khiến tâm thần người ta nhốn nháo, miên man bất định.

" Đông..."

Tiết tấu nhạc thanh chợt biến, đôi tay mềm mại của vũ giả khẽ động, tức khắc, áo choàng vốn khoác trên mình năm người đều phất cao, chậm rãi phiêu động, sau đó lại nháy mắt hóa thành cánh hoa, theo gió tung lên, cuối cùng chậm rãi rơi xuống mặt đất, chỉ còn một trận tàn hương.

Trong tiếng hút khí kinh diễm của mọi người, lập tức có thể thấy rõ dung mạo của năm người đó.

Ngay cả Nhai vốn nhìn quen mỹ nhân, cũng không khỏi có chút thất thần.

Khuôn mặt kia không thể chỉ dùng chữ đẹp để hình dung, nhất là vũ giả chính giữa....

Mi nhãn dài mảnh, ngay cả đuôi lông mày cũng mang theo phong tình, mũi thẳng, rồi lại có một cỗ nhu hòa cùng mị hoặc nói không nên lời, nhất là đôi môi hồng nhạt dụ nhân kia, nhìn qua tựa như cánh sen trên tuyết sơn, trời sinh tinh khiết gợi cảm, khóe môi nhẹ câu lên, tựa tiếu phi tiếu như hút hồn.

Thân thể uyển chuyển bọc lụa mỏng mê người, bên dưới vải dệt bán trong suốt mơ hồ có thể thấy được vòng eo nhỏ nhắn, vừa đủ để ôm trọn trong một cánh tay. Mãi đến lúc này, mọi người mới thấy rõ, cái người băng cơ ngọc cốt nọ thật sự là một nam nhân, mà dù có bốn nữ tử tấu nhạc dung mạo khuynh quốc khuynh thành vây quanh bốn phía, vẫn không lấn át được một chút tao nhã của vũ giả.

Thậm chí phảng phất như kém cỏi hơn mấy phần.

Dụ nhân nhất chính là con ngươi màu lục sậm của vũ giả, giống như đá mắt mèo xanh ngát tinh khiết, rồi lại sẫm hơn ba phần, tựa hồ lây dính chút màu mực, lại càng trong suốt đến động lòng người.

" Đinh"

Một tiếng vang nhỏ xuất ra, liền thấy vòng eo nhỏ nhắn của vũ giả khẽ động, tay áo bay lượn, nhất thời, mọi người trong điện đều hoa cả mắt, cơ hồ chìm vào quên lãng trong chốc lát.

Mà hai dãy lụa trong tay vũ giả cũng ngại ngần biến hóa liên tục theo lực đạo, khi thì giống như trường xà, cuộn xoắn phun ra hai bên, khi lại giống như sao Hôm trên trời, vươn mình lên chín tầng mây rồi trảm xuống thật mạnh.

Chỉ một điệu vũ, lại như hỗn hợp của đá sỏi thô cứng cùng mây nước nhu hòa, có thể nói dung hợp hoàn mỹ giữa nhu nhuyễn và cường lực.

Nhưng hấp dẫn nhất vẫn là khí tức trên người năm người này...

Nhìn như suối nước trong suốt, kết quả lại là mĩ tửu cường liệt, tựa hồ trời sinh đã mang theo một cỗ khí tức mê hoặc lòng người, thanh mà không sạch, mị mà không yêu.

Nhiệt độ trong đại điện dường như lập tức dâng cao, tựa hồ ngay cả tâm của những người dự tiệc cũng bay về phía kẻ chính giữa năm người, trong mắt hàm chứa dục vọng chiếm giữ cùng ham muốn dung tục.

Loại ánh mắt khiến một cảm giác chán ghét lập tức chiếm cứ nội tâm Nhai.

" Có phải cảm thấy họ rất quen thuộc ?"

Đột nhiên tiếng nói đầy từ tính mà trầm thấp đặc thù của Hoang Vô Trú vang lên bên tai, trong đó tựa hồ còn mang theo mấy phần lãnh đạm quỷ dị.

"..........."

Nhai trầm mặc, không động cũng không nhìn Hoang Vô Trú.

" Mấy người này đến từ Nguyệt Nhan Tộc."

Hoang Vô Trú tựa hồ đã quen với sự hờ hững của Nhai, y một bên không nhanh không chậm giải quyết đồ ăn cám bã trước mặt, một bên vẫn tiếp tục tự biên tự diễn nói.

" Mà Nguyệt Nhan Tộc là một chủng tộc rất thú vị. Trừ bỏ ngoại hình vượt xa người bình thường, nghiêm khắc mà nói, họ cũng không được tính là nhân loại, phải là một nhánh thuộc yêu hệ."

Dừng một chút, Hoang Vô Trú lại chậm rãi nói.

" Ngô nghĩ có lẽ ngươi cũng phát hiện được người của chủng tộc này có một loại thiên phú bẩm sinh....... Mị hoặc."

" Không riêng gì bề ngoài, ngay cả khí tức tự thân họ phát ra cũng có lực hấp dẫn đặc biệt mãnh liệt."

" Hầu như không ai có thể chống cự mị lực của họ. Vô luận là nam hay nữ, đã tới gần họ rồi thì đều bất giác bị hấp dẫn, thậm chí sẽ sinh một loại chấp niệm cường liệt, muốn có được họ."

" Đương nhiên, họ còn một thứ đặc biệt hơn lực hấp dẫn, chính là có thể giúp người đầu tiên kết hợp cùng mình, không những có thể gia tăng tuổi thọ, còn tăng thêm gần ba đến năm tầng công lực. Thậm chí, thường xuyên đứng bên cạnh người Nguyệt Nhan Tộc, công lực cũng tăng nhanh hơn bình thường."

"..........."

Nhai nghe đến đó, không khỏi cau mày.

Nếu nói thế, chẳng khác nào bản thân Nguyệt Nhan Tộc luôn đứng bên bờ vực diệt tộc. Không nói đến bề ngoài, chỉ cần có thể gia tăng công lực cũng đủ để võ giả trong thiên hạ điên cuồng đoạt lấy họ.

Bất quá hiện giờ thấy bọn họ có thể khiêu vũ thoải mái ở đây thế này, chắc đã dựa vào một thế lực đủ cường đại.

Nghĩ nghĩ, Nhai liếc Hoang Vô Trú, căn bản chắc chắn là y bảo hộ cho chủng tộc này.

" Tất cả người Nguyệt Nhan Tộc đều do một loại thực vật đặc biệt – Nguyệt Hồn thai nghén sinh ra."

Hoang Vô Trú vừa nhìn nhân dạng tuyệt mỹ khiêu vũ dưới đài, vừa thản nhiên tiếp tục nói.

" Nhưng loại thực vật này, tư chất bản thân cũng không phải hoàn toàn giống nhau. Ngẫu nhiên sẽ xuất hiện thể biến dị có nhan sắc đặc biệt diễm lệ. Mà loại thể biến dị Nguyệt Nhan Tộc sinh ra, vô luận là dung mạo hay thiên phú mị hoặc, cũng vô cùng vượt trội so với tộc nhân bình thường. Thông thường sẽ tồn tại như người lãnh đạo."

Nói tới đây, y trầm mặc hồi lâu, mới dùng một loại ngữ điệu tựa tiếu phi tiếu tiếp tục nói.

" Nhưng hơn ba mươi năm về trước, có một Nguyệt Nhan tộc nhân lại sinh ra từ bụng một nhân loại."

"Phụ thân hắn là một nhánh của Nguyệt Nhan Tộc, nhưng mẫu thân chỉ là một nữ tử phú gia bình thường."

" Hắn không có dung mạo mỹ lệ như Nguyệt Nhan Tộc, cũng không có năng lực giúp người ta gia tăng công lực, thậm chí tóc của hắn đều là một màu xám. Nhưng hắn chung quy vẫn là người của Nguyệt Nhan Tộc, nên trên người hắn vẫn sót lại một vài thiên phú nào đó."

" Chẳng hạn như, mặc dù chỉ là bộ dáng bình thường, nhưng so với nhân loại vẫn dễ dàng hấp dẫn người khác hơn."

"..........."

Nhai bên cạnh, sắc mặt đã có chút trắng bệch, hắn đã mơ hồ đoán ra lời Hoang Vô Trú muốn nói kế tiếp.

" Ngô nói đến đây chắc hẳn ngươi đã đoán ra, ngươi chính là kẻ hơn ba mươi năm trước sinh ra từ bụng nhân loại, Nguyệt Nhan hậu duệ."

Hoang Vô Trú nói xong, bàn tay thon dài bất dung kháng cự nhẹ vung lên, cả người Nhai cơ hồ bị y kéo vào ngực, chiếc cằm thon gầy cũng bị ngón tay đối phương nắm lấy.

" Ngươi cho rằng mấy thanh niên có vẻ như mê luyến ngươi kia, đơn giản chỉ là mê luyến bản thân ngươi hay là mê luyến chút huyết mạch Nguyệt Nhan Tộc trong cơ thể ngươi ?"

"..........."

Mặc dù thoạt nhìn ngoài mặt Nhai vẫn rất lãnh tĩnh, nhưng cánh môi run nhẹ lại để lộ nội tâm xáo trộn của hắn.

Khuôn mặt vốn luôn không có biểu tình của Hoang Vô Trú giờ lại có chút quỷ dị âm lãnh. Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hắn, mới tiến đến bên tai hắn, dùng tiếng nói từ tính mà trầm thấp như ác ma, gằn từng tiếng chậm rãi nói.

" Ngươi nói xem, nếu ngô tặng họ một Nguyệt Nhan tộc nhân thuần khiết nhất, kết quả sẽ như thế nào ?"

Nhai muốn cười, nhưng dường như cơ mặt không chịu nghe lệnh chỉ hơi giật giật. Một lát sau, hắn mới khàn khàn nói.

" Ngươi không biết mình rất nhàm chán à ? Chuyện loại này thú vị lắm sao ?"

Tuy nói như vậy nhưng Nhai lại tinh tường nhớ rõ, mấy người chạm vào thân thể hắn đều đặc biệt thích ngửi khí tức trên người hắn.

Nhất là Mặc Khê Đoạn...

Hoang Vô Trú không nói gì, chỉ ôn nhu vuốt ve cổ Nhai, ánh mắt sâu xa nhìn không ra cảm xúc, một lát sau mới chậm rãi nói một câu khiến sắc mặt Nhai thảm biến.

" Vậy ngươi lừa mình dối người như vậy cũng thú vị lắm sao?"

Hoang Vô Trú này, dường như từ trước đến nay đều có thể dễ dàng bắt được nhược điểm nội tâm Nhai.

"..........."

Nhai trầm mặc thật lâu mới nghiêm túc nói.

" Ta tin tưởng bọn hắn"

Vừa dứt lời, đại chưởng phủ sau gáy hắn đột nhiên đè mạnh, khoảng cách giữa hai người đột ngột kéo gần, đối phương không nói gì, nhưng cặp huyết sắc đồng tử gắt gao dõi theo hắn lại hung tợn khiến tim người ta phát lạnh

Huyết

Trong dục trì hậu viện, hơi nước mông lung vờn quanh, mơ hồ có thể thấy được hai bóng người thon dài dây dưa trong đó. Đôi khi truyền đến tiếng thở dốc ẩn nhẫn như bị thấm nước, áp ức không thể khống chế.

Một đôi tay...

Một đôi tay nam tính thon dài mà trắng nõn bị dãy lụa đỏ như máu trói phía trên đầu, phảng phất như đang nén chịu một thứ gì đó khó có thể chịu đựng, ngón tay thon dài khớp xương phân minh thống khổ níu chặt dãy lụa....

Theo cánh tay bị trói kia đi xuống, ánh mắt của nam nhân tóc xám ẩn nhẫn mà thành thục đã tan rã, gương mặt tràn ngập mồ hôi mơ hồ đỏ ửng. Dường như hắn không muốn phát ra âm thanh đáng xấu hổ gì từ miệng nên cắn chặt răng kiềm chế, dịch trong suốt thỉnh thoảng tràn ra từ cánh môi run rẩy...

Chật vật và tình sắc nói không nên lời.

Thân thể hắn săn chắc, cơ thịt eo bụng hiện ra đường cong hữu lực, hơi uốn khúc, có loại mỏng manh mâu thuẫn.

Thật ra nam nhân đã không còn khí lực gì, nhưng trói hắn lại dường như là một loại tình thú biến thái, vẫn dùng lụa đỏ cùng dây lưng buộc thân thể hắn ra tư thế mời gọi, gốc đùi bị trói riêng biệt, nâng lên mở ra hướng hai bên.

Một nam nhân tóc dài tuyết bạch đang vùi đầu vào giữa hai chân bị bắt mở ra của hắn. Màu môi rất nhạt, đầu lưỡi lại hồng đến diễm lệ, liếm láp qua lại chỗ tư mật dưới thể mao nam nhân tóc xám, thanh âm nhớp nháp trong hơi nước nghe dâm loạn khác thường...

" Hoang Vô Trú, ta nói ngươi con heo thao này.... Đủ rồi.... Không.... A...."

Nam nhân tóc xám tựa hồ đã ấm ức tới cực điểm, muốn mắng thô tục một chặp, nhưng hắn bị ép bắn mấy lần, thanh âm thở dốc mang theo tiếng khàn đục tình dục, yếu ớt mà nhu nhuyễn.

Còn cái tên Hoang Vô Trú này là nam nhân tóc xám mới biết được.

Đối phương trước là để hắn đoán, bảo nếu đoán đúng thì buổi tối tha cho hắn.

Nam nhân tóc xám cũng thật sự đi đoán, nội trong ba lượt liền đoán đúng, nhưng tới tối vẫn phải...

Ngay cả lý do cũng không có...

Hoang Vô Trú nghe thấy hắn mắng, chậm rãi ngẩng đầu lên từ giữa hai chân hắn. Tựa tiếu phi tiếu liếm dịch thể nhũ bạch tràn ra khóe miệng, sau đó đứng lên từ mặt nước, cho đến khi hung khí cực đại hình dáng hung tợn dưới eo y xuất hiện trong tầm mắt Nhai, cũng mười phần uy hiếp để vào....

" Đừng...."

Bị khí quan hung hãn phỏng người chạm vào chỗ yếu ớt, sắc mặt Nhai trắng bệch, phát ra thanh âm run rẩy mà ngay cả hắn cũng không khống chế được.

Nhưng nam nhân tóc trắng dường như cố ý tra tấn thần kinh hắn, động tác cực kỳ từ tốn và biếng nhác, bắt lấy phần eo căng chặt của hắn, sau đó nâng khí quan mình nhắm ngay huyệt khẩu run rẩy.

" Nhìn ngô tiến vào như thế nào....."

Thì thầm khàn đục bên tai Nhai, phần eo rắn chắc của Hoang Vô Trú áp sát Nhai, khí quan màu đỏ sậm ác ý dò xét quanh quẩn chỗ ao hãm bị y liếm đến ướt dính, mà nhiệt độ truyền đến từ điểm tiếp xúc cùng ý đồ đen tối lại khiến người nọ không khống chế được run sợ.

Cái loại phương thức chết từ từ này khiến Nhai hầu như hỏng mất, hít sâu một hơi vừa muốn nói gì, hung khí phủ gân xanh kia lại chuẩn xác đối diện huyệt khẩu, trực tiếp chậm rãi đẩy vào.

Một cái liền vào trọn...

"Ô..."

Nhai ngửa đầu ngâm thảm một tiếng, đã không thể nói được, gáy lập tức bị chụp lấy, cánh môi đạm sắc cũng bị tước đoạt.

Chuyện về sau tất nhiên không phải nhiều lời.

Hơi nước càng ngày càng dày đặc, đến độ không thấy rõ thân ảnh hai người, chỉ mơ hồ nghe được tiếng thở dốc, tiếng nghẹn ngào cùng với tiếng va chạm đôi khi truyền ra trong hồ.

Còn sau nửa đêm, Nhai thật sự hoàn toàn gặp phải phiền phức.

Không nói đến việc bị Hoang Vô Trú cưỡng ép bế đi tẩy cái kiểu căn bản không sạch nổi, sau đó còn bị bắt trói, ép bắn ba lượt, làm hai lần, đến khi được ôm trở về phòng, cái nam nhân tóc trắng giày vò hắn tới tận nửa đêm.

*******************

Trong nhà gỗ cổ kính bên hồ, một tiếng "đông" trầm đục, nam nhân tóc xám có chút chật vật ngã sấp xuống thảm trải trên sàn nhà.

Nhịp thở hắn rất loạn, cũng rất trầm, tóc dài như thác tuyết sớm đã bị kéo tản ra, tán đầy mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hhh
Ẩn QC