Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








Chương 48: Người què

Lúc Bạch Cảnh Trần trở về Mộc Hương Thủy Tạ, quả nhiên Quân Nguyên Thần đã ngồi chờ ở đó.

Liếc nhìn trên bàn, có một chiếc dây da, nó có tác dụng khác nhau, quyết định bởi biểu hiện gần đây của Bạch Trần như thế nào, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Y và Quân Nguyên Thần đều hiểu rõ.

Quân Nguyên Thần nhìn y, chờ đợi câu trả lời của y.

"Ha... Để cậy được miệng hắn ta đúng là khó mà."

Bạch Cảnh Trần ném một tờ giấy lên bàn, nhấp một ngụm trà rồi ngồi phịch xuống ghế, giống như vô cùng mệt mỏi.

Quân Nguyên Thần hài lòng mỉm cười, cầm tờ giấy lên nhìn.

"Ta cũng biết, dựa vào thủ đoạn độc ác của ngươi, ngươi sẽ làm được mà."

Bạch Cảnh Trần không phản bác, thậm chí còn nhướn mày đắc ý.

Chữ viết trên mảnh giấy này thô ráp và có màu đỏ tươi, nhìn kỹ sẽ thấy đó là vết máu khô, dòng chữ ngắn gọn, trên đó là số thế lực trung thành với Quân Nguyên Khải mà Mặc Vũ biết...

"Ba mươi nghìn ngự lâm quân, ba nghìn tử vệ, năm mươi nghìn kỵ binh huấn luyện bí mật, cộng thêm mười nghìn tinh binh Bắc Vực..."

Quân Nguyên Thần đọc xong, nắm rõ trong lòng, sau đó đưa tờ giấy lên ngọn nến, đốt rồi ném vào lư hương.

"Không lệch gì nhiều so với dự đoán của ta."

"Ngươi tin lời hắn ta nói sao?"

Bạch Cảnh Trần chống cằm hỏi.

Quân Nguyên Thần nhìn y, cười nói: "Ta tin vào thủ đoạn của ngươi."

"Ha ha."

Bạch Cảnh Trần bật cười.

"Ngươi có chắc là Mặc Vũ không giữ lại gì nữa chứ? Còn có thể đào ra được gì không?"

"Không thể."

Bạch Cảnh Trần quả quyết lắc đầu.

"Hử?" Quân Nguyên Thần chờ y giải thích.

"Người chết không nói được."

Quân Nguyên Thần nhíu mày, đứng dậy, đứng ở trước mặt Bạch Cảnh Trần, nâng cằm y lên hỏi.

"Ngươi giết hắn ta rồi?"

Bạch Cảnh Trần mặt đầy oan uổng nói: "Ngươi cũng biết tên mặt trắng nhỏ kia miệng cứng đến mức nào mà, chết còn không sợ chứ đừng nói là đau đớn. Để có thể lấy được những tin tức này, ta đã mất không ít tinh lực đó! Ta không dùng chút lực nào, hắn ta không có khả năng chống cự thôi!"

Bạch Cảnh Trần có thể cảm nhận được Quân Nguyên Thần đang tức giận.

"Ngươi đang gạt ta? Ta đi xem thi thể của hắn ta là biết ngươi nói thật hay giả."

"Ở ngay trong nhà giam, ngươi đi mà xem."

Bạch Cảnh Trần nhún vai.

Quân Nguyên Thần lập tức đứng dậy đi đến nhà giam, bọn lính canh đã dùng một tấm vải trắng che thi thể, tính nhân lúc ban đêm mang ra hoàng thành để xử lý. Quân Nguyên Thần đích thân kiểm tra cổ hắn ta, không có mạch đập, mới tin lời nói của Bạch Cảnh Trần là thật.

Lúc trở lại Mộc Hương Thủy Tạ, sắc mặt Quân Nguyên Thần liền trở nên dịu dàng với y.

"Cảnh Trần, Mặc Vũ vẫn còn hữu dụng đối với ta, ta không có lệnh ngươi giết hắn."

"Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi."

"Ừm, ta hiểu mà, bởi vì ngươi ghen à?"

Bạch Cảnh Trần chớp mắt.

"Không ghen."

"Ta không tin."

Quân Nguyên Thần nở nụ cười tự tin.

Bạch Cảnh Trần hỏi ngược lại: "Xem như ta giết tiểu tình nhân của ngươi, ngươi có đau lòng không?"

Quân Nguyên Thần dùng ngón tay cuộn mái tóc đen của y, thản nhiên nói: "Đừng nói bậy, hắn không phải người thế nào với ta hết."

"Cũng đúng, trái tim của ngươi làm gì biết đau."

Bạch Cảnh Trần tự cười nhạo chính mình, ngày nào đó y chết, lúc Quân Nguyên Thần nhắc đến y, cũng có lẽ là ba chữ "người xa lạ" nhỉ.

Quân Nguyên Thần không bị y khiêu khích, cũng không tức giận.

"Có ngươi giúp ta, mọi chuyện đều trở nên thuận lợi. Cảnh Trần, ta phát hiện, ta giống như càng ngày càng không thể sống thiếu ngươi."

Lời tâm tình đẹp biết bao, tiếc là vào tai Bạch Cảnh Trần đều là u ám.

"Lại đây, để ta yêu thương, yêu thương ngươi."

Quân Nguyên Thần vừa nói, vừa giống như một con dã thú nhào tới.

Đêm đó, tiếng kêu của Bạch Cảnh Trần vang vọng khắp Mộc Hương Thủy Tạ. Người ngoài đi ngang qua, cũng không khỏi đỏ mặt cúi đầu.

Tỳ nữ ở cửa xấu hổ đến đỏ mặt, xì xào bàn tán.

Bọn gia đinh khinh thường, cảm thấy y kêu giống như heo bị giết vậy.

Chủ viện cách gần Mộc Hương Thủy Tạ, cũng mơ hồ nghe thấy âm thanh của y.

Tiếng kêu một cao một thấp, một dài một ngắn, như phản ánh động tác của Quân Nguyên Thần, biến thành một con dao, cứa tới cứa lui trong lòng Tuyết Y Nhân.

Nàng ngồi thẫn thờ ở trên ghế, bất động.

Chiếc chăn trên giường là chiếc chăn lúc đám cưới họ đã dùng, là của hồi môn của phủ Đại tướng quân, từ đầu đến cuối, cả hai người họ đều không dùng đến.

Chữ "Hỷ" lớn, ở trong mắt Tuyết Y Nhân, biến thành một khuôn mặt đầy nước mắt.

Nàng càng ngày càng hỉ nộ vô thường, ngay cả nha hoàn bồi giá cũng không dám nói lung tung nữa.

"Tiểu thư, đã muộn rồi, người đi ngủ trước đi..."

Tuyết Y Nhân không trả lời, Vân Mi tưởng nàng sẽ không trả lời, lúc này nàng mới lên tiếng.

"Ta đợi Điện hạ trở về."

"Vương gia, ngài ấy..." Vân Mi tựa như trút giận thay nàng mắng: "Tên xấu xí không biết xấu hổ đó nhất định là đã cho Vương gia uống gì đó, tối muộn rồi còn làm ầm ĩ, trên dưới cả phủ đều biết y là tên tiện nhân câu dẫn nam nhân!"

Tuyết Y Nhân quay lại nhìn nàng ta, khiến Vân Mi cảm thấy sợ hãi.

"Ý của ngươi là, ta còn không bằng một tên tiện nhân?"

Vân Mi sợ hãi nói: "Ý nô tỳ không phải như vậy, tiểu thư..."

"Không phải vậy thì có ý gì? Dù y có hèn hạ đến đâu, dù thủ đoạn của y có vô liêm sỉ đến thế nào, y vẫn có thể khiến điện hạ nhớ nhung, y đã thắng! Còn ta, cô đơn một phòng ngắm trăng sáng, điện hạ không chịu tới, chẳng phải so với tiện nhân còn không bằng sao?"

Vân Mi vội vàng quỳ xuống, bám lấy đầu gối của Tuyết Y Nhân.

"Tiểu thư, nô tỳ thật sự không có ý đó."

Tuyết Y Nhân lại tiếp tục rơi nước mắt, cứ khóc rồi lại lau.

"Không sao, đêm nào cũng trôi qua như vậy, ta quen rồi."

...

Sự thay đổi hoàng quyền của các triều đại thường đi kèm với gió tanh mưa máu, huynh đệ tương tàn. Nhưng khi Quân Nguyên Khải lên ngôi, hắn đã phong Vương cho mấy vị hoàng tử, mấy vị hoàng tử cũng đều đến đất phong của mình, họ còn uống rượu tâm sự với nhau. Ở trong mắt người ngoài, họ là huynh hữu đệ cung hiếm có.

Ở kinh thành chỉ còn lại Thụy Vương gia Quân Nguyên Thần, bởi vì Nhạc Châu núi cao đường xa, chuẩn bị khởi hành cũng phải mất một thời gian.

Đêm nay Quân Nguyên Khải đặc biệt triệu Thụy Vương gia vào cung, nói là yến tiệc chia tay, bồi dưỡng tình cảm huynh đệ.

Quân Nguyên Thần ngồi ở trên bàn tiệc, nhìn Quân Nguyên Khải cùng các hạ thần của hắn ta lớn tiếng nói chuyện. Hắn làm sao không biết, Quân Nguyên Khải đặc biệt gọi hắn đến đây là để cho hắn thấy quyền lực dưới trướng của mình, bất kể là quan văn hay quan võ, tám phần mười đều quy phục hắn ta.

Quân Nguyên Khải đang công khai nói với hắn, nếu Quân Nguyên Thần hắn còn muốn gây ra động tĩnh gì, thì gần như là không có khả năng. 

Sau khi yến tiệc kết thúc, Quân Nguyên Khải lại càng uống rượu vui vẻ hơn.

"Nguyên Thần này, Nhạc Châu cách kinh thành ngàn dặm, sau này huynh đệ chúng ta khó có thể gặp lại nhau. Nào, nào, nào, uống thêm một ly."

Quân Nguyên Thần cùng nâng ly với hắn ta.

"Haiza... Ta chưa từng tới Nhạc Châu, nghe nói nơi này là một nơi khổ hàn chi địa, từng là nơi ở của người Nam Man, sau này được khai hóa dưới bàn tay của tổ tiên chúng ta. Vì sao lúc đấy đệ nhất định phải chọn nơi đó chứ?" Quân Nguyên Khải trông đã say rồi.

Quân Nguyên Thần tùy ý trả lời: "Tuy rằng núi cao nước xa, nhưng phong cảnh lại độc đáo mỹ lệ, giờ cũng là nơi đầy những người tài."

"Ha ha ha, đệ đang tự an ủi mình đó thôi." Quân Nguyên Khải cười nói: "Có điều, đệ chọn nơi đó cũng tốt, còn hơn phải đánh nhau với bọn man di Tây Bắc, thích hợp dưỡng lão."

Quân Nguyên Thần rủ mắt xuống, đôi mắt hơi nheo lại.

"Nguyên Thần này." Quân Nguyên Khải thành khẩn nói: "Mặc dù ở ngoài sáng chúng ta là địch, trong tối lại hợp tác nhiều năm như vậy, nhưng thực tế trong mấy huynh đệ, đệ là người ta khó nhìn thấu nhất, rốt cuộc đệ muốn cái gì chứ?"

Hắn ta mượn rượu say, hỏi ra điều trong lòng muốn hỏi.

Quân Nguyên Thần tựa như cười khổ nói: "Đệ như này, còn có thể muốn cái gì chứ?"

"Cũng đúng... Đệ đã là người què rồi, cần gì phải giày vò nữa, chỉ cần thay trẫm bảo vệ một phương, trẫm bảo đảm cho đệ cả đời vinh hoa phú quý."

Què....

Đây là chữ Quân Nguyên Thần nhạy cảm nhất.

Vốn là trong lòng còn do dự, lúc này liền ra quyết định.

Hắn cầm ly rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sát ý thoáng qua mắt.

"Chỉ có thể nói là vận mệnh đã sắp đặt." Quân Nguyên Khải say khướt, nằm trên bàn lảm nhảm: "Thật ra lúc đó người phụ hoàng thương yêu nhất chính là đệ, đệ xem tên đệ là "Thần", từ lúc đệ sinh ra phụ hoàng đã đặt hy vọng rất lớn vào đệ, là để cho đệ kế thừa ngai vàng... Đệ cũng thiên tư hơn người, bọn huynh sao có thể tranh được với đệ, sau này ta liền yên tâm...què rồi thì chả còn gì cả."

Lúc Quân Nguyên Thần ra khỏi hoàng cung, hắn không ngồi kiệu, mà đi từng bước từng bước một, ban đầu nơi có thái giám và cung nhân, hắn vẫn đi đứng bất tiện, càng về sau, bước chân càng vững vàng, thẳng tắp như cây tùng.

Hắn muốn cảm nhận cảm giác chân thực khi đứng trên những viên ngọc thạch của hoàng cung.

Từ hôm nay trở đi, hắn không cần phải giả vờ làm người què nữa.

...

Ba ngày sau, người vừa lên ngôi Quân Nguyên Khải, bởi vì chính vụ nhiều, mấy ngày không ngủ, lúc thượng triều đã ngất ở trên long ỷ.

Thái Y Viện loạn cả lên, dùng hết biện pháp cũng không thể khiến hắn tỉnh lại, mà vọng văn vấn thiết cũng không tìm ra căn nguyên căn bệnh, mạch tượng ổn định mạnh mẽ, nhưng không cách nào tỉnh lại.

Kinh thành hỗn loạn.

Thụy Vương gia vốn chuẩn bị rời kinh thành đi Nhạc Châu, đành phải ở lại ổn định triều cương, chờ Quân Nguyên Khải tỉnh lại.

Quân Nguyên Thần đi lại giữa hoàng cung và Thụy Vương phủ, tuy không phải Nhiếp chính vương, nhưng lại có tư cách Nhiếp chính vương. Hắn chỉ làm việc của mình, không cải cách ý chỉ của Quân Nguyên Khải, cũng không động đến các đại thần trong triều, tất cả chỉ giống như thay Quân Nguyên Khải làm việc, sạch sẽ, nên tự nhiên cũng không có ai nghi ngờ hắn.

Lúc Quân Nguyên Thần trở về Vương phủ đã rất muộn, trăng cũng sắp lặn, lúc này gió thu thổi qua, cỏ cây xào xạc.

Hắn theo thói quen bước vào Mộc Hương Thủy Tạ, dĩ nhiên Bạch Cảnh Trần không có chờ hắn, đã ngủ say.

Không biết vì sao, dưới ánh trăng, mặt Bạch Cảnh Thần có vẻ trắng hơn một chút, bớt vàng vọt và mụn nhọt.

Quân Nguyên Thần ngồi ở trong phòng một lát.

Năm ngoái cũng là mùa này, hắn gặp Bạch Cảnh Trần ở Dược Cốc Nhạc Châu. Khi đó, Bạch Cảnh Trần vẫn còn là người không rành thế sự, ngang bướng đơn thuần.

Giờ đây Bạch Cảnh Trần giống như là biến thành một người khác, tất cả đều không quay trở lại được nữa.

Hắn khẽ lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ lung tung này.

Vì mục tiêu của hắn... không thể có bất kỳ sự mềm lòng nào.

Khi Bạch Cảnh Trần tỉnh dậy, mặt trời đã lên rất cao, vậy mà lại nhìn thấy Quân Nguyên Thần ở trong phòng.

"Vương gia, gần đây không phải ngài bận sao? Sao có thời gian tới đây?" Bạch Cảnh Trần ôm chăn trở mình.

Quân Nguyên Thần quay lưng về phía y.

"Ta đã viết thư cho Biển Thập Tứ, không tới mười ngày, ông ta sẽ đến kinh thành."

Bạch Cảnh Trần từ trên giường ngồi dậy, căm hận nhìn chằm chằm Quân Nguyên Thần.

"Quân Nguyên Thần! Việc gì ta cũng đã nghe theo lời ngươi rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa?!"

Quân Nguyên Thần nắm lấy tay y, hôn lên.

"Ta cũng là cùng đường, Cảnh Trần, ngươi giúp ta lần cuối này đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#xt
Ẩn QC